Trâm – Nữ Hoạn Quan

Những dải phướn trắng toát bay phất phơ trong gió giữa cơn mưa dầm, tiền giấy bay trắng xóa
sân như tuyết, tiếng đám đạo sĩ lầm rầm đọc chú vãng sinh, hòa cùng
tiếng bọn Nhàn Vân khóc lóc, không khí buồn bã tiêu điều bao trùm cả phủ họ Vương.

Lúc Lý Thư Bạch dẫn Hoàn Tử Hà tới, việc tang sự của nhà họ Vương Lang Gia đã bắt đầu.

Linh vị Vương Nhược đặt chính giữa linh đường, phía trước bày nhang đèn và
đồ cúng. Tuy Vương Nhược đột ngột qua đời, song Vương Uẩn là người cực
kỳ tháo vát, làm việc đâu ra đấy, thời gian gấp rút mà vẫn lo liệu đầy
đủ lễ cúng tế đàng hoàng.

Lý Thư Bạch cùng Hoàng Tử Hà thắp hương trước linh vị xong xuôi, cả nhà họ Vương lại hành lễ cảm tạ y. Y vội
trả lễ, đoạn bảo Vương Uẩn, “Việc xảy ra quá đột ngột, mấy ngày hôm nay
chắc đô úy phải vất vả lắm.”

Hôm nay Vương Uẩn vận một chiếc áo
đơn bằng tơ trắng, bên ngoài khoác một lớp áo xô, dù sao người chết là
một tiểu muội trong họ cũng chẳng thân thiết mấy, nên tuy ngoài mặt ủ
dột nhưng không quá bi thương, chỉ đáp ngắn gọn, “Trách nhiệm thôi mà.”

Linh đường toàn tiếng nức nở của đám thị nữ, bầu không khí rất nặng nề. Lý
Thư Bạch đưa mắt nhìn, thấy cổ áo quan đen sì đã được đậy kín, rõ ràng
không định để khách viếng nhìn mặt người quá cố lần cuối. Gương mặt biến dạng như vậy, kể ra cũng không cần thiết nữa thật.

Hoàng Tử Hà
đứng sau lưng Lý Thư Bạch, cảm nhận rõ rệt y cũng như mình, đều đang suy tính xem phải lên tiếng ra sao cho hợp lẽ để ngăn việc di chuyển thi
thể này ra khỏi kinh thành.

Đúng lúc họ chuẩn bị lên tiếng thì
tên gác cửa lao vào, nhớn nhác chạy đến trước mặt Vương Uẩn, gắng gượng
lắm mới sắp xếp lời lẽ cho trôi chảy được, “Thiếu… thiếu gia! Bệ hạ và
hoàng hậu đến phúng viếng!”

Vừa nghe thấy tin này, đừng nói Hoàng Tử Hà mà cả Lý Thư Bạch cũng kinh ngạc. Hoàng hậu dẫu sao cũng là người nhà họ Vương, đến viếng tiểu muội thì còn hiểu được, nhưng bệ hạ cũng
đến, là vì lẽ gì?

Vương Uẩn vẫn thản nhiên như không, rõ ràng đã biết trước.

Trông thấy trên dưới cả nhà họ Vương bỗng chốc quên hết đau buồn, ai nấy lũ
lượt chỉnh đốn áo mũ ra cửa nghênh giá, thậm chí mấy kẻ ít tuổi còn lộ
vẻ mừng rỡ, Hoàng Tử Hà sực hiểu ngay.

Chẳng trách trong cung vẫn đồn đại, tính tình hoàng đế ôn hòa mềm mỏng, so ra thì hoàng hậu còn có uy hơn, phàm những điều hoàng hậu cầu khẩn, hoàng đế đều nhất nhất ưng
thuận, xưa nay chưa hề làm trái. Ví như lần trước muốn huy động ty Phòng vệ đến điện Ung Thuần hợp sức với thị vệ Quỳ vương phủ canh gác cho
Vương Nhược, hoàng hậu cũng chỉ cần nói một câu, bệ hạ liền phê chuẩn.
Trong kinh có lời chê cười rằng, “Bệ hạ chuộng Cao, hoàng hậu Trọng Võ.” Ứng xử của hai người này với nhau, chính là phiên bản của Cao Tông và
Võ hậu.

Nay dù hoàng hậu muốn mời bệ hạ cùng tới bái tế để nâng
thanh thế nhà họ Vương thì cũng chẳng phải việc gì khó khăn, chắc chỉ
cần nói một câu là đủ.

Đế hậu lần này đến đều cải trang, chỉ đem
theo mấy chục người hầu hạ. Cả hai vận thường phục trắng, hoàng đế đội
mũ trắng, hoàng hậu cài một đóa hoa châu trắng ngà, có tua dài đung đưa
theo nhịp bước, mặc một bộ đồ trắng, càng làm nổi bật mái tóc đen huyền, đôi mắt tựa điểm sơn, bờ môi to son nhàn nhạt, trông như thần tiên
phiêu diêu trong bức họa, quá sức mỹ lệ, làm lu mờ mọi vật xung quanh.

Đế hậu cùng tới trước linh đường, hoàng hậu thắp một nén nhang cho Vương
Nhược còn hoàng đế tìm Hình bộ thượng thư Vương Lân hỏi thăm về tiến
triển vụ án, được biết đến nay vẫn chưa có manh mối, liền tỏ vẻ không
vui, “Trong cung Đại Minh xảy ra việc như vậy, quả là chưa từng có xưa
nay. Khanh thân là thượng thư bộ Hình, lại là trụ cột nhà họ Vương, nhất định đã dốc nhiều tâm tư vào vụ này, không đến nỗi cuối cùng lại lần
nữa thành án treo nhiều năm chứ hả?”

“Thưa vâng, ty chức và Thôi
đại nhân ở Đại Lý Tự vẫn liên hệ với nhau luôn, trước mắt Thôi đại nhân
cũng bó tay.” Vương Lân là thân quyến của người chết, theo luật không
thể chủ trì phá án, bởi thế Thôi Thuần Trạm mới trở thành người phụ
trách.

Hoàng đế xua tay ra hiệu cho Vương Lân lui xuống, chợt
ngẩng lên trông thấy Lý Thư Bạch, bèn tươi nét mặt, làm hiệu bảo y theo
mình ra ngoài.

Hoàng Tử Hà đi sau Lý Thư Bạch, theo hai người ra
đến ngoài linh đường, thoát khỏi khói hương nghi ngút, bỗng thấy dễ thở
hơn hẳn.

Hoàng đế hỏi, “Tứ đệ, việc của Vương cô nương lần này, đệ nghĩ thế nào?”

Lý Thư Bạch đáp, “Vận mệnh vô thường, trời hay tạo ra những việc nằm ngoài dự liệu của con người.”

Hoàng đế đưa mắt nhìn y, lại tiếp, “Trẫm ở trong cung cũng nghe được rất
nhiều lời đồn đại, còn nói chuyện này có liên quan tới Bàng Huân, ý đệ
thế nào?”

Lý Thư Bạch lắc đầu, “E rằng chưa hẳn.”

“Ồ? Có phải Tứ đệ đã nắm chắc vụ này rồi chăng?”

“Hằng ngày thần bận rộn nên cũng chưa phát hiện được gì, chỉ là Dương Sùng Cổ hoạn quan của thần đã có vài suy đoán.” Lý Thư Bạch ngoái lại ra hiệu,
Hoàng Tử Hà vội khom người hành lễ.

Hoàng đế vẫn còn nhớ, “Dương
Sùng Cổ là tiểu hoạn quan lần trước đã phá vụ án Bốn phương phải không?
Chỉ bằng mấy câu nói của người khác mà có thể phá giải chuẩn xác vụ án
như thế, quả là một nhân tài! Chẳng hay lần này hắn lại có phát hiện
gì?”

“Theo hắn thấy thì việc này liên quan rất rộng, thời gian từ mười sáu năm trước đến nay, địa vực từ Trường An đến Dương Châu, không
phải mấy lời vắn tắt mà khái quát được.”

Hoàng đế lộ vẻ ngạc
nhiên, “Trước đây nghe đồn là thuộc hạ của Bàng Huân báo thù, trẫm đã
kinh ngạc lắm rồi, giờ xem ra dường như còn sâu rộng hơn ư?”

“Thưa vâng. Hơn nữa, kẻ chủ mưu còn gây liên lụy đến thế gia vọng tộc lâu
đời, thậm chí còn có thể gây ảnh hưởng đến cả triều đình và hoàng gia.”

Hoàng đế trầm ngâm nhìn vào linh đường, chậm rãi nói, “Chẳng qua là cái chết
của một cô gái, vậy mà đằng sau ẩn giấu nội tình lớn đến vậy ư? Chuyện
này nhất định không thể phán xử sai được.”

“Thần đệ không dám.”

Hoàng đế ngoảnh lại nhìn Hoàng Tử Hà, ánh mắt đầy ngụ ý.

Không sao chép, chỉnh sửa, repost dưới mọi hình thức

Trong linh đường, khói hương bảng lảng, không khí bi thương.

Một trăm linh tám hồi chú vãng sinh do hai mươi tư vị đạo sĩ tụng niệm đã
hoàn tất, đạo trưởng tay phải cầm kiếm gỗ đào, tay trái cầm chuông vàng
khẽ rung, cao giọng ra lệnh, “Trời đất tối tăm, Ngũ Đế ban lệnh, hô mưa
gọi sấm, thần quỷ tuân theo. Lập tức khởi hành, lặn lội đưa quan, oán
hận giải trừ, máu hoen xóa hết, thanh liên định tuệ, thần hồn vĩnh an.
Cấp cấp như luật lệnh.”


Tám tên gia đinh khỏe mạnh đã đợi sẵn xung quanh nhất tề dạ ran, cầm dây thừng bước lên toan buộc quan tài khênh ra cửa.

“Đợi đã.”

Thình lình, một giọng nói cất lên trong sảnh, tuy không vang dội, song mọi
người đều nhận ra nó bắt nguồn từ đâu. Giữa bầu không khí im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn Lý Thư Bạch. Vì kính sợ y, những tiếng xì xào
lập tức nín bặt.

Y bước vào linh đường, giơ tay vuốt nhẹ lên quan tài, lại rút trong tay áo ra một chiếc vòng bạch ngọc nạm vàng, nói,
“Đây vốn là nữ trang ta chuẩn bị để tặng vương phi vào ngày thành hôn,
nào ngờ Vương Nhược bị người ta ghen ghét đến nỗi ngọc nát hương tan
ngay giữa vòng vây các hộ vệ. Chuyện này quỷ quái vô cùng, đương nhiên
sức người không thể làm được, ta vẫn biết Vương Nhược bị ta liên lụy nên mới bị oan hồn Bàng Huân hãm hại. Vì thế, ta muốn nàng đem theo chiếc
vòng này xuống địa phủ, để người đời đều biết, tuy Vương Nhược lúc sinh
thời chưa trở thành thê tử của ta, song sau khi chết, ta vẫn muốn thề
hẹn cùng nàng!”

Ai nấy không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ một kẻ vẫn có tiếng lạnh nhạt vô tình như Quỳ vương, lại nặng tình nặng nghĩa đến
thế với vương phi tương lai đã chết thảm.

Vương Lân vội đáp, “Đa tạ Quỳ vương hậu ái, họ Vương Lang Gia cảm kích không thôi! Chúng tôi sẽ mở quan ngay…”

“Tấm lòng của Quỳ vương thực khiến người ta cảm khái.” Một giọng nói khác chậm rãi vang lên ngắt lời Vương Lân.

Cũng như chủ nhân, giọng nói này ôn nhu thuần hậu, khiến người ta được tắm
trong gió xuân. Vương Uẩn bước ra khỏi đám đông, hành lễ với Lý Thư
Bạch, “Song hiện giờ thi thể A Nhược đã không kham nổi nữa, e rằng không thể đeo chiếc vòng này của vương gia được.”

Lý Thư Bạch thản
nhiên nói, “Ta đã chọn trong cả đống trang sức lấy một chiếc này, kiểu
vòng khóa, mở ra đóng vào thoải mái, chắc sẽ đeo được thôi.”

Nói
đoạn, y đưa chiếc vòng cho Hoàng Tử Hà, “Vương Nhược trong ký ức của ta
là một mỹ nhân đẹp như đào như mận, ta không muốn thấy bộ dạng hiện giờ
của nàng.”

Khóe môi Hoàng Tử Hà giần giật, xem ra nhiệm vụ sờ bàn tay cái xác cuối cùng lại rơi vào cô rồi.

Thấy trong sảnh im phăng phắc, Vương Uẩn cũng không khăng khăng phản đối
nữa. Mấy tên gia nô nhấc nắp áo quan lên, hé ra một khe hở dài chừng một thước để Hoàng Tử Hà luồn tay vào.

Hoàng Tử Hà siết lấy chiếc vòng ngọc nạm vàng, nín thở luồn tay vào, sau đó nắm chặt cánh tay đã rữa nát của cái xác.

Giờ đương lúc đầu hạ, thi thể đang phân hủy, chạm vào như sờ phải bùn nhão. Hoàng Tử Hà nghiến răng nắm lấy cổ tay dấp dính nhũn nhẽo, quay sang
nói với Lý Thư Bạch, “Vương gia, nô tài có lời muốn thưa.”

“Nói đi.” Lý Thư Bạch điềm nhiên cho phép.

Song Hoàng Tử Hà không được nhẹ nhõm ung dung như y, cô buông tay cái xác
ra, đi đến giữa sảnh quỳ xuống thưa, “Khởi bẩm bệ hạ, trong lúc đeo
vòng, nô tài phát hiện vài điểm khả nghi. Chuyện này quan hệ trọng đại,
liên quan đến cả việc trong cùng, nô tài xin thánh thượng cho tất cả
những người không liên quan lui ra, để tránh đồn thổi làm chuyện lộ ra
ngoài.”

Hoàng đế cân nhắc chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

Vương Lân cau mày, vẫy tay ra hiệu cho tất cả nô bộc lui xuống.

Mọi người trong sảnh lũ lượt rút lui, chỉ còn lại đế hậu, Vương Lân, Vương Uẩn, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà lại nói với những kẻ đang lui ra, “Nhàn Vân, Nhiễm Vân, hai người các ngươi ở lại.”

Nhàn Vân Nhiễm Vân đều kinh ngạc, ngơ ngác quay lại nhìn cô.

Hoàng Tử Hà không nhiều lời với họ nữa, tiến ra đứng giữa sảnh đường, đặt tay lên nắp áo quan nói rành rọt, “Bẩm hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu điện hạ,
theo nô tài thấy, thi thể này e rằng không phải cô nương nhà họ Vương!”

Mọi người buột miệng “ồ” lên. Hoàng hậu đang ngồi cũng kinh ngạc đứng bật dậy.

Lý Thư Bạch ra chiều ngạc nhiên, khẽ mắng, “Không được nói nhảm, thi thể
được đưa từ trong cung về phủ họ Vương, suốt quá trình đều có người bảo
vệ sao có thể biến thành người khác được?”

Vương Lân vội hùa
theo, “Đúng vậy, mấy ngày nay trong linh đường đều có người trông nom,
hơn nữa pháp sự vẫn tiên tục được tiến hành, sao thi thể lại thay đổi
được? Huống hồ dạng thi thể như vậy, còn ai có thể ngụy tạo được chứ?”

Hoàng Tử Hà đáp, “Vương đại nhân tha tội, nô tài cho rằng, ngay từ lúc xuất
hiện trong cung, cái xác này đã không phải thi thể của Vương cô nương
rồi.”

Vương Lân tức tối định nói thêm, song Vương Uẩn đứng sau đã cau mày, giơ tay chạm khẽ vào khuỷu tay cha, lập tức Vương Lân giật
mình kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía đế hậu, không nói gì nữa.

Hoàng đế tỏ vẻ nghi hoặc, chăm chú quan sát cỗ quan tài, trầm tư nghĩ tới
những lời Lý Thư Bạch vừa nói với mình về căn nguyên cái chết của Vương
Nhược.

Duy chỉ hoàng hậu vẫn điềm tĩnh, chậm rãi hỏi, “Ngươi tên Dương Sùng Cổ ư?”

“Thưa vâng, nô tài Dương Sùng Cổ là hoạn quan trong Quỳ vương phủ.”

“Trước đây nghe nói ngươi đã phá được vụ án Bốn phương, xem ra cũng là hạng
thông minh biết phá án. Thử nói xem, tại sao cái xác này lại không phải
Vương Nhược?”

“Bẩm điện hạ, trước đây nô tài phụng mệnh giảng
giải cho Vương Nhược cô nương luật lệ trong phủ, từng tiếp xúc nhiều
lần, còn nhớ bàn tay cô ấy rất nhỏ nhắn. Song bàn tay cái xác này lại
lớn hơn tay cô ấy nhiều.”

“Ngươi biết thân thể Vương Nhược đã phù nề lên vì trúng độc chết chứ?”

“Sưng phù chỉ là cơ thịt bên ngoài, chứ xương cốt không thể to ra được. Xương bàn tay cái xác này rõ ràng to hơn tay Vương Nhược rất nhiều.” Hoàng Tử Hà đứng thẳng dậy nói tiếp, “Bấy giờ người nghiệm thi cho Vương Nhược
chính là tiểu công tử Chu Tử Tần nhà Chu thị lang, chắc chắn nắm rất rõ
về xương bàn tay cái xác này, bệ hạ và điện hạ có thể triệu Chu công tử
đến hỏi về kết quả nghiệm thi hôm ấy.”

Hoàng hậu nghe vậy
thì trầm tư suy nghĩ, trong khi Vương Lân nói ngay, “Dương công công,
giờ tốt để di quan sắp qua rồi, công công cứ ngăn trở như vậy, chẳng lẽ
là cố tình làm khó nhà họ Vương chúng ta? Huống hồ, di thể A Nhược xuất
hiện ngay tại nơi A Nhược mất tích, thân hình lứa tuổi y phục trang sức
đều trùng khớp. Bàn tay A Nhược vì trúng độc mà sưng phù lên cũng là lẽ
thường, nay công công suy đoán như vậy, lẽ nào muốn A Nhược không được
chôn cất, chết không nhắm mắt ư?”

Hoàng hậu nghe nói cũng gật đầu thở dài, “Giờ tốt không thể để lỡ được. Dương công công, A Nhược gặp
phải bất hạnh này đã đủ khiến người ta đau lòng lắm rồi, ngươi việc gì
phải gây thêm chuyện nữa?”

“Nô tài không dám.” Hoàng Tử Hà cúi
đầu thưa, “Chỉ là thi thể đã có điểm khác lạ, nô tài cảm thấy vẫn nên
tra xét cho rõ hơn, để tránh vàng thau lẫn lộn.”


“Sùng Cổ nói có
lý lắm.” Lý Thư Bạch cuối cùng cũng can thiệp, “Không phải thần bao che
cho hoạn quan nhà mình, song việc này đã có nghi vấn, nhà họ Vương Lang
Gia lại là vọng tộc cả trăm năm nay, trong nghĩa địa tổ tiên có vô số
anh linh, sao có thể chôn cất một cái xác không rõ lai lịch được? Chi
bằng gọi Chu Tử Tần đến nghiệm chứng lần nữa, nếu quả thực không phải
thì cũng tốt, ít ra chứng tỏ Vương Nhược vẫn còn hy vọng đang sống trên
đời, chẳng rõ ý các vị ra sao?”

Hoàng hậu cau mày đưa mắt nhìn hoàng đế, hoàng đế xua tay nói, “Cho triệu Chu Tử Tần.”

Vì Hoàng Tử Hà có dặn, nên Chu Tử Tần đã thu thập mọi thứ liên quan, lần
này chuẩn bị tương đối đầy đủ. Gã cầm tập hồ sơ lần trước, theo sau là
hai tên tùy tùng A Bút A Nghiễn hì hục khiêng một chiếc rương khá nặng.

Chu Tử Tần hành lễ với đế hậu rồi hào hứng cầm hồ sơ nghiệm thi lần trước
lên đọc, “Cùng Dương Sùng Cổ nghiệm thi xong, thảo dân đã ghi lại tỉ mỉ
mọi điều. Kiểm nghiệm cho thấy, người chết là nữ, mình cao năm thước bảy tấc, dung mạo không rõ, da thịt toàn thân sạm sụa phù nề, cả người đầy
máu đen. Răng lợi đầy đủ, tóc mượt dài đến gót chân, trên mình không có
vết thương, hẳn là trúng độc mà chết. Ngoại trừ những điều đó, còn ghi
lại những vấn đề không thể phán đoán như xương cốt khá to… Song bấy giờ
chưa có chứng cứ nên thảo dân không dám nói ra.”

Đến đây, Chu Tử
Tần gập hồ sơ lại, nói, “Từ khi Sùng Cổ lưu ý rằng bàn tay người chết
hình như hơi to, thảo dân vẫn canh cánh chuyện này, bèn tìm hỏi khắp các ngỗ tác già trong kinh thành và danh y khoa xương, theo cả đồ tể đến lò mổ học tập nghiên cứu nửa ngày, còn giúp hội từ thiện xử lý những cái
xác chết đường chết chợ, rồi được một bệnh nhân hấp hối đồng ý cho giải
phẫu xác sau khi ông ta chết…”

Gã kể lể một tràng khiến hoàng đế không chịu nổi, đành mở kim khẩu, “Đi vào trọng điểm!”

“Vâng, kết hợp với kinh nghiệm bấy nay, thảo dân phát hiện nơi tiếp giáp,
hướng phát triển của cơ thịt, mạch máu và xương khớp đều có quy luật cả, bởi thế sau khi có được bộ xương, chỉ cần khôi phục lại theo đường
hướng phát triển của da thịt thì có thể hoàn nguyên hình dáng người
chết. Tuy cơ thịt phần đầu rất phức tạp, trong thời gian ngắn thảo dân
còn chưa nắm chắc được, song khôi phục lại xương cốt trên tay thì không
vấn đề.”

Hoàng đế chẳng muốn nghe gã dông dài thêm nữa, bèn giơ
tay ra lệnh, “Ngươi cứ chuẩn bị cho tốt, đừng lề mề quá, trẫm đang đợi
đấy.”

Chu Tử Tần rút ra khẩu trang đã tẩm giấm tỏi và găng tay mỏng, đưa cho Hoàng Tử Hà một bộ.

Hoàng Tử Hà lẳng lặng nhận lấy, thầm nghĩ, tay tôi vừa rồi đã sờ vào da thịt
cái xác, tuy sau đó có rửa tay – dùng hết nửa cân đậu tằm của nhà họ
Vương – nhưng có còn cần đeo găng tay nữa hay thôi?

Song thấy Chu Tử Tần chính thức cần mình hỗ trợ, Hoàng Tử Hà đành đeo vào, giúp gã
nâng cánh tay cái xác lên, để gã sờ nắn thật kỹ xương tay, vẽ ra hơn một trăm điểm và mấy chục đường thẳng.

Đế hậu và những người khác đã lui ra chính sảnh dùng cơm.

Chu Tử Tần mở hòm, kéo một ngăn ra, bên trong là một nắm đất sét vàng ệch
đã cứng lại, gã dựa theo những đường những điểm trên giấy, nhanh nhẹn
nặn ra từng chiếc xương một, lại cắt mấy sợi thép mảnh nối lại. Sau đó
tiếp tục lấy ra một loại đất sét khác mềm hơn, vừa xoa vừa nắn thành
từng sợi từng mảng đắp lên khung xương bằng đất sét, cuối cùng đợi nó
hơi khô lại thì rút mấy mảnh sa trắng mỏng, cắt ra bọc bên ngoài, dùng
keo bong bóng cá dán lại.

Gã đặt bàn tay giả trước mặt Hoàng Tử Hà, đầy vẻ đắc ý, “Thấy thế nào?”

Hoàng Tử Hà cầm lên xem thấy bàn tay thon dài, ngón tay không thô tháp nhưng
có lực, bên dưới lớp sa trắng mỏng thấp thoáng sắc vàng, cực kỳ giống
tay người thực, nếu nhìn từ xa có khi còn lầm, hơn nữa đáng quý nhất là
giống hệt bàn tay Cẩm Nô mà trước đây cô từng thấy.

“Quả là tuyệt kỹ!” Hoàng Tử Hà tán thưởng.

“Đâu dám! Đã nói rồi thôi, ta muốn trở thành ngỗ tác bậc nhất thiên hạ, để Hoàng Tử Hà phải có cái nhìn khác về ta!”

Hoàng Tử Hà vội quay mặt đi, nuốt hết những lời khen ngợi vào bụng.

Vương Uẩn đích thân đưa cơm trưa tới, món chính là bánh anh đào, kết hợp với
bốn món nguội hai món nóng cùng một bát canh lớn. Giờ đang mùa anh đào,
bánh anh đào rất ngon. Hoàng Tử Hà ăn hai cái, thấy Vương Uẩn cứ đăm đăm nhìn mình, bèn sờ tay lên mặt hỏi, “Mặt tôi dính vụn bánh ư?”

Y lắc đầu đáp, “Ta cứ ngỡ các vị nuốt không trôi kia đấy, nào ngờ chẳng những nuốt trôi, mà còn ăn ngon lành như thế.”

“Nếu thêm ít thịt thì tốt quá, ta không có thịt là không vui.” Chu Tử Tần
vừa ăn vừa nói, khiến kẻ xưa nay lịch thiệp điềm tĩnh như Vương Uẩn cũng phải đổi sắc mặt. Y quay sang nhìn cỗ quan tài và bàn tay giả, “Là do
ta sơ ý, lần sau nhất định sẽ làm nhiều cho công tử.”

Hai người
ăn quáng ăn quàng, một lát có người vào báo, đế hậu đã dùng bữa xong
xuôi, truyền Chu Tử Tần đem đồ đạc sang sảnh tiệc.

A Bút và A
Nghiễn không dám oán thán nửa lời, lại khiêng chiếc rương nặng trịch kia đến sảnh tiệc của nhà họ Vương. Hoàng Tử Hà gọi Nhàn Vân tới, hai người cùng đến phòng Vương Nhược ở lúc trước, lấy một chiếc vòng.

Sảnh tiệc nằm ở nhà chính, thoáng đãng tráng lệ, cửa son huy hoàng, rộng
phải đến năm gian phòng. Chính giữa sảnh đặt hai ghế trên, một cái bên
trái, một cái bên phải, trải đệm gấm thêu mẫu đơn vàng, đã có đế hậu an
vị. Bên dưới bày hai hàng mười hai chiếc ghế, Lý Thư Bạch và Vương Lân
ngồi đầu mỗi hàng, Vương Uẩn đứng sau lưng cha. Những kẻ không liên quan khác đều đã lui xuống.

Hoàng Tử Hà mượn Vương Uẩn một chiếc mâm, đặt lên bàn tay giả do Chu Tử Tần làm trình đến để đế hậu xem xét. Chu
Tử Tần cũng đặt tay mình lên bàn tay giả kia để so sánh, “Mời các vị
xem, độ dài bàn tay này không kém bàn tay một người đàn ông như thảo dân là bao, có điều xương tay nhỏ hơn, ngón tay mảnh mai hơn đôi chút mà
thôi. Rõ ràng đôi bàn tay này phải lớn và có lực hơn tay những cô gái
bình thường khác. Hơn nữa, đầu ngón tay trái và mép dưới bàn tay phải
lại có vết chai mỏng lâu năm.”

Hoàng Tử Hà quay sang hỏi Nhàn Vân và Nhiễm Vân, “Hai người qua đây chứng minh xem, tay của cô nương nhà
các ngươi to nhỏ thế nào?”

Cả hai lúng túng nhìn nhau, cuối cùng Nhàn Vân lên tiếng, “Có lẽ… có lẽ cũng xấp xỉ, nô tỳ không rõ lắm…”

Vương Uẩn trầm giọng ngắt lời, “Nói thật đi!”

“Vâng…” Nhàn Vân giật bắn mình vội đáp, “Tay cô nương rất thon thả mềm mại.
Trước đây lúc đến dạy cô nương lễ tiết trong cung, Tố Khởi cô cô cũng
phải khen tay cô ấy…”

“Dù các ngươi không nói thì vẫn có chứng cứ trực quan hơn đây.” Hoàng Tử Hà giơ chiếc vòng mới lấy từ chỗ Vương
Nhược ra, rồi từ từ nắn bàn tay giả thành dạng khum khum như tư thế đeo
vòng, đoạn ấn chiếc vòng vào. Lớp đất sét mềm mại dưới màng sa mỏng bị
thít chặt đến biến dạng, song vẫn không đeo lọt chiếc vòng.

Hoàng Tử Hà bèn giơ chiếc vòng lên, nói, “Vòng của vương phi… à, của Vương cô nương, không lồng được vào bàn tay này.”


Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vương Uẩn phản ứng nhanh nhất, lập tức lên
tiếng, “Cái xác này không phải biểu muội ta, vậy nhất định còn có nội
tình. Thứ nhất, không biết hiện giờ A Nhược đâu rồi? Thứ hai, cái xác
đột ngột xuất hiện này là ai?”

“Vương cô nương ở đâu, người khác
biết, chứ nô tài không biết.” Hoàng Tử Hà đặt lại bàn tay giả vào mâm,
giọng rành mạch, “Nô tài chỉ biết thân phận cái xác bị nhận nhầm là
Vương cô nương đây thôi.”

Sảnh đường lặng phắc như tờ. Hoàng Tử
Hà quay sang hỏi Chu Tử Tần, “Căn cứ vào kích thước khung xương vừa phục dựng, công tử nhắc lại vài chi tiết về đôi tay của cái xác đi.”

Chu Tử Tần gật đầu, giơ bản phác thảo khung xương mới vẽ hồi nãy lên nói,
“Bàn tay cái xác dài năm tấc năm phân, xương ngón tay thon dài, hơi thô
hơn những cô gái bình thường. Đầu ba ngón giữa tay trái, ngón cái tay
phải và dưới mép bàn tay phải có một lớp chai mỏng vì quanh năm bị cọ
xát.”

“Đầu ngón tay bàn tay trái, mép dưới bàn tay phải là những
chỗ người thường rất ít mọc chai, chỉ duy nhất một hạng người có đủ,
chính là nghệ nhân tỳ bà.” Hoàng Tử Hà làm động tác tay trái nhấn dây
đàn, tay phải đeo móng gảy, “Bởi thế, đầu ngón bàn tay trái sẽ có vết
chai mỏng, còn ngón cái và mép dưới bàn tay phải chính là nơi đeo móng
gảy, bị ma sát nhiều, đương nhiên sinh chai.”

Vương Lân cau mày
hỏi, “Những người gảy tỳ bà dưới gầm trời này rất nhiều, dựa vào đâu mà
xác định thân phận một nghệ nhân đã không thể nhận rõ diện mạo như vậy?”

“Việc này muốn biết có khó gì.” Hoàng Tử Hà xòe tay mình ra, chậm rãi giải
thích,“Thứ nhất, ở ngoại giáo phường gần đây vừa khéo có một nghệ nhân
tỳ bà mất tích. Thứ hai, tay nải của cô ấy đã được phát hiện bên ngoài
giáo phường, bên trong chỉ có mấy chiếc áo khoác và trang sức, rõ ràng
không phải do cô ấy tự sắp xếp. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ấy cũng trúng nhựa cây độc tiễn mà chết.”

Chu Tử Tần ồ lên kinh
ngạc, “Nghệ nhân mà công công nói chính là Cẩm Nô ở ngoại giáo phường ư! Nhưng… Cẩm Nô chết vì trúng độc à?”

“Đúng thế, Cẩm Nô từng có
lần vào cung, còn kể cho hoàng hậu và Triệu thái phi nghe chuyện quá khứ của mình, bấy giờ chúng nô tài đều thấy tay cô ta, quả thực là to hơn
những cô gái bình thường.”

“Nhưng như vậy cũng không thể chứng
minh cái xác chắc chắn là cô ấy. Hơn nữa thi thể cô ấy đã được tìm thấy
rồi, chính là ở bên cạnh tay nải… Hơn nữa, cái xác đó không có dấu hiệu
trúng độc, mà là bị người ta chặt đầu.”

“Không, cái xác mất đầu
không phải Cẩm Nô đâu. Thi thể Cẩm Nô đã bị đem mạo xưng là của Vương cô nương rồi. Tối đó Cẩm Nô gặp Thôi đại nhân, nô tài và Chu Tử Tần cùng
mấy người khác trên Chuế Cẩm Lâu. Khi tiệc tàn, chúng nô tài gói mấy món ăn đưa đến phường Sùng Nhân cho mấy tên ăn mày, kết quả đám ăn mày đó
đều trúng độc chết. Thứ độc họ trúng, chính là nhựa cây độc tiễn.”

Chu Tử Tần kinh ngạc đến líu cả lưỡi, “Gì cơ? Cái chết của mấy người ăn mày lần trước cũng lên quan tới chúng ta… liên quan tới vụ án này hả?”

Sợ gã lại huyên thuyên giải thích, rước vạ vào thân, Hoàng Tử Hà vội ngắt
lời, “Nói chính xác ra là cái chết của mấy tên ăn mày đó có liên quan
tới Cẩm Nô. Bởi chất độc được hạ vào chính đĩa anh đào mà bấy giờ Cẩm Nô gói lại, khi đó cô ấy cũng nói tay mình ngưa ngứa, song lại cho là bị
cuống anh đào đâm phải. Thực ra, nguyên nhân thực sự là bấy giờ cô ấy đã trúng độc, hơn nữa còn làm dây sang đĩa anh đào kia, gián tiếp hại chết mấy người ăn mày!”

Chu Tử Tần vội hỏi, “Bấy giờ Cẩm Nô cùng ngồi ăn với chúng ta, không hề rời khỏi, thức ăn cũng giống chúng ta, sao
chẳng ai hề hấn gì, mà cô ấy lại trúng kịch độc?”

“Vì cô ấy là
nghệ nhân tỳ bà.” Hoàng Tử Hà thở dài, “Chẳng rõ công tử có nhớ không,
trước khi gảy đàn, cô ấy đã thử dây rồi cằn nhằn cuối xuân lắm mưa làm
dây tỳ bà ẩm thấp, khiến thanh âm không được trong. Cuối cùng cô ấy lấy
ra một hộp phấn hương thông, nhón hai dúm thong thả thoa lên dây và trục đàn, đúng không?”

Chu Tử Tần gật đầu.

“Bởi thế chỉ cần
hung thủ trộn vài mảnh trúc hoặc mấy vụn gỗ hơi cứng đã tẩm độc vào bột
phấn, trong lúc Cẩm Nô nhón phấn thoa đàn, đương nhiên sẽ bị mảnh trúc
mảnh gỗ vụn rạch vào da tay hoặc găm vào kẽ móng tay. Những vết thương
ấy rất nhỏ, lại thêm kịch độc khiến cô ấy không cảm thấy đau, chỉ thấy
tê tê ngưa ngứa mà thôi. Song nhựa độc tiễn được gọi là kiến huyết phong hầu, dù chỉ ngấm một chút thôi thì thời gian kéo dài cũng sẽ lan đi
khắp toàn thân. Về đến ngoại giáo phường, Cẩm Nô rơi vào hôn mê rồi chết đi trong vô thức, thân thể sưng phù, không nhận ra được dung mạo nữa,
vừa khéo có thể đem giả mạo di thể Vương cô nương, để Vương cô nương
thực sự nhân đó mà bỏ trốn, từ nay vĩnh viễn biến mất trong mắt người
đời.”

Ai nấy xôn xao, hoàng đế cũng sửng sốt hỏi, “Vì sao hung
thủ phải phí bao nhiêu tâm sức lấy một thi thể khác giả làm Vương Nhược? Còn Vương Nhược, sao lại biến mất ngay giữa cung đình? Mục đích ở đây
là gì thế?”

Hoàng Tử Hà vội thưa, “Vừa rồi nô tài mới phá giải
câu đố đầu tiên, tức là thi thể Vương cô nương rốt cục là ai. Hiện giờ
tất cả dấu vết đều đã bị vạch trần, cái xác này không phải Vương cô
nương mà là Cẩm Nô. Xin bệ hạ điện hạ cho phép nô tài vạch rõ bí ẩn thứ
hai, tức Vương cô nương biến mất ra sao, bị đổi thành Cẩm Nô thế nào.”

Lý Thư Bạch bỗng lên tiếng, “Tử Tần, vừa nãy phải phục chế tay giả và làm
chứng, vất vả cho ngươi quá, chắc ngươi cũng mệt rồi, lui về nghỉ ngơi
đi.”

Chu Tử Tần ngơ ngác, “Nhưng Dương Sùng Cổ còn chưa vạch trần bí ẩn mà...”

Lý Thư Bạch không nói nữa, chỉ nheo mắt nhìn gã.

Chu Tử Tần tuy đơn thuần nhưng không hề ngốc nghếch, bắt gặp ánh mắt Lý Thư Bạch lập tức hiểu ra ngay, vội thu dọn đồ nghề rồi thưa, “Thảo dân cáo
lui!”

Đợi Chu Tử Tần đi khỏi, Hoàng Tử Hà đóng chặt cửa lại,
hoàng đế mới khẽ gật đầu, “Chuyện này trẫm cũng nghe hoàng hậu nói qua,
quả là kỳ lạ vô cùng. Một người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất ngay
giữa vòng vây các thị vệ, thực là chuyện lạ xưa nay.”

Hoàng hậu cau mày giận dữ, “Nhất định là dư đảng của Bàng Huân, không còn nghi ngờ gì nữa!”

Hoàng Tử Hà lắc đầu thưa, “Vụ này dằng dai bấy nhiêu ngày, những lời đồn đại
như Bàng Huân tác quái chỉ là do hung thủ tung hỏa mù mà thôi, thực ra
truy đến cùng thì Bàng Huân chẳng liên can gì tới vụ việc cả! Còn hung
thủ thực sự, như nô tài đoán, đang ở ngay trong sảnh đường này thôi!”

Mấy câu này nói ra rành rọt, khí phách, khiến người nghe thảy đều kinh hãi, vội ngồi thẳng dậy như bị kim châm.

Hoàng hậu cười nhạt, “Càn rỡ, lẽ nào ngươi muốn ám chỉ hung thủ chính là người nhà họ Vương chúng ta?”

“Nô tài không dám, nô tài chỉ dựa trên công sức điều tra nhiều ngày nay mà
đưa ra phán đoán duy nhất có thể giải thích mọi chuyện thôi. Còn về hung thủ, nô tài chỉ xét đến sự thực, không cân nhắc gì khác cả.”

“Nếu không phải do Bàng Huân mà do một kẻ trong số chúng ta gây ra, thì
ngươi muốn nói ai?” Vương Lân nhìn quanh mấy người trong sảnh, ngờ vực
hỏi, “Lúc trước, A Nhược mất tích ngay trước mắt các binh lính ty Phòng
vệ và cận vệ Quỳ vương phủ. Ngươi có thể không tin người trong cung,
hoặc không tin binh mã do con ta dẫn đến, nhưng bản thân ngươi cũng là
người của Quỳ vương phủ, phải tin mấy hộ vệ kia chứ?”

Lý Thư Bạch cau mày lên tiếng, “Vương thượng thư đừng lo, Dương Sùng Cổ không có ý này đâu.”

Hoàng Tử Hà ôn tồn nói, “Lúc Vương cô nương mất tích, nô tài và Quỳ vương gia cũng có mặt tại đó, tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy, đích thân
cảm nhận. Bởi thế nô tài hết sức tin tưởng các vị ở ty Phòng vệ kinh
thành, cũng như tin Quỳ vương gia và bản thân nô tài vậy.”

“Được
rồi, mọi người bình tĩnh đi.” Hoàng đế giơ tay trấn an tất cả, “Trước
hết cứ nghe Dương Sùng Cổ trình bày phán đoán của hắn đã, đợi hắn nói
xong, nếu mọi người còn chỗ nào nghi ngờ thì hỏi lại cũng không muộn.”

“Đa tạ bệ hạ.” Được cho phép, Hoàng Tử Hà cũng chẳng để tâm đến những người khác nữa, chỉ khom người hành lễ với hoàng đế, đoạn phân tích, “Vụ án
Vương Nhược mất tích đương nhiên phức tạp khó đoán, song trước khi mất
tích, còn xảy ra một việc khiến người ta khó hiểu hơn. Lúc Vương cô
nương nghỉ ngơi trong gác Bồng Lai, tại sao lại có kẻ mạo hiểm hành
thích cô ấy giữa một nơi nguy hiểm như thế? Huống hồ khi nô tài nghe
thấy tiếng động ở phòng trong, lập tức chạy vào xem thì tên thích khách
nọ đã mất tăm mất dạng. Bên ngoài gác Bồng Lai là đất bằng, không có vật gì che chắn, vậy mà nữ quan Trường Linh chỉ nhanh hơn nô tài một bước
còn trông thấy bóng đen nhảy qua cửa sổ chạy mất, nô tài chậm hơn một
bước mà đã mất tăm tích, lẽ nào trên đời có cách khiến người ta biến mất trong nháy mắt hay sao? Sau này, nô tài ngẫm nghĩ mãi mới phát hiện ra, tác dụng duy nhất của tên thích khách chính là khiến hoàng hậu điện hạ

phải ra tay, chuyển Vương cô nương đến điện Ung Thuần.”

Hoàng hậu cười nhạt, “Nói vậy thì ta thương yêu A Nhược, muốn bảo vệ Quỳ vương
phi cho triều đình và cho Quỳ vương lại là sai ư?”

“Nô tài không
dám, nô tài chưa hề nói hành động của điện hạ là sai. Bấy giờ Vương cô
nương ở giữa trùng vây, thành ra lại thúc đẩy cho vụ án này phát sinh.
Vì trong cả hoàng cung, điện Ung Thuần thoạt trông thì chặt chẽ nhất,
song trên thực tế lại chính là sân khấu đã được thiết kế sẵn, rất thích
hợp để biểu diễn một màn Vương Nhược mất tích.”

Nói đoạn cô rút
trong tay áo ra một tờ giấy mỏng gấp nhỏ, trải rộng trước mặt mọi người, ra là bản đồ điện Ung Thuần mà cô chuẩn bị từ trước.

Hoàng Tử Hà ấn vào cây trâm bạc trên búi tóc, rút cây trâm ngọc bên trong ra, vạch
lên mặt giấy, trình bày với mọi người trong sảnh, “Điện Ung Thuần vốn dĩ được dùng làm nhà kho, bốn bề là tường cao không thể phá hủy, hơn nữa
điện hạ lại xin bệ hạ điều động hai trăm binh mã vây bọc xung quanh, bao nhiêu là người như thế cũng tạo thành cục diện rồng rắn hỗn tạp, khiến
tình cảnh thêm rối loạn. Vương Nhược trước khi mất tích còn cố ý rời
khỏi phòng bước ra cảm tạ vương gia, khiến nô tài và vương gia đều đổ
dồn mắt nhìn theo cô ấy quay về phòng, sau đó biến mất tại một nơi
nghiêm ngặt nhất an toàn nhất, không có khả năng biến mất nhất.”

Cây trâm của cô vẽ một vòng tròn quanh gác Đông chính giữa bản đồ, thể hiện đây là vị trí trung tâm của vòng vây canh gác, “Sau khi Vương Nhược mất tích, nô tài vẫn nghĩ mãi không sao hiểu nổi, vì sao mình chính mắt
nhìn thấy Vương Nhược bước vào gác, vậy mà chỉ trong nháy mắt cô ấy đã
biến mất, rốt cuộc cô ấy đã làm gì để tránh được ánh mắt mọi người, giấu trời qua biển mà biến mất?”

Cả sảnh đường lặng phắc như tờ, ngay cả Lý Thư Bạch đã biết trước nội tình, cũng chăm chú lắng nghe cô phá
giải âm mưu chính của vụ án này.

“Sau đó thực ra chúng ta vẫn
luôn bị lừa. Dù nghĩ tới cả trăm vạn khả năng, cũng không cách nào biết
được cô ấy đã biến mất khỏi điện Ung Thuần ra sao. Cho đến một ngày, nô
tài được gợi ý bởi một người diễn trò trên phố chợ Tây, mới phát hiện ra chân tướng của vụ án này. Thực ra không phải Vương Nhược biến mất một
cách bí ẩn tại gác Đông, mà ngay từ đầu, Vương Nhược không hề bước vào
trong gác!”

Vương Lân lạnh lùng lên tiếng, “Song lão phu nghe
nói, cả Quỳ vương và ngươi, rồi mấy chục tên hộ vệ canh giữ lúc đó đều
chính mắt trông thấy A Nhược bước vào gác Đông, giờ ngươi lại nói A
Nhược chưa hề bước vào, khác nào bảo lúc ấy bấy nhiêu người đều bị ảo
giác hay sao?”

“Không phải là ảo giác. Chẳng rõ Vương thượng thư
có để ý hay không, sau khi điện Ung Thuần được sửa sang từ nhà kho thành phòng ở, để thay đổi bố cục vuông vắn cứng nhắc, người ta đã cố ý đặt
một hòn giả sơn tại sân giữa gần nội điện, cũng chính là nơi ngăn cách
nội điện và đại sảnh?”

“Song hòn giả sơn đó rất thấp, chỉ có một hai chỗ đá cao ngang đầu người mà thôi, lẽ nào như vậy cũng giở trò được ư?”

“Chỉ cần một nơi che khuất đầu người là đủ.” Hoàng Tử Hà điềm tĩnh nói,
“Thực ra, trò ảo thuật này chỉ cần trong nháy mắt là thành công rồi, vì
theo cách sắp xếp thị vệ tại hiện trường của Vương Uẩn đại nhân, thì
phía sau giả sơn không có ai cả. Người duy nhất có thể trông thấy phía
sau hòn giả sơn chính là hai tên thị vệ đứng bên ngoài gác Đông, song
lại được dặn phải quay mặt về cửa sổ và cửa lớn. Trong tình hình đó, cái gọi là mọi người chứng kiến Vương Nhược trở vào gác Đông, thực ra chỉ
là trông thấy bóng lưng cô ấy mà thôi.”

“Mọi người đều thấy bóng lưng cô ấy còn chưa đủ ư?”

“Dĩ nhiên không đủ rồi. Vì cái gọi là biến mất trong nháy mắt đó, chỉ cần
một tích tắc là hoàn thành.” Cây trâm của Hoàng Tử Hà trỏ vào hòn giả
sơn, “Giữa đại sảnh và nội điện là một hòn giả sơn thấp tè, có một con
đường lát gạch xanh uốn lượn xuyên qua. Tảng đá ở đây là cao nhất, vừa
vặn che khuất được thân hình năm thước bảy tấc của Vương Nhược. Bởi vậy, chỉ cần một cô gái vận quần áo giống Vương Nhược, búi tóc và mang trang sức tương tự nấp sẵn sau hòn giả sơn, khi Vương Nhược đi đến chỗ hòn đá cao nhất kia thì khom lưng ngồi thụp xuống, còn người kia đứng thẳng
dậy bước ra khỏi hòn giả sơn, tráo đổi lẫn nhau trong nhát mắt, Vương
Nhược bước vào nội điện trước ánh mắt mọi người lúc này đã biến thành
một người khác!”

Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn Nhàn Vân và Nhiễm Vân đương run rẩy quỳ sụp xuống đất, chậm rãi nói, “Bấy giờ kẻ đi theo
Vương Nhược đi ra gặp Quỳ vương gia là Nhiễm Vân, bởi thế kẻ giả trang
làm Vương Nhược đợi sẵn phía sau giả sơn đương nhiên là Nhàn Vân rồi.”

“Hoang đường!” Vương Lân cười khẩy, “Suy luận của Dương công công sắc sảo ghê, chỉ nhìn một màn diễn ngoài đường mà liên hệ ngay được đến vụ án. Nhưng công công không để ý đến chênh lệch chiều cao hơn nửa cái đầu giữa
Vương Nhược và Nhàn Vân ư? Vương Nhược cao hơn những cô gái bình thường
nhiều, lẽ nào Vương Nhược từ sau hòn giả sơn bước ra, chỉ trong nháy mắt đã lùn đi nửa cái đầu mà không ai chú ý?”

“Muốn thay đổi chiều
cao có khó gì, nhất là đối với phụ nữ. Ngoài phố có bán giày đằng vân,
đế giày bằng gỗ độn cao nhất cũng phải đến năm sáu tấc, làm Nhàn Vân cao thêm nửa cái đầu cũng chẳng có gì khó cả. Hơn nữa khi Nhàn Vân bước vào điện, nô tài để ý thấy cô ta vấp phải ngưỡng cửa, rõ ràng là vì không
quen đi loại giày này. Còn một chứng cứ thuyết phục hơn là, Nhàn Vân sau khi vào điện không lâu lại đi ra, bưng hộp cơm đến nhà bếp nằm ở cửa
ngách. Nô tài đoán chắc hẳn cô ta đã đốt hết y phục và giày cải trang
tại đó. Tiếc rằng cô ta kinh nghiệm còn non, lại quá hoảng hốt, nên đã
để lại chứng cứ, về sau chúng nô tài tìm được trong bếp lò nửa miếng gỗ
cháy sém có hình như móng ngựa, chính là phần gót giày sót lại!”

Lý Thư Bạch thấy Vương Lân cứng họng, bèn lên tiếng hỏi, “Vậy ngay sau khi xảy ra chuyện, mọi người đã bắt đầu lục soát cả điện Ung Thuần, bấy giờ Vương Nhược ở đâu?”

“Rất đơn giản, lúc ở sau hòn giả sơn, cô ấy
đã thay sang y phục cung nữ hoặc hoạn quan được chuẩn bị sẵn giấu trong
kẽ đá. Khi mọi người đổ xô đến giả sơn tìm cây trâm sương lá, cô ấy bèn
ra chiều mình là người trong cung chạy tới tìm giúp, cứ thế rời khỏi giả sơn.”

“Vô lý, lẽ nào trông thấy một kẻ giống hệt Vương Nhược ngay ở đấy mà không ai nghi ngờ?” Vương Lân lại quát hỏi.

“Nào có ai để ý. Vì Trường Linh nữ quan của điện hạ chẳng mấy chốc đã xuất
hiện, còn dẫn theo một tốp cung nữ và hoạn quan. Cô ấy để lại mấy người
trong điện giúp tìm kiếm, rồi dẫn theo mấy người tới bẩm báo với điện hạ - mà trong số những người đi theo cô ấy, có Vương Nhược. Sau khi rời
khỏi điện Ung Thuần đang náo loạn cả lên, Vương Nhược chẳng khác nào
chim bay về rừng, cá bơi ra biển, không thấy tung tích nữa. Huống hồ sau đó các thị vệ canh giữ điện Ung Thuần cũng được rút đi hết, chỉ còn vài hoạn quan và cung nữ già trông coi, một kẻ có tai mắt và có người giúp
đỡ trong cung thì hoàn toàn có thể đưa thi thể vào cung, đặt vào gác
Đông mà thần không hay quỷ không biết.”

Mọi người nín thinh nghe Hoàng Tử Hà trình bày, không khí trong sảnh đường bỗng chốc im lặng như tờ.

Hoàng đế nghiền ngẫm những lời cô phân tích, ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý
hướng về phía hoàng hậu, song hoàng hậu lại cúi mặt nhìn xuống hoa văn
màu bạc trên xiêm y của mình, chậm rãi hỏi, “Nghe giọng điệu Dương công
công, hình như đã đoán được kẻ chủ mưu rồi phải không?”

“Nô tài
to gan, nô tài… vốn không muốn suy luận như thế. Song với đủ mọi mánh
khóe trong vụ này, trừ người đó ra, không còn ai đủ khả năng thực hiện
nữa cả.” Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn thẳng vào hoàng hậu, ánh mắt trong
veo, không mảy may sợ hãi, “Dù vì chuyện này mà phải đắc tội với một thế lực mạnh ngoài sức tưởng tượng, nô tài cũng phải nói ra tất cả chân
tướng mình phát hiện được, từ đầu đến cuối.”

Mọi người trong sảnh đều biến sắc mặt, ngồi bất động, chỉ riêng hoàng đế vẫn ôn hòa gật đầu, “Nếu đã vậy, ngươi mau nói xem kẻ đứng đằng sau thao túng vụ án Vương
Nhược mất tích này, rốt cuộc là ai?”

“Thực ra, dựa trên các dấu
vết kể trên, các vị cũng có thể đoán được rồi. Thứ nhất, người này có
thể quyết định trước địa điểm gây án, chuyển Vương Nhược đến điện Ung
Thuần. Thứ hai, trước khi có chuyện, người này cũng có thể điều động các đại cung nữ và hoạn quan trong cung như Trường Linh, Trường Khánh. Thứ
ba, sau khi xảy ra chuyện, lại có thể sai Trường Linh đưa Vương Nhược
đi. Thứ tư, sau khi Cẩm Nô chết, có thể dễ dàng đưa thi thể cô ấy vào
điện Ung Thuần.”

Trong lúc nói, Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống đất,
không nhìn một ai. Song đáp án đã rõ rành rành, “Về người đứng đằng sau
thao túng, nô tài xin kể trước một chuyện, đây chính là khởi đầu của mọi sự. Vào ngày Vương Nhược đến chùa Tiên Du cầu phúc, có một gã đàn ông
bí hiểm thình lình xuất hiện trước mặt chúng nô tài, xách theo một chiếc lồng chim, còn diễn một trò ảo thuật. Hắn ta cảnh cáo Vương Nhược rằng, dù thế nào cũng đừng hòng che giấu nổi quá khứ, rồi biến mất đầy bí ẩn
ngay giữa chùa Tiên Du được bảo vệ nghiêm mật. Chính vì sự xuất hiện của hắn ta, mới dẫn đến hàng loạt những sự kiện sau này.”

Hoàng đế
gật đầu, “Chuyện này trẫm cũng có nghe, quả là kỳ quái. Theo ngươi thấy
gã đàn ông trong chùa Tiên Du từ đâu mà đến, làm sao mà đi, gây ra tất
cả những việc đó nhằm mục đích gì?”

“Theo nô tài thấy, chùa Tiên
Du tường cao sân sâu, hôm đó lại không đón khách dâng hương, còn có các
hộ vệ của Quỳ vương phủ phái tới. Bấy giờ nô tài vẫn đi vào ngõ cụt, cứ
mãi nghĩ xem kẻ bí ẩn ấy rốt cuộc từ đâu tới, mà không ngờ rằng, thực ra hắn vốn tới cùng mình, trước sau vẫn ở ngay bên cạnh. Khi chúng nô tài
tách khỏi đám tùy tùng và hộ vệ, hắn chỉ cần khoác bộ cánh ngụy trang
lên là có thể đường hoàng ra mặt, muốn biến mất cũng rất dễ, chỉ cần
trốn ra hậu điện, cởi bộ đồ hóa trang ném vào lò hương thiêu hủy, sau đó men theo lùm cây rậm rạp mọc bên đường núi để đi xuống, rồi quay lại
gặp chúng nô tài lần nữa, trước những người khác, là được… Mà bấy giờ,
người đầu tiên xuất hiện chính là Vương đô úy, Vương Uẩn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận