Tiêu Từ Giả rời kinh, sắp sáu tháng, đến đầu tháng bảy mới trở lại trong kinh.
Nửa năm này, hoàng đế cùng y thông tin qua lại không ngừng.
Tiêu Từ Giản vừa rời kinh tin tức của hoàng đế liền tới, cơ hồ cách một ngày là một phong thư. Có lúc trong lời hoàng đế có ý tứ sâu xa, nói một chút đại sự trong triều, thí dụ như việc cúng tế, thí dụ như năm nay tân khoa tiến sĩ làm sao. Có lúc chỉ viết hôm nay khí trời làm sao, ăn cái gì, đi nơi nào tản bộ, nghe chuyện cười, mèo kêu xuân, xuân trôi qua, ngươi chừng nào thì trở về? Mùa hè sắp tới, hành cung đã xây hồ sen mới, đêm ngắn đi, ngươi chừng nào mới trở về?
Mỗi một phong thư hoàng đế đều thăm hỏi ngày y trở về, một lần lại một lần.
Tiêu Từ Giản nghĩ nếu như đây không phải là do hoàng đế viết, xác định sẽ cảm thấy từng đoạn đọc lên thật ôn nhu sâu sắc, vô cùng yên lòng. Nhưng đây là hoàng đế viết, vừa sợ y quyền quá nặng, là hoàng đế muốn cùng y hành chuyện bất chính, là hoàng đế đem y giam lại một năm.
Giữa những hàng chữ kia nếu nhìn không kỹ, sẽ không thấy nhiều lo lắng, phảng phất như giấu diếm sát cơ. Tiêu Từ Giản chưa bao giờ tha thứ cho người làm y tổn thương, nhưng đó là đối với kẻ địch, đối với đối thủ. Hoàng đế lại là tình hình khác. Lý Dụ là loại tình hình khác.
Lý Dụ muốn đè y xuống thượng y, muốn độc đoán, y rõ ràng nguyên nhân, cũng biết nên ứng đối ra sao. Nhưng Lý Dụ còn muốn thân thể của y, y thực sự là không hiểu hoàng đế muốn xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào.
Y nói y không hiểu những người trẻ tuổi như Tiêu Hoàn, lời tuy nói là như vậy, kỳ thực y cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. Thời điểm y còn niên thiếu, cũng đã đắc chí từ rất sớm, nắm đại quyền.
Y biết đắc chí là bệnh chung của người trẻ tuổi, đặc biệt là khi hoàng đế là chủ của một quốc gia, hắn muốn đồ vật gì, đều không cần mất công tốn sức cũng có thể lấy được.
Tiêu Từ Giản nghĩ, chờ qua năm năm, mười năm nữa, hoàng đế liền sẽ cảm thấy một đoạn tình cảm này quá hoang đường thôi. Đến lúc đó, chỉ sợ hoàng đế sẽ càng nhìn y càng thấy ghét, hậu quả khó mà lường được.
Hoàn hảo khi y khởi hành trở về kinh, hoàng đế cũng không giục lợi hại như trước nữa.
Tiêu Từ Giản trở lại trong kinh, hoàng đế đang nghỉ hè tại Bích Hoài sơn. Trời rất nóng, y cũng vừa về tới trong phủ. Hoàng đế liền phái người từ hành cung đưa đồ vật đến.
Hai hộp lớn, đều là hoa quả. Tiêu Từ Giản nhận đồ vật, cung nhân cười dài mà nói: “Dưa cùng cây nho này đều là bệ hạ tự mình chọn.” Nói chút chuyện phiếm, vẫn chưa nói hoàng đế muốn gặp.
Trong lòng Tiêu Từ Giản thoáng nghi ngờ, bất quá bên này ở kinh thành y vẫn còn có việc, vừa vặn đỡ phải chạy đi hành cung.
Lại qua ba ngày, bên hành cung mới truyền lời tới, thỉnh Tiêu Từ Giản đến hành cung.
Tuy rằng Tiêu Từ Giản còn chưa khôi phục chức vị, nhưng vẫn còn có tước vị quốc công, vẫn đủ tư cách vào cung. Đến hành cung, hoàng đế thấy Tiêu Từ Giản tự nhiên là vui mừng.
Chỉ là Tiêu Từ Giản cảm thấy được có thứ gì đó trên người hoàng đế đã biến mất, y nói không được là cái gì. Hoàng đế ngũ quan không thay đổi, thần sắc cũng thành thục hơn, trầm ổn hơn chút, cười rộ lên vẫn là thật ngọt.
Hoàng đế hỏi hành trình của y, Tiêu Từ Giản nói sơ lược, lại nói mấy vấn đề ở các châu. Lần này y đi một chuyến, cũng có tâm tư muốn đo đạc đất đai cùng thống kê nhân khẩu, nhưng đây là đại sự, làm không tốt sẽ xảy ra sai lầm. Bởi vậy có mấy châu lớn, y nhất định phải tự mình đi xem tình huống.
Vừa nói đến chính sự, chính là không dứt, Tiêu Từ Giản không thể lập tức nói hết ra toàn bộ được, chỉ hơi nói sơ qua. Hoàng đế cũng cứ như vậy mà nghe, không nói gì về việc khôi phục vị trí thừa tướng. Tiêu Từ Giản cũng không vội vã, y chỉ cần khôi phục tự do, dù cho không còn chức quan, trong triều vẫn sẽ tự nhiên có người mở rộng ý kiến cho y.
Hai người nói chuyện, hoàng đế xem xem thời gian, hỏi cung nhân: “Yến hội bày xong?” Cung nhân đáp lại phải.
Hoàng đế liền cười cười với Tiêu Từ Giản, nói: “Thời điểm không còn sớm nữa, ngươi đi về nghỉ ngơi sớm chút đi. Chuyến đi này chắc mệt muốn chết rồi.” Hắn không mời Tiêu Từ Giản đi tiệc rượu.
Qua hai ngày, Tiêu Từ Giản mới từ thuộc hạ nghe được chuyện của hoàng đế cùng Yến Lục Như.
“Yến Lục Như vào kinh tham gia khoa cử, nhưng đáng tiếc lại rớt tiến sĩ, nhưng chữ của cậu ta rất đẹp, vẽ được, thơ làm cũng tốt cực kỳ, ở kinh thành khá nổi danh. Nhan sắc nhìn rất đoan chính, đã có người đem cậu ta tiến cử cho hoàng đế. Hoàng đế vừa gặp một lần, liền thường xuyên triệu cậu ta vào cung. Bây giờ ở trong cung, thường kèm hoàng đế viết thơ, cùng nhau đi hoa viên, được tin dùng.”
Tiêu Từ Giản lẳng lặng nghe, lại hỏi: “Bệ hạ cho cậu ta chức quan?”
Người kia liền nói: “Vẫn chưa cho hẳn chức quan, chẳng qua là người bồi chơi thôi.”
Tiêu Từ Giản thấy được mấy bài thơ của Yến Lục Như —— lúc này đâu đâu cũng có chép thơ của cậu ta, viện thục nữ đều không ngoại lệ, những cái quạt đều là thơ của Yến Lục Như, có thể thưởng thức bất cứ lúc nào. Tiêu Từ Giản không thể không thừa nhận, thơ kia xác thực là rất động nhân.
Sau đó y cũng đụng mặt với Yến Lục Như. Cũng không phải là gặp chính diện, y đang trong thư phòng chờ hoàng đế, liền nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng cười nói, y đi tới bên cửa sổ liếc mắt nhìn, liền thấy hoàng đế tựa hồ mới vừa đi câu trở về, cũng không cần cung nhân giúp đỡ, tự mình nhấc theo giỏ cá. Bên cạnh hắn có một nam nhân bạch y, chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Từ Giản liền biết đó nhất định là Yến Lục Như.
Mặt này, giống hòa thượng trước kia đến mấy phần, nhưng so với hòa thượng thì nhìn được hơn, so với hòa thượng càng thích hợp ra vào trong cung hơn.
Tiêu Từ Giản ngồi xuống ghế dựa, y thở phào nhẹ nhõm.
Y thở phào nhẹ nhõm. Y cảm thấy bản thân có chút buồn cười, sẽ cho là hoàng đế phải đợi năm năm, mười năm, mới có thể thay đổi. Y đi nửa năm, hoàng đế đã xem xét người mới. Trước kia y cư nhiên lại phiền não như vậy, xác thực là quá buồn cười.
Y cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, y rốt cuộc biết hoàng đế thay đổi chỗ nào rồi, thời điểm hoàng đế nhìn y, loại điên loạn kia, loại chăm chú kia đã biến mất.