Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Tin tức Lý Dụ đi Đạm Châu  từ trong cung truyền ra, trong vương phủ nhất thời mây đen bao phủ, nghe đâu có người khóc ngất đi.

Liền ngay cả Triệu Thập Ngũ đều trưng một mặt thê thảm, Lý Dụ ngược lại an ủi hắn: “Trước mắt có thể rời đi khỏi kinh thành là chuyện tốt. Đạm Châu dù cho không được tốt lắm nhưng dầu gì cũng là đất phong của ta, đợi khi đến đất phong lại tính toán sau.”

Triệu Thập Ngũ rốt cục không nhịn được rơi lệ, thấp giọng nói: “Vân Châu đất phong là năm đó Vân thục phi vì điện hạ mà cầu xin tiên đế, không nghĩ tới cảnh còn người mất, hoàng đế bây giờ lại quay lưng đầu tiên.

Lý Dụ nghe Thạch Chấn nhắc qua Vân thục phi, không riêng Thạch Chấn, người trong vương phủ tựa hồ cũng là vì Vân thục phi mà kiêu ngạo, thỉnh thoảng tâng bốc nàng. Vân thục phi bởi vì mỹ tuyệt diễm mà nhận được sủng ái, cho nên giúp nhi tử có được Vân Châu giàu có và đông đúc này làm đất phong.

Nhưng Lý Dụ lại thấy, Nhữ Dương vương trước kia cũng rất tốt, bản thân hắn bây giờ cũng rất tốt, đều như nhau, cũng không có tài năng trị quốc, không gánh nổi Vân Châu là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa hắn đối Vân thục phi cùng Vân Châu đều không có hồi ức, tự nhiên cũng không cảm giác bi thương.

Bây giờ có thể lấy đất phong đổi mệnh, vẫn là có lời đi.

Chờ đến Đạm Châu, chúng ta lại bàn bạc tiếp.” Lý Dụ nói.

Thế nhưng Triệu Thập Ngũ biểu tình càng bi thương. Lý Dụ cảm giác không tốt: “Đạm Châu, đến cùng là nghèo đến thế nào?”

Vì vậy Thạch Chấn lại đến phổ cập kiến thức cho Lý Dụ.

Sau khi giới thiệu cho hắn biết Đạm Châu to nhỏ như thế nào cùng quản lý hành chính ra sao, Thạch Chấn liền hỏi Lý Dụ: “Điện hạ biết đến, Vân Châu thổ địa màu mỡ, liền sản xuất nhiều muối, thiết, có đến mấy đại Kim sơn, quặng sắt, có thể nói là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Nhưng điện hạ có biết, Đạm Châu sản xuất nhiều cái gì không?”

Lý Dụ nói: “Gỗ??”

Hắn nghĩ rừng sâu núi thẳm, cần phải sản sinh ra nhiều gỗ không phải sao?

Thạch Chấn lắc đầu một cái: “Đặc sản này có thể so với gỗ có tiếng nhiều hơn, cũng đáng sợ hơn nhiều.”

Lý Dụ liền đoán: “Rắn độc, chính là loại rắn có thể làm thuốc!” Hắn cũng có nghe qua loại thuốc như vậy a~

Thạch Chấn thở dài: “Là sơn tặc. Điện hạ, Đạm Châu sản xuất rất nhiều sơn tặc.”

WTF.

Sơn tặc.

Ha ha ha ha ha ha.

Thạch Chấn còn nói: “Ta nghe nói ở Đạm Châu, rất nhiều nông dân đều là nông phỉ, người giàu có đi ngang qua thỉnh thoảng cũng bị đánh cướp, thường xuyên bị quấy rầy, mà dân ở nơi đó đều rất dũng mãnh, chỉ vì một chút việc nhỏ liền dùng binh khí đánh nhau, đánh đến chết người cũng là bình thường.”

Lý Dụ bây giờ đã hiểu rõ ——  thời gian trong vòng một ngày hắn hiểu thật nhiều việc  —— Tiêu Từ Giản thật là lòng dạ độc ác.Đuổi hắn ra khỏi một nơi đất đai màu mỡ vẫn chưa chịu, cư nhiên đem hắn đưa đi đến một nơi như thế này.

Đến cùng là y cùng Nhữ Dương vương có thâm cừu đại hận gì!

Lý Dụ tức giận chưa tới năm phút đồng hồ. E rằng chưa đến mười phút hắn cũng sẽ không giận nỗi y.

Một lát sau hắn lại cười rộ lên. Một ngày trước, y khiến hắn và người chung quanh vì tính mạng của mình mà lo lắng, biết đến tính mạng tạm thời không cần lo, y lại bắt đầu đối với hắn phát tiết. Y chính là người nham hiểm như vậy.

Lại nói tới chuyện hắn đang nghĩ đến, Nhữ Dương vương trước kia đi đùa giỡn hoàng hậu, tuyệt đối là nguyên chủ gây ra họa, cũng không phải hắn làm. Lý Dụ ở trong lòng xem như không có chuyện gì xảy ra mà đem mọi chuyện đổ cho nguyên chủ, làm bộ không nhớ đến chính mình cũng đã đùa giỡn qua Tiêu Từ Giản.

Chuyện nếu đã vậy, Đạm Châu không muốn đi cũng phải đi, Lý Dụ chỉ có thể nghiêm túc cùng Triệu Thập Ngũ chuẩn bị lên đường thôi.

Triệu Thập Ngũ lo lắng cũng là cái này, Nhữ Dương vương nguyên bản sống ở Vân Châu,hàng năm khoảng chừng có thể thu nhập gần vạn lạng vàng, hơn nữa Vân Châu vốn là giàu có và đông đúc, người giàu có cũng nhiều, thường thường định kỳ đều có cống phẩm. Bởi vậy Nhữ Dương vương sống phô trương đã quen rồi, Vân Châu Nhữ Dương vương phủ được xây dựng đến tráng lệ, trong phủ riêng ca cơ đã nuôi gần hai trăm người!!!! Còn có hai cái vườn hoa thật lớn, bên trong chứa đầy các loại kỳ trân dị thú.

Hiện tại Lý Dụ đầu tiên phải giải quyết chính là vấn đề tài chính của Nhữ Dương vương. Tuy nói ở thời đại này nhân lực là không đáng giá nhất, mua lao động so với mua con ngựa còn tiện nghi hơn, thế mà Nhữ Dương vương lại đi nuôi dưỡng ca cơ cùng vũ cơ, cung cấp thức ăn, nước uống cho một đám ăn không ngồi rồi nên phí sinh hoạt của vương phủ  so với tiêu chuẩn bình thường còn cao hơn, mỗi ngày đều là ăn ngon, xiêm y đều làm từ tơ lụa.

Trước đây Nhữ Dương vương có tiền, nuôi những người không phận sự này còn có thể nuôi nổi, nhưng bây giờ đi Đạm Châu, Triệu Thập Ngũ cùng những người hắn tin tưởng đối với  Lý Dụ thôi cũng là một món nợ ——  Nhưng Dương vương nguyên lại vung tiền như rác,đối với một đám người vô dụng này, hắn cũng không thể nuôi nổi đến 3 năm.

Lý Dụ lập tức đưa ra suy nghĩ: “Không thể tiếp tục nuôi nhiều người như vậy.”

Triệu Thập Ngũ nguyên bản lo lắng Nhữ Dương vương dù như thế nào cũng không đồng ý từ bỏ những người ca cơ ăn không ngồi rồi kia. Lại không nghĩ tới Lý Dụ không do dự lập tức bỏ bọn người kia đi,ông thật sự rất mừng rỡ.

‘Điện hạ dự định xử trí như thế nào về những người này?” Triệu Thập Ngũ hỏi.

Một đám người ăn không ngồi rồi vậy liền đuổi đi đi,. Còn những người chữ có thể đọc, văn có thể viết, có sức để làm việc thì giữ lại.

Những người làm kia khá là phiền toái, đều là nữ hài tử, nam hài tử mười mấy tuổi. Nếu rời khỏi  vương phủ, cũng không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào.

Lý Dụ cũng không đành lòng.

“Nếu như ta không muốn những người làm công này, vậy bọn họ sẽ ra sao?” Hắn hỏi Triệu Thập Ngũ.

Triệu Thập Ngũ nói cho hắn biết: “Tất cả sẽ đều giống nhau, đều sẽ được bán đi. Vân Châu có nhiều hào môn phú hộ rất nhiều, rất dễ dàng bán bọn họ đi.”

Lý Dụ trong lòng thở dài: “Trước nên hỏi bọn họ một chút, nếu như nguyện ý đi vậy theo vậy liền giao công việc cho bọn họ làm.Nếu không muốn đi cùng ta, liền tìm vài nhà phú hộ nào đó….” Hắn vốn muốn nói đem các nàng đưa không cho bọn họ,nhưng nghĩ lại, nói: “Nói cho bọn họ biết, người làm của vương phủ, không giống như những người khác, không phải người bình thường có thể chiếm được! Nói bọn họ nên ra giá tiền cao lên một chút, càng cao càng tốt. Ngươi đi làm mau đi.”

Triệu Thập Ngũ đồng ý.

Lý Dụ nghĩ, hắn treo cao giá bán, có khi là người ngốc nhiều tiền đổ xô tới mua, nghĩ đến cũng sẽ không quá lãng phí. Nếu như hắn tặng không cho người khác, nói không chừng mọi người sẽ sinh nghi, cảm thấy hắn quá khác thường.

Lý Dụ đưa ra quyết định. sản nghiệp ở Vân Châu có thể bán đổi thành thành tiền đều bán hết đi, người làm giảm được chừng nào hay chừng đó, chỉ cần mang theo vài người đi Đạm Châu là ổn rồi.

Trước tiên hắn nên quay về Vân Châu, tại Vân Châu xử lý tốt chuyện đất phong, sau đó sẽ đi Đạm Châu.

Lý Dụ gọi Thạch Chấn viết phong thư đưa về vương phủ ở Vân Phong, nói bọn họ trước tiên nên chuẩn bị,đừng vì hắn  trở về mà luống cuống tay chân.

Hơn nữa hắn cũng không muốn lại  nhìn một màn khóc la như gặp cướp của bọn họ, ngẫm lại cũng thật đau đầu.

Đầu tiên chính là giảm bớt người mà  Nhữ Dương vương mang vào kinh, Lý Dụ sửa sang lại hai ngày, cuối cùng quyết định mang về hai trăm người.

Nhữ Dương vương như vậy mà rất yên tĩnh, cấp tốc, thông minh cùng rất trí lý lên thay đổi sự tình rối ren, khiến người trong kinh đều nghị luận sôi nổi, nói Nhữ Dương vương là bị sợ vỡ mật. Trong cung cũng nghe đến chuyện này.

Hoàng đế vì thế còn khóc một hồi —— lúc nhỏ hắn cùng Nhữ Dương vương ca ca đối với nhau rất tốt. Nhưng đối với người khác mà nói cũng chả là cái thá gì.

Bọn họ đều nói, hoàng đế không nên vì tư tình của mình mà làm hỏng đại sự. Vân Châu chính là miếng đất trọng địa, giao thông tiện lợi, liền vô cùng giàu có,  Nhữ Dương vương nắm giữ nơi quan trọng như vậy trong tay, thực sự khiến người khác bất an.

Tiêu Từ Giản rất nhanh liền biết hoàng đế thương tâm.

Là hoàng hậu sai người từ Khôn Nghi Cung truyền tin tức đến.

“Bệ hạ không khóc quá lâu, bất quá lại vô cùng hổ thẹn, cảm thấy nên xin lỗi Nhữ Dương vương.” Hoàng hậu một bên chơi lư hương, một bên nhẹ giọng nói. Nàng mới vừa tròn mười lăm tuổi, mà đã thuận buồm xuôi gió ngồi lên vị trí này.

Tiêu Từ Giản không hề nói gì, chỉ hỏi nàng ở trong cung có điểm nào không quen, trong cung chỉ có hoa viên nên  có phải là quá đơn điệu đi.

Hoàng hậu trái lại có chút nóng nảy: “Phụ thân!”

Nàng rất rõ ràng chính mìnhở trong cung phải làm gì, có lúc nàng cảm thấy so với Tiêu Từ Giản nàng lại càng rõ hơn y.

Tiêu Từ Giản nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy?”

“Bệ hạ… Rất không cao hứng, ” nàng thấp giọng nói, “Ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn khóc như vậy. Ta…” Nàng muốn nói nàng sợ, nàng sợ quân thần sẽ bắt đầu làm phản  từ những chuyện nhỏ nhất. Nàng sợ Tiêu Từ Giản đắc ý quá lâu, không nhìn thấy được chuyện gì sẽ xảy ra.

Bất quá “Sợ” là chữ mà Tiêu Từ Giản chán ghét nhất, nàng chỉ có thể đổi giọng nói: “Ta nghĩ, phụ thân tốt nhất nên động viên bệ hạ một phen.Nhữ Dương vương kia ngài cũng nên quan tâm tới, dù sao hắn cũng là anh em ruột của bệ hạ.”

Tiêu Từ Giản mỉm cười. Hắn nở nụ cười, nữ quan bên cạnh hoàng hậu đầu đều cúi thấp đến không thể thấp hơn..

“Vậy được” Y nói, “Ta sẽ đi an bài.”

Sau ba ngày, trong cung tại dưới gốc lê vì Nhữ Dương vương mà tổ chức bữa tiệc long trọng để tiễn người.

Lý Dụ đối với bữa tiệc kia có chút phiền hà. Tiệc cũng không ra tiệc, nhưng cũng coi là một bữa tiệc yên bình chẳng có âm mưu, chỉ có ngồi ca tụng công đức của hoàng đế, sau đó cưỡng ép hoàng đế phải ban đều mưa móc cùng thánh ân.

Bất quá hắn cũng sắp rời khỏi cái nơi này, vậy mà còn phải đi giao hảo tạo lập quan hệ với những những  người ở đây.

Nghĩ như thế, Lý Dụ lại gọi Triệu Thập Ngũ: “Không cần  tỏi phụ trợ rồi!!”

Lần này hắn không cần tỏi nữa, lần trước là chuyện đột nhiên xảy ra hắn không có tâm trạng diễn nên mới cần tới tỏi phụ trợ, hiện tại hắn đã triệt để tiến vào tình tiết của vở kịch rồi, chỉ cần đi vào nội dung vở kịch hắn từ trước đến giờ đem cảm giác diễn ra như thường, muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc.

Tuy rằng nơi này không ai trao giải cho hắn, thế nhưng diễn tốt thì có thể sống sót, cảm giác thành công thực sự là còn hơn ba cái giải ảnh đế kia.

Vì vậy thời điểm yến tiệc được tổ chức dưới gốc lê, trong cung, mọi người liền có thể chứng kiến một hồi  huynh đệ tình thâm cảm động.

Lý Dụ lúc này đứng trước hoàng đế mặt rưng rưng nói: “Người huynh này của đệ, không có  trí tuệ nên không thể cùng người phân ưu, thần đi Đạm Châu sẽ cố gắng đọc sách, tu thân dưỡng tính, mới không phụ lòng bệ hạ. Chỉ là bây giờ từ biệt, mong bệ hạ ngàn vạn bảo trọng, mọi việc an khang.”

Lời này hắn đã thộc lòng từ trong kịch bản, chỉ cần thay đổi xưng hô là được. Còn nước mắt??? Liền dực vào kỹ xảo của hắn cũng có thể trót lọt. Hốc mắt như chịu nhiều ủy khuất, lời vừa nói xong, nước mắt liền lăn dài chảy xuống.

Màn diễn này là diễn cho hoàng đế xem, cũng cấp cho mọi người trong cung nhìn thấy.

Bất quá hắn chỉ có thể nhìn thấy phản ứng của hoàng đế —— hoàng đế đã không chịu nổi, hai tay gắt gao nắm thành quyền, đôi mắt hoàn toàn đỏ.

Mấy lão nhân gia trong cung đã không nhịn được gạt lệ.

Còn hoàng hậu có chút bất an nhìn về phía cha của nàng.

Ngược lại Tiêu Từ Giản chỉ chuyên chú nhìn Nhữ Dương vương, cũng không hề có thần sắc tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui