Editor: Hạ
Thật ra, từ năm Kiến Nguyên thứ mười, ngoại trừ cung yến đầu năm hoàng thượng không hề bước chân vào hậu cung, vì thế một năm Tô Khinh Yểu cũng chỉ có thể thấy mặt hắn một lần, ngồi ở một góc hẻo lánh trong sảnh yến tiệc, nhẹ nhàng nhìn về phía hắn.
Đời trước, nàng chưa từng nói chuyện một mình với hắn.
Sau đó hắn 60 tuổi thoái vị cho Hưng Võ Đế, rồi dọn đến ở hoa viên Kiến Nguyên, từ đấy Tô Khinh Yểu không thấy hắn nữa. Mấy năm cuối đời, nàng chỉ ở trong cung Từ Hòa nhàn nhã sống qua ngày, không nghĩ đến hắn.
Khuôn mặt của hắn ở trong tâm trí nàng đã sớm trở nên mơ hồ, cho đến ngày hôm nay một chút trong ký ức cũng không có.
Nàng chỉ nhớ khi còn trẻ, hắn thật sự rất anh tuấn, dáng người rất cao, tất cả cung phi trong cung đều rất thích hắn.
Hôm nay hắn lại tới đây, Tô Khinh Yểu lại càng thích thú, cuối cùng có thể nhìn thấy long nhan hoàng đế bệ hạ một lần nữa cũng rất bổ mắt nha.
Nàng lui về phía sau theo Tôn tuyển thị, còn chưa đứng vững đã thấy một thân ảnh cao lớn bước nhanh vào chính điện, nhóm cung phi nhanh nhẹn đứng dậy, giọng nói thỉnh an dịu dàng hơn nhiều so với lúc nghênh đón Quý Phi vừa nãy: “Bệ hạ vạn an.”
Nét mặt Kiến Nguyên đế thản nhiên, hắn trực tiếp ngồi vào chủ vị Thẩm Như Tâm vừa nhường lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua nhóm giai nhân thướt tha ở dưới.
Tất cả đều là cô nương trong sạch, xinh đẹp đa tình, Kiến Nguyên đế từ từ nhìn qua, cuối cùng rũ mắt xuống: “Bình thân.”
Thẩm Quý phi thấy vào lúc này hắn đặc biệt đến đây một chuyến, chính là tăng thể diện cho mình, nhưng lại đoan trang cố gắng tự kiềm chế, khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên. Nàng dịu dàng ngồi bên cạnh Kiến Nguyên đế, giọng nói nhỏ nhẹ “ sao Bệ hạ lại đến lúc này thế? Bên ngoài thời tiết rất nóng, người uống thử nước ô mai sáng nay thần thiếp mới làm nhé?”
Kiến Nguyên đế Sở Thiếu Uyên quay sang nhìn nàng ta, thấy mặt mày nàng tràn đầy ý xuân, sắc mặt không tốt cũng hòa hoãn một chút.
“Làm phiền Quý Phi.”.
Nói như vậy, hắn cũng chỉ nhẹ nhấp miệng chén liền không uống nữa.
Thẩm Quý phi lại nói: “Hôm nay có các muội muội mới cùng đến đây thỉnh an, bệ hạ cũng đã gặp qua, thần thiếp nhớ có một vị đến giờ còn chưa được thị tẩm, bệ hạ vẫn chưa quen đâu?”
Sau khi Kiến Nguyên đế lên ngôi, hai lần tuyển tú đều do Thái Hậu nương nương tự mình lo liệu, bệ hạ quốc sự bận rộn cho nên không quan tâm đến hậu cung. Đến khi cung phi vào cung thị tẩm, hắn mới biết được trông như thế nào, nhưng hắn…… Cũng không quá để trong lòng, ngày thường cũng chỉ dựa vào cách ăn mặc để đánh giá người khác.
Thẩm Quý Phi nhắc lại như vậy, hắn nhanh chóng nhớ tới có tám cung phi vào cung, đúng là còn một người chưa được lật thẻ.
Bởi vì gần đây tâm trạng của hắn không tốt, người cuối cùng cũng không nghĩ đến cho nên còn lại một người chưa được lật thẻ.
Quý Phi thấy hắn chưa nói gì, liền nói với Tô Khinh Yểu: “Tô muội muội, mau mau tiến lên bái kiến bệ hạ."
Tô Khinh Yểu thật sự không nghĩ đến Quý Phi sẽ giúp nàng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bởi vậy nàng tiến lên, bước chân hơi chần chờ, ánh mắt cũng lộ ra một tia kinh ngạc rất nhỏ.
Các cung phi khác có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng Sở Thiếu Uyên cả ngày được các đại thần vây quanh, liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Bị Quý Phi chủ động gọi tên tiến cử, vậy mà nàng lại không vui mừng, ngược lại trong ngoài đều lộ ra kinh ngạc, tuổi không lớn nhưng lại trầm ổn hiếm thấy.
“ Thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
“ Ừ, đi xuống đi.”
Sở Thiếu Uyên đã gặp qua rất nhiều người, mỗi người sinh ra khí quan đều tinh xảo, bởi vậy vẫn chưa để Tô tuyển thị vào trong lòng, hơn nữa hôm nay đau đầu muốn chết thật sự không muốn nhiều lời, liền chỉ hững hờ nhìn nàng hành lễ, liền phất tay kêu nàng lui xuống.
Tô Khinh Yểu:……
Cảm thấy giống như đang kêu nàng đi lên quỳ thêm một lần?
Tô Khinh Yểu cúi đầu, quyết định núp ở phía sau không lên tiếng.
Bởi vì Sở Thiếu Uyên tới, hôm nay không khí thỉnh an hiếm khi náo nhiệt, Thẩm Quý phi rất biết cách nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng chọc cho Sở Thiếu Uyên, ngày thường ít khi cười nói cũng lộ ra một chút ý cười, khiến cho chúng phi tần thật sự hâm mộ.
Hiện giờ trong cung, số người ở phi vị tổng cộng cũng chỉ có vài người, ngoại trừ tòng nhất phẩm Quý Phi, chỉ còn bốn vị trí phi Đức, Thục nghi, Hiền đã định ra hai vị, một người là Nghi phi Lạc Tử Hi, một người là Hiền phi Hứa Phinh Đình.
Còn lại chín vị trí tần cũng đã có bốn vị, hơn nửa phân vị vẫn còn trống....
Chiêu nghi và Tiệp dư không giới hạn, tiến cung năm đầu Kiến Nguyên có chút ân sủng, hiện giờ đều là phong Chiêu nghi, Tiệp dư. Đến nay trong cung có bà vị Chiêu nghi, bốn vị Tiệp dư, như vậy bảy, tám người hợp lại, cũng có hơn mười vị nương nương làm chủ một cung, còn lại nhóm tiểu chủ đều là tú nữ mới vào cung năm nay.
Tuy vị hoàng thượng này bước chân vào hậu cung nhưng cũng không có dây dưa với cung nữ, bởi vậy hiện giờ những người cung phi toàn bộ đều là được tuyển vào cung, ngoại trừ Ngô Tiệp dư liên tiếp thị tẩm ba ngày được thăng tiệp dư, chỉ có trưởng tôn nữ của Tạ các lão gia Đông Các đại học sĩ được phong tài tử, kế tiếp chính là Tô, Tôn hai vị tuyển thị, còn lại bốn người đều là thục nữ, vị phân quá thấp, hôm nay không thể tới thỉnh an.
Như vậy xem ra, trong cung cũng chỉ có hai mươi mấy vị phi tần, nếu luôn phiên mỗi người một ngày, thì hai tháng cũng có thể được ba lần theo trình tự.
Nhưng bệ hạ cũng không phải thích mưa móc dính đều, rất nhiều cung phi thị tẩm nhiều nhất ba lần liền không chiếm được thịnh sủng, chỉ trừ mấy người sủng ái nhất, những người khác đúng là không thể mỗi ngày đều nhìn thấy.
Bởi vậy lúc này sắc mặt bệ hạ thản nhiên ngồi đó nhìn, các phi tần liền giống như cẩu thấy xương, hận không thể đi lên liếm hai miếng.
Tô Khinh Yểu núp ở phía sau, nhìn các vị nương nương phía trước, ngươi ngượng ngùng một câu, ta trêu đùa một câu, quả thực cực kỳ náo nhiệt.
Nàng lại nhìn trộm bệ hạ, cách nhiều năm không gặp như vậy, nhìn thấy lại dung nhan anh tuấn khi hắn trẻ tuổi, khiến cho Tô Khinh Yểu cảm thấy hài lòng. Vị Kiến Nguyên đế này sinh ra phi thường anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, phía dưới một đôi môi mỏng ửng đỏ, trời sinh tướng phong lưu đa tình.
Nhưng giờ phút này, chỉ có Tô Khinh Yểu biết, hắn không phải loại người đa tình.
Có lẽ do ánh mắt Tô Khinh Yểu quá mức chuyên chú, Hoàng đế bị bách hoa vây quanh đột nhiên nâng lên đôi mắt, nhìn lướt qua về phía nàng.
Đôi mắt hắn rất sâu mang theo một tia u quang không thể tả được, nhìn đến trong lòng Tô Khinh Yểu sợ hãi.
Tô Khinh Yểu hoảng sợ, nhanh chóng cúi đầu giả ngu, lấy phân vị của nàng hiện giờ chỉ nhiều hơn ký ức một đời, nàng cũng không thể trêu chọc hắn.
Sở Thiếu Uyên như nghĩ đến điều gì nhìn trâm hoa đào trên đỉnh đầu nàng, khẽ nhếch môi: “ Các vị ái phi.”
Dừng một chút hắn nói tiếp: “Các nàng cứ trò chuyện đi, ngày khác trẫm lại đến.”
Nói xong cũng không đợi Quý Phi cản, hắn nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra cửa cung Phượng Loan.
Thẩm Như Tâm một mực tiễn hắn đến bên ngoài cửa cung, mới lưu luyến không rời trở về chính điện, chuẩn xác ngồi xuống vị trí vừa rồi Sở Thiếu Uyên ngồi.
“Bệ hạ hiếm khi rảnh rỗi đến đây, cũng là phúc khí của các vị muội muội, hôm nay không còn sớm nữa, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Như Tâm dịu y nói.
Hoàng đế vừa đi, giống như mang đi trái tim của nữ nhân trong điện, Thẩm Như Tâm cũng lười nói chuyện vô nghĩa với các nàng, nói thẳng để các nàng về.
Tô Khinh Yểu đứng ở phía sau còn tưởng trở về cùng với Tôn tuyển thị, lại không ngờ bị Thẩm Như Tâm gọi lại: “Tô muội muội, dừng bước.”
Chuyện lạ nha, Tô Khinh Yểu dừng một chút, nàng xoay người hành lễ với Thẩm Như Tâm, mọi người đi hết, mới nhỏ giọng nói: “Nương nương mời nói.”
Thẩm Như Tâm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy hôm nay nàng trang điểm mộc mạc, thuần khiết khác lạ, vừa không phô trương lại không quá mức bình thường, cũng biết nàng là người lanh lợi. Nghĩ đến kế tiếp chỉ sợ sẽ đến phiên nàng thị tẩm, Thẩm Như Tâm mím môi, nói: “Qua mấy ngày, có lẽ sẽ đến lượt ngươi thị tẩm, đến lúc đó ngươi phải biểu hiện thật tốt, đừng làm bệ hạ thất vọng, cũng không được làm bổn cung thất vọng.”
Tô Khinh Yểu:……
Lời này nàng thật sự không biết đáp thế nào cho phải..
Thẩm Như Tâm chỉ là Quý Phi, không phải Hoàng Hậu, nàng không quản được các nữ nhân trong cung hầu hạ bệ hạ như thế nào, càng không quản được bệ hạ thất hay không thất vọng, nhưng nàng nói đến chuyện này, Tô Khinh Yểu lại không thể không trả lời.
Nàng hành lễ với Thẩm Như Tâm: “ đa tạ nương nương dạy bảo.”
Thẩm Như Tâm xua xua tay về phía nàng, ý tứ là kêu nàng lui ra, Tô Khinh Yểu vừa thối lui đến cạnh cửa, lại bị nàng gọi lại: “Tô muội muội……”
Tô Khinh Yểu dừng lại, đứng ở cạnh cửa chờ nàng dạy bảo.
Thẩm Như Tâm nhìn khuôn mặt nàng còn lộ ra tính trẻ con thiếu nữ, dùng sức nhéo nhéo tay, cuối cùng không nói gì.
“Ngươi đi đi.”
Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy nghi hoặc một đống, mặt nàng không có biểu tình ra khỏi chính điện, tìm Liễu Thấm đang chờ ở bên ngoài, mang theo nàng về cung Bích Vân.
Liễu Thấm thấy sắc mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ đã thấy bệ hạ sao? vừa nãy chúng ta ở góc phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thật lớn.”
Tô Khinh Yểu gật gật đầu: “ Ừ, bệ hạ vừa tới.”
Liễu Thấm lại cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Chắc là, không xảy ra chuyện gì xấu đi.
Trở về cung Bích Vân Tô Khinh Yểu lập tức rửa tay chuẩn bị dùng bữa sáng, buổi sáng đói bụng, chỉ một chén cháo trắng cũng cảm thấy thơm ngon.
Nàng chỉ là tuyển thị, thức ăn sáng hằng ngày chỉ có hai món nguội, hai món điểm tâm và hai món canh khác nhau. Tuy rằng thái độ của Liễu Diệp không cung kính, làm việc vẫn còn muốn sống, đây cũng là lý do nàng không vội đổi Liễu Diệp.
Lấy phân vị hiện giờ của nàng, đổi người nào tới cũng không thể tốt hơn so với Liễu Diệp, nàng lại càng quen thuộc với nàng ta, cũng biết rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Về sau càng lớn tuổi, nàng ăn cái gì cũng không cảm thấy vị thơm ngon, bởi vậy một lần nữa trở lại lúc thiếu nữ, Tô Khinh Yểu nghiêm túc dùng hết bữa sáng, cảm thấy một đĩa dưa muối nhỏ cũng rất có tư vị.
Dùng xong bữa sáng Tô Khinh Yểu liền nghỉ ngơi, nàng không nhớ lúc niên thiếu, mình thích chơi cái gì, nàng sợ làm ra những chuyện kỳ quái sẽ lộ ra chân tướng, đành ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người.
Tuy nói vì nàng đã trải qua rất nhiều chuyện mà trở nên trầm tĩnh, nhưng những chuyện đã xảy ra hôm nay vẫn làm nàng cảm thấy như đang ở trên mây, trong mộng, có chút không chân thật.
Hôm nay đủ loại biến hóa, nàng thấy được rất nhiều chi tiết ngày xưa chưa từng chú ý tới, cũng làm nàng thật sự mong chờ đối với cuộc sống mới.
Giống như sáng nay nàng nghĩ, dù sao cả đời này được làm lại từ đầu, cũng phải làm cho nó trở nên phong phú, rực rỡ, không thể uổng phí lão thiên gia ban ân cho nàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói xa lạ: “ chúc mừng Tô tiểu chủ, bệ hạ lật thẻ bài của người, người mau chuẩn bị buổi tối thị tẩm.”