Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Hoàng đế đã tới trước mắt, trong phút chốc Tiêu Từ Giản cái gì cũng hiểu. Y muốn vung bỏ tay của hoàng đế, nhưng dược hiệu đã phát tác, y vung tay lên chỉ vỗ lên một làn sóng bọt nước, cánh tay hoàng đế cùng y quấn quít nhau.

“Ta thao ngươi.” Tiêu Từ Giản rốt cục mắng thô tục.

Lý Dụ đã nhập ma, hắn hôn lên lỗ tai của Tiêu Từ Giản nói: “Ta biết, ta chính là đang muốn thao lắm.”

Hắn đưa tay liền chuẩn xác mò tới chỗ mấu chốt, chân Tiêu Từ Giản lập tức banh ra, chân Lý Dụ liền ôm lấy chân của y. Muốn chặn, muốn đẩy, ôm một người không tha, hai người ở trong nước dây dưa, càng quấn lấy càng thân mật, thân thể sát vào nhau một tia khe hở cũng không có. Lý Dụ thở hổn hển nói: “Ta vẫn muốn… Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền muốn…”

Tiêu Từ Giản không chống đỡ dược, y đã cấm dục rất lâu, thủ pháp của Lý Dụ lại thành thạo, cứ dây dưa như vậy, trên tay không nhẹ cũng không nặng, nhào nặn vừa đúng, chỉ trong một vòng, y đã không chịu nổi kích thích này.

“Phác Chi, ” Lý Dụ chỉ xoa xoa Tiêu Từ Giản thôi là đã mê muội rồi, “Phác Chi… Đừng kìm nén… Bảo bối…”

Tiêu Từ Giản bắn ra.

Phút chốc, hai người đều ổn định lại. Tiêu Từ Giản không thể tin được hoàng đế vừa cùng mình làm cái gì. Lý Dụ ngốc nhìn bộ dáng Tiêu Từ Giản bắn ra, ngay cả mình đã hoàn toàn cứng rắn cũng quên mất.

Nhìn chăm chú lẫn nhau trong chốc lát sau, Tiêu Từ Giản lập tức bò ra ngoài bể, y run run người đầy nước, vòng qua đi tới nhặt quần áo trùm lên thân, y cái gì cũng không thể nghĩ ra được. Rất nhiều năm trước y có bị thương một lần, chảy rất nhiều máu, lúc này đây cũng giống như khi đó, mơ mơ màng màng, trong đầu cái gì cũng không thể nghĩ nổi, chỉ có một ý nghĩ, chạy, chạy càng xa càng tốt.

Lý Dụ đuổi theo, hắn từ sau lưng ôm Tiêu Từ Giản, hai người đồng loạt ngã vào chính sảnh trống trải.

Lý Dụ cũng có chút không tỉnh táo. Mà trong lòng hắn nhớ kỹ, ngày hôm nay không thể gây tổn thương cho Tiêu Từ Giản. Hắn chỉ dùng tứ chi cuốn lấy Tiêu Từ Giản, đem y đè xuống đất.

“Ta biết ngươi cho rằng ta điên rồi… Ta là điên rồi…”

Hắn đưa tay đi xé quần áo Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản một thân quần áo đơn bạc, hai người lộn trên đất mấy vòng, quần áo đã sớm bị nhàu nát.

Tiêu Từ Giản cắn răng, không nói lời nào. Xoay nửa ngày y rốt cục cũng vung tay lên đánh giữa mặt Lý Dụ.

Một cái tát kia vang dội mà ập xuống, Lý Dụ cũng thoáng thanh tỉnh một chút.

Nhưng hắn vẫn ấn Tiêu Từ Giản lại, hôn từ bụng dưới của y.

Tiêu Từ Giản cơ hồ muốn ngất đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Từ Giản tỉnh lại trên giường lớn. Y nằm một phút chốc, chỉ cảm thấy tối hôm qua quả là một giấc mộng hoang đường. Y chậm rãi khoác quần áo đứng dậy. Hết thảy đều giống y đúc tối hôm qua, y đi qua đại sảnh, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía sân.

Trong sân sạch sành sanh, liếc mắt nhìn sang một cái, dấu vết gì cũng không có. Chỉ có con mèo kia là đàn ở trong vườn hoa đùa giỡn, thỉnh thoảng chọc phá những chậu cây. Nhưng bên trong lại rất yên tĩnh, Tiêu Từ Giản càng ngày càng xác định chuyện tối qua thật sự không phải là một giấc mộng.

Y dần dần đem những chuyện tối hôm qua chắp ghép lại. Không chỉ riêng tối hôm qua, y còn đang cố gắng đem mấy chuyện của mấy năm qua đều hợp lại.

Y đứng ở bên cửa sổ, trầm tư một lúc lâu.

Không biết khi nào, hoàng đế đã đứng ở trước cửa.

Bọn họ cách một khoảng cách.

Tiêu Từ Giản quay đầu nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt kia rất nhạt, rất lạnh, như băng như tuyết, rõ ràng thấu triệt.

Việc này Lý Dụ đã hoàn toàn đoán trước —— nếu như Tiêu Từ Giản không như vậy, cũng sẽ không là Tiêu Từ Giản.

Lý Dụ nói: “Bây giờ, ngươi đều biết.”

Âm thanh hoàng đế rất bình tĩnh. Không có rượu, mất lý trí hoảng loạn, không có kinh hoảng, không có hối hận, chỉ có thuật lại một chuyện thực bình tĩnh.

Tiêu Từ Giản vốn còn một phần vạn hi vọng, nghe được hoàng đế nói như vậy, y liền biết sự tình chính là như vậy.

“Cho nên ngươi làm nhiều chuyện như vậy, khuấy đảo thời cuộc, liên lụy đến hàng ngàn, hàng vạn người, thay đổi vận mệnh của bọn họ, không chỉ là vì đem quyền to nắm trong tay, mà vì đem ta độc chiếm hay sao?”

Tiêu Từ Giản nói.

Lý Dụ không nói lời nào, hắn chỉ nhìn Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản theo dõi hắn.

Hoàng đế rốt cục mở miệng: “Là ngươi cho ta làm hoàng đế, còn dạy ta làm hoàng đế như thế nào—— chỉ cần ngươi dạy, ta đều học. Nhưng là ngươi không có dạy ta một chuyện. Đương nhiên thiên hạ này đều là của ta, tất cả mọi người đều là của ta, nhưng người ta muốn, cố tình không phải là của ta, ta nên làm gì bây giờ.”

Hắn từng bước một đến gần Tiêu Từ Giản: “Chỉ cần ở ngoài sáng, ngươi và ta mãi mãi là quân thần. Là ta quá tham lam, cái gì cũng muốn.”

Đời trước hắn chính là người như vậy, cái gì cũng muốn.

Có danh tiếng, hắn muốn phòng vé, có phòng vé, hắn muốn giải thưởng. Có giải thưởng trong nước, hắn còn muốn giải thưởng ngoài nước. Có sự nghiệp lại có danh tiếng, hắn còn muốn làm từ thiện. Cùng với những nam diễn viên cùng thời hắn, không có ai có danh tiếng bằng hắn.

Hắn không cảm thấy mệt, chỉ cần có đồ vật đến tay, hắn đều muốn lấy được toàn bộ, hắn thích thú. Này mới là cuộc sống, đây mới gọi là phấn đấu.

Khi hắn trở thành hoàng đế, hắn nên ngờ tới mình sẽ đi đến một bước này. Ban đầu lo sợ, nghi hoặc, bất an, nhưng sau đó, hắn liền rất tự tại.

Hoàng đế đứng trước mặt Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản có thể thấy rõ trên mặt hắn còn một vết hồng —— là cái tát hôm qua y đánh hắn.

“Ta muốn ngủ cùng ngươi.” Hắn hướng Tiêu Từ Giản thấp giọng nói.

Tiêu Từ Giản cơ hồ khắc chế không nổi, giơ tay lại muốn đánh hoàng đế. Nhưng lần này hoàng đế đã lanh lẹ ôm chặt lấy y.

Hai người lại cùng nhau té ngã, không hề có một tiếng động chỉ có thở dốc mà còn quấn quít đánh nhau.

May mắn là lần này hoàng đế không có nhiều động tác, hắn chỉ là đem Tiêu Từ Giản đặt ở trên giường nhỏ.

“Ta muốn ngủ cùng ngươi.” Hoàng đế ôn nhu nói, cơ hồ là ngọt ngào.

Chưa từng có người nào trần trụi như vậy mà nói những lời này với Tiêu Từ Giản. Y từ lúc là thiến niên đã rất thanh cao rồi. Mặc dù người ái mộ đông đảo, từ trước tới nay đều chưa từng có ai dám thổ lộ tiếng lòng với y.

Tiêu Từ Giản không biết là nên phi hay là nên phun Lý Dụ.

Mà hoàng đế vẫn tiếp tục nói, hắn nói: “Ta sẽ ngủ với ngươi, mỗi ngày đều sẽ với ngủ ngươi. Ngủ đến khi nào ngươi quen thuộc ta, yêu thích ta đụng chạm.”

Hắn nói liên miên cằn nhằn, chỉ nói mình muốn ngủ cùng Tiêu Từ Giản.

Hắn không thể nói hắn yêu Tiêu Từ Giản, hắn tuyệt không nói. Bởi vì hắn biết, bắt đầu từ ngày hắn giam giữ Tiêu Từ Giản, hắn đã mất đi tư cách nói yêu Tiêu Từ Giản rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui