Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất



Tiêu Từ Giản một bụng oán thầm, đối với hoàng đế không còn lời nào để nói.

Cái gì gọi là có người từng hôn y như vậy hay không chứ? Có từng thỏa mãn hay chưa? Y chỉ cảm thấy vừa nãy hoàng đế như gặm mặt của y.

Y đối với hoàng đế rất thất vọng. Đoạn thời gian này, y cho là hoàng đế đã hơi buông lỏng, cũng không muốn ngủ cùng với y nữa. Không nghĩ tới chưa đến mấy ngày đã lại như vậy nữa, chứng nào tật nấy, quả thực giống như quỷ.

Hai người một trận xô đẩy. Hoàng đế gặm xong cái miệng cùng mặt của y, liền đem y đè trên tường gặm cổ của y.

Tiêu Từ Giản vì chuyện khi nãy mà nổi nóng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh. Y biết việc của Tịnh Anh, e rằng sẽ chọn tái giá cùng Dương vương.

Hoàng đế vẫn kiên trì không ngừng mà hôn cổ Tiêu Từ Giản. Hắn sử dụng bản lĩnh cả người, một tấc một tấc liếm láp mút vào, dùng răng cắn nhẹ nhàng, ma sát hầu kết của Tiêu Từ Giản, thời điểm đầu lưỡi đảo qua dưới tai của Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản bỗng nhiên run lên.

Tiêu Từ Giản lần này run lên, làm hai người đều ngẩn ngơ. Ngẩn ra xong Lý Dụ lập tức mừng như điên, hắn trầm thấp hỏi Tiêu Từ Giản: “Thoải mái sao? Có phải là thoải mái không?”

Tiêu Từ Giản cũng không nghĩ tới, chính y từ trước đến nay cũng không biết nơi này mẫn cảm như vậy. Y cơ hồ là thẹn quá hóa giận, miễn cưỡng khắc chế chính mình, trầm mặc không nói gì. Nhưng hoàng đế càng như trúng tà, khí lực lớn vô cùng, đem y chặt chẽ đặt ở trên tường, liền hôn lên chỗ hồi nãy.

Tiêu Từ Giản cực kỳ phiền muộn, rốt cục không nhịn được cả giận nói: “Ngươi như vậy cùng một con chó điên thì có khác gì đâu!”

Lý Dụ chỉnh tề, hai tay vô lực buông xuống. Tiêu Từ Giản lập tức thoát khỏi hắn, sửa sang xong quần áo, đi đến gian phòng khác ngồi xuống, tức giận nổi lên hờn dỗi.

Lý Dụ cúi thấp đầu ngồi ở một bên giường, hắn chỉ cảm thấy thật muốn hút một điếu thuốc, hoặc là một chén rượu, chỉ cần là đồ vật có chút độc là được rồi.

Chỉ chốc lát sau hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

“Đây là ta tự tìm, ” Lý Dụ nói, “Ta muốn ngủ với hạng người gì chẳng được mà lại muốn ngủ với ngươi chứ? Bị mắng chó điên, là ta tự tìm.”

Tiêu Từ Giản ngồi ở chỗ đó nổi hờn giận, y tức giận không phải là vì hoàng đế —— hành vi của hoàng đế là muốn chọc giận y. Y tức giận chính mình, vừa nãy do nhất thời dao động, nên mất bình tĩnh. Vừa mất đi bình tĩnh, sẽ lộ ra kẽ hở.

Lý Dụ quả nhiên tập trung vào sơ hở của y.

Liền nghe Lý Dụ lại nói: “…Nhưng là buồn cười a, thật buồn cười. Ngươi a, chỉ biết ngươi uyên bác cơ trí, việc trị quốc, đều tinh thông. Nhưng thân thể ngươi mẫn cảm ở chỗ nào cũng không biết. Ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Tiêu Từ Giản lúc này đã bình tĩnh hơn chút, ửng hồng trên mặt cũng lui.

“Bệ hạ cùng nhiều người làm qua nhiều lần rồi, đương nhiên sẽ biết rõ ràng hơn thần.”

Lý Dụ lại bị đâm một đao. Tiêu Từ Giản không hề tin hắn.

Hắn đi tới bên người Tiêu Từ Giản, từ sau lưng ôm lấy y, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi trải nghiệm… Loại cực lạ kia…”

Tiêu Từ Giản thở dài một hơi, nói: “Bệ hạ hẳn phải biết ta muốn là cái gì. Ta đã nói rất nhiều lần, bệ hạ dù cho có lưu vong ta, cũng tốt hơn là đem ta tù tại Đông Hoa cung.”

Lý Dụ im lặng không lên tiếng, hôn mặt của y một cái, rồi mới thả Tiêu Từ Giản ra.

Đến thời điểm ăn tết, mấy nhà sung sướng,  mấy nhà sầu bi. Trịnh Anh ngày đó ở trong cung trở về liền ngẫm lại, cảm thấy lúc đó mình sợ sệt thật đúng là chẳng vì cái gì cả —— hoàng đế muốn diệt trừ đứa bé này, cũng đâu cần ôm đến trong cung tự mình động thủ chứ. Nhưng thiên tâm khó dò, trước mắt bình an khó bảo toàn, không biết tương lai phải làm sao.

Bên kia Từ Dương vương lại tha thiết theo đuổi. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Từ Dương vương không ôm chí lớn cũng là việc tốt, hắn ta đã là Vương gia rồi, cần gì phải có chí tiến thủ chứ? Chỉ cần không lang thang, tiêu xài là được rồi. Có nàng quản gia, sẽ không làm gia nghiệp thất bại. Còn nữa hài tử có vương phủ che chở, nghĩ đến so với ở trong Trịnh gia thì còn tốt hơn nhiều.

Vì vậy trong tháng giêng hai nhà liền đính hôn. Trịnh phủ trên dưới vui sướng, đều nói cô nương quả nhiên là người có phúc, trước tiên gả vào phủ quốc công, sau khi ly hôn lại gả vào vương phủ.

Tiêu thái hậu ở trong cung biết được chuyện này, nhưng cũng không có cách nào trách cứ Trịnh Anh được. Từ Dương vương là một người tốt, Trịnh Anh không cần thiết phải đợi Tiêu Hoàn.

Trước giao thừa, Tiêu thái hậu cầu kiến hoàng đế.

Lý Dụ gặp nàng, Tiêu thái hậu mang theo một cái hộp đến.

Lý Dụ thấy nàng gầy gò đi một chút, biết trong lòng nàng đang bị dày vò, nhưng cũng không cách nào, chỉ an ủi vài câu. Tiêu thái hậu nhàn nhạt với hoàng đế, chỉ nói là sắp hết năm, không biết cha nàng bị áp giải tới nơi nào, lo lắng y không tốt, uỷ thác hoàng đế đem hộp đồ này mang cho y.

Lý Dụ vẫn do dự, chưa lập tức đáp ứng. Tiêu thái hậu nói: “Trong triều không người nào biết phụ thân bị nhốt ở đâu, nhưng bệ hạ không thể không biết. Hơn nữa nếu như ta không đoán sai, phụ thân hẳn vẫn đang ở kinh thành hoặc ngoại ô. Nếu như áp giải đi nơi khác, dọc theo con đường này không thể không có tin tức lộ ra.”

Nàng đoán không sai, nếu như thuận theo suy nghĩ này đoán tiếp, chỉ sợ cũng cách chân tướng không xa đi. Lý Dụ sợ nói nhiều với nàng rồi sẽ bị nàng nhìn ra đầu mối, lúc này mới nói: “Thái hậu hiếu tâm, trẫm tự nhiên tác thành.” Lập tức đứng dậy sai người tiễn khách.

Tiêu Bái Bái đúng là muốn tặng đồ rồi cùng tâm sự về phụ thân, tìm hiểu tung tích của Tiêu Từ Giản. Nhưng hoàng đế lại hết sức cẩn thận, nàng chỉ có thể xác định được một điểm —— phụ thân đúng là vẫn đang ở kinh thành.

Nàng cũng phái người đưa đồ vật cho Tiêu Hoàn.

Tiêu Hoàn ở Bắc Cương, đang tu sửa tường thành. Bắc Cương bây giờ chiến sự đã bình định, chỉ có mấy toà Đại Thành cần phải trùng tu lại, rất nhiều đất ruộng còn chờ khai phá, nhiều người bị lưu vong phải đi lao động. Tiêu Hoàn vì là nhi  tử của Tiêu Từ Giản, không đến nỗi phải làm lao động, cậu ta lại có chút tài hoa, cũng không gặp trở ngại gì, chỉ là không thể so sánh với lúc trong kinh được.

Cậu đến Bắc Cương không đến mấy tháng, người liền thô đi một vòng. Ở địa phương ăn mì miết, mỗi ngày mà có mấy cái bánh, có thịt ăn, có rượu uống, cũng coi là sinh hoạt xa xỉ rồi. Tiêu Hoàn sống trong quân, lại là nam nhân, rất nhanh đã quen thuộc với loại cuộc sống này. Phỉ Thúy lại rất không quen, thỉnh thoảng rơi lệ, đến Bắc Cương không lâu, liền xảy mất một hài tử, còn chưa đủ hai tháng.

Người Bái Bái cho mang đồ tới. Nàng đưa cho Tiêu Hoàn một ngàn lạng bạc, Tiêu Hoàn cũng không thiếu tiền, chỉ là ở Bắc Cương, có lúc có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ vật.

Sau đó còn có thật nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt trong cung chia làm một bao riêng biệt, bọc rất nhiều.

Ngoài ra còn có quần áo vải vóc, đồ dùng hằng ngày, đều là đồ tốt trong kinh. Tiêu Hoàn giữ lại tự dùng, cầm tặng người cũng tốt, đều tốt đẹp cả.

Người đến còn mang đến tin tức Trịnh Anh sẽ mang theo hài tử gả cho người khác. Tiêu Hoàn sững sờ một lát, mới nói một chữ: “Được.”

Ba tháng trước cậu mới biết Trịnh Anh có hài tử, lúc mới nghe tin tức này, một câu cũng không nói ra được. Đêm giao thừa, Tiêu Hoàn cùng Phỉ Thúy ngồi ở trên đất, trên bàn vẫn là đồ ăn hàng ngày, chỉ thêm mấy đĩa đồ được truyền tới từ trong cung. Ngoài cửa sổ là thanh âm đùng đùng vang vọng của pháo trúc, hai người yên lặng ăn cơm, một câu nói cũng không có.

Giao thừa năm này trong cung, pháo hoa so với những năm trước thì đẹp hơn nhiều. Cung nhân nhìn pháo hoa mà tiếng cười không dứt.

Hoàng đế ở Đông Hoa cung, những năm qua đều là mấy đứa trẻ cùng hắn thức đêm 30 đón giao thừa. Năm nay hắn mấy lần muốn lặng lẽ rời đi, đều bị Tiểu công chúa cuốn lấy.

“Phụ hoàng đừng đi mà!” Tiểu công chúa vừa mở miệng, hai nam hài lớn một chút cũng nói như vậy.

Trong lòng Lý Dụ lại đang nhớ về một người đang ở một mình­_ Tiêu Từ Giản, nhưng cũng không thể bỏ lại bọn nhỏ được. Không thể làm gì khác hơn là dỗ nửa ngày, chờ mấy đứa trẻ đều buồn ngủ cả, hắn mới có cơ hội đi qua chỗ Tiêu Từ Giản.

Nhưng Tiêu Từ Giản tựa hồ cũng không quá chờ mong hắn đến làm bạn cho lắm.

Hắn lặng lẽ đi tới, liền thấy Tiêu Từ Giản đang ngồi ở hành lang, con mèo bị pháo hoa làm cho sợ hãi, cuộn tròn trong lồng ngực của y. Pháo hoa nổ vang, mèo liền xù lông, Tiêu Từ Giản cũng chậm chậm vuốt lông cho nó.

Thời khắc này Tiêu Từ Giản thoạt nhìn vẫn là bình tĩnh như vậy, ôn nhu như vậy. Lý Dụ biết, chỉ cần hắn đi tới, bọn họ vừa mở miệng cũng chỉ có nói chuyện thương tâm khổ sở mà thôi.

Hắn không đi qua nói chuyện cùng Tiêu Từ Giản, chỉ cầm một quyển sách, ngồi ở trên giường chậm rãi lật xem, hắn xem một hàng chữ, liền liếc mắt nhìn Tiêu Từ Giản một cái.

"8a7b1f683e3c1190070ec448ec332f553e397584145b70-pGCLtq_fw658jpg"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui