****Hai người tách ra hai hướng bỏ chạy, người của Hiệp Hội Thợ Săn thấy vậy chỉ có thể chia nhau ra đuổi theo, hai tên này, một tên cũng không thể thả.
Người phụ nữ thần bí mặc áo choàng có nón trùm đầu và chú Cung đuổi bắt L tiên sinh, mà Lâm Triết Viễn và Lâm Lộ thì đuổi theo Grandi.
Cùng là chạy trốn nhưng phương thức chạy của thành viên hai tổ chức bí ẩn có điểm khác biệt, tốc độ của L tiên sinh rất nhanh, so với Ôn Văn còn nhanh hơn rất nhiều, chỉ một thoáng đã bỏ rơi được chú Cung, nhóm nhân viên hỗ trợ ở xung quanh thậm chí không có cách nào ngăn chặn hiệu quả, chỉ có người phụ nữ khoác áo choàng kia vẫn như cũ bám chặt phía sau.
Mà Grandi, bản thân hắn chạy không nhanh nhưng năng lực quỷ dị của hắn có thể khiến cho người đuổi theo mình phải chạy chậm hơn, Lâm Triết Viễn và Lâm Lộ đuổi theo hắn thật sự rất cố sức.
Nhưng chạy chậm tức là hắn cần tốn nhiều thời gian hơn để đột phát nhóm hỗ trợ đang vây quanh, cũng dẫn tới hắn phải đối mặt với toàn bộ hỏa lực của bọn họ, mà hai người đuổi theo gắt gao không chịu buông bỏ ở phía sau làm hắn không thể nào phân chia tâm trí để đối phó đám nhân viên hỗ trợ!.
Wilson ngồi trong hành lang, trong lòng có đủ loại cảm xúc đan xen.
Chiến đấu với Ôn Văn làm Wilson ý thức được mình nhỏ yếu cỡ nào, mà thái độ của Grandi sau trận chiến làm ông hiểu được, mình cũng không được J tiên sinh quá coi trọng.
"Sao khi đó mình lại nóng đầu mà giết người chứ, đã giết người thì không còn đường quay trở lại nữa, ngoại trừ theo hắn đi vào con đường tăm tối thì mình không còn nơi nào để nương thân nữa rồi.
"Wilson đang tự oán trách chính mình thì một tiếng vang lớn truyền tới, tai ông bị chấn động tới tê rần, cánh cửa gỗ của khách sạn bị nổ tung văng ra, ngọn lửa từ cửa lan ra, hơi nóng hừng hực làm Wilson không thể không đưa tay bụm mặt.
Ông vội vàng chạy tới, vừa vào liền thấy L tiên sinh và Grandi chia nhau ra bỏ chạy, không hề để ý tới ông!Wilson hốt hoảng, vội vàng chạy tới cuối hành lang, mở cửa sổ muốn leo xuống.
Nói ra thì ông cảm thấy mình có chút may mắn, đám người đột nhiên tập kích này chỉ tập trung vào hai người kia, vì thế đã không chú ý tới ông.
Nhưng Wilson không biết, ở các nơi cao và vị trí then chốt đều có nhân viên hỗ trợ trông chừng, không phải bọn họ không chú ý, mà là cố ý không ra tay với Wilson, bởi vì trước đó Lâm Triết Viễn đã có thông báo, người này giao cho Ôn Văn xử lý.
Mà giờ phút này, Ôn Văn đang đứng trên nóc khách sạn nhìn Wilson theo đường ống bò xuống!"He he, hiệp hai, bắt đầu!"Ôn Văn thả người nhảy xuống, một cước giẫm lên người Wilson, Wilson chỉ mới leo tới lầu hai đã trực tiếp rơi xuống đất, nếu không phải đôi cánh kim loại đúng lúc cắm phập vào mặt đất để giảm xóc thì có lẽ Wilson lại ngất xỉu lần nữa.
Xoay người thật đẹp mắt, Ôn Văn ổn định đáp xuống đất, cầm súng chỉa vào Wilson.
"Khoan đã, đừng nổ súng, tôi đầu hàng!" Wilson giơ tay, đôi cánh sau lưng cũng giơ lên theo.
"Mọi chuyện đều do tên đàn ông kia bảo tôi làm, không liên quan gì tới tôi hết, tôi cũng không điều khiển được đôi cánh này, xin đừng bắn tôi.
"Wilson nói thật nhanh với Ôn Văn, hi vọng đối phương có thể buông tha cho mình.
"Đầu hàng! chật chậc, vậy tự còng tay mình lại đi.
" Ôn Văn cười híp mắt móc ra bộ còng tay, giống như không hề đề phòng mà tiếp cận Wilson.
Thấy khoảng cách Ôn Văn đã đủ gần, ánh mắt Wilson lóe lên một tia tàn nhẫn, có thể trở thành người đứng đầu gia tộc thì khẳng định không phải người thích giao vận mệnh của mình cho người khác, hiện giờ ở quanh đây chỉ có một mình Ôn Văn, chỉ cần giết người này thì ông có thể cao bay xa chạy.
"Khoảng cách gần như vậy, hắn chắc chắn không thể nào thoát được!"Đôi cánh thép nhanh chóng biến thành lưỡi dao chém về phía Ôn Văn!Sau khi công kích được tung ra, Wilson khiếp sợ phát hiện Ôn Văn chẳng những không hề kinh hề mà lại còn nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ôn Văn đương nhiên sẽ không tin Wilson đầu hàng, anh biết rõ sau khi đã từng giết người thì trạng thái tư duy sẽ có thay đổi rất vi diệu, trong tình huống như vậy, hi vọng Wilson đầu hàng là chuyện không thực tế.
Huống chi, điều Ôn Văn không hi vọng nhất bây giờ chính là Wilson đầu hàng!Đối mặt với tập kích đột ngột, lần này Ôn Văn không hề luống cuống tay chân, găng tay Tai Ách xuất hiện chụp lấy.
Vũ khí có tính công kích dài như vậy, khoảng cách càng gần thì quỹ tích lại càng dễ nhìn thấu, càng dễ bắt được!Sau trận chiến lần trước, Ôn Văn đã hiểu rõ, đôi cánh sắc bén này căn bản không có cách nào tạo thành tổn thương cho găng tay Tai Ách, vì thế trong trận chiến lần này, Lâm Triết Viễn sẽ lợi dụng điểm này!Chụp được cánh, hai chân Ôn Văn tách ra dồn sức toàn thân, sau đó ném bay Wilson tới một căn phòng khác trong khách sạn, tiếp đó anh cũng bám theo, nhảy vào bên trong.
Chuyện anh muốn làm tiếp theo không tiện phơi bày trước mặt nhân viên hỗ trợ, vì thế anh cần phải thay đổi chiến trường!Rơi vào trong phòng, Wilson bị đập tới choáng váng, đang định xin tha đã bị một cái chân đạp mạnh lên lưng, hoàn toàn bất tỉnh.
Sau đó Ôn Văn một tay túm chặt cánh thép, tay kia nã vài phát đạn săn ma vào chiếc cánh còn lại, uy lực mạnh mẽ của đạn săn ma đủ để làm nó bất động, cứ vậy, Ôn Văn hoàn toàn khống chế cả hai chiếc cánh!Quá trình chiến đấu rất đơn giản, lần trước Wilson đã tổn thương Ôn Văn được một chút nhưng lần này thì không chịu nổi một kích!Ôn Văn quả thực mới vừa trở thành người siêu năng, nhưng Wilson chỉ là một người bình thường sở hữu sức mạnh siêu phàm, không được tính là người siêu năng.
Sau khi nắm rõ năng lực của đôi cánh thép này, ở trong mắt Ôn Văn, Wilson chỉ là một đứa con nít đang cầm vũ khí quơ qua quơ lại mà thôi!Đôi cánh thép này tuy linh hoạt sắt bén nhưng sức mạnh thì lại không lớn, sau khi tiếp cận thì Ôn Văn có thể dễ dàng áp chế.
"Bây giờ phải nghĩ xem làm sao lấy thứ này ra khỏi lưng ông ta, mình tốn nhiều công sức như vậy chỉ để tóm cái cánh này vào tù! "Ôn Văn mặc kệ chuyện nhốt một đôi cánh vào phòng giam có kì lạ hay không, chuyện anh cần làm bây giờ là phải nâng cao sức mạnh.
Ôn Văn giẫm lên người Wilson, muốn thử kéo đôi cánh ra thì phát hiện phần tiếp nối rất chặt chẽ, muốn dùng lực kéo đơn thuần là không thể.
Trong quá trình lôi kéo, Ôn Văn phát hiện đôi cánh này chỉ dán vào trên da Wilson mà thôi chứ không chui vào trong thân thể ông ta! Cho nên! Ôn Văn lôi ra một con dao nhỏ, anh muốn cắt phần da nối liền với đôi cánh!Thẳng thắn mà nói, làm vậy quả thực có chút biến thái nhưng vì muốn thu hoạch một món vật phẩm siêu năng, làm vậy rất đáng giá.
Cắt được một nửa thì đôi cánh thép từ bỏ chống cự, tự động buông bỏ Wilson làm Ôn Văn tiết kiệm được không ít công sức.
Sau đó Ôn Văn đặt tay lên vết thương máu me đầm đìa của Wilson, khí lạnh tỏa ra đông cứng vết thương đang chảy máu, đề phòng Wilson bị mất máu quá nhiều mà chết.
Về phần nó có tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Wilson hay không thì nó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Ôn Văn.
[hết chương 27: ].