Trầm Nịch

“A, ăn ngon thật, thức ăn trong phủ của Lương Vương đại ca thật ngon.”

Giống như người bị bỏ đói cả tháng trời, hắn vùi đầu mà ăn, ngay cả trên mặt dính hạt cơm cũng không biết. Ai mà nhìn thấy hắn như vậy thì rất khó có thể đem hắn liên hệ với một vị hoàng tử.

“Tam điện hạ, ngài ăn chậm một chút, uống miếng trà đi, coi chừng mắc nghẹn.” Phạm Ngũ Thị vừa cười vừa rót đầy trà cho khách quý.

Hoàng tử hai tay đều dính đầy mỡ, hắn nâng mặt lên cũng dính đầy mỡ, ợ một cái rồi nói, “Ta không uống trà, chỉ uống nước.”

Lập tức có người đem đổ tách trà rồi thay bằng nước.

“Đa tạ Lương Vương đại ca.” Cúi đầu uống cạn tách nước, Hà Hoan lại vùi đầu vào miếng chân giò mà ăn.

Thân phận đã bị bại lộ, Hà Hoan cũng không cần phải che giấu. Sau khi ở trong cung một đêm, hắn liền theo Ngũ Tử Ngang quay về Lương Vương phủ. Trước khi sứ giả của Phượng Minh quốc đến đón hắn, hắn sẽ tạm thời ở trong Lương Vương phủ. Tần Ca vốn có ý muốn Hà Hoan ở lại trong cung nhưng lo lắng sẽ có người thích ăn dấm chua, vì vậy mới gửi Hà Hoan ở chỗ của Ngũ Tử Ngang, cũng miễn cho Ngũ Tử Ngang đa nghi.

Bị người nào đó ăn uống đến mức làm cho bản thân mình mất hết khẩu vị, Ngũ Tử Hoa nhìn về phía đại ca, dùng ánh mắt để hỏi: Đại ca, ngươi xác định hắn là tam hoàng tử Phượng Minh quốc? Không phải là khất cái chứ?

Ngũ Tử Ngang dùng vẻ mặt ôn hòa gắp một miếng cá cho Hà Hoan, hắn trực tiếp hỏi, “Tam điện hạ, ngươi ở kinh thành mấy ngày nay chưa được ăn bữa nào ngon hay sao?”

Hà Hoan nâng mặt lên, đôi mắt thật to lấp lánh niềm vui, trong miệng đầy thịt mà trả lời, “Mấy món bên ngoài mỗi lần ta ăn thì đều bị tiêu chảy, chỉ có thể ăn bánh màn thầu và mấy món dưa muối, cùng với thịt khô.”

Ngũ Tử Hoa lập tức nói, “Vậy tam điện hạ hiện tại không sợ tiêu chảy hay sao?”

Hà Hoan lắc đầu, “Nơi này là Lương Vương phủ, thức ăn rất sạch sẽ, tất nhiên sẽ không tiêu chảy.”

Ngũ Tử Ngang và Ngũ Tử Hoa trao đổi ánh mắt với nhau, Liễu Song nhìn thấy, nàng mỉm cười, chắp đũa gắp cho Hà Hoan vài miếng thịt bò.

“Đa tạ Vương phi tỷ tỷ.” Hà Hoan nhếch miệng cười với đối phương, lộ ra mấy miếng thịt vẫn chưa nuốt xuống, khiến Liễu Song vừa hé miệng là nở nụ cười.

“Oa!” Vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, Hà Hoan kinh hô, “Vương phi tỷ tỷ khi cười lên thật xinh đẹp, là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy.”

Cúi đầu dùng bữa, chiếc đũa trong tay Ngũ Tử Anh run lên, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, sau đó hắn gắp vài miếng thức ăn rồi cúi đầu ăn nhanh hơn. Liễu Song ngượng ngùng đến đỏ mặt, không biết nên ứng đối như thế nào. Nàng chưa bao giờ gặp ai thẳng thắn như vậy.

Trái lại Ngũ Tử Ngang lại không thèm quan tâm phu nhân của mình bị nam nhân khác khen xinh đẹp, hắn cười ha ha, “Tam điện hạ không phải sắp thành thân hay sao, bị tân nương tử nghe được cũng không tốt nga.”

Hà Hoan lập tức trừng lớn mắt, “Ta đã thắng cược, không cần phải thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di. Phụ vương tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Nói xong, trong mắt của hắn hiện lên e lệ, hai tay cầm lấy một cái chân giò mà cắn, sau đó nói một cách ngập ngừng, “Hơn nữa, ta, ta đã có người trong lòng….Tuy rằng, tuy rằng không biết hắn có thích ta hay không, nhưng mà ta, ta nhất định phải nói cho hắn biết, làm cho hắn cũng thích ta.”

Lúc này lại là đôi đũa trong tay của Ngũ Tử Ngang run lên bần bật, Ngũ Tử Hoa nhìn xem đại ca, sau đó lại nhìn nhị ca, hắn cảm thấy có một chút khẩn trương.


“Không biết tam điện hạ thích ai?” Bị khen xinh đẹp, Liễu Song không nhìn thấy trên bàn đang dậy sóng, nàng hiếu kỳ mà hỏi.

Hà Hoan lại càng đỏ mặt hơn, đầu cũng cúi vào trong bát. Ngay khi Liễu Song nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại cúi đầu nói, “Ta, ta thích Hoàng đế ca ca.”

“….”

Trên bàn ăn nháy mắt trở nên im lặng, mọi người đều trừng to mắt nhìn Hà Hoan, sắc mặt hồng nhuận trên mặt Liễu Song cũng lui xuống. Đôi đũa đang gắp rau của Ngũ Tử Anh khựng giữa không trung, cơm trong miệng của Ngũ Tử Hoa suýt nữa thì rớt ra ngoài, Phạm Ngũ Thị chỉ cảm thấy gần như sắp thở không được. Nếu không có khả năng giữ bình tĩnh trong nhiều năm qua thì Ngũ Tử Ngang tuyệt đối sẽ nắm y phục của Hà Hoan mà hung tợn nói thẳng vào mặt hắn, “Tần Ca là của ta! Ngươi đừng hòng mơ tưởng!”

Tựa hồ cũng đã nhận ra trên bàn ăn không thích hợp, Hà Hoan ngẩng đầu. Khi hắn nhìn thấy biểu tình của mọi người thì mới thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì hay sao?”

Ngũ Tử Ngang cười không nổi, lúc này cũng trầm giọng xuống, “Tam điện hạ há có thể tùy tiện lấy Hoàng Thượng ra nói đùa. Hoàng Thượng là quốc quân của Đại Đông chúng ta, tam điện hạ thân là nam nhi, há có thể dễ dàng nói thích bệ hạ như vậy?”

Hà Hoan tròn xoe mắt nhìn một cách khó hiểu, “Ta không thể thích Hoàng đế ca ca hay sao? Phụ vương nói ta có thể thích bất cứ ai, cho dù hắn là nam hay là nữ a. Chẳng qua ta không thích tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di. Một chưởng của nàng có thể phá vỡ đại thạch, nàng sẽ đánh chết ta.”

Mu bàn tay của Ngũ Tử Ngang nổi lên gân xanh, Ngũ Tử Hoa vội vàng lên tiếng trước khi đại ca mở miệng, “Tam điện hạ, ngài nghĩ sai rồi. Trước tiên không nói đến thân phận của Hoàng Thượng, ngài là nam tử, Hoàng Thượng cũng là nam tử. Hoàng Thượng sẽ không thích ngài, ngài cũng không thể thích Hoàng Thượng.”

“Nam tử đương nhiên có thể thích nam tử mà.” Hà Hoan há mồm muốn giải thích, nhưng hắn lập tức nghĩ đến điều gì đó thì liền ngậm miệng lại, sau đó chỉ nói, “Ta thích hoàng đế ca ca, hắn là người mà ta thấy thích nhất.”

“Tam điện hạ thật sự là đồng ngôn vô kỵ.” Ngũ Tử Ngang áp chế lửa giận trong lòng rồi mới nói, “Tam điện hạ ăn nhanh đi, không phải ngài nói đã gần hai tháng không được ăn ngon hay sao?” (đồng ngôn vô kỵ= con nít nói chuyện không biết cố kỵ)

“A, đúng vậy, ta vẫn chưa ăn no mà.” Hà Hoan tiếp tục cắn chân giò trên tay, đem chuyện thích tạm thời đặt sang một bên.

“Tử Hoa, Tử Anh, nâng đũa lên đi a, ngẩn người làm cái gì?” Ngũ Tử Ngang gắp thức ăn cho cô nãi nãi đang sững sờ, trên mặt khôi phục lại nụ cười ôn hòa. Ngũ Tử Anh nhìn Hà Hoan vài lần, thu hồi chiếc đũa, tiếp tục há mồm ăn hết bá cơm. Sau đó hắn gác đũa lên chén rồi đứng dậy, “Đại ca, trong quân còn có việc, ta đi trước.”

“Ngươi đi đi.”

“Tam điện hạ, thỉnh chậm rãi dùng bữa. Cô nãi nãi, ta đi đây.”

“Ừm.” Hà Hoan miệng đầy thịt, không thể nói chuyện.

“Ngươi đi đi.” Trong mắt của Phạm Ngũ Thị có băn khoăn và lo lắng.

Nhìn Ngũ Tử Anh rời đi, Liễu Song cúi đầu chậm rãi ăn, nàng không còn hứng để nói chuyện. Ngũ Tử Hoa lặng lẽ nhìn đại ca cũng đang cúi đầu dùng bữa, trong lòng trở nên lo lắng.

Giống như là châu chấu quá cảnh, Hà Hoan ăn uống no đủ rồi liếm ngón tay, nhìn xuống bàn ăn cơ hồ là bị hắn ăn gần hết, vừa lòng ợ một cái, “Ăn no, ăn ngon thật.”


“Tam điện hạ muốn ăn cái gì thì cứ việc phân phó quản gia là được. Không cần khách khí, cứ xem nơi này là nhà của mình.” Phạm Ngũ Thị nói lời khách sáo.

Hà Hoan lập tức nói, “Buổi tối ta muốn ăn chân giò. Ăn ngon thật.”

“Ha ha, hảo.” Phạm Ngũ Thị lập tức dẫn tới nha hoàn, bảo nàng phân phó cho trù phòng buổi tối làm chân giò cho tam điện hạ.

Lau khô miệng rồi rửa tay, Hà Hoan vừa ăn no thì liền vội vàng hỏi, “Lương Vương đại ca, hôm nay khi nào thì ta có thể tiến cung? Ta muốn đi gặp Hoàng đế ca ca.”

Ngũ Tử Ngang cắn răn, vừa cười vừa nói, “Bệ hạ phân phó tam điện hạ có thể tiến cung bất cứ lúc nào.”

Hà Hoan mừng rỡ, “Thật tốt quá! Hiện tại ta muốn đi.”

“Tam điệm hạ đợi đã, ta còn có vài việc phải xử lý, xử lý xong ta sẽ dẫn tam điện hạ tiến cung. Tam điện hạ không ngại ở trong phủ đi dạo một lúc chứ, ta tìm người đi cùng với ngài.”

Ngũ Tử Hoa lén lút xua tay, tuyệt đối đừng tìm hắn.

“Ngũ Hiến, ngươi cùng tam điện hạ đi dạo.”

“Dạ, Vương gia.”

“Như vậy là được rồi.”

Biết Lương Vương bận rộn sự vụ, Hà Hoan tuy rằng không vui cũng chỉ có thể đồng ý. Sau khi đứng dậy nói đa tạ thì hắn liền đi theo Ngũ Hiến.

“Cô nãi nãi, ta còn có việc phải xử lý, ta đi thư phòng đây. Song nhi, ngươi ở lại với cô nãi nãi a.”

“Vương gia cứ đi đi.”

Phạm Ngũ Thị miễn cưỡng cười cười, “Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.”

Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi rời đi. Sau khi hắn đi, Ngũ Tử Hoa cũng viện cớ có việc cần xử lý để ly khai.

“Ai….” Thở dài một hơi, Phạm Ngũ Thị lắc đầu.


“Cô nãi nãi?”

“Không có gì.” Phạm Ngũ Thị ân cần mỉm cười với Liễu Song, “Ngươi cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được rồi.”

“Hảo, vậy ta lui xuống.”

Liễu Song cũng không miễn cưỡng, nàng chậm rãi đứng lên, đỡ lấy sau lưng rồi ly khai.

Phất tay cho mọi người lui xuống, Phạm Ngũ Thị lẩm bẩm, “Lão thiên gia, cầu người phù hộ cho Ngũ gia chúng ta được bình an, đừng tiếp tục dậy sóng.”

……

“Đại ca, là ta.”

“Vào đi.”

Đẩy ra cửa thư phòng, sau đó đóng lại. Ngũ Tử Hoa đi đến bên án thư rồi ngồi xuống trước mặt đại ca với thần sắc rõ ràng là không tốt, muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tâm tình của Ngũ Tử Ngang không tốt, cũng không giả vờ hiền lành trước mặt đệ đệ của mình.

Sau một lúc trầm ngâm, Ngũ Tử Hoa mới lên tiếng, “Đại ca, ngươi đang giận cái gì?”

Ánh mắt của Ngũ Tử Ngang ngay lập tức trở nên thâm trầm, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Nhìn ánh mắt của đại ca rõ ràng là nghiêm nghị và lạnh lùng hơn trước kia, Ngũ Tử Hoa cười khổ một tiếng, “Đại ca, đã rất lâu ta chưa nhìn thấy ngươi như vậy. Ở trong lòng ta, ngươi luôn là người ôn hòa khiêm tốn, không cùng bất luận kẻ nào tranh chấp hơn thua. Nhưng mới vừa rồi ở trước mặt Hà Hoan, ngươi thiếu chút nữa đã trở mặt.”

Ngũ Tử Ngang không lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ Tử Hoa.

“Đại ca, ngươi….có thích đại tẩu hay không?”

Lời này vừa nói ra thì ánh mắt của Ngũ Tử Ngang liền âm trầm thêm vài phần.

“Ngươi nhìn ra cái gì?”

Ngũ Tử Hoa bị bộ dáng như vậy của Ngũ Tử Ngang hù dọa, đây là đại ca của hắn hay sao?

Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi đi đến trước mặt Ngũ Tử Hoa, cất lên ngữ thanh khiến người ta phải hoảng sợ, “Tử Hoa, ngươi nhìn ra cái gì?”

Ngũ Tử Hoa ứa mồ hôi lạnh, theo bản năng hắn lui ra sau vài bước, né tránh lời chất vấn của Ngũ Tử Ngang, hơi hơi nghiêng đầu mà nói, “Ta cảm thấy….đại ca không thích đại tẩu.”

Khóe miệng của Ngũ Tử Ngang nhếch lên một đường cong không thể xưng là nụ cười, hắn xoay người, đưa lưng về phía Ngũ Tử Hoa mà cười nhẹ vài tiếng, “Không hổ là đệ đệ của ta, tâm tư thật sự thông suốt hơn người ngoài một chút.”


“Đại ca?”

“Tử Hoa, ta là huynh trưởng của ngươi, là chủ nhân của Lương Vương phủ. Ngươi không cần quản chuyện của ta, đại ca đã an bài ổn thỏa. Lương Vương phủ sẽ không bị hủy trong tay của đại ca. Có một số việc ngươi nhìn ra thì cứ xem như bị hồ đồ, đại ca biết rõ bản thân mình đang làm cái gì. Nếu cô nãi nãi cũng nhìn ra một chút gì đó thì ngươi phải giúp đại ca mở rộng lòng nàng.”

“Đại ca….”

Tâm tư của Ngũ Tử Hoa như trống gõ dồn dập, hắn tựa hồ nhìn ra được một ít sự tình mà không phải hắn có thể đụng đến.

“Tử Hoa, ngươi chỉ cần nhớ rõ ta là đại ca của ngươi, ta sẽ không lấy mấy trăm nhân khẩu của toàn Vương phủ mà xem là trò đùa. Nếu đời này đại ca phải phụ ai thì đại ca tình nguyện phụ Vương phi. Nhưng ta phụ bạc nàng cũng sẽ vì nàng mà an bài hảo đường lui. Ngày sau ngươi sẽ minh bạch.” fynnz.wordpress.com

Ngũ Tử Hoa nắm chặt quyền, nhìn tấm lưng kiên nghị của đại ca, hắn đoán không ra đại ca vì sao phải đưa lưng về hắn khi nói ra những lời này, nhưng hắn có thể nghe ra nỗi khổ và bất đắc dĩ trong lời nói của đại ca.

Tiến lên hai bước, Ngũ Tử Hoa đặt hai tay lên vai của Ngũ Tử Ngang rồi dùng sức, “Đại ca, ta tin tưởng. Từ khi còn nhỏ thì ta đã tin ngươi, chỉ cần Ngũ gia có ngươi thì tuyệt đối sẽ không sao. Đại ca, ta là đệ đệ của ngươi, ngươi bảo ta làm gì thì ta liền làm cái đó, sau này tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.”

Ngũ Tử Ngang xoay người lại, trên mặt là nụ cười ôn hòa mà Ngũ Tử Hoa quen thuộc. Hắn đặt tay lên vai của đệ đệ mình, “Có những lời này của ngươi là đủ rồi. Trước khi ta giao cho ngươi chuyện để làm thì ngươi phải vững vàng.”

“Ta biết.”

Tiễn bước Ngũ Tử Hoa, Ngũ Tử Ngang ngồi một mình trong thư phòng. Tử Hoa nhìn ra tâm tư của hắn, e rằng cô nãi nãi cũng đã phát hiện. Cũng may đều là người trong nhà, cũng không phải quá phiền phức. Chẳng qua….phun ra một hơi phiền muộn, hắn chà xát mặt, sau này cần phải cẩn thận mới được.

“Chủ tử, nữ nhân kia đã tỉnh.”

Trong phòng có người lên tiếng nhưng lại không lộ diện.

“Trước tiên ngươi bảo vệ nàng. Đừng cho nàng biết thân phận của ngươi, bất cứ chuyện gì cũng không cần phải nhiều lời.”

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

“Đi đi.”

Ưỡn thẳng lưng, Ngũ Tử Ngang lại trở thành Lương Vương mà mọi người quen thuộc.

“Người đâu.”

“Có thuộc hạ.”

“Nói cho tam điện hạ, bổn vương muốn tiến cung.”

“Dạ.”

Đứng lên, khẽ mỉm cười một chút, Ngũ Tử Ngang hôn lên chuỗi tràng hạt trên tay. Thích thì thế nào? Trong lòng của người nọ chỉ có một mình hắn, vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có một mình hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận