Trầm Nịch

Thủ dụ của trẫm?”

Tần Ca ngồi trên ngai vàng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn mang theo một chút bất ngờ.

“Hoàng đế ca ca, thị vệ canh cổng bảo là phải có thủ dụ của Hoàng đế ca ca thì mới cho ta tiến vào gặp công chúa tỷ tỷ. Hoàng đế ca ca, công chúa tỷ tỷ rất đẹp a, ta tìm được người mà mình thích rồi.”

Nhìn khuôn mặt trắng ngần trở nên đỏ ửng, đôi mắt hàm xuân, Tần Ca á khẩu không thể trả lời. Tâm tình của Hà Hoan chuyển biến thật sự nhanh. Nhưng suy đi nghĩ lại, người này đến tột cùng có biết thích là gì hay không. Hắn giống như chỉ cần nhìn thấy một người có bộ dáng không tệ là sẽ thích người đó.

“Hoàng đế ca ca, không được hay sao?” Thấy Tần Ca đã một lúc lâu vẫn chưa mở miệng, Hà Hoan nhẫn nhịn nỗi mất mát trong lòng mà hỏi như vậy.

Tần Ca xoa lên thái dương đang choáng váng rồi đáp lại, “Không thành vấn đề. Hà Hoan, ngươi xác định là ngươi thích nàng?”

“Ân!” Hà Hoan cực lực gật đầu, hai gò má càng ửng đỏ, “Công chúa tỷ tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta đã từng nhìn thấy.”

Trong lòng của Tần Ca bất đắc dĩ mà lắc đầu, cầm lấy một tờ giấy, nhanh chóng viết lên hai câu ở mặt trên, rồi mới đóng xuống ngọc tỷ, sau đó đưa cho Hà Hoan. Hà Hoan cao hứng tiếp nhận, nâng lên trước mặt giống như bảo bối. Cân nhắc trong chốc lát, hắn ngượng ngùng nhìn lại, “Hoàng đế ca ca, phía trên viết cái gì vậy? Chữ của Hoàng đế ca ca thật đẹp, nhưng mà…..Ta không đọc được.” Văn tự của Phượng Minh quốc khác với Đại Đông, hơn nữa Hà Hoan từ nhỏ đã không thích đọc sách, cũng khó trách hắn không đọc được.

“Đây là để cho thị vệ xem. Thị vệ nhìn thấy thì sẽ cho ngươi đi vào.”

“Nga…..đa tạ Hoàng đế ca ca.”

Cũng không cần biết rốt cục thủ dụ viết cái gì, Hà Hoan thổi khô chữ viết, sau đó cẩn thận cất vào trong vạt y bào.

“Hoàng đế ca ca, ta không quấy rầy ngươi nữa, ta đi gặp công chúa tỷ tỷ đây.”

“Đi đi.”

Hà Hoan vội vàng ly khai, biểu tình trên mặt của Tần Ca có một chút kỳ lạ.

“Hoàng Thượng?”

Ôn Quế nhịn không được mà hỏi, chẳng lẽ Hoàng Thượng không sợ Hà Hoan nhận ra thân phận nam nhi của công chúa Nữ Trinh hay sao?

Tần Ca như cười như không mà trả lời, “Trẫm nghe nói Ngũ Tử Hoa mấy ngày nay đều thường xuyên đến Cẩm Đà tự, thêm một người cũng không sao.”

“A?” Ôn Quế sửng sốt, lời này của Hoàng Thượng là có ý gì?

“Ôn Quế.”


“Có nô tài.”

Ôn Quế vội vàng thu hồi tâm tư.

“Ngươi để ý Khổng Tắc Huy, nếu hắn có gì bất thường thì nói với trẫm.”

“….”

Ôn Quế sửng sốt.

“Đừng hỏi nhiều.”

“….Dạ, Hoàng Thượng.”

Ôn Quế cảm thấy buồn bã, chẳng lẽ Hoàng Thượng nghi ngờ Khổng thống lĩnh? Nghĩ đến khả năng này, tâm can của hắn bỗng nhiên nhói đau.

“Ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Ôn Quế khom người lui ra. Hắn vừa đi thì một người từ trong góc xuất hiện, đi đến bên cạnh Tần Ca.

“Thật sự không cần trẫm xuất thủ?”

“Khi cần thì ta sẽ không khách khí với Hoàng Thượng.”

“Trẫm không rõ vì sao ngươi muốn làm cho Ôn Quế lâm vào thế lưỡng nan. Trẫm nhìn ra được hắn cũng không nguyện ý bán đứng ngươi.”

“Ta đối với Hoàng Thượng không có hai lòng, hắn đương nhiên sẽ không bị khó xử. Nhưng chẳng phải Hoàng Thượng đã nói, Ôn tổng quản bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện của ta.”

Tần Ca nhướng mi, Khổng Tắc Huy thản nhiên ôm thanh kiếm chưa từng rời khỏi của người hắn mà nhìn thẳng về phía Tần Ca.

Cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, Tần Ca mới mở miệng, “Khi tất yếu, trẫm cho phép ngươi điều động thị vệ trong cung của trẫm.”

“Đa tạ long ân của Hoàng Thượng.”


Khổng Tắc Huy quỳ gối xuống đất, dập đầu lạy ba lạy, rồi lặng lẽ ly khai.

Tần Ca chống cằm trầm tư, hắn vừa bị ám sát, còn có người truyền tin cho Khổng Tắc Huy, hết thảy chuyện này chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp? Không, tuyệt đối không phải trùng hợp. Có một người đang âm thầm theo dõi hắn, theo dõi người bên cạnh hắn.

……

Bên trong tửu lâu chật kín khách, mọi người ăn uống linh đình. Trên tầng ba có một gian phòng tao nhã nhất, Lương Vương Ngũ Tử Ngang, tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng Thượng đang cùng vài vị trọng thần trong triều vây quanh bên bàn ăn, vài cô nương có bộ dáng thanh tú rúc vào trong lòng mấy người đó, tình cảnh có vẻ rất kiều diễm. Trần Hí Ngôn, Liễu Vân Phi, và vài tên quan viên của Lục bộ, còn có ba người môn sinh mà Ngũ Tử Ngang vừa mới thu nạp. fynnz.wordpress.com

Sau khi mời vài ly rượu, giữa bọn họ cũng trở nên thân quen thêm vài phần, đương nhiên cũng không cần tiếp tục che giấu. Trong lòng của Liễu Vân Phi là một cô nương diễm lệ, Trần hí Ngôn tuy rằng không lộ liễu như vậy nhưng bên cạnh cũng có một vị cô nương hầu rượu. Ngũ Tử Ngang cũng ôm một vị cô nương khác, hoàn toàn không thích hợp với bộ dáng ôn hòa chính trực như ngày thường của hắn, khiến cho Phùng Duy Châu cùng với hai người môn sinh khác phải trừng to mắt.

Đến khi ngà ngà say, Liễu Vân Phi hỏi, “Tử Ngang, Vương phi có thai, ngươi có muốn nạp thêm một hầu thiếp nữa hay không?”

“Đại ca, lời này thật sự không nên xuất ra từ miệng của ngươi a.” Vỗ vỗ cô nương trong lòng, Ngũ Tử Ngang buông nàng ra, vừa cười vừa nói, “Ta và Song nhi thành thân chưa đến nửa năm mà lại nạp thiếp, chẳng phải là sẽ khiến nàng thương tâm hay sao.”

Liễu Vân Phi không hề để ý mà chỉ trả lời, “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Tử Ngang thân là Lương Vương, há có thể chỉ có nhất thê? Nếu nói không, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao? Ta tuy là đại ca của Song nhi, nhưng ta cũng là nam nhân. Huống chi hiện tại nàng đang mang thai, rất là bất tiện, ngươi cũng không thể ủy khuất chính mình. Bao nhiêu cô nương nhà lành đều muốn tiến vào Lương Vương phủ, cho dù chỉ là hầu thiếp cũng cam nguyện mà, có phải hay không Trần đại nhân.”

Trần Hí Ngôn ha ha cười to, “Chuyện này còn phải xem ý tứ của Vương gia. Lão thần nghĩ rằng cho dù là thiếp thì Vương gia cũng sẽ yêu thương mà đối xử tử tế.”

Hắn vừa dứt lời thì Liễu Vân Phi lập tức nói, “Đúng rồi, bây giờ ta mới nhớ, chất nữ của Trần đại nhân chẳng phải vẫn ở quý phủ của đại nhân hay sao? Trần đại nhân cứ đem chất nữ của mình hứa gả cho Tử Ngang là được. Ta cũng không sợ sau khi nàng vào Vương phủ thì sẽ khi dễ muội muội của ta.”

“Ai ai ai, sao lại nói giống như ta sắp sửa nạp thiếp thế này. Vân Phi a, ngươi tuyệt đối đừng hại ta, ngộ nhỡ để cho Song nhi nghe được mà động thai khí thì cô nãi nãi tuyệt đối sẽ không tha cho ta. Hơn nữa, chất nữ của Trần đại nhân làm sao có thể làm thiếp? Như vậy là hủy hoại đời của người ta.”

Trần Hí Ngôn chỉ cười không nói, sau đó tùy ý liếc nhìn Liễu Vân Phi một cái.

Liễu Vân Phi ra hiệu cho các cô nương đang ngồi, các nàng lập tức đứng dậy rồi lui ra ngoài. Sau đó hắn mới nửa thật nửa giả mà lên tiếng, “Ngồi ở đây đều là người một nhà, ta cũng không thừa nước đục thả câu. Tử Ngang, Hoàng Thượng không chịu nạp phi, ngươi là Vương gia duy nhất trong triều. Những kẻ muốn dâng người vào cung không được thì sẽ nghĩ đến biện pháp đưa cho ngươi. So với thú một người nhìn không thấu tâm tư, không bằng thú một người biết rõ nguồn gốc. Kỳ thật ta cũng có tư tâm, không muốn Song nhi sau này phải chịu ủy khuất hoặc bị khi dễ.”

Trên mặt của Ngũ Tử Ngang vẫn bảo trì nụ cười ôn hòa, “Tại sao đại ca lại khẳng định ta sẽ nạp thiếp? Nói thật, ta chưa từng có ý niệm này trong đầu. Tử Anh và Tử Hoa còn chưa có hôn sự, ta lại mới thú thê, thật sự không tốt. Huống chi nếu chuyện này rơi vào tai của Hoàng Thượng thì đối với ta cũng bất hảo. Ta vừa mới hồi kinh, còn chưa làm ra cái gì mà chỉ nghĩ đến việc thú lão bà, đây rõ ràng là muốn làm cho Hoàng Thượng tước vương vị của ta a.” Nói xong, hắn liên tục lắc đầu, “Việc này tạm thời đừng đề cập, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Liễu Vân Phi ngượng ngùng cười cười, “Ta cũng chưa bảo ngươi nạp thiếp ngay hiện tại a. Chẳng qua chỉ là nhắc nhở ngươi. Chờ thêm ba bốn năm nữa, ngươi đứng vững trong triều đình, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đem nữ nhi dâng lên Vương phủ cho ngươi. Ta chỉ là nói trước mà thôi, ngươi không được thú người mà có thể khi dễ Song nhi, bằng không đại cữu ca này cũng không đáp ứng.”

“Tất cả đều là do ngươi tự nói. Muốn ta thú cũng là ngươi, không cho ta thú cũng là ngươi. Ta làm cô gia thật sự là khó quá a. Chuyện nạp thiếp tính sau, dù sao hiện tại ta cũng không có tâm tư này.” Ngũ Tử Ngang nói một cách không có hứng thú, sau đó cầm lấy ly rượu, “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, uống rượu đi.”

“Hảo, uống rượu, uống rượu.” Liễu Vân Phi cùng các vị đang ngồi đều nâng ly lên, không khí trên bàn tiệc lại trở nên náo nhiệt.


Mãi cho đến khi thực khách trong tửu lâu đều trở về gần hết thì Ngũ Tử Ngang mới được Phùng Duy Châu cùng một vị môn sinh khác dìu xuống lầu, lúc này hắn đã say bí tỉ. Sau khi nói lời từ biệt với mọi người, hắn được đưa vào xe ngựa để hồi phủ.

Xe ngựa vừa lăn bánh thì Ngũ Tử Ngang đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra. Phùng Duy Châu cùng hai vị môn sinh khác ngồi ở trước mặt hắn đang cúi thấp đầu, bộ dáng như bị thất hồn lạc phách. Ba người đều là những sĩ tử tham gia Vịnh Xuân yến nhưng không trúng tuyển, được Ngũ Tử Ngang thu về làm môn hạ. Ba người thấy hắn tỉnh thì đều lập tức ngồi thẳng lưng, “Vương gia.”

“Sao vậy, có phải rất hối hận vì đã đi theo ta hay không?” Hơi thở của Ngũ Tử Ngang mang theo mùi rượu nhưng đôi mắt lại vô cùng thanh tỉnh.

Ba người lắc đầu, sau đó Phùng Duy Châu khẽ cắn môi rồi hỏi, “Vương gia, vì sao ngài muốn dẫn chúng ta cùng đi uống rượu với ngài?”

Ngữ khí của Ngũ Tử Ngang trở nên nghiêm khắc, “Bởi vì các ngươi phải học cách uống rượu, học cách nói chuyện với những người khác nhau. Đây là đạo làm quan. Các ngươi theo ta không chỉ để học hỏi và giúp ta làm việc, mà còn phải học cách làm quan.”

Ba người nhất thời yên lặng.

“Ta cho các ngươi vài ngày để suy nghĩ, là muốn tiếp tục theo ta hay là muốn hồi hương. Theo ta cũng không phải một chuyện dễ dàng, thậm chí còn liên lụy đến cả tánh mạng.”

Ba người đều không lập tức trả lời mà chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Ngũ Tử Ngang cũng không thúc giục, môn sinh của hắn không phải mỗi ngày chỉ ở quý phủ ăn không ngồi rồi, làm kẻ vô tích sự, mà phải phụ tá hắn, vì hắn làm chuyện đại sự. Đây cũng là lý do mà hắn dẫn theo ba người đi uống rượu. Hắn muốn tôi luyện ba người trở thành những kẻ có thể tự mình đảm đương sự vụ. Là môn sinh của Lương Vương Ngũ Tử Ngang, không phải chỉ có trung thành là đủ.

Trở về phủ, Ngũ Tử Ngang không quay về phòng của hắn và Vương phi, mà lại đến thẳng thư phòng. Sau khi tẩy rửa một thân nồng nặc mùi rượu, hắn nằm ở trên giường trong thư phòng để nhắm mắt dưỡng thần. Những người đó không thể thuyết phục Tần Ca thú phi vì vậy đã đánh chủ ý vào hắn. Liễu Vân Phi cũng quá vội vàng, sợ hắn nhìn không ra Trần Hí Ngôn muốn gả chất nữ của y cho hắn hay sao?

Ngũ Tử Ngang nở nụ cười. Đám người này rõ ràng là muốn hại hắn, đừng nói là nạp thiếp, cho dù trong đầu chỉ xuất hiện một chút ý niệm nạp thiếp thì người nọ ở trong cung không rút gân lột da của hắn cũng lạ.

“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa sổ.

Ngũ Tử Ngang lập tức đứng dậy rồi đi đến mở ra. Một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Vừa thấy rõ người đến, hắn cũng giật mình, “Hóa ra Khổng thống lĩnh cũng có sở thích này.”

“Nga, nếu không phải đêm nay Lương Vương không tiến cung thì ta cũng không cần đến đây một chuyến.” Nghênh ngang đi vào thư phòng của Lương Vương, Khổng Tắc Huy rất tự giác rót cho mình một tách trà.

“Vô sự bất đăng tam bảo điện, nói đi, có chuyện gì?” Ngũ Tử Ngang hỏi một cách sảng khoái. (vô sự bất đăng tam bảo điện=không có chuyện gì thì không cần đến chùa cầu khẩn)

Khổng Tắc Huy nói thẳng, “Ta cần một tòa biệt viện, tốt nhất không có người.”

“Ta có thể hỏi ngươi cần tòa biệt viện kia để làm gì hay không?”

“Yêu đương vụng trộm”

“……”

Lúc này Ngũ Tử Ngang cũng lắp bắp kinh hãi. Ở trong trí nhớ của hắn, đã năm năm quen biết Khổng Tắc Huy, nhưng người này còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng, đương nhiên chỉ là ở phương diện đối với nữ nhân mà thôi.

Khổng Tắc Huy bĩu môi, “Thịt dâng lên trước cửa mà ta không ăn thì đúng là không có đạo lý. Khi nào Vương gia có thể giao tòa biệt viện cho ta.”


Ngũ Tử Ngang cẩn thận xem xét Khổng Tắc Huy, một lát sau hắn mới mở miệng. “Ngày mai ta tiến cung sẽ giao chìa khóa của tòa biệt viện cho ngươi. Là của Hoàng Thượng ban cho ta, ta chưa từng sử dụng nên cũng không có ai ở bên trong.”

“Đa tạ Lương Vương.” Khổng Tắc Huy đặt xuống tách trà, rõ ràng còn có việc muốn nói.

“Còn muốn mượn cái gì nữa?”

Trong mắt của Khổng Tắc Huy hiện lên vẻ tà ác, “Còn phải mượn Vương gia một chút.”

“……”

“Giúp ta đến Bách Hoa lâu chuộc một tiểu quan, ngân lượng thì ta nợ trước, ngày sau sẽ chậm rãi trả lại cho Vương gia.”

“Không được!” Ngũ Tử Ngang lập tức từ chối, “ Ngươi làm vậy là hại ta!”

“Vương gia ở trong tửu lâu hết ôm trái rồi ôm phải, chiếm hết tiện nghi, đi chuộc một tiểu quan thì tính là cái gì.”

“….Hoàng Thượng biết hay chưa?”

Khổng Tắc Huy nhếch miệng cười.

“Chết tiệt!”

Vọt đến sau bình phong rồi vớ lấy xiêm y, Ngũ Tử Ngang vội vàng muốn tiến cung.

“Vương gia đừng vội, sáng sớm ngày mai tiến cung giải thích cũng không muộn. Trước tiên theo ta đi Bách Hoa lâu chuộc người.”

“Khổng Tắc Huy! Ngươi muốn nhìn ta bị rút gân lột da có đúng hay không!”

“Dù sao Vương gia cũng phải đi giải thích, không bằng giải thích một lần cho xong xuôi để tránh phiền phức. Chuyện này ta thật sự không tiện ra mặt, ân tình này của Vương gia, ngày sau Khổng mỗ sẽ báo đáp gấp bội. Hơn nữa chuyện này có thể liên quan đến việc Hoàng Thượng bị ám sát.”

“….Ta thật sự là gặp nhầm thổ phỉ!”

“Đi thôi.”

“Nếu hắn trách ta thì ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Vương gia ắt hẳn là có biện pháp để làm cho Hoàng Thượng không trách ngươi.”

“….Ta thật sự là gặp nhầm thổ phỉ!”

──────


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận