****Sau khi viết xong, Ôn Văn lắc lắc cổ tay, đứng viết chữ như vậy có chút mỏi tay.
"Trước đây thì viết báo cáo cho cảnh sát, bây giờ viết báo cáo cho Hiệp Hội Thợ Săn, ở địa bàn của chính mình vẫn phải viết báo cáo! "Viết thì được rồi đó nhưng lại thêm một việc thì Ôn Văn có chút khó chịu, nếu có một cấp dưới giúp Ôn Văn xử lý công việc trong trạm thu nhận lớn như vầy thì tốt biết bao nhiêu.
"Xong, tư liệu cũng bổ sung xong rồi, bây giờ cũng nên xem thử xem đôi cánh này có thể mang tới chỗ tốt gì cho mình.
"Ôn Văn mong đợi triệu hồi găng tay 'Tai Họa', muốn chọn phòng thu nhận ZH-0001, nhưng anh tìm một hồi vẫn không tìm được chọn lựa này.
Dự cảm không may hiện lên trong đầu Ôn Văn.
"Lẽ nào! hố hàng rồi? Mình bận rộn một phen như vậy, cái cánh thép này lại không dùng được?"%!.
&!.
@@0Sau khi phát tiết một chuỗi ngôn từ ô uế khó nghe, Ôn Văn trầm mặc rời khỏi kho hàng.
Không thể sử dụng sức mạnh của cánh thép làm tâm tình của Ôn Văn rất khó chịu, bận rộn vất vả lâu như vậy chỉ mong có thêm một năng lực, kết quả lại công dã tràng.
Nhưng chỉ cần anh tích cực bắt quái vật, có được càng nhiều quyền hạn hơn thì nhất định có thể sử dụng được những thứ được thu nhận này.
Nếu đôi cánh thép tạm thời không dùng được, Ôn Văn sẽ kiểm tra những thu hoạch khác.
Trang bị của nhân viên quản lý kho hàng cũng được đặt trong một cái vali màu bạc, giống như vali trang bị của nhân viên thu nhận, bên trong là giày và một bộ áo blouse trắng hoàn chỉnh, không có quần lót.
Cái áo này có lẽ là dành cho nhân viên nghiên cứu trạm thu nhận mặc, nhưng nó khác với áo blouse mà bác sĩ thường mặc, phong cách thoải mái hơn một chút, bình thường mặc ra ngoài cũng được.
Sờ vào có cảm xúc không khác biệt gì với đồ của nhân viên thu nhận, nhưng xét về công năng trọng điểm thì có chút khác biệt.
Ngoại trừ quần áo thì còn một tấm thẻ màu bạc, trên đó viết tên và mã số nhân viên của Ôn Văn.
Vào thời khắc nguy hiểm có thể phát huy công dụng khác với huy hiệu nhân viên thu nhận, Ôn Văn vừa đeo tấm thẻ này lên ngực áo liền cảm nhận được sự khác biệt.
Anh trở nên càng bình tĩnh hơn, lực chú ý cũng mạnh hơn!Hai phương diện này Ôn Văn vốn đã mạnh mẽ hơn người bình thường, có thêm tấm thẻ tên này thì cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.
Cảm nhận một chốc, Ôn Văn gỡ xuống, bỏ vào trong túi.
Anh quyết định chỉ đeo nó vào lúc cần thiết, quá lãnh tĩnh và tập trung cũng không phải chuyện tốt, trạng thái lúc bình thường của Ôn Văn đã đủ dùng rồi.
Về phần chiếc áo khoác trắng kia! E rằng chỉ có thể dùng làm áo ngủ mà thôi!.
Đêm khuya, dưới ánh đèn bàn sáng ngời, Ôn Văn dùng dao cẩn thận khắc trên bảng tre, anh muốn khắc ký hiệu trong phòng giam Tai Họa - 0001.
Anh muốn thử hiệu quả của ký tự khi khắc lên mảnh trúc này, chỉ là hiệu quả cũng không rõ rệt lắm.
Năng lực của găng tay Tai Ách rất mạnh, nếu có đầy đủ thời gian, Ôn Văn tin tưởng mình sẽ mạnh hơn phần lớn người siêu năng, nhưng ngoại trừ Trạm Thu Nhận Tai Ách, anh muốn có thêm một chút năng lực thuộc về mình.
Anh sẽ không ký gửi hết toàn bộ hi vọng vào Trạm Thu Nhận Tai Ách không rõ nguồn gốc kia, anh muốn cho dù một ngày nào đó trạm thu nhận biến mất thì mình vẫn nắm được quyền chủ động trong tay!'Tôi muốn! dùng cây gậy sắt này để làm gì!.
'Có điện thoại, Ôn Văn đặt miếng thẻ trúc trong tay xuống, biết là có vụ làm ăn mới, anh chỉ có một chiếc điện thoại, rất hiếm người liên lạc với anh mà không phải vì công việc.
Không có người thân, không có bạn bè, thậm chí liên hệ với bạn học cũng sớm bị chính anh cắt đứt, ngoại trừ công việc thám tử này, Ôn Văn của ngày xưa mà mọi người biết chỉ là một con người có cũng như không mà thôi.
Cho dù có một ngày anh chết đi ở một góc tăm tối nào đó, cùng lắm chỉ có người tiếc hận mà thôi, sẽ không có ai buồn đau! "Tìm tôi có việc gì sao, Lâm đại đội trưởng?" Ôn Văn cười cười nghe điện thoại, vui vẻ tiếp chuyện khách hàng là tố chất quan trọng đối với công việc.
"Ừm, Ôn thám tử, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.
" Lâm Triết Viễn có chút mệt mỏi nói, đã nhiều ngày rồi anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Có chuyện gì cứ nói, nếu nằm ngoài khả năng, tôi sẽ không nhận.
"Lâm Triết Viễn khựng một chút: "Không phải người bình thường sẽ nói nếu nằm trong khả năng thì nhất định sẽ không từ chối à! thôi quên đi, cậu có nhớ hai thành viên của tổ chức bí ẩn kia không?""Đương nhiên nhớ rồi.
" Đối với kẻ địch bí ẩn, trước nay Ôn Văn đều nhớ rất kĩ.
"L tiên sinh kia không rõ tung tích, nhưng tên hề tà thuật Grandi bị thương nặng, chắc hẳn vẫn còn ở trong thành phố Phù Dung Hà dưỡng thương, cậu là cao thủ truy tìm, có thể nhờ cậu tìm giúp không?""Thên hề tà thuật Grandi, là cái tên mặc com lê đỏ hả?" Ôn Văn kinh ngạc hỏi, đến tận bây giờ anh mới biết tên của người đàn ông đi cùng Wilson.
"Ừm, tên hề tà thuật Grandi, thành viên của hội Mithril Brotherhood, chủ nghĩa người siêu năng tối cao, đối với người bình thường thì bọn họ cực kỳ nguy hiểm.
" Nếu không phải muốn nhờ Ôn Văn hỗ trợ bắt người, Lâm Triết Viễn sẽ không nói cho Ôn Văn biết những tin tức này.
Ôn Văn sờ cằm, đây có thể coi là tổ chức bí ẩn đầu tiên mà anh biết, sau đó liền hứng thú hỏi: "Anh nói hắn bị thương nặng lắm à, nặng cỡ nào?" Nếu cực kỳ nguy hiểm với người bình thường thì có lẽ Trạm Thu Nhận Tai Ách sẽ có hứng thú.
"Đừng có làm bừa, cũng đừng đánh giá quá cao năng lực của mình, cậu chỉ cần tìm được hắn là tốt rồi.
" Lâm Triết Viễn trịnh trọng nói.
"Trong năm cấp bậc người siêu năng, hắn nằm trong hàng ngũ Nắm Giữ, nhưng đồng thời đã bắt đầu thử tiến tới Đồng Hóa, cho dù bản thân hắn bị thương nặng thì cũng không phải người siêu năng vừa mới thức tỉnh như cậu có thể đối phó đâu.
"Lâm Triết Viễn nghiêm túc cảnh cáo Ôn Văn, vừa mới trở thành người siêu năng, bình thường sẽ rất tự tin với mình, nhưng vào một số thời điểm nó sẽ biến thành lưỡi dao trí mạng.
"Rồi, rồi! nhưng thành phố Phù Dung Hà lớn như vậy, anh cũng đâu thể nào bảo tôi tìm bừa chứ! ""Lần trước hắn xuất hiện bên cạnh Wilson vừa mới nắm giữ được sức mạnh siêu nhiên, anh nói hắn là người theo chủ nghĩa người siêu nhiên tối cao, cho nên tôi cảm thấy rất có thể hắn sẽ tìm cách tiếp xúc với những người siêu năng khác, hoặc là nội tuyến của thành phố Phù Dung Hà!.
" Ôn Văn kéo dài âm thanh nói.
"Nói thẳng đi, cậu muốn cái gì?" Lâm Triết Viễn nhíu mày hỏi.
"Tôi muốn tin tình báo liên quan tới sức mạnh siêu nhiên ở thành phố Phù Dung Hà, đương nhiên những thứ không tiện cho tôi biết thì thôi.
"Ôn Văn nói ra yêu cầu của mình, cái anh muốn chính là tình báo, anh là thợ săn tự do nên không có quyền hạn lấy được tư liệu này, hiện giờ bọn họ muốn nhờ anh giúp đỡ, đây chính là cơ hội tốt.
Lâm Triết Viễn do dự, anh cảm thấy mục đích mà Ôn Văn muốn phần tình báo này không đơn giản, chỉ là sau khi suy nghĩ một chút anh vẫn gật đầu nói.
"Tôi sẽ giao tư liệu cho cậu, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ cố gắng tìm kiếm một chút, dù sao thì giá trị của chúng cũng rất lớn.
""Cho dù giá trị rất lớn nhưng thù lao vẫn phải đưa như bình thường nhá, tư liệu là vì hoàn thành ủy thác, không thể coi là thù lao.
" Ôn Văn trừng mắt nói.
Lâm Triết Viễn: "! "Anh cũng đâu có nói là muốn cắt xén thù lao đâu chứ! ! [hết chương 29: ].