Trẫm Thấy Quý Phi Thật Đáng Yêu

Editor: Hạ

Cuối tháng tư, hoa đào trong cung Từ Hoà nở muộn.

Tô Khinh Yểu mặc một thân áo váy mỏng, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ ngắm cảnh.

Đúng là một năm tốt lành.

Tiểu cung nữ Linh Tú bưng canh an thần tiến vào, cười nói: “Nương nương sao lại không nghe lời? Thái y đã nói ngồi trước cửa sổ dễ bị gió thổi, người mau uống canh rồi ngủ sớm chút.”

Tô Khinh Yểu từ ái nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, rất nghe lời đứng dậy đi về phía mép giường.

Đại cô cô Liễu Thấm bên người nàng vội tới đỡ, trong miệng nhắc mãi: “Nương nương cẩn thận chút, không thể so với lúc trẻ đâu.”

Đúng vậy, Tô Khinh Yểu nhìn mu bàn tay nhăn nheo của mình than một câu: “Cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa.”

Nàng vào cung khi mười sáu tuổi, nhoáng cái đã qua 60 năm, trở thành bà lão sống trong cung nhiều tuổi nhất, bây giờ toàn bộ cung Từ Hòa này, chỉ còn lại một mình nàng còn ở.

Tiểu cung nữ trình lên canh an thần, Tô Khinh Yểu một hơi uống xong, súc miệng liền sai cung nhân hầu hạ mình thay quần áo.

Một trận gió thổi tới, vài mảnh cánh hoa bay vào trong điện, xoay tròn trên không rồi mới rơi xuống bàn ngược lại cũng có vài phần tao nhã.

Tô Khinh Yểu nhẹ giọng cười cười:" Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai."( Dịch nghĩa: Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết,

Nhưng hoa đào ở ngôi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ- trích Đại lâm tự đào hoa)

Liễu Thấm đã ở cạnh nàng khi còn trẻ, ngược lại cũng có thói quen nghe nàng tùy lúc niệm thơ, nghe vậy cười nói: “Nương nương mau ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài ngắm hoa đào.”

Tô Khinh Yểu gật đầu: “ Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Liễu Thấm lớn tuổi hơn so với nàng, buổi tối không ở lại được, nghe vậy liền rời khỏi tẩm điện, trở về nghỉ ngơi. Tiểu cung nữ tắt đèn cung đình, buông rèm cửa đi ra ngoài gác đêm.

Càng lớn tuổi, Tô Khinh Yểu cũng không thèm ngủ như trước kia, nàng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm màn trướng phúc lộc thọ thêu chữ hỉ hơn nửa ngày.

Cả đời này, nàng an an ổn ổn, bình bình đạm đạm, không được sủng quá, cũng không gặp nguy hiểm lớn gì.


Một trận gió thổi qua cửa sổ, mùi hoa đào quen thuộc xông vào mũi, trong lúc ngẩn ra, đột nhiên Tô Khinh Yểu lại nghĩ tới năm mười sáu tuổi mới tiến cung lần đầu tiên.

Khi đó nàng vẫn là một tiểu cô nương trong veo như nước ( ý là trong sáng), cùng Linh Tú một lớn một nhỏ giống nhau, mặt vừa trắng vừa mềm, tóc đen vừa dài vừa dày, cũng từng kiêu ngạo vì là hòn ngọc quý trong nhà.

Nhưng sau khi vào cung nàng mới phát hiện, thế gian này người kiêu ngạo rất nhiều. Với xuất thân và dáng vẻ của nàng, ở trong cung chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào trong đó. Nếu không phải có cái ưu điểm gì, thì đại khái chỉ có thể nói tính tình nàng tốt, mọi chuyện không để trong lòng.

Không phải như thế, nàng vô ân vô sủng lại có thể bình bình đạm đạm sống đến tuổi này.

Bệ hạ đầu mấy năm liền đi, hoàng đế kế vị hiện giờ cũng đã năm mươi, nghe nói thân thể còn không khỏe mạnh bằng nàng.

Nghĩ như vậy, ngược lại nàng cũng coi như là một người có phúc khí lớn.

Ngoại trừ…… sinh hoạt hàng ngày nhàm chán nhạt nhẽo một ít, cũng không có gì không tốt.

Tô Khinh Yểu trong bóng đêm nhẹ nhàng cười cười, canh an thần bắt đầu phát huy dược hiệu, cuối cùng nàng cũng gặp chút khốn đốn.

Lúc nàng sắp chìm vào mộng đẹp trong nháy mắt, hình như nghe được tiếng chuông cách đó không xa vang lên vài tiếng, tiếng chuông này rất bi thương, lập tức đánh thức cả tòa cung Trường Tín.

Mà lúc này Tô Khinh Yểu cũng đã không biết gì.

Liễu Thấm vội vội vàng vàng phủ thêm áo ngoài, khó khăn chạy về phía tẩm điện, tiểu cung nữ Linh Tú ngủ rất tỉnh, đã sớm nghe thấy mười tiếng chuông tang, lập tức thắp đèn cung đình, chuẩn bị đánh thức Hoàng Quý Thái Phi.

Nhưng mà bên ngoài ầm ĩ thế, bên trong màn giường lại yên tĩnh dị thường.

Tô Khinh Yểu không phải người có giấc ngủ sâu, nàng cũng vẫn luôn rất cảnh giác, động tĩnh lớn như vậy mà cũng chưa đánh thức nàng…… Liễu Thấm sắc mặt đột biến, bổ nhào vào mép giường xốc màn giường lên.

Chỉ thấy lão thái phi tóc trắng xoá yên lặng nằm ở trên giường, mặt mày nàng nhàn nhạt, khóe môi mang ý cười, nhìn qua cực kỳ bình yên.

Liễu Thấm thấy ngực nàng không di chuyển, tay run rẩy đi thăm dò hơi thở của nàng.

Lạnh như băng.

Liễu Thấm ngồi xuống sàn nhà, nàng nhìn nhìn Tô Khinh Yểu ra đi bình thản, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.

“Nương nương, người đợi Liễu Thấm, Liễu Thấm sẽ theo người……”


…………

Giống như sương mù lại không phải sương mù, giống như mơ lại không phải là mơ.

Tiếng chuông du dương quanh quẩn ở trong đầu, Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy cả người trở nên nhẹ hơn, tai nàng đột nhiên tốt lên, có thể nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ngoài điện.

Nàng nhíu nhíu mày, cố gắng tỉnh lại.

Khi dọn vào Đào Hương các của cung Từ Hòa, ngoài tẩm điện còn có nhã thất và thư phòng nhỏ, cuối cùng nàng cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi lại hỗn độn của các cung nhân bên ngoài tẩm, đột nhiên bị đánh thức, tất nhiên là sẽ cảm thấy không vui.

Nhưng lão thái thái lớn tuổi như nàng nổi giận với tiểu cô nương cũng không hay vì thế liền yên lặng nằm ở đó, nói với chính mình không có gì ghê gớm, muốn chờ bên ngoài xong rồi lại gọi.

Nàng nghĩ như thế nhưng bên ngoài vẫn ầm ĩ như cũ.

Đúng lúc này, Tô Khinh Yểu nghe được một giọng nói quen thuộc lại xa lạ: “Tiểu chủ vẫn chưa dậy? Hôm nay cũng không thể muộn được.”

Một giọng nói khác trả lời: “Ta cũng không dám gọi tiểu chủ, muốn gọi ngươi đi mà gọi.”

Tô Khinh Yểu có chút mơ hồ, thân thể nàng khỏe mạnh, tới bây giờ trong cung Từ Hòa chỉ còn lại một lão thái phi là nàng, làm gì có tiểu chủ nào ở đây?

Nàng muốn nghe thêm vài câu, nhưng mà hai giọng nói kia lại không lại tiếp tục, một lát sau, Tô Khinh Yểu lại nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên.

Từ trước đến nay, buổi tối nàng ngủ chỉ thả màn che, chưa bao giờ đóng cửa tẩm điện khắc hoa, vậy tiếng cửa phòng mở từ chỗ nào?

Khác thường như thế, Tô Khinh Yểu càng thêm thanh tỉnh, vứt bỏ sự hăng hái mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ.

Nàng đã nhiều tuổi, thân thể càng thêm già nua, chậm chạp nhưng đầu óc vẫn khá tốt, phát hiện điều này không thích hợp, nàng kịp thời quan sát cảnh tượng bên trong trước khi rời giường.

Đây không phải giường hoa cúc lê vàng vạn phúc mà nàng quen thuộc nhất, màn che cũng không phải phúc lộc thọ thêu chữ hỉ mà nàng thích, ngược lại dùng cây nho tươi đẹp nhiều cành, ngụ ý nhiều con nhiều phúc.

Một lão thái phi thủ tiết, Thượng Cung Cục điên rồi sao lại cho nàng dùng màn giường màn như thế.

Tô Khinh Yểu kinh ngạc, đột nhiên ngồi dậy mà bởi vì dùng sức quá mạnh, nàng lại ngã xuống chăn gấm.


Chỉ nghe một tiếng “bang” vang lên, giọng nói trẻ tuổi hơi quen thuộc ngoài màn vang lên: “Tiểu chủ làm sao vậy, hay là bị ngã rồi?”

Ngay sau đó, ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong giường tối, làm Tô Khinh Yểu hơn nửa ngày không mở mắt được.

Một đôi mềm mại tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói nhu hòa: “Tiểu chủ không sao chứ?”

Giọng nói này quá quen thuộc, nhưng quen thuộc lại không hiểu sao có chút xa lạ, giống như nàng ngày đêm đều đã nghe, lại cảm thấy không phải đã thành thói quen.

Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, nàng nỗ lực mở to mắt, nhìn sang bên cạnh mình.

Đó là Liễu Thấm lúc còn trẻ, nàng búi kiểu tóc tiểu cung nữ vẫn thường để, tóc buông xuống, búi tóc gọn gàng, một sợi dây hồng buộc đuôi tóc, có vẻ rất đơn giản.

Mặt nàng ngay ngắn, đôi mắt tinh tế có thần, đang quan tâm, nhìn mình.

“Tiểu chủ làm sao vậy, thật sự là bị ngã hỏng rồi sao?” Liễu Thấm thấy nàng không lên tiếng, sốt ruột hỏi.

Tô Khinh Yểu theo bản năng nói: “Không sao, ngươi đừng vội.”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức phát hiện không đúng rồi.

Giọng nói của mình lại uyển chuyển thanh thúy như thế, nói từng chữ lại rõ ràng kỳ lạ, không hề trầm thấp giống người tuổi già sức yếu.

Nếu là người khác, lúc này đã sớm sốt ruột, nhưng nàng cũng đã sống qua một đời người, ngược lại cũng không có vừa kinh ngạc vừa kêu to, chỉ nhẹ giọng nói: “Ngươi đi lấy nước, ta ngồi một lát cho tỉnh ngủ.”

Liễu Thấm rất nghe lời nàng, nghe vậy liền vội vàng đi, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Tô Khinh Yểu liếc nhìn bày biện trong phòng, lại cúi đầu nhìn nhìn tay nhỏ mềm mại của mình, lập tức liền hiểu ra.

Nếu nàng không ở âm tào địa phủ, sợ là giống như những lời trong cái kịch bản tử, lại lần nữa trở lại thời niên thiếu nha.

Nhìn bày biện trong phòng này, là lúc mới vào cung, nàng ở gian phòng phía bắc hậu viện tây trắc điện cung Bích Vân, cùng với Tôn tuyển thị ở gian phía nam thêm một cái sảnh ngoài.

Phân vị lúc này của nàng chỉ là chính bát phẩm tuyển thị.

Tuy nói phân vị xuống dốc không phanh, nhưng người lại có thể trở về lúc còn trẻ, Tô Khinh Yểu mặc kệ việc này vì sao lại có thể xảy ra, đáy lòng thật là rất vui mừng.

Nàng đứng dậy xuống giường, chỉ mặc trung y, nhẹ nhàng đi đến mép giường.

Loại trắc điện này lấy ánh sáng rất kém, mở các ô cửa sổ ra cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa cảnh vật bên ngoài, một luồng gió thổi tới, cả phòng lại tràn ngập mùi hoa đào thơm ngọt.


Lúc này nàng mới nhớ lại, năm đó nàng ở cái hậu viện này, cũng có một cây đào.

Thì ra…… giờ cũng là tháng tư ư.

Đột nhiên xảy ra chuyện kinh thế hãi tục( việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi) như vậy nhưng Tô Khinh Yểu vẫn rất bình tĩnh, nàng nghe thấy tiếng bước chân Liễu Thấm bên ngoài, liền ngoan ngoãn ngồi vào trên ghế, chờ nàng tiến vào hầu hạ mình rửa mặt.

Làm tuyển thị, bên người có hai tiểu cung nữ hầu hạ.

Liễu Thấm là trong nhà tìm quan hệ, tốn không ít tiền tài chuyển đến bên người nàng, là người rất ân cần chu đáo, đặc biệt trung thành. Một người khác là Liễu Diệp do Thượng Cung Cục tùy tiện sai đến nên hầu hạ không cẩn thận.

Nhớ tới chuyện liên quan đến Liễu Diệp, Tô Khinh Yểu nhàn nhạt cười, nàng ngẩng đầu nói với Liễu Thấm: “Mới vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói đến không kịp là có chuyện gì?”

Liễu Thấm vừa tiến đến liền bắt đầu bận rộn, hầu hạ nàng đánh răng rửa mặt, sau đó lại tìm ra một lọ ngọc dung sương, bôi lên mặt cho nàng: “Tiểu chủ ngủ đến hồ đồ rồi, hôm nay chính là lần đầu tiên Quý Phi nương nương thỉnh an, người sao lại đã quên chuyện này?”

Đương nhiên Tô Khinh Yểu nhớ không rõ mấy việc vặt lúc còn trẻ, nhưng mà tới đâu hay tới đó, có Liễu Thấm ở đây nàng sẽ không sợ.

Nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ áo váy màu xám, chính là bộ áo tay bó mang từ nhà mẹ đẻ tiến cung, mau giục Liễu Diệp là phẳng, lát nữa cẩn thận phải mặc.”

Liễu Thấm hơi hơi sửng sốt: “Tiểu chủ…… đêm qua người còn nói muốn mặc bộ Đào Hồng kia, nhìn rất vui.”

Tô Khinh Yểu cong môi cười: “Không được, xiêm y quá chói mắt, thay đổi đi.”

Nói đến chuyện này, hình như nàng vẫn là có chút ấn tượng, Quý Phi nương nương tự nhiên là thích màu Đào Hồng, nhưng nàng ta lại chỉ thích một mình mình mặc màu ấy, không vui khi thấy phi tử khác cũng mặc giống mình.

Đó không phải đoạt nổi bật của nàng ta sao?

Liễu Diệp đột nhiên bị sắp xếp việc làm, rồi lại không dám cãi lời Tô Khinh Yểu, chỉ có thể bĩu môi đi ủi xiêm y.

Liễu Thấm đỡ Tô Khinh Yểu ngồi xuống trước gương đồng hỏi nàng: “Tiểu chủ muốn búi kiểu tóc nào?”

Tô Khinh Yểu nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của mình lập tức sững sờ ở nơi đó.

Mấy chục năm, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ khi còn trẻ của bản thân như thế nào, hiện giờ vừa thấy, lại phát hiện mày lá liễu cong cong, khuôn mặt đẹp trong sáng, cũng là cái tiểu mỹ nhân.

Cho dù như thế nào, một lần nữa sống lại, nàng cũng phải kiếm lời.

Nếu cả đời này được làm lại từ đầu, đương nhiên không thể lại giống như đời trước, cứ bình bình đạm đạm mà đi xuống.

Bằng không, chẳng phải là thua lỗ sao?

Tô Khinh Yểu nhìn khuôn mặt trẻ trung của mình trong gương, cười sáng lạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận