Trẫm Thật Mệt Tâm

Đại Nguyên Điện.

Người buộc tội Thẩm Ngọc, vẫn là người kiếp trước, Lại Bộ Trần thượng thư Trần Trì.

Chim đầu đàn, thường không có kết cục tốt.

- Bệ hạ, Thẩm đại nhân ở Sóc Châu tự mình dụng hình, không có thông qua Lại Bộ xin chỉ thị của bệ hạ, đã chém tri phủ Sóc Châu, này rõ ràng là bao biện làm thay, hoàn toàn không để hoàng thượng vào mắt.

Phương Duệ nhìn Lại Bộ thượng thư Trần Trì buộc tội Thẩm Ngọc, trong lòng cười lạnh nói:

- Nếu hôm nay tri phủ Sóc Châu ở Sóc Châu chém khâm sai đại thần, chỉ sợ lại nói là vì trẫm phân ưu.

Thẩm Ngọc bị người buộc tội biểu tình rất lãnh đạm, không vui cũng không buồn, giống như không sợ người khác nói cái gì.

Đúng rồi, sao phải sợ? Không chỉ không làm chuyện thẹn với lương tâm, hôm qua hoàng thượng cũng nói, chém gian thần, chính là vì hoàng thượng bài ưu giải nạn.

- Trần đại nhân, ngươi nói mấy lời này là không đúng rồi, như thế nào là khâm sai? Khâm sai chính là đại diện thiên tử đi tuần, chẳng lẽ thiên tử đi tuần, chém tham quan còn phải xin chỉ thị của Lại Bộ sao?

Phương Duệ nghe tiếng, tìm người lên tiếng, người nói lời này vẫn là Cố Trường Khanh, kiếp trước cũng là Cố Trường Khanh nói thay Thẩm Ngọc.

Bảng Kim có tứ đại công tử, mặc kệ là nhân phẩm, tướng mạo, còn có văn thải đều xuất sắc.

Thẩm Ngọc đứng đầu, thứ hai chính là Cố Trường Khanh này, bộ dạng khí chất khác với Thẩm Ngọc, cả người hắn khiến người khác có cảm giác ôn nhuận như ngọc.

Đối với lời Cố Trường Khanh nói, Phương Duệ tán đồng gật gật đầu.

Cố Trường Khanh người này, nếu không phải kiếp trước mắt Phương Duệ bị mù, để mai một hắn, không chừng cũng có thể làm ra một phen đại sự.

Cố Trường Khanh có khát vọng, lại không thông đồng làm bậy với gia tộc của thái hậu Vương thị, điểm này rất đáng quý.

Trần thượng thư trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, nổi giận nói:

- Ngươi cưỡng từ đoạt lý!

Phương Duệ nhìn Trần thượng thư, không nhanh không chậm nói một tiếng:

- Trần thượng thư.

Trần thượng thư nghe hoàng thượng kêu hắn, quay lại hướng về long ỷ, cong lưng:

- Có vi thần.


- Mấy ngày trước hình như Lại Bộ các ngươi xử quyết một đám loạn thần tặc tử, đúng không?

Trần thượng thư không biết vì sao hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới mấy ngày trước, chậm nửa nhịp mới đáp:

- Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này…

- Là ai cho ngươi lá gan!

Trần thượng thư còn chưa nói hết câu, bị Phương Duệ lớn tiếng mắng, hắn sợ tới mức ngẩn người, lập tức quỳ xuống:

- Bệ hạ, đây là xử quyết loạn thần tặc tử…

Phương Duệ tức giận trừng mắt nhìn Trần thượng thư:

- Ngươi nói cho trẫm nghe xem là cái dạng loạn thần tặc tử gì?

Trần thượng thư không rõ họa này như thế nào lại dẫn tới người hắn.

Trần thượng thư cũng vì chột dạ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trên mặt cũng có vài phần tái nhợt:

- Bẩm bệ hạ, là, là Phục Hưng bang.

Phương Duệ hừ lạnh, thật biết tìm dê thế tội.

Phục Hưng là tiền triều thành lập phản đối Đại Khải bang phái, hoàng đế tiền triều ngu muội vô đạo, giết hại trung lương.

Tổ phụ của hắn là Phương thị hoàng tộc, liền giơ cờ khởi nghĩa, cùng chi sĩ tạo phản.

Hoàng đế tiền triều thấy hoàng cung bị công phá, ngay lúc đại quân vây quanh Đại Nguyên Điện, liền đâm đầu vào cột.

Dư nghiệt trốn thoát, hoàng hậu tiền triều, niệm tình vô tội phong làm thái hậu, chỉ là… Không chỉ thành toàn cho hoàng hậu, còn thành toàn cho tổ mẫu của hắn.

Thái hậu mang thai, sinh hạ thái tử tiền triều, cả đời hạ thế liền chết non.

Nhưng dư nghiệt tiền triều lại nói thái tử chưa chết, ủng lập thái tử tiền triều là Phục Hưng bang.

Hiện giờ đã năm mươi mấy năm, bị triều đình tiêu diệt nhiều năm như vậy, đã sớm không còn nhân lực, vậy mà còn dám lấy cớ tìm kẻ chết thay.

Phương Duệ lạnh mặt nhìn Trần thượng thư, ngữ khí như băng sương:


- Nhưng người khác nói với trẫm, này đó chỉ là dân chúng bá tánh, nguyên quán tam đại(ba đời) đều là dân chúng bình thường, lấy đâu ra loạn thần tặc tử?

Trần thượng thư nuốt nước miếng, ra vẻ trấn định:

- Bệ hạ, này đó đều là loạn thần tặc tử, nếu không có chứng cứ rõ ràng, thần cũng không dám bắt người.

Phương Duệ lạnh lùng cười,

- Chứng cứ của ngươi tạm thời không xem, hãy xem chứng cứ của người khác đưa cho trẫm trước.

Phương Duệ hìn về phía Dung Thái:

- Mang chứng cứ lên.

Hai ngày trước hắn đã phái Dung Thái điều tra, thu thập.

Hai chữ " chứng cứ " vừa nói ra, toàn bộ trên dưới triều đình nghị luận sôi nổi, trán Trần thượng thư đầy mồ hôi lạnh, sớm đã mất bình tĩnh.

Dung Thái hướng ra đại môn hô to:

- Đem này nọ mang lên.

Phương Duệ nhìn Trần thượng thư, ánh mắt này khiến toàn thân Trần thượng thư phát lạnh, ánh mắt này khiến Trần thượng thư nhớ tới tiên đế.

Người khác đều nói tiên đế giống Thành đế, Thành đế chính là Đại Khải khai quốc, để tâm nhất chính là dân tâm, thủ đoạn cũng rất lợi hại, trực tiếp củng cố trăm năm cơ nghiệp của Đại Khải.

Nếu nói giống Thành đế nhất, không phải tiên đế, tiên đế từng nói, giống Thành đế nhất, chính là là tằng tôn(chắt) Phương Duệ, hành sự quyết đoán giống như lúc Thành đế còn trẻ.

Đám thần tử đều nhìn về phía đại môn, chỉ thấy mấy tên nha dịch bị áp giải lên, còn có nội thị ôm một chồng giấy.

Cuối cùng là mấy người nội thị nâng giá bên trên phủ vải bố trắng, tổng cộng tam nâng, trên giá tản ra mùi vị hôi thối, có thể đoán trong vải bố trắng này chính là thứ gì.

Trần thượng thư nhìn thấy ba thi thể được nâng vào, trong mắt xuất hiện khủng hoảng, môi cũng không chịu khống chế mà mấp máy.

Vương Trung Nguyên nhìn thoáng qua biểu tình của Trần thượng thư, trong lòng phán xét người này không thể lưu lại, nên tìm một cơ hội, trừ bỏ.

Giá nâng buông xuống, vẻ mặt Phương Duệ băng lãnh:

- Xốc bố lên.


Phương Duệ lạnh lùng cười, hỏi:

- Trần thượng thư, ngươi có nhận thức bọn họ không? Ngoài điện còn có ba mươi hai thi thể giống như vậy.

- Bệ, bệ hạ! Này đó tất cả đều là loạn thần tặc tử.

Trần thượng thư đã rất hoảng loạn.

- A! Người trên giá này, như thế nào lại nhìn thấy có chút quen mắt?

Người khác đều lui ra sau, còn Lôi Thanh Đại lại nhìn thi thể khuôn mặt đã biến thành màu đen.

Nheo mắt nhìn khối thi thể hơi lớn tuổi, bỗng nhiên đôi mắt trừng to như chuông đồng:

- Này không phải là phụ thân của tiểu thiếp thứ tám của ta sao? Lão nhạc phụ của ta! Trần Trì, lão tử giết ngươi!

Lôi Thanh Đại chợt xoay người, biểu tình hung ác, một quyền quét ra, Lôi Thanh Đại sức lực như trâu.

Trần thượng thư đột nhiên bị tập kích không kịp phòng bị, liền bị một quyền đánh trúng bụng, cả người bay ra ngoài, đụng vào cây cột.

“Phanh” một tiếng, rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm huyết.

Lôi Thanh Đại còn muốn tiếp tục đánh, Phương Duệ gầm lên một tiếng:

- Lôi Thanh Đại!

Lôi Thanh Đại nghiến răng, dừng tay, ủy khuất nhìn về phía Phương Duệ:

- Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần, khối thi thể kia chính là nhạc phụ của thần, nếu nhạc phụ của thần là loạn thần tặc tử, vậy không phải thần sẽ trở thành đồng lõa cấu kết với tặc tử?

Phương Duệ giựt khóe môi, nhìn Lôi Thanh Đại:

- Trẫm sẽ cho ngươi một công đạo, cũng sẽ cho này đó oan hồn nằm ở chỗ này một công đạo!

Nhìn về phía Trần thượng thư đã hôn mê bất tỉnh, lạnh lùng cười:

- Thật sự xem trẫm là người mù? Những người này đều là bá tánh Tùng Nguyên phố ở cửa nam đều có kim đều( nhà mặt phố), có phú thương ra giá trên trời thu mua, muốn mở sòng bạc kỹ viện, cần quan phủ cho công văn, cũng cần bá tánh đồng ý, nhưng đám người này không muốn bán, ngươi liền bắt hết, phán tội danh loạn thần tặc tử, Trần Trì, ngươi thật to gan lớn mật!

Nội thị ôm lên chồng giấy đều là khế đất bán nhà, ký danh là ấn dấu vân tay, chỉ là này nọ đều không phải tự nguyện.

- Người đâu, đem tội thần Trần Trì đưa đến Đại Lý Tự, lưu tánh mạng của hắn lại, thẩm tra xem trong này còn có ai tham dự.

Phương Duệ nhìn lướt qua văn võ bá quan trong đại điện, cười lạnh một tiếng:

- Tiền trảm hậu tấu, trẫm cho phép, nhưng nếu ai dám bằng mặt không bằng lòng, làm ra tội ác không tày trời, trẫm nhất định giết không tha!


Một đoạn lời nói này, giống như mang theo ngàn cân thạch, cực uy nghiêm, đại khí áp lực đủ loại quan lại không dám lên tiếng, đối với chuyện của Thẩm Ngọc, ai còn dám nói nửa câu.

Bọn họ coi như nhìn rõ, bệ hạ rất tín nhiệm Thẩm Ngọc, quả thực là tâm phúc, Thẩm Ngọc thánh sủng, không ai có thể đụng, nếu ai dám đắc tội với Thẩm Ngọc, cũng đồng nghĩa đắc tội với hoàng đế.

Sau khi bãi triều, Phương Duệ ngồi trên long ỷ, nhìn đại điện trống trải phía dưới, khẽ thở dài một hơi.

Dung Thái thấy Phương Duệ rầu rĩ không vui, liền hỏi:

- Bệ hạ, còn có cái gì phiền lòng?

Phương Duệ nhìn về phía Dung Thái, cười khổ lại mang theo bất đắc dĩ:

- Có quá nhiều chuyện phiền lòng.

Hắn trọng sinh hơn nửa tháng, từ lúc trọng sinh đến lúc này, đối với hắn mà nói đã là chuyện năm năm trước.

Nếu đổi lại là người khác, chuyện đã xảy ra năm năm trước không phải ai cũng có thể nhớ rõ.

Cũng vì hắn bị trúng độc ký ức suy yếu đi không ít, hắn nhớ rõ nhiều chuyện là vì liên quan đến Thẩm Ngọc.

Giống như chuyện về Trần Trì, nếu hắn có thể nhớ rõ, có lẽ những người đó còn có thể cứu sống

Nhưng sự thật không phải như thế. Xem ra, hắn không thể thiếu cảnh giác.

- Dung Thái, chuẩn bị thường phục, trẫm muốn xuất cung một chuyến.

Dung Thái nghe vậy sửng sốt, chần chờ nói:

- Bệ hạ, lúc này còn chưa đến giờ ngọ…

Sớm như vậy liền đi ra ngoài, không sợ bị người phát hiện?

Phương Duệ giựt giựt khóe miệng:

- Trẫm nói cải trang, không phải làm tặc.

Dung Thái liền hiểu, cải trang là lộ mặt, làm tặc chính là không lộ mặt…

Bệ hạ định quang minh chính đại xuất cung.

- Nô tài liền đi chuẩn bị, nhưng bệ hạ muốn đi đâu?

- Đi Thái Bảo Phủ đi.

Hắn đang thương tâm, cần Thẩm Ngọc an ủi.

Rời cung, ngồi trong xe ngựa, Thẩm Ngọc liên tục hắt xì, nhíu nhíu mày, trong lòng lại nghĩ, vì đêm qua ngâm mình ở trong bồn nước quá lâu, có chút cảm lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận