Hoàng đế bệ hạ vô cùng tức giận: “Đệ trong mắt còn có trẫm sao? Ai cho phép đệ tự mình chạy ra ngoài?”
Nhạc Trạm nháy mắt thay đổi thành bộ dạng uất ức đáng thương, cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải thả cho hắn đi.
Rốt cuộc ở trong cái rương thứ ba tìm được tuyết cơ cao, Nhạc Trạm cao hứng phấn cùng hoàng huynh nhà mình nói câu “Lần sau gặp!”, Liền nhảy nhót chạy đi ra ngoài. Kết quả liền vô cùng không khéo ở ngoài cung Càn Thanh đụng phải Thục phi, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thục phi nhìn thấy hắn thực kinh ngạc, sau đó liền phẫn nộ chỉ vào hắn: “Hoàng Thượng không phải phạt ngài cấm túc sao, Ninh vương điện hạ đây là kháng chỉ sao?”
Ninh Vương điện hạ bày ra bộ dáng cao quý lạnh lùng liếc ả một cái: “Ngươi xứng để quản ta?”
Khí phách chết mất!
Hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lướt qua Thục phi đứng sững như tượng, thật nhanh liền nghe được phía sau vang lên âm thanh lên ánh đầy tức giận của Thục phi: “Hoàng Thượng, Ninh Vương kháng chỉ không tuân, ngài đều mặc kệ sao?”
Một lòng một dạ đều đang hướng đến trên người tiểu tức phụ nhà mình, Ninh Vương điện hạ cũng lười quan tâm lúc này hoàng đế có bao nhiêu khó xử, hắn tinh thần vui sướng hướng tới cửa cung mà đi, bước đi nhẹ nhàng, dưới chân nở hoa.
Ở cổng Thái Hòa, Nhạc Trạm đi ngang qua lại gặp được sứ giả Cáp Duy đang phân phó cung nhân chuyển đồ vật, vui mừng vẫy tay.
Sứ giả quay đầu lại, nhìn hắn cười thân thiện, một đầu tóc vàng dưới ánh nắng lấp lánh ánh sáng: “Xin chào, Ninh vương.”
Nhạc Trạm tâm tình thật tốt, cũng cười tới một câu: “Xin chào, Mã Moi.”
Thoáng nhìn đến trong tay sứ giả có một khối đồ vật lấp lánh ánh vàng, hắn tò mò thò lại gần xem: “Đây là cái gì?”
Sứ giả tiên sinh hào phóng cầm lấy đưa cho hắn xem, nói cho hắn: “Đây là đồng hồ quả quýt.”
Cái đồ vật kia có hình viên bánh, còn kèm theo một cái dây xích làm bằng đồng. Chỉ thấy ngón tay của sứ giả nhẹ nhàng chạm đến, viên bánh liền “Bang” một tiếng, nhảy lên một cái nắp đồng dạng, phía dưới nắp có một ít hoa văn kỳ quái, còn có hai vật hình kim.
“Đồng hồ quả quýt là cái gì?” Nhạc Trạm cảm thấy rất mới lạ, nhận lấy cái đồng hồ, tò mò nhìn trái nhìn phải.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sứ giả bắt đầu giải thích liên hoàn một chuỗi tiếng Trung vừa sứt sẹo lại hỗn loạn: “Chính là một cái máy có thể canh thời gian”. Nhạc Trạm nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng hắn lại yêu thích thứ này không buông tay, đặc biệt nghe đến đoạn sứ giả nói có thể dùng để xem thời gian, lập tức bắt đầu sinh ra ý tưởng “Mang về tặng cho nương tử đại nhân”.
Đồ chơi thú vị như thế này chắc chắn nàng chưa từng thấy qua, nói không chừng lúc cao hứng sẽ nhào vào ngực hắn ôm ấp một trận, tốt nhất còn có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn nói: “Tướng công, chàng thật lợi hại!”
Chỉ là nghĩ đến một chút liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ha ha!
Nhưng mà, nên lấy thứ này như thế nào đây? Ninh Vương điện hạ yên lặng suy tính.
Ý nghĩ chợt lóe, hắn giơ tay rút ra cây trâm ngọc xanh biếc đang ghim trên đầu, dùng hai tay nghiêm trang đưa cho sứ giả: “Nơi này của chúng ta có cách nói là ‘ lễ gặp mặt ’, vào lần đầu tiên gặp mặt hai bên đều tặng cho đối phương một vật bên người làm quà để gia tăng tình hữu nghị. Hôm nay bổn vương liền đem cây trâm này tặng cho ngươi, hy vọng tình bạn của chúng ta mãi mãi bền chặt.”
Sứ giả tiên sinh lập tức lộ ra biểu tình “học hỏi”, đôi tay ông thành kính nhận lấy trâm ngọc bích, sau đó có chút khó xử mà sờ tóc: “ Nhưng đồ vật của ta có vẻ không được trân quý như ngài……”
“Không sao, không sao cả!” Nhạc Trạm vô cùng khoan dung xua tay, vẻ mặt hòa nhã nói với ông: “Có cái tấm lòng này là được rồi. Không cần cái đồ vật gì quý trọng cả, bổn vương thấy cái đồng hồ này la đủ rồi. Tuy rằng nó đã hỏng rồi, nhưng đây là tấm lòng của ngươi, bổn vương nhất định sẽ cẩn thận giữ gìn.”
Nói xong liền trực tiếp đem cái đồng hồ kia nhét vào tay áo.
Sứ giả ngẫm nghĩ một lúc , cuối cùng vẫn đồng ý.
Ninh Vương điện hạ thật thông minh, cần thiết cho một tràn vỗ tay!
Nhạc Trạm mang theo chiến lợi phẩm hôm nay thỏa mãn về nhà tìm tức phụ tranh công. Kỷ Duy Tâm nhìn đến cái đồng hồ quả quýt kia cũng cảm thấy thật mới lạ, Nhạc Trạm bậy bạ trời nam biển bắc một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt hơi mang theo chút ý sùng bái của Kỷ Duy Tâm, đem nó đeo lên cổ nàng.
Hắn rất đắc ý tuyên bố: “Nương tử, từ nay về sau thứ này chính là vật đính ước của chúng ta!”
Đáng tiếc Kỷ Duy Tâm vừa nghe đến mấy từ “Vật đính ước” này liền nháy mắt liên tưởng đến Bạch Tư Tư cùng với quả táo to tròn kia của nàng ta, vì thế tức giận đem Nhạc Trạm đá xuống giường.
Buổi tối hôm nay, thời điểm Kỷ Duy Tâm tắm gội, Nhạc Trạm đem mấy hộp tuyết cơ cao kia đổ vào thau tắm, khuấy đều, sau đó ngồi một bên, ánh mắt hướng thẳng nhìn chằm chằm thân hình trơn bóng của Kỷ Duy Tâm. Kỷ Duy Tâm đuổi hắn đi ra ngoài, hắn liền nghiêm túc mười phần tỏ vẻ chính mình đang quan sát hiệu quả.
Vì để có thể hấp thụ hiệu quả đống tuyết cơ cao được hòa tan trong nước, Kỷ Duy Tâm nằm ngốc trong thau tắm thật lâu, Nhạc Trạm cũng chịu thương chịu khó giúp nàng đổi nước ấm rất nhiều lần.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Kỷ Duy Tâm cả người có chút mệt nhọc từ trong nước đi ra, thời điểm nàng dùng khăn tắm lau mình, hai mắt Nhạc Trạm lại tự giác nhìn chằm chằm, ánh mắt lộ ra si mê, còn không dừng được mà nuốt nước miếng.
Sự thật chứng minh, cái tuyết cơ cao kia thật sự rất có hiệu quả, Kỷ Duy Tâm ngâm mình một hồi, làn da thế nhưng thật sự trở nên trắng hồng mềm mềm, như thay da đổi thịt, nhìn qua liền thấy vô cùng mịn màng!
Nhạc Trạm nhìn đến liền không chịu được, thở mạnh hai tiếng liền nhào tới.
________________________________________________________________
Từ lần trước tiến cung bị Thục phi bắt được rồi lại ầm ĩ một trận, hoàng đế thật sự phái người tới canh giữ phủ Ninh Vương, cấm đường vào cũng chặn lối ra, Nhạc Trạm cùng Kỷ Duy Tâm ở trong nhà đóng cửa mấy ngày cảm thấy thật buồn, vào ngày Lễ Thất Tịch nhờ Dịch Lâm hỗ trợ trèo tường để ra cửa đi chơi.
Trên đường đi người không ít, hai người bọn họ mặc đồ tình nhân màu thiên thanh ( xanh da trời ) rêu rao khắp nơi, thu hút không ít ánh mắt. Bởi vì mức độ nổi tiếng của hai người đều rất lớn, có rất nhiều người xung quanh nhận ra bọn họ, hơn nữa đối với cuộc sống vợ chồng của hai người tương đối tò mò, nhịn không được liền nhìn chằm chằm đánh giá, mặc dù hai người đã đi qua thật lâu, người đằng sau đều còn nghị luận sôi nổi.
Nói lời đơn giản chính là hai người bọn họ thoạt nhìn bình thường như vậy nhưng chuyện ẩn bên trong thì rất không bình thường, hoặc là âm thầm suy đoán hai người bọn họ tuy rằng tay trong tay đi qua nhưng thật ra nhất định đang cấu véo lẫn nhau!
Có người không hiểu rõ, người ta chỉ mới nói câu “Bọn họ thật là xứng đôi”, lập tức bị quần chúng vây quanh tận tình khuyên bảo rồi giáo dục một phen, thành công bị tẩy não, sau đó như được tiếp thu kiên thức mới mà nói: “Gia đình khá giả quả nhiên có nhiều chuyện xấu.”
Đi ngang qua chỗ nào đó, vừa vặn đụng phải gia đình buôn bán thừa dịp lễ Thất Tịch là ngày tốt, giúp con gái ném tú cầu tuyển hôn phu. Nhà bọn họ của cải vô số, là gia đình nổi danh vùng này, hơn nữa cô nương chọn rể cũng có vài phần nhan sắc, bởi vậy phía dưới vây quanh không ít tuyển thủ dự thi.
Kỷ Duy Tâm bọn họ đi ngang qua qua thời điểm một đám đàn ông đang tranh đoạt, Nhạc Trạm kỳ thật căn bản không biết tình huống như thế nào, chỉ là gần đây hun đúc thói quen nhìn đến thứ gì tốt đều giành lấy đem đến tặng cho tức phụ, hắn vừa thấy được cái tú cầu được tạo hình kỳ lạ kia, không nói hai lời liền vọt lên, thừa lúc người khác đang xô đẩy nhau nhặt lấy cái cầu, sau đó ôm niềm hưng phấn chạy về tìm Kỷ Duy Tâm.
“Nương tử, nàng nhìn xem, cái cầu này chơi rất thú vị nha!”
Một nhà thương nhân đứng trên khán đài lầu hai, nhìn thấy người cướp được tú cầu chính là thanh niên tướng mạo tuấn tú, cẩm y ngọc thực lập tức hiện lên sắc mặt vui vẻ, Chủ nhà lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay, đám người hầu phía dưới nhận được chỉ thị, lập tức vội vàng chạy đến.
Kỷ Duy Tâm cảm nhận được, trừng mắt nhìn Nhạc Trạm đang vui vẻ rạo rực tới tranh công, ánh mắt thoáng nhìn đến bọn đầy tớ chạy tới lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng đoạt lấy cái cầu trong tay hắn, hướng qua đám người liền ném, lôi kéo hắn xoay người chạy nhanh.
Nhạc Trạm bị nàng kéo chạy đi được một đoạn, lúc đầu thật hoang mang, sau đó cảm thấy nàng đại khái là muốn chơi trò chơi với mình, lập tức vui vẻ, đẩy nhanh bước chân bắt đầu nắm lấy tay nàng chạy như bay. Nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo hắn càng vui vẻ, nắm chặt tay Kỷ Duy Tâm chạy càng thêm vui sướng.
Dịch Lâm đau đầu đi theo phía sau bọn họ, vô cùng muốn nhặt tảng đá ném qua. Chỉ số thông minh của chủ nhân nhà mình càng ngày càng không có giới hạn, hắn ta cảm thấy lồng ngực bắt đầu ẩn đau.
Sau lại thấy càng chạy càng chật vật, Kỷ Duy Tâm mệt đến chạy cũng không nổi, đám người phía sau vẫn theo đuổi không thả, Nhạc Trạm đau lòng nàng, vì thế quay đầu lại nhìn Dịch Lâm nói: “Ngươi đi đánh lạc hướng bọn họ, chúng ta tìm chỗ khác để trốn.”
Dịch Lâm ném cho hắn một cái ánh mắt trách móc, thật vô tình lại không biết xấu hổ, rõ ràng chính ngài là người gây ra chuyện này! Tại sao ta lại là người gánh chịu?!
Nhạc Trạm cùng Kỷ Duy Tâm trốn trong một cái nhà tranh cũ nát, chờ đến người đuổi theo ở phía sau đều bị Dịch Lâm dẫn đi mới chui ra ngoài. Hắn cẩn thận phủi rớt cỏ tranh dính trên đầu Kỷ Duy Tâm, đề nghị nói: “Sau núi giống như có cái hoạt động, nàng có muốn đi xem chút náo nhiệt hay không?”
Có tốp năm tốp ba nhóm thiếu nữ đi ngang qua, vừa nói vừa cười hướng tới con đường phía sau núi mà đi. Kỷ Duy Tâm lắc lắc cẳng chân, bĩu môi oán giận nói: “Chân đều mỏi hết cả rồi, không muốn leo núi!”
“Cái núi kia cũng rất thấp, nền đường phía trước cũng bằng phẳng, leo lên cũng không mệt.” Nhạc Trạm cười, khuyên dỗ nói: “Nghe nói hôm nay có rất nhiều tiết mục, rất đáng xem.”
Kỷ Duy Tâm nhìn qua, ánh mắt đảo quanh một chút, xa xa chỉ thấy sườn núi giăng đèn kết hoa, phía xa xa rực ánh đỏ tươi, tiếng cười các cô gái vọng lên bên núi, thanh thúy dễ nghe.
“Chính là ta không muốn đi bộ……” Lời nói ra đầy gian nan được mang theo chút ý vị làm nũng.
Ngữ khí này làm hạc Trạm sảng khoái muốn chết, đôi mắt đều cười cong. “Ta cõng nàng được không?”
Kỷ Duy Tâm nhìn qua hắn một cái, cũng cười: “Được!”
Kết quả, Nhạc Trạm đánh giá cao thực lực của chính mình, cõng Kỷ Duy Tâm đi đến nửa đường liền không thở nổi, Kỷ Duy Tâm một bên cười nhạo hắn một bên chỉ huy hắn đi qua một cái đình không người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đem Kỷ Duy Tâm ôm xuống vững vàng, Nhạc Trạm liền nằm xoài trên ghế đá không động đậy, liền bị nương tử nhà mình cười nhạo nói “Yếu thật”, hắn cũng không còn sức để phản bác. Kỷ Duy Tâm đi nhặt một mảnh lá cây lớn, ngồi bên cạnh quạt mát cho hắn, Nhạc Trạm cũng thò qua gối lên đùi nàng, thoải mái hừ hừ hai tiếng.
Khó được một phút ấm áp.
Một đám hắc y nhân lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện, dù không mang khăn che mặt, nhưng biểu tình nguy hiểm, vừa thấy liền biết người tới không có ý tốt. Bọn họ mỗi người bên hông đều mang một thanh kiếm, nhưng lại đều không rút kiếm, cũng không biết có phải cảm thấy tay không là có thể bóp chết hai người phía trước hay không.
Kỷ Duy Tâm mặt không đổi sắc vỗ mặt Nhạc Trạm, đợi hắn ngồi dậy xong, lập tức kéo hắn cất bước hướng về hướng trái ngược mà chạy.
Mấy tên hắc y nhân xác thật không đem bọn họ để vào mắt, không nhanh không chậm đuổi theo.
Thân là một vị Vương gia không biết võ lại có một chút sợ chết, Nhạc Trạm khi ra cửa lúc nào cũng mang theo mấy người ám vệ, dù vậy vẫn chưa bao giờ lộ ra cho người khác biết. Hắn cùng nương tử nhà mình ra ngoài có thế giới của hai người, không muốn bị người khác quấy rầy, vì thế buộc ám vệ theo dõi từ xa.
Lúc này gặp phải nguy hiểm, hai người cơ trí mười phần hướng về phía ám vệ mà chạy, nhóm ám vệ nhận thấy được hành động của hai người cũng nhanh chóng chạy tới, lập tức cùng những tên đó giáp mặt chiến đấu.
Nhưng bọn chúng số lương cũng không ít, một tên tách ra ra hướng về phía Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm đuổi theo.
Kỷ Duy Tâm một bên chạy trốn một bên hỏi hắn: “Ngươi có công phu gì không?”
Nhạc Trạm có chút ngượng ngùng mà trả lời: “Một chút.”
Kỷ duy tâm nghi ngờ liếc hắn một cái: “Một chút là cái gì?”
“…… Chạy.”
Kỷ duy tâm: “……”
Nhạc Trạm bĩu môi không biết lẩm bẩm cái gì, lại hỏi lại nàng: “Vậy còn nàng?”
Kỷ duy tâm trầm mặc một chút rồi nói: “So với ngươi nhiều hơn một chút.” Thật không muốn thừa nhận nàng chính là chỉ có một thân cậy mạnh, kỳ thật chỉ biết chút công phu mèo cào.
Nhạc Trạm không nhịn được cười ra, bị Kỷ Duy Tâm trừng mắt một cái lại vội vàng nghiêm trang, khen nói: “Nương tử, nàng thật mạnh mẽ!”
Kỷ duy tâm: “……” Tên này nhất định là đang châm chọc nàng!
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm bị hai tên hắc y nhân đuổi theo liền liều mạng chạy, nhưng thực lực cách xa, trong lúc hai người nói chuyện, người nọ đã đuổi theo, mắt thấy tay sắp chạm đến sau cổ Nhạc Trạm, Kỷ Duy Tâm bỗng nhiên xoay người, giơ một cây gậy gộc không biết nhặt từ khi nào hướng tên kia đánh qua. Hắc y nhân lắc mình né tránh, rất nhanh liền đánh trả lại.
Kỷ Duy Tâm nắm chặt gậy gộc đánh tới tấp vào hắn ta, nhưng chỉ đánh được hai phát đã bị hắn ta đoạt đi, sau đó vung gậy lên, đập vào một bên vai nàng, đến khi đánh nàng cong xuống cả nửa người, ngay sau đó lại thêm một gậy đánh lên lưng nàng, kỷ Duy Tâm đau đến mức hai đầu gối bụp một tiếng, quỳ trên mặt đất. Hắc y nhân lại giơ cây gậy lên thêm lần nữa.
Nhạc Trạm đang ở sau lưng tên kia, tốn sức nâng lên một tảng đá, nhìn đến Kỷ Duy Tâm bị đánh thành như vậy, đôi mắt lập tức liền đỏ, hung hăng đem tảng đá nện xuống ót của hắc y nhân, lập tức máu tức bắn ra.
Bất chấp tên hắc y nhân kia, Nhạc Trạm chạy nhanh đến bên Kỷ Duy Tâm nâng dậy, đau lòng đến nỗi dòng lệ tuôn rơi: “Nương tử, nàng không sao chứ?”
Sắc mặt Kỷ Duy Tâm trắng bệch, lại cắn răng chịu đựng nói: “Ta không sao.”
Đầu hắc y nhân đầu bị đập đến, liền trước mắt choáng váng một trận, che lại cái ót, lung lay vài cái. Nhạc Trạm nhân cơ hội liền kéo Kỷ Duy Tâm chạy trốn, hoảng tới nỗi không chọn đường, chạy theo hướng có cái địa phương càng ngày càng hoang vắng.
Hắc y nhân tuy rằng không phải sát thủ, nhưng kia hai gậy kia đánh rất mạnh, Kỷ Duy Tâm đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, tốc độ chạy trốn cũng chậm rất nhiều, trên cơ bản chính là Nhạc Trạm lôi nàng chạy theo.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gió quét ngang, quay đầu lại liền thấy tên hắc y nhân kia sắc mặt xanh mét dồn lực hướng Kỷ Duy Tâm đánh qua. Nhạc Trạm cả kinh, nhanh chóng đem cục đá vẫn luôn nắm chặt trong tay ném qua, hắn ta hơi nghiêng đầu né tránh, sức mạnh của nắm đấm một chút cũng không giảm. Trong chớp nhoáng, Nhạc Trạm xoay người đem Kỷ Duy Tâm ôm vào lòng, hắc y nhân kia một đấm liền theo sát hành động của hắn mà chuyển hướng, một chút liền nện lên lưng hắn.
Nhạc Trạm tức khắc phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc y nhân giơ tay, thời điểm muốn đánh thêm một đòn, bên dưới bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, trước mắt lóe lên, trên cổ chợt u xót. Trong tay Kỷ Duy Tâm nắm một cây trâm bạc, cắm thật sâu vào động mạch chủ chủ tên hắc y nhân, sau đó cổ hắn liền máu chảy không ngừng.
Hắc y nhân vội vàng giơ tay che lại, nhưng mà thời gian đã chậm, lòng bàn tay đầy máu tươi, ấn vào cũng không có tác dụng. Hắn trừng mắt, chậm rãi xuống mặt đất, run rẩy không thôi.
HẾT CHƯƠNG 14.