Trầm Nịch

Trong dục dũng, Ngũ Tử Ngang ngâm thân mình cực độ mệt mỏi vào bên trong, lúc này vị đế vương trẻ tuổi chỉ mặc nội y màu minh hoàng đang đặt hai tay lên vai của hắn, cúi đầu cùng hắn hôn nhau thật sâu. Hơi nước tràn ngập trong không khí, Ngũ Tử Ngang chỉ cảm thấy thân thể trở nên lâng lâng, nhưng trong đầu lại ngổn ngang trăm mối, có một chút hơi choáng váng, hơi ngà ngà say. Đến khi bờ môi đang cùng hắn dây dưa rời đi thì hắn lại nghe thấy giọng nói của người nọ, “Để ta gọi đầu cho ngươi.”

“Đừng.”

Nắm lấy bàn tay của người nọ, hắn như đang ở trạng thái say rượu mà lờ mờ hôn lên mười ngón tay nhợt nhạt kia, “Ta luyến tiếc.”

“Nhưng ta muốn.” Vị đế vương trẻ tuổi lộ ra một nụ cười thản nhiên diễm lệ nhất từ trước đến nay, giãy tay của Ngũ Tử Ngang ra, gỡ xuống cây trâm trên búi tóc của đối phương.

Chìm đắm trong nụ cười kia, Ngũ Tử Ngang hoàn toàn si mê, đôi mắt khép hờ, trong mông lung, hắn nghe được tiếng nước, cảm giác được có người nhẹ nhàng xõa tóc của hắn ra, chỉ trong chốc lát thì nước ấm chậm rãi dội xuống từ đỉnh đầu của hắn, chảy xuống mái tóc của hắn.

“Tần Ca…..Tần Ca…..”

Ngũ Tử Ngang không biết mình đang gọi ra khỏi miệng hay là đang mặc niệm trong lòng. Bóng đen phủ xuống, bờ môi hơi lạnh đang kề sát trước miệng của hắn, hắn không hề nghĩ ngợi mà chỉ há mồm ngậm lấy, hấp thu mật ngọt mà hắn ngày đêm khao khát. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại. Chóp mũi ngửi được mùi hương bồ kết, bờ môi vừa ấm vừa lạnh dần dần rời đi, Ngũ Tử Ngang mở mắt, hắn thấy được một đôi đồng tử mà cả đời này hắn không thể thoát khỏi nơi đó, đôi mắt này chỉ biết làm cho hắn càng lún càng sâu, không thể tự kiềm chế. Mà hắn, cho dù chỉ là một chút ý niệm muốn thoát ly cũng chưa từng có.

“Nhắm măt lại.”

Ngũ Tử Ngang nhắm mắt lại, giống như ngây ngốc mà liên tục thì thầm, “Tần Ca…..Tần Ca…..”

Động tác của Tần Ca rất nhẹ, rất chậm, mi tâm hơi nhíu lại. Theo tiếng gọi trầm thấp xuôi tai này thì hắn có thể tưởng tượng hình ảnh Ngũ Tử Ngang khi ở Phượng Minh, khi ở một mình đã gọi hắn như thế nào. Đây….là người nam nhân mà hắn yêu say đắm.

Lần đầu tiên hầu hạ người ta nên Tần Ca làm cũng không tốt, nhưng hắn lại toàn tâm toàn ý mà gội đầu cho Ngũ Tử Ngang. Khi mười ngón tay cọ xát vào da đầu của Ngũ Tử Ngang thì khóe mắt của Ngũ Tử Ngang lăn xuống một giọt nước. Tần Ca nhìn thấy, hắn liền cúi đầu liếm đi giọt nước kia rồi thấp giọng nói, “Hài nhi, còn có thể có.”

Cổ họng của Ngũ Tử Ngang giật giật, “Là ta vô năng.”


“Ngươi đang cười nhạo trẫm hay sao?” Ngữ thanh của Tần Ca âm trầm hơn vài phần, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, “Là trẫm không muốn thân cận với nữ nhân, là trẫm cưỡng chế chuyện nối dõi lên người của ngươi, chuyện này cũng là do trẫm tùy hứng.”

Ngũ Tử Ngang mở to mắt, một chút u buồn mới vừa rồi chỉ trong khoảnh khắc liền tiêu thất, hắn mỉm cười, “Hiếm khi Hoàng Thượng tùy hứng như vậy, ta là sủng thần duy nhất của Hoàng Thượng thì làm sao lại không nghe theo Hoàng Thượng.”

Thấy hắn vô sự, Tần Ca lại tiếp tục gọi đầu cho Ngũ Tử Ngang…..đồng thời cũng mắng thêm một câu, “Lưu manh.” Ngũ Tử Ngang mỉm cười thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, yên ổn hưởng thụ sự hầu hạ của Hoàng Thượng.

Từng gáo nước ấm dội xuống đầu, nội tâm bất an của Ngũ Tử Ngang cũng tạm thời bị dòng nước ấm xối sạch. Khi Tần Ca lau tóc cho hắn thì hắn liền đè lại tay của Tần Ca, “Ta tự mình lau là được.”

Tần Ca không miễn cưỡng, sau khi đổ thêm nước ấm vào dục dũng, hắn lại xắn lên y mệ rồi vói tay vào trong nước, cầm lấy dương v*t đang rũ xuống của Ngũ Tử Ngang, trên mặt lại hiện lên hàn sương. Ngũ Tử Ngang dừng lại động tác lau tóc một chút, thật cẩn thận mà hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” Vì sao hắn lại cảm thấy rất nguy hiểm?

“Nghe nói hai vị hoàng tử của Phượng Minh tặng cho ngươi hai vị mỹ nhân, ngươi còn cùng các nàng ngủ chung một đêm?” Bàn tay của Tần Ca dùng sức một chút.

Trong nháy mắt Ngũ Tử Ngang liền ngồi dậy rồi đè lại tay của Tần Ca mà xin khoan dung, “Ta nào dám làm xằng, chẳng qua không tiện từ chối nên đành tiếp nhận. Đêm đó ta thừa dịp các nàng đang ngủ thì điểm huyệt ngủ của các nàng rồi mới ngủ ngồi trên ghế một đêm. Tiểu huynh đệ này của ta chỉ nhận thức một mình ngươi, ngoài ngươi ra thì nó không hề có hứng với bất kỳ ai, ngươi cứ yên tâm đi.”

Tần Ca buông tay ra rồi đứng thẳng lưng, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Trẫm chờ ngươi ở trên giường.” Sau đó mới bước đi một mạch.

Ngũ Tử Ngang vẫn còn đang suy nghĩ làm sao có thể khuyên bảo Tần Ca thì người này lại nghiêm túc bỏ lại một câu cực độ khiêu khích như thế, Ngũ Tử Ngang chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng bừng, hắn nhanh chóng ngẩng đầu bịt chặt mũi. Sau đó vội vàng dùng khăn kỳ cọ thân thể, làm cho Hoàng Thượng sốt ruột chờ hắn thì sau này hắn đừng hòng mơ tưởng được leo lên giường.

……

Ngũ Tử Ngang tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất, tiếp theo liền quấn một chiếc khăn lớn quanh thắt lưng, rồi bước ra khỏi dục phòng nối liền với phòng ngủ. Bên ngoài không có người, hắn cũng không sợ mất thể diện. Hơi vội vàng mà vén rèm lên, vòng qua mấy tấm bình phong, nhìn thấy vạt y bào rộng mở để lộ xương quai xanh hoàn mỹ và một phần trước ngực, đế vương dựa trên giường với khuôn mặt lạnh lùng, lỗ mũi của Ngũ Tử Ngang tiếp tục nóng lên. Hình ảnh như vậy quả thật đang khiêu chiến thân thể nam nhân của hắn đến cực hạn !

Nhanh chóng bước đến bên giường, tháo xuống trói buộc bên thắt lưng, Ngũ Tử Ngang xốc lên chiếc chăn trên người của Tần Ca, nóng vội mà nhào đến. Thân mình vừa tắm xong vẫn còn mang theo hơi nước ấm áp, đụng vào lồng ngực lạnh lẽo của Tần Ca làm cho cơ thể của Ngũ Tử Ngang như bùng nổ dục hỏa. Người duy nhất trên thế gian này không thể bất kính là Tần Ca! Là Tần Ca


Cắn lên cổ của Tần Ca, bàn tay thô ráp to lớn tàn sát bừa bãi trong lồng ngực mịn màng, Ngũ Tử Ngang cất lên giọng nói khàn khàn, “Ta nhịn không được, ta muốn ngay lập tức!”

Tần Ca trả lời bằng cách ôm lấy mặt hắn, mở ra hai chân rồi cặp lấy thắt lưng của hắn.

“Grr!”

Giống như uống phải thuốc độc mà hô hấp dồn dập, Ngũ Tử Ngang hơi thô bạo mà kéo xuống hạ y của Tần Ca, sau đó tách hai chân của Tần Ca ra. Đôi tay bởi vì quá mức vội vàng mà nổi lên gân xanh, Ngũ Tử Ngang đem hai chân của Tần Ca đặt lên vai để chuẩn bị bôi trơn, khi ngón tay vừa mới xâm nhập vào bên trong thì hắn lập tức phát hiện có một chút bất thường.

Bên trong ấm áp ẩm ướt lại mềm mại, giống như đã được bôi trơn rất tốt! Tròng mắt của Ngũ Tử Ngang bởi vì sự suy đoán trong đầu mà trợn to, ngay sau đó thân mình của hắn bị Tần Ca giang hai tay kéo xuống. Giọng nói dụ hoặc văng vẳng bên tai, “Ngươi còn có thời gian để khuếch trương cho trẫm hay sao?”

“Đêm nay ngươi đừng hòng ngủ yên!”

Gầm nhẹ một tiếng, Ngũ Tử Ngang đỡ lấy dục vọng sắp nổ tung của mình rồi hăng hái vọt vào lãnh địa mà hắn hằng đêm khao khát mất hồn. Không phải không nghe thấy tiếng rên rỉ của Tần Ca, không phải không nhận ra hang động mềm mại đang phát ra bất mãn, nhưng lúc này hắn không thể kiểm soát chính mình.

Sau khi dương v*t dữ tợn đi vào bên trong thì vẫn không dừng lại mà nhanh chóng rút ra ngoài, rồi tiếp tục hăng hái vọt vào trong. Vị đế vương trẻ tuổi bởi vì hành động lỗ mãng này mà nhíu mày, sự nhẫn nại như vậy lại càng kích thích dục vọng của Ngũ Tử Ngang. Bị dục vọng thiêu đốt làm đôi mắt đỏ bừng, Ngũ Tử Ngang suồng sã mà nhìn dung nhan tuấn mỹ kia, không hề bỏ qua bất luận một chút biến hóa nào của Tần Ca, thắt lưng của Ngũ Tử Ngang không thể khống chế mà cứ liên tục chuyển động.

Sau hơn mấy chục lần di chuyển ra vào, mi tâm của Tần Ca càng lúc càng nhíu chặt, hàm răng đang cắn xuống bờ môi rốt cục được thả lỏng, hắn rên rỉ từ thấp đến cao, huyết sắc trên mặt cũng càng lúc càng rõ ràng. Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi Ngũ Tử Ngang, hắn giống như Ngũ Tử Ngang, đều muốn ghi tạc vào đáy lòng cảm giác sung sướng mà mình đã mang đến cho đối phương.

“Tần Ca…… Tần Ca…… của ta, của ta……”

“Ân…… Ta…… Ân ngô…… A……”


“Ai cũng không thể…… Ai cũng không thể……”

“Tử ngang…… Tử ngang…… A a……”

Tần Ca là của hắn, người này là của hắn….Ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể nhìn thấy mị thái của người này, không ai có thể nghe được tiếng rên rỉ đầy khoái cảm như vậy, tất cả đều là của hắn !

Hai tay siết chặt thắt lưng của Tần Ca, thu hết tất cả sắc thái của Tần Ca vào đáy mắt, Ngũ Tử Ngang hung hăng đẩy vào trong thân thể của Tần Ca, tàn nhẫn xé nát sự mềm mại của người nọ, dùng bộ phận cứng rắn nhất của hắn để làm cho đối phương nhớ kỹ hương vị của hắn, cảm giác của hắn. Từng chút một, hang động mềm mại chịu không nổi sự tra tấn như vậy, rốt cục không còn kháng cự. Đến khi Tần Ca thất hồn rồi quát to một tiếng, đem long tinh mà vô số người mê luyến phun ra trước bụng của Ngũ Tử Ngang thì Ngũ Tử Ngang cũng đem toàn bộ bạch dịch của mình mà bắn vào trong cơ thể nóng bỏng của Tần Ca, không hề sót một giọt nào.

Sau khi run rẩy một lúc, Ngũ Tử Ngang gục người xuống, khẽ hôn Tần Ca đang thở hổn hển, rồi cất lên giọng nói khàn khàn, “Tần Ca, sinh cho ta một nhi tử đi.”

Trừng lớn mắt, thân mình của Tần Ca run nhè nhẹ.

“Tần Ca, sinh nhi tử cho ta đi.”

Dục vọng của Ngũ Tử Ngang vẫn chôn trong cơ thể của Tần Ca đang chậm rãi co rút.

Khóe mắt không thể kiềm chế mà nhiễu xuống vài giọt lệ, Tần Ca nhếch môi, “Hảo.”

“Tần Ca, sinh nhi tử cho ta, sinh nhi tử….” Không còn cách nào khác, không còn cách nào khác, cho dù có lấy mạng ta thì ta cũng không có cách nào cùng nữ nhân khác sinh nhi tử.

“Hảo.”

Từng giọt lệ lăn xuống, Tần Ca ôm chặt Ngũ Tử Ngang, hai chân quấn trên thắt lưng của đối phương, chủ động dâng lên chính mình.

“Tần Ca…… Tần Ca…… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……”


“Tử Ngang……”

“Sinh nhi tử, sinh nhi tử, ta muốn nhi tử của ngươi, ta muốn của ngươi, chỉ muốn của ngươi….”

“Hảo…..hảo…..Tử Ngang…..A a a…..Tử Ngang…..”

Kịch liệt ái ân, hai người giống như hai con dã thú bị thương, mãnh liệt khát cầu hương vị trên thân thể của đối phương. Tinh hoa của hai người hòa hợp cùng một chỗ, từng giọt lệ của hai người dung hòa vào nhau. Triền miên ôm hôn, mạnh mẽ ra vào, không hề che giấu tiếng rên rỉ, đem toàn bộ nỗi khổ tâm trong lòng phát tiết ra ngoài.

Lúc này bọn họ không còn là đế vương và thần tử, mà chỉ là hai nam nhân yêu nhau, chỉ là….đôi tình nhân tạm thời quên đi thế tục.

“Tần Ca, sinh nhi tử cho ta đi…..Nhi tử của chúng ta gọi là Gia Hữu….Tần Gia Hữu….” Cầu nguyện lão thiên gia chúc phúc cho hắn và Tần Ca, có thể phù hộ bọn họ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

“Hảo……”

“Nhũ danh gọi là….Tử Quân.”

Tử là Tử Ngang, Quân là Tần Ca, là nhi tử của bọn họ.

“Ngô ân….hảo…..”

Dây dưa lâu một chút đi, để cho nam tinh của Tử Ngang dừng lại trong cơ thể của ta, làm cho ta có thể mang thai của hắn….Tần Ca ngây ngốc, hắn chỉ cảm thấy từng đợt bạch dịch nhầy nhụa đang ồ ạt bắn vào trong thân thể của hắn sẽ mang đến nhi tử cho hắn. Hắn si mê chờ mong, thậm chí không muốn Ngũ Tử Ngang rời khỏi, sợ đối phương bất cẩn làm rơi một giọt ra ngoài cơ thể của hắn. 

Ngũ Tử Ngang cũng ngây ngốc, hắn ảo tưởng mầm móng của mình đang nảy mầm trong cơ thể của Tần Ca, ảo tưởng mười tháng sau thì sẽ có một đứa nhỏ từ trong cơ thể của Tần Ca ra đời.

Hai người đều ngây ngốc, cả đêm không hề buông nhau ra, cho đến khi Tần Ca mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cho đến khi Ngũ Tử Ngang mệt đến mức không thể tiếp tục cương cứng thì hắn đành phải rời khỏi cơ thể của Tần Ca. Dùng tay bịt lại huyệt khẩu không thể khép kín của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang hy vọng tinh hoa của mình có thể lưu lại nhiều một chút trong cơ thể của người này. Hắn ngây ngốc mỉm cười, tựa như đang nghe thấy có một tiểu oa nhi gọi hắn hai tiếng phụ thân.

————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận