Trầm Nịch

Yến tiệc đêm đó náo nhiệt đúng như trong tưởng tượng, bất quá thân mình của Phượng Minh Vương tựa hồ không được tốt lắm, không hề có tinh thần. Nhưng Ngũ Tử Ngang nhận ra tâm tình của hắn lại vô cùng tốt, cùng nhìn ra hắn sủng ái tiểu nhi tử Hà Hoan như thế nào. Hà Hoan không những được ngồi trên long tọa để ăn uống,  mà còn có thể làm nũng muốn ăn cái này muốn uống cái kia với Phụ Vương. Cũng khó trách hai vị nhi tử khác của Phượng Minh Vương lại không thích người đệ đệ này.

“Hoan nhi, dọc đường ngươi được Lương Vương chiếu cố, hãy kính Lương Vương một ly rượu đi.” Sau khi ăn trong chốc lát, Phượng Minh Vương khẽ nhắc nhở nhi tử của mình.

Ăn mặc phi thường xinh đẹp, Hà Hoan hai tay dâng ly rượu, nghe lời Phụ Vương mà đi đến trước mặt Ngũ Tử Ngang, cúi người thật sâu, nói rất có kiểu cách, “Hà Hoan đa tạ Lương Vương đại ca, ly rượu này Hà Hoan kính Lương Vương đại ca.” Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn.

“Tam điện hạ khách khí.” Ngũ Tử Ngang vội vàng đứng dậy.

Sau khi uống cạn ly rượu, Hà Hoan quay về bên cạnh Phụ Vương rồi ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang phát hiện Hà Sầu và Hà Nhạc trừng mắt nhìn Hà Hoan một cái, lúc này Hà Sầu đứng lên rồi nói, “Từ lâu đã nghe nói Lương Vương là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế Đại Đông, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Tướng mạo của Lương Vương hiên ngang, phong độ bất phàm, ta kính Lương Vương một ly, cảm tạ Lương Vương đã đưa ấu đệ trở về, ấu đệ được Phụ Vương sủng ái nên khó tránh khỏi tùy hứng, dọc đường có lẽ đã gây ra không ít phiền toái cho Lương Vương.”

“Không dám không dám.” Ngũ Tử Ngang lại vội vàng đứng lên, “Dọc đường đi, tam điện hạ thường xuyên nhắc về đại điện hạ và nhị điện hạ với ta, ta cũng rất ngưỡng mộ hai vị điện hạ.”

“Ha ha, e là tam đệ đã nói ta và đại ca ngày thường vẫn luôn khi dễ hắn.” Hà Nhạc giống như đang nói đùa, cũng nâng lên ly rượu, ba người nở nụ cười vài cái, cụng ly giữa không khí.

Phượng Minh Vương dựa vào ngai vàng, một ả thị nữ ngồi chồm hỗm ở bên chân hắn mà xoa bóp. Một tay của hắn ôm lấy vai của Hà Hoan, như cười như không mà nhìn Ngũ Tử Ngang trò chuyện vui vẻ cùng hai vị trưởng tử. Hà Hoan trừng to mắt nhìn đại ca rồi lại nhìn nhị ca, sau đó mới nhỏ giọng nói vào bên tai của Phụ Vương, “Phụ Vương, nếu ngài không thoải mái thì nhi thần đưa ngài quay về, Lương Vương đại ca sẽ không bận tâm đâu.”

“Ngươi thật ra là rất thích hắn” Phượng Minh Vương đá đá chân, thị nữ lập tức lui xuống.

Hà Hoan nhất thời mỉm cười, “Lương Vương đại ca đối xử với ta rất tốt, trên đường trở về hắn vẫn luôn giải thích cho ta phong cảnh ở ven đường. Khi ở kinh thành thì ta cũng ngụ ở quý phủ của Lương Vương đại ca, Lương Vương đại ca còn cho người dẫn ta ra ngoài du ngoạn nữa.”

Phượng Minh Vương nhìn nhi tử của mình một cách sủng ái, ngữ thanh cũng trở nên ôn nhu hơn vài phần, “Hoan nhi thích kinh thành Đại Đông chứ? Nơi đó có đẹp không?”

“Đẹp!” Đôi mắt của Hà Hoan sáng rực, “Trong kinh thành có rất nhiều cây, còn có những dòng sông nhỏ, ngoại thành thì có núi. Hoàng cung của Hoàng đế ca ca cũng rất đẹp, đúng rồi Phụ Vương, Hoàng đế ca ca còn viết cho ta một bài thơ a.”

“Nga?” Trong mắt của Phượng Minh Vương đột nhiên lóe lên, “Ngươi ở lâu như thế không về, đêm nay đến chỗ của Phụ Vương đi, Phụ Vương muốn nghe xem ngươi ở kinh thành Đại Đông đã gặp được những ai.”

“Hảo” Trong mắt của Hà Hoan là nhớ nhung, “Phụ Vương, Hoàng đế ca ca rất tốt, còn đối xử với ta tốt hơn cả Lương Vương đại ca.”

“Thật sao….” Ánh mắt của Phượng Minh Vương trở nên xa xăm, sau đó hắn ôm ngực ho khan vài tiếng.

Hắn vừa ho thì Hà Sầu và Hà Nhạc cũng lập tức im lặng mà nhìn sang, Ngũ Tử Ngang đương nhiên cũng thu liễm tâm tư. Hà Sầu và Hà Nhạc đồng thời lên tiếng, “Phụ Vương, thân mình của ngài không khỏe, sớm quay về nghỉ ngơi đi, ta và đại ca [nhị đệ] ở đây tiếp đãi Lương Vương là được.”

Ngũ Tử Ngang cũng lập tức mở miệng, “Bệ hạ, ngài quay về nghỉ ngơi đi, thân thể của ngài đang mang bệnh mà lại tẩy trần cho Tử Ngang, Tử Ngang sợ hãi.”

“Quả nhân không sao, hôm nay Hoan nhi đã trở về, tâm tình của quả nhân rất tốt, nếu quả nhân chịu không nổi thì sẽ trở về. Lương Vương gia không cần khách khí, cứ ăn uống no say là được.” Không hề liếc mắt nhìn hai vị nhi tử của mình, Phượng Minh Vương ra hiệu cho Thân Mộc, Thân Mộc lập tức hô lớn, “Vũ xướng–”

Tiếp theo một vũ khúc bắt đầu vang lên, các nàng vũ cơ mặc hoa phục nhẹ nhàng lướt vào.

Hà Sầu và Hà Nhạc sầm mặt, Ngũ Tử Ngang thấy thế thì lập tức nâng ly hướng Phượng Minh Vương, “Bệ hạ, xin thứ lỗi cho Tử Ngang vô lễ, bệ hạ và tam điện hạ ở bên cạnh nhau thật sự không giống phụ tử, nếu nói là huynh đệ thì còn có người tin tưởng.”


Hà Hoan lập tức gật đầu, nói một cách tự hào, “Phụ Vương là người đẹp nhất Phượng Minh quốc của chúng ta.”

“Ha ha.” Phượng Minh Vương sờ lên mặt của Hà Hoan, “Phụ Vương già rồi, Hoan nhi đẹp hơn cả Phụ Vương lúc còn trẻ.”

Hà Hoan bĩu môi, “Không phải a, Phụ Vương không hề già, ngô, Phụ Vương là Phụ Vương đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy.”

“Ha ha….” Tiểu nhi tử lấy lòng Phượng Minh Vương khiến hắn cười to ra tiếng, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại vì vui vẻ mà trở nên hồng hào, làm cho nụ cười của hắn càng thêm mê người. Lời nói của Ngũ Tử Ngang không phải là xu nịnh, hắn căn bản không thể nhìn ra trên khuôn mặt mị hoặc và tôn quý của Phượng Minh Vương có nét nào của người vượt quá tuổi tứ tuần. Nếu nói Tần Ca là u lan mặc lục thì Phượng Minh Vương chính là mẫu đơn diễm hồng, nhưng mọi người chỉ có thể đứng từ xa ngước nhìn bọn họ.

Ngũ Tử Ngang tựa như vô tình liếc mắt nhìn Hà Sầu và Hà Nhạc một cái, chỉ thấy hai người giật mình ngây ngốc mà nhìn nụ cười trên mặt của Phượng Minh Vương, hắn liền mượn động tác uống rượu để chớp mắt, tâm tư không ngừng xoay chuyển.

Xem vũ xướng trong chốc lát, Phượng Minh Vương mệt mỏi, khi hắn đứng lên thì Hà Sầu và Hà Nhạc cũng nhanh chóng đứng dậy để đi sang mà dìu hắn, nhưng Phượng Minh Vương lại né tránh không cho bọn họ đụng chạm, mà chỉ nắm lấy tay của Hà Hoan rồi nói, “Hoan nhi, Phụ Vương mệt, ngươi dìu Phụ Vương quay về đi.”

“Hảo, Phụ Vương.” Hà Hoan đỡ lấy Phụ Vương, không nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của hai vị huynh trưởng.

“Lương Vương, quả nhân đi về trước, ngươi cứ tiếp tục, ở đây không cần phải câu nệ.”

“Bệ hạ không cần bận tâm đến Tử Ngang, thỉnh bệ hạ nhanh chóng nghỉ ngơi.”

Phượng Minh Vương lại lãnh đạm nói với hai người kia, “Các ngươi ở đây tiếp đãi Lương Vương, không được đánh mất lễ nghi.”

Hà Sầu và Hạ Nhạc áp chế bất mãn mà nói, “Thỉnh Phụ Vương yên tâm.”

Hơi gật đầu với Ngũ Tử Ngang, Phượng Minh Vương dẫn theo Hà Hoan ly khai. Trừng mắt nhìn Phụ Vương nắm tay Hà Hoan, trong mắt của Hà Sầu và Hà Nhạc đều bốc lên hỏa diễm giống nhau.

Ngũ Tử Ngang giả vờ như không nhìn thấy, ngữ khí hàm chứa sự day dứt, “Thân mình của bệ hạ không khỏe mà còn tẩy trần cho ta, Tử Ngang thật sự lấy làm áy náy.”

Hà Sầu và Hà Nhạc xoay người lại, Hà Sầu miễn cưỡng vừa cười vừa nói, “Phụ Vương luôn yêu thương tam đệ, Lương Vương tự mình đưa tam đệ trở về, Phụ Vương đương nhiên muốn đích thân nghênh đón Lương Vương, Lương Vương không cần phải tự trách.”

Ngũ Tử Ngang nhân cơ hội nói, “Đêm nay không bằng dừng tại đây, thân mình bệ hạ không khỏe, Tử Ngang cũng vô pháp an tâm mà ở nơi này uống rượu. Nếu hai vị điện hạ không chê, ngày mai Tử Ngang đãi khách, không biết hai vị điện hạ có vui lòng đến dự hay không.”

Hà Sầu nói, “Lương Vương khách khí, ngài từ đường xa đến đây thì làm sao có thể để cho ngài đãi khách, ngày mai ta sẽ làm chủ, thỉnh Lương Vương gia đến quý phủ một chuyến, đến lúc đó nhị đệ cũng sẽ đến, Lương Vương không nên từ chối.”

Ngũ Tử Ngang lập tức thoải mái đáp lại, “Được đại điện hạ mời thì làm sao Tử Ngang có thể nào lại không đi, Tử Ngang cầu còn không được nữa là.” Dứt lời, hắn tươi cười rồi nháy mắt vài cái, “Nói thật, vừa rồi có bệ hạ ở đây, ta không dám uống nhiều, dọc đường đi vì hộ tống tam điện hạ nên con sâu rượu trong bụng của ta đã thèm uống vài tháng.”

Hà Sầu và Hà Nhạc lúc đầu là ngẩn người, tiếp theo lại cùng Ngũ Tử Ngang cười ha ha, Hà Nhạc nói, “Chẳng phải ngày mai ta nên đem theo bình rượu tốt nhất ở trong phủ của ta hay sao?”

“Nhị đệ, ngươi đương nhiên phải mang theo, ta sợ rượu trong quý phủ không đủ uống.”


“Ha ha ha….”

……

Trong Thiên Phương Uyển, Hà Hoan chống cằm ở trên giường mà thuật lại kỳ ngộ của hắn tại kinh thành Đại Đông cho Phụ Vương nghe, Phượng Minh Vương nằm nghiêng ở bên cạnh, khóe miệng mỉm cười mà chăm chú lắng nghe.

“Phụ Vương, hài nhi không biết viết thơ, bị người ta chê cười, Hoàng đế ca ca liền gọi hài nhi đi lên rồi viết cho ta một bài thơ, sau đó bảo hài nhi đọc cho bọn họ nghe, sau đó không còn ai dám cười ta nữa.”

“Tần Ca viết cái gì cho ngươi? Ngươi có nhớ hay không?”

“Ngô…..hài nhi nhớ chứ…..Ách, để hài nhi ngẫm lại.”

“Hảo, ngươi chậm rãi nhớ lại, Phụ Vương không vội.”

Ho nhẹ vài tiếng, Phượng Minh Vương chậm rãi vuốt ve mái tóc xõa dài trên vai của Hà Hoan, vừa đen láy vừa mềm mại. Nếu nói cả đời này có chuyện gì mà hắn tiếc nuối nhất thì chính là Hoan nhi cơ hồ mỗi một điểm đều cực kỳ giống hắn.

“Phụ Vương, con nhớ rồi.”

“Hảo, ngươi đọc đi,”

“Ngô….Ngày ngày, khẩn cầu với Bồ Tát, cầu trời giáng xuống…một quý nhân. Người nói, người nói xuân đến tình xuân nở…”

Hà Hoan nhíu mày nhớ lại, đọc bài thơ một cách vấp váp, nhưng Phượng Minh Vương chẳng những không tức giận mà trái lại còn yêu thích ngắm nhìn nhi tử của mình. Khi Hà Hoan đọc xong câu cuối cùng thì hắn vừa cười vừa hỏi, “Không muốn thú tam công chúa hay sao?”

Hà Hoan bĩu môi, “Không muốn. Một chưởng của nàng có thể phá nát đại thạch, ta không muốn thành thân với nàng đâu, nàng nhất định sẽ khi dễ ta. Hơn nữa nàng cũng nhất định không đẹp bằng công chúa tỷ tỷ. Ta muốn thú một người đẹp như công chúa tỷ tỷ hoặc là Hoàng đế ca ca.”

“Công chúa tỷ tỷ?” Ánh mắt của Phượng Minh Vương khẽ biến.

“Chính là công chúa tỷ tỷ của Nữ Trinh quốc a.” Gò má của Hà Hoan nhất thời trở nên đỏ ửng, “Công chúa tỷ tỷ rất đẹp, ngay cả thần tiên còn chưa đẹp bằng,” Nói xong, hắn nhận thấy có điểm không đúng, lập tức bổ sung, “Đương nhiên Phụ Vương là người đẹp nhất.”

“Ha ha, Phụ Vương là nam nhân, xinh đẹp cũng chưa hẳn là chuyện tốt.” Nhìn ra tâm tư của nhi tử, Phượng Minh Vương hỏi, “Ngươi thích công chúa Nữ Trinh?”

Hà Hoan khổ sở nói, “Phụ Vương, có phải ta ngốc lắm không? Ta thích Hoàng đế ca ca nhưng Hoàng đế ca ca lại không thích ta. Sau đó ta gặp được công chúa tỷ tỷ, đến lúc ta bám theo công chúa tỷ tỷ thì công chúa tỷ tỷ cũng không thích ta.”

Trong mắt của Phượng Minh Vương lóe lên một tia sắc bén, hắn ôm chầm lấy Hà Hoan, “Ai dám nói Hoan nhi của Phụ Vương ngốc thì Phụ Vương sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Hoan nhi là bảo bối trân quý nhất của Phụ Vương. Công chúa Nữ Trinh là người của Tần Ca, nàng đương nhiên không dám thích ngươi. Còn Tần Ca là vua của một nước, lại là nam tử giống như ngươi, không thể tiếp nhận sự yêu thích của Hoan Nhi dành cho hắn. Không phải mọi người đều có thể chấp nhận tình cảm nam tử. Sau này Hoan nhi nhất định sẽ gặp được người mà ngươi yêu thích, bây giờ ngươi còn nhỏ, đừng vội.”

“Ngô….” Rúc vào trong lòng của Phụ Vương, Hà Hoan có một chút khó xử, dường như rất do dự.


“Xảy ra chuyện gì?”

“Phụ Vương…” Hà Hoan há mồm rồi khép lại, “Ta đã hứa sẽ giữ bí mật cho Hoàng đế ca ca.”

“Hoan nhi có chuyện gì không thể nói với Phụ Vương hay sao?” Phượng Minh Vương thở dài một tiếng, “Hoan nhi đã lớn, cũng có tâm sự của mình, Phụ Vương không còn là người quan trọng nhất trong lòng của Hoan nhi nữa.”

“Phụ Vương đương nhiên là người quan trọng nhất đối với Hoan nhi!” Hà Hoan ôm lấy Phụ Vương, trong ký ức của hắn không có mẫu phi, từ khi còn nhỏ thì hắn đã ở bên cạnh Phụ Vương. Phụ Vương dạy hắn viết, dạy hắn học, sủng hắn, bảo hộ hắn, hắn cũng không cảm thấy bản thân mình đáng thương vì thiếu mẫu phi, bởi vì Phụ Vương đem cả tình yêu của mẫu phi đều dồn cho hắn.

“Hoan nhi có chuyện gì khó xử? Nói cho Phụ Vương nghe một chút.” Ngón tay khẽ vuốt lên hàng lông mày của nhi tử, đây là điểm duy nhất không giống mình, Phượng Minh Vương mang theo lời dụ dỗ mà hỏi Hà Hoan.

“Ngô….” Hà Hoan chớp đôi mắt to rồi nhỏ giọng nói, “Phụ Vương nhất định nhất định nhất định phải thay ta giữ bí mật, không thể để cho người khác biết, bằng không Hoàng đế ca ca nhất định sẽ giận ta, không bao giờ để ý đến ta nữa.”

“Hảo.”

Hà Hoan ghé vào bên tai của Phụ Vương rồi thấp giọng thì thầm, tinh quang trong mắt của Phượng Minh Vương lập tức lóe lên, sau khi nhi tử dứt lời thì ánh mắt của hắn khôi phục lại vẻ ôn nhu mà bình thường vẫn luôn lộ ra đối với Hà Hoan.

“Phụ Vương, ngươi nhất định nhất định phải giữ bí mật giúp ta.”

“Quân vô hí ngôn, Phụ Vương đã đáp ứng với ngươi thì đương nhiên sẽ làm được.”

Thuận thế nằm trong lòng của Phụ Vương, Hà Hoan nói một cách rầu rĩ, “Nhưng Hoàng đế ca ca dường như rất đau khổ, có lẽ Lương Vương đại ca cũng không biết, ân, nhất định là không biết, bằng không Lương Vương đại ca vì sao lại thành thân, hơn nữa Vương phi tỷ tỷ đã mang thai. Phụ Vương, hài nhi cảm thấy Hoàng đế ca ca thật đáng thương, so với ta còn đáng thương hơn.”

“A, Hoan nhi làm sao lại đáng thương?”

Hà Hoan ôm chặt Phụ Vương rồi rầu rĩ nói, “Phụ Vương, chúng ta đi thôi.”

Phượng Minh Vương sửng sốt, bàn tay đặt trên người nhi tử trở nên run rẩy, “Xảy ra chuyện gì?”

“Phụ Vương, ngài ở đây không thoải mái, không vui vẻ, đại ca và nhị ca cũng không đối xử tốt với ngài, hài nhi không ở đây mấy ngày có phải bọn họ lại chọc Phụ Vương nổi giận hay không? Phụ Vương, hài nhi thật vô dụng, hài nhi bảo hộ không được Phụ Vương.” Nói tới đây, Hà Hoan chực khóc.

Phượng Minh Vương thản nhiên mỉm cười, hôn lên tóc của nhi tử một cách sủng nịch, “Hai người kia vẫn chưa đến mức làm cho Phụ Vương lo lắng. Hoan Nhi, ngươi là người quan trọng nhất của Phụ Vương, ngươi đã trưởng thành, phải học cách tự chiếu cố chính mình, phải học cuộc sống độc lập rời xa Phụ Vương. Đây cũng là lý do vì sao Phụ Vương lại cho phép ngươi tự mình chạy đến Đại Đông.”

“Phụ Vương?” Hà Hoan ngẩng đầu khiếp sợ.

Phượng Minh Vương vẫn mỉm cười ôn nhu, ngữ khí thâm trầm, “Thời gian trôi qua thật nhanh a….Chớp mắt mà Hoan nhi đã mười sáu, Phụ Vương rõ ràng cảm thấy như ngươi chỉ mới được sinh ra, còn đang khóc trong lòng của Phụ Vương.”

“Phụ Vương….” Hà Hoan muốn khóc.

Phượng Minh Vương cầm tay nhi tử, nói một cách nghiêm túc, “Hoan nhi, khi ra ngoài, mặc kệ gặp phải chuyện gì khó thì cũng không được phép khóc. Cho dù Phụ Vương không ở bên cạnh ngươi thì ngươi nhất định cũng phải kiên cường. Ngươi là nhi tử của Phụ Vương, là hoàng tử của Phượng Minh quốc, nếu thật sự nhịn không được thì buổi tối có thể chui vào chăn mà khóc. Một ngày nào đó Phụ Vương sẽ già rồi chết, ngươi phải học cách chiếu cố chính mình, có hiểu hay không?”

“Phụ Vương…” Hà Hoan nhào vào khóc nức nở trong lòng của Phụ Vương, “Phụ Vương sẽ không chết, Phụ Vương sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Hoan nhi.”

“Hài tử ngốc.” Ở góc độ mà Hà Hoan không thể nhìn thấy, trong mắt của Phượng Minh Vương là buồn bã, là thống khổ, hắn nói bằng giọng khàn khàn, “Ai cũng phải chết, cho dù Phụ Vương là Quốc quân thì cũng phải chết. Hoan nhi, nói với Phụ Vương là ngươi sẽ nhớ kỹ những lời của Phụ Vương.”


“Ân….” Hà Hoan gật đầu, “Hài nhi nhớ kỹ, hài nhi, hài nhi….Phụ Vương….”

Thở một hơi thật dài, Phượng Minh Vương nhắm mắt lại, đã….Hoan nhi đã mười sáu tuổi a….

……

Trong quý phủ của Hà Sầu, sau khi từ hoàng cung trở về, hắn và Hà Nhạc ở trong thư phòng để mưu đồ bí mật.

“Đại ca, mưu sĩ trong phủ của ta trước đó vừa dẫn đến một người, người này tên là Trương Thanh Tắc, hơn một trăm nhân khẩu trong nhà của hắn đều bị Hoàng đế Đại Đông Tần Ca xử tử. Ta và hắn có tán gẫu vài lần, Trương Thanh Tắc  rất có đầu óc, hơn nữa người này quả thật không đơn giản, sau khi hắn bị bắt rồi nửa đường áp giải về kinh thành thì được bằng hữu cướp đi, bảo toàn được tánh mạng. Ta phái người đến Đại Đông điều tra, hóa ra hắn tham ô hơn cả trăm vạn lượng tu sửa đê điều, số ngân lượng này hiện tại đều ở trong tay hắn.”

Vẻ mặt của Hà Sầu đầy khôn khéo, “Vì sao hắn tham ô nhiều ngân lượng như thế mà không tìm một nơi để tiêu dao, chạy đến tìm ngươi để làm gì?”

Hà Nhạc cười cười, “Đại ca có điểm không biết, Trương Thanh Tắc kỳ thật là người của Đột Quyết.”

“Người Đột Quyết?”

“Đúng, hắn là mật thám do Đột Quyết phái đến Đại Đông, nhưng sau chuyện đó thì Đột Quyết chỉ muốn chiếm lấy số ngân lượng kia, mặc kệ sinh tử của hắn, lại làm cho thê nhi của hắn bị trảm đầu thị chúng, bởi vì như vậy mà hắn ghi hận trong lòng, chạy trốn đến Phượng Minh, muốn tìm ta để nương tựa.”

“Hắn muốn cái gì?”

Sắc mặt của Hà Nhạc trở nên âm trầm dưới ánh nến, “Hắn muốn…..mạng của Hoàng đế Đại Đông.”

Hà Sầu chớp mắt.

“Đại ca, Tần Ca hiện tại không có nhi tử, chỉ cần hắn chết thì Đại Đông tất nhiên sẽ loạn. Một khi Đại Đông loạn thì Phụ Vương cũng sẽ loạn, đây là cơ hội của ta và ngươi!” Hà Nhạc oán hận nói, “Trong lòng của Phụ Vương chỉ có tam đệ, căn bản không có ta và ngươi! Ngươi xem, đêm nay ngay cả nhìn mà hắn cũng không thèm nhìn chúng ta một cái! Chẳng lẽ bởi vì bộ dáng của ta và ngươi không giống Phụ Vương nên mới bị Phụ Vương lạnh nhạt hay sao?”

Hà Sầu cắt bớt một đoạn tim đèn cầy, nói một cách lạnh lùng, “Không phải hiện tại ta và ngươi mới biết Phụ Vương chỉ thích tam đệ. Phụ Vương đã nhận ra tâm tư của ta, tuy rằng hiện tại hắn vô tâm với chính sự, nhưng hắn là Phượng Minh Vương, đám lão thần chỉ biết nghe theo hắn. Không có quân phù ấn tín thì chúng ta không thể tự tiện manh động.”

“Hừ! Phụ Vương trì hoãn không lập thái tử, chẳng phải là muốn đem vị trí thái tử giao cho tam đệ hay sao! Tam đệ không xứng, ngoại trừ bộ dáng thì làm sao có thể so với ta và ngươi? Vì sao Phụ Vương không hề liếc nhìn ta và ngươi dù chỉ một cái?” Hà Nhạc nện một quyền xuống bàn, “Hắn thích người Đại Đông thì ta sẽ hủy diệt Đại Đông!”

Hà Sầu vỗ vỗ tay của Hà Nhạc, thấp giọng nói, “Ngũ Tử Ngang hiện tại ở đây, người này có thể đạt được tín nhiệm của Tần Ca thì nhất định không đơn giản, đừng để cho hắn nhìn ra bất luận manh mối nào. Ngươi bảo Trương Thanh Tắc chờ Ngũ Tử Ngang rời đi thì hẳn dẫn hắn đến gặp ta, người Đột Quyết cũng không thể dễ dàng tin tưởng.”

“Hảo, bất quá mặc kệ hắn có thể tin hay không, chỉ cần có thể lợi dụng thì chúng ta cứ lợi dụng. Hơn nữa ta cảm thấy Ngũ Tử Ngang đến Phượng Minh cũng là một cơ hội tốt, hắn là tâm phúc bên cạnh Tần Ca, nếu có thể….” Ý tứ của Hà Nhạc không cần nói thì cũng đã quá rõ ràng. fynnz.wordpress.com

Hà Sầu gật đầu rồi nói, “Cẩn thận vẫn tốt hơn. Ngày mai hắn đến đây thì chúng ta sẽ quan sát, nếu có thể để cho chúng ta lợi dụng thì cũng là một chuyện tốt.”

“Ân.”

……

Nằm ở trên giường, Ngũ Tử Ngang không buồn ngủ. Tuy rằng hôm nay vừa mới đến Phượng Minh nhưng cái mũi của hắn vẫn ngửi ra một chút hương vị. Nhất là thái độ của Phượng Minh Vương làm cho hắn tựa như bị lạc vào một rừng cây mây, rõ ràng nhìn thấy đường ra nhưng làm cách nào cũng không qua được. Còn Phượng Minh Vương vì sao phải làm như vậy? Đây có thể xem như một cuộn tơ rối vò, đến khi hắn tìm được đầu sợi tơ thì mới có thể chậm rãi hiểu rõ.

Ai, thật muốn lên đường về ngay lập tức. Bàn tay sờ lên từng viên ngọc châu trên chuỗi tràng hạt, Ngũ Tử Ngang suy nghĩ sâu xa, tình hình của Phượng Minh Vương còn phức tạp hơn so với dự đoán của hắn, hơn nữa thân mình của Phượng Minh Vương cũng không khỏe. Tần Ca, ngươi nhất định cũng không nghĩ đến tình hình sẽ là như vậy, có đúng không? Khi sờ lên chuỗi tràng hạt thì Ngũ Tử Ngang liền nghĩ thầm: Ngày mai đến dự tiệc tại quý phủ của Hà Sầu, hắn cẩn thận làm việc là được, tùy cơ ứng biến, nhìn xem có thể phát hiện được dấu vết gì hay không.

—————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận