****Ba người đi lên lầu, chỉ thấy trên lầu có mười mấy căn phòng khách, những phòng này đều đóng kín cửa.
"Sao hai người đột nhiên lại chạy lên đây vậy?" Lâm Lộ nghi hoặc hỏi.
"Nguyên do là vì khách sạn di động này không có công năng cải tạo người vào ở, những người ở dưới lầu mặc dù giống như người mất tích nhưng bọn họ không phải người mất tích!""Hơn nữa ở cửa tôi đã phát hiện ô uế của bản thân khách sạn này không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng là thứ ở bên trong khách sạn!"Bên này Diêm Tu đang giải thích với Lâm Lộ, bên kia Ôn Văn đã dạo qua một vòng tầng hai, mở cửa phòng ra kiểm tra, người ở bên trong không hề có phản ứng gì với hành động của Ôn Văn, vẫn như cũ làm chuyện của mình.
Hướng suy đoán của Ôn Văn và Diêm Tu không khớp cho lắm, nhưng tổng thể thì không quá khác biệt.
Huy hiệu trên ngực chỉ hơi ấm mà thôi, chứng tỏ nơi này mặc dù có nguy hiểm nhưng không quá quỷ dị, vẫn còn nằm trong phạm vi anh có thể ứng phó, hơn nữa trước đó ông cụ kia vẫn luôn từ chối không muốn anh tiến vào, chứng tỏ nơi này không nắm chắc có thể xử lý bọn họ.
Sau khi đơn giản điều tra một vòng, Ôn Văn không tìm được kẻ đứng sau chuyện này, vì thế đi tới nói với hai người.
"Cậu nói những người này không phải người mất tích là sai rồi, bọn họ chính là người mất tích, hoặc ít nhất là có một phần của người mất tích.
""Ông có ý gì?" Diêm Tu nhíu mày hỏi, cậu ta đã xác nhận những người này không phải nhân loại, vì thế mới nói là không phải người mất tích.
"Vì muốn để hai người hiểu được lời tôi, tôi đã mang theo một thứ ở dưới lầu, hai người xem là hiểu.
"Ôn Văn từ trong trong cái túi lớn luôn mang theo bên người lôi ra một đứa nhỏ đang chơi trống bỏi.
Diêm Tu: "Đây là thứ mà ông nói đó hả! "Lâm Lộ: "! nó chỉ là một đứa bé thôi mà.
""Ầy, không phải đứa bé đâu.
"Ôn Văn cười hắc hắc rồi túm lấy da đầu đứa nhỏ xé toạt một phát, trực tiếp kéo lớp da ra, máu thịt và nội tạng văng đầy đất, thế nhưng bên trong không có xương cốt vốn có, mà chỉ có xác con rối!Nếu người bình thường nhìn thấy một màn máu tanh này có lẽ sẽ sợ tới ói ra, nhưng ba người đứng ở đây lại không hề cảm thấy khó chịu.
Làm thợ săn, có nhiều tình cảnh còn đẫm máu hơn kích thích hơn, bọn họ đều đã thấy qua rồi.
Ban đầu sẽ thấy tởm lợm, nhưng tởm riết rồi cũng quen.
"Bọn họ quả thực chính là những người mất tích, hoặc nên nói là lớp da thịt bên ngoài chính là của người mất tích, còn con rối bên trong thì không phải!.
không, từ mùi của nó thì con rối này cũng có một phần thân thể của người bị hại.
"Trên phần trán mặt nạ màu trắng của Diêm Tu xuất hiện ký hiệu tức giận, nó biểu thị cậu ta đang tức giận.
"Cho nên nói cách khác! " Lúc này Lâm Lộ mới có chút hiểu được, theo như lời Ôn Văn đã nói, nếu như không giải thích rõ ràng thì muốn cô hiểu được có lẽ phải phí công sức miệng lưỡng một phen.
"Nói cách khác trong khác sạn này không còn người mất tích sống sót, toàn bộ đều là con rối mà thôi, kế tiếp chúng ta có thể muốn làm gì thì làm.
"Ôn Văn cười hắc hắc liếc nhìn khách sạn này, giống như một đứa trẻ đang nhìn sân chơi.
Sau khi giải thích rõ với hai người, con rối trẻ con này liền mất đi tác dụng, vì thế Ôn Văn cầm lấy đầu và chân của con rối, bắp thịt gòng lên, dùng sức trực tiếp xé thành hai đoạn rồi thuận tay ném xuống đất.
Phần tay cụt chân cụt vẫn còn ngo ngoe dưới đất, duy trì động tác chơi trống bỏi, một màn này làm Ôn Văn trông giống như đang tàn sát quái vật lương thiện.
"Muốn xé đứt thứ này có chút cố sức! loại con rối này có lẽ không dễ đối phó.
"Sức mạnh của Ôn Văn đã vượt trội hơn hẳn trước kia mà vẫn cảm thấy cố sức, chứng tỏ sức chống đỡ của con rối này rất cao.
Diêm Tu ngồi xổm xuống nhìn phần bị xé đứt của con rối, bên trong có rất nhiều sợi kim loại mảnh và khung kim loại, mà tất cả đều bị Ôn Văn bạo lực xé đứt!Trên mặt nạ xuất hiện ký hiệu giọt mồ hôi, người này có thể tay không xé đứt thứ này, chỉ còn là có chút cố sức mà thôi, anh ta rốt cuộc có dạng năng lực gì?Con rối bị phá hư giống như một tín hiệu, cả khách sạn bắt đầu chấn động, nhóm khách trọ mặt không biểu tình trong các căn phòng bước ra, lạnh lùng nhìn nhóm Ôn Văn.
Mà nhóm nhân viên làm việc dưới lầu cũng bắt đầu leo lên cầu thang, chặn bọn họ lại ở lối lên xuống.
Ông cụ run lẩy bẩy ở ngoài cửa đã đứng thẳng người, hai bên đầu gậy xuất hiện dây xích đang xoay rất nhanh, đó cư nhiên là một cái cưa điện dài mảnh!"Quý khách, tôi đã nói là phòng đầy rồi, không đón thêm khách rồi mà.
" Ông cụ cười gằn với ba người, nụ cười đặc biệt dọa người.
Ngoại trừ ông cụ thì những người khác cũng mọc ra lưỡi cưa từ trong tay chân của mình, không còn giống hình người nữa, phòng chừng mười mấy con rối bao vây lấy ba người.
"Ôi chao, hình như tôi gây vạ mất rồi, nhưng đám rối này mặc dù khó đối phó nhưng ba người chúng ta vẫn xử lý dư dả.
" Ôn Văn rút ra một khẩu súng màu đen vân đỏ, có chút hưng phấn nói.
Nhìn thấy khẩu súng lục kia, trên mặt nạ của Diêm Tu xuất hiện một dấu chấm thang thật lớn, giáo đường Vinh Quang bọn họ là tổ chức siêu năng khá cổ xưa, hơn nữa từng là tổ chức siêu năng mạnh nhất liên bang.
Nhưng hiện giờ dù sao cũng là Hiệp Hội Thợ Săn quản lý, phần lớn tài nguyên đều do hiệp hội nắm giữ, vì thế! Vì thế người siêu năng của giáo đường Vinh Quang như Diêm Tu thật sự rất nghèo!Cái nghèo này không phải thiếu tiền tài, xét về phương diện tiền tài, giáo đường Vinh Quang có lịch sử lâu đời hiển nhiên có rất nhiều, chỉ cần bán vài cái bô hay ống nhổ của các vị tiền bối cũng có thể kiếm được một số tiền lớn! Thứ bọn họ thiếu là vũ khí siêu năng, vì thế mặc dù là Diêm Tu trẻ tuổi ưu tú cũng không thể nắm giữ vũ khí siêu năng trong tay, khi thấy khẩu súng có vẻ có cấp bậc không thấp trong tay Ôn Văn, Diêm Tu thật sự ghen tị muốn chết! Hành vi xé toạt con rối tuy có chút lỗ mãng nhưng Ôn Văn chính là người theo phái chiến đấu, bên cạnh có hai người nên Ôn Văn không tiện phát huy, chỉ có thể thử nghiệm uy lực của vũ khí mới.
Sau khi có được món vũ khí này, Ôn Văn vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm, anh khá là chờ mong hiệu quả của chúng.
Lâm Lộ lui lại hai bước, đứng trong góc khoanh tay nhìn hai người chiến đấu, trừ phi xảy ra tình huống nguy cấp, bằng không cô sẽ không tham gia, khá là nhàn nhã.
Ông cụ kia giơ cưa điện vọt tới chỗ ba người, Ôn Văn bước tới trước một bước sút một cú vào lồng ngực đối phương, trực tiếp đạp ông ta rớt xuống lầu.
"Ây za, vừa mới đánh trẻ con xong bây giờ lại đá cụ già, nếu không phải biết đám này là con rối, mình cũng muốn tự xử mình rồi.
"Ôn Văn vừa phỉ nhổ vừa tiếp tục đá, vì thế cuộc chiến cũng chính thức bắt đầu.
Trận chiến này không có gì hay ho để miêu tả, đám con rối này tuy trông có vẻ dọa người, giương nanh múa vuốt rất lợi hại nhưng so với hai người thì thực lực thua kém quá nhiều, tình hình chiến đầu cơ bản là một bên bị treo lên đánh.
Phương thức chiến đấu của Diêm Tu khá đặc biệt, một tay nắm thánh giá đeo trước ngực, tay kia thì phóng ra ánh sáng trắng để công kích.
Ánh sáng kia không thể tạo thành tổn thương thực chất với đám con rối này, nhưng khi bị ánh sáng bao phủ, con rối sẽ nhanh chóng mất đi sức chiến đấu, gục ngã xuống đất không nhúc nhích.
Số con rối còn lại tuy vẫn cố gắng tấn công Diêm Tu nhưng lại quỷ dị không thể nào tiếp cận, chỉ có thể để mặc Diêm Tu tiêu diệt từng con một.
Nhìn Diêm Tu chiến đấu, Ôn Văn cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, hưng phấn dùng Chước Hổ nhắm vào đám con rối nả một phát súng.
Đùng!Tiếng vang thật lớn phát ra từ khẩu súng của Ôn Văn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hổ gầm![hết chương 78: ].