Tiêu Từ Giản không điều tra hoàng đế nữa.
Thừa tướng không muốn tiếp tục điều tra. Y không muốn biểu hiện quá bức thiết. Hoàng đế có là đang thăm dò y thì cũng mặc kệ, y đồng dạng cũng đang quan sát thái độ của hoàng đế. Y không phải xem hoàng đế đối với y có bao nhiêu kiêng kị. Không có mấy đôi quân thần mà chân chính đến với nhau mà không hề có khúc mắc được. Y chỉ muốn một lần nữa đo đạc lại đất của án kia, chỉ cần hoàng đế thật sự muốn làm chuyện này, như vậy đã đủ rồi.
Chỉ cần hoàng đế chân chính muốn làm chuyện này, bức thiết hi vọng làm thành, hoàng đế nhất định sẽ phải tìm một thanh kiếm sắc bén.
Trong triều này, còn có ai so với y thích hợp hơn sao?
Tiêu Từ Giản vào thời điểm Lý Dụ đăng cơ, chỉ cần hắn thực y như một hoàng đế chân chính, sứ mạng của y cũng coi như hoàn thành rồi. Sau đó hoàng đế dần dần trở nên ra dáng, y lại nghĩ, chỉ cần có thể dẹp Ô Nam, y liền chết cũng không tiếc. Bây giờ y lại nghĩ, nghĩ chỉ cần có thể đem thổ địa toàn quốc một lần nữa đo đạc một lần, thống kê nhân khẩu, là có thể triệt để ẩn lui. Nhưng y kỳ thực rõ ràng, nói không chắc làm xong những chuyện này, y liền sẽ nghĩ nếu thổ địa cùng nhân khẩu đã có con số rõ ràng, sao không đem chế độ thuế sửa lại một chút?
Có người nghị luận y quyền dục vọng trùng, có lẽ không sai, những chuyện y cần làm quá nhiều.
Cho nên y cũng chả muốn quan tâm nữa. Nếu như sự tình làm được một nửa thì hoàng đế lại dao động, bỏ dở nửa chừng lưu lại một đống hỗn loạn thì y tốt hơn là đừng điều tra làm gì!
Chuyện Yến Lục Như cùng di tình biệt luyến nay cũng không cần tra nữa. Bất kể phản ứng như thế nào cũng đều là sai cả.
Thời điểm trời thu hoàng đế trở lại trong cung, bởi vì mùa đông sẽ lập Thái tử, cho nên gần đây Lý Dụ đều mang theo A Cửu bên người, có lúc đại thần đến nghị sự, liền để A Cửu ở một bên nghe.
Tiêu Từ Giản vẫn cách mấy ngày lại đi Đông Hoa cung một lần, đi giảng bài cho hoàng đế. Vụ án y có bàn bạc cùng hoàng đế. Trước vụ án kia, điều tra đã tra ra được mấy gia tộc lớn ở Lâm Châu có diện tích gần 40 ngàn mẫu, đại địa chủ che giấu quan phủ một lượng lớn tá điền nhân khẩu, nháo đến ảnh hưởng tính mạng, quan phủ mới phát hiện tá điền căn bản là không có hộ tịch. Lâm Châu cũng không tính là đặc biệt giàu có, nhưng trong triều vẫn đối với điều này có rất nhiều nghị luận.
Lý Dụ không có lập tức đem vụ án này kết thúc. Hắn chỉ là lần nữa yêu cầu điều tra cụ thể. Trước tiên phải đem tình huống Lâm Châu điều tra rõ ràng.
Tiêu Từ Giản có rất nhiều chuyện cần làm, hắn biết rõ, phải làm, muốn làm xong có thể cũng phải kéo dài ít nhất năm mươi năm. Trước mắt mặc dù là một mảnh cẩm tú phồn hoa, nhưng hắn biết rõ, không điều tra rõ ràng vụ đất đai này, chờ đến triều đại của A Cửu liền sẽ bắt đầu xuống dốc. A Cửu bây giờ rất thông minh, nhưng ai biết tương lai con của A Cửu sẽ có bộ dáng gì.
Hắn biết hắn cần Tiêu Từ Giản.
Chỉ là Tiêu Từ Giản trở về liền không thèm quan tâm đến những chuyện khác nữa, Lý Dụ trái lại cảm thấy rất thú vị. Điều này nói rõ Tiêu Từ Giản vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, xác định rõ thời cơ, chỉ cần Tiêu Từ Giản xác định, y sẽ lại muốn làm một phen đại sự.
Lý Dụ chờ y.
Triệu Hâm Thành bên kia, bệnh của cậu ta xem như đã miễn cưỡng tốt lên rồi. Lý Dụ đơn độc cùng cậu ta nói qua mấy lần. Triệu Hâm Thành lúc trước yếu thế, đúng là sợ Tiêu Từ Giản cho là cậu ta muốn chiếm vị trí không chịu đi. Hiện tại hoàng đế phải lộ ý là, hoàng đế muốn cậu ta nhường vị trí này thì cậu ta mới có thể nhường được. Nếu hoàng đế muốn cậu ta khỏi bệnh, cho dù cậu ta thật sự có bệnh cũng không dám tiếp tục bị bệnh được. Nhanh chóng trở về tiếp tục thực hiện chức trách của cậu ta.
Tiêu Từ Giản bên kia cũng có rất nhiều người khuyên y sớm ngày tái nhậm chức, đều nói năm ngoái hoàng đế không có xử trí nặng như phái của Văn thái phó, lúc đó hoàng đế chỉ là muốn áp khí thể của Tiêu Từ Giản, nhất thời không cam lòng mà thôi, bây giờ hoàng đế hết giận, sẽ cần đến Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản đương nhiên có thể hiểu những chuyện này, nhưng y vẫn còn có vài điều khúc mắc, y không thể nói với người nào được, một chữ cũng không thể nói. Chỉ cần nói với một người nào đó, cả triều liền sẽ biết, đối với y, đối với hoàng đế, đều là vạn kiếp bất phục.
Tiêu thái hậu bên kia không có giục y sớm ngày tái nhậm chức, chỉ là lo lắng thân thể cùng tinh thần của y. Lúc tết nàng cũng có gặp qua Tiêu Từ Giản một lần, chỉ nói chút chuyện phiếm, hỏi Tiêu Hoàn, liền than Trịnh Anh không có duyên với cậu ta.
Trịnh Anh đã cùng Từ Dương vương thành hôn, hài tử mang theo đến vương phủ, Từ Dương vương cũng vô cùng yêu thích đứa bé này, lấy tên là Lý Trăn.
Tiêu hoàng hậu đối việc huyết thống Tiêu gia lưu lạc ở bên ngoài vẫn còn có chút đau lòng, duy nhất vui mừng chính là vương phủ sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu với đứa nhỏ này. Nhưng nàng đã nghĩ tới chuyện tương lai: “Tương lai Trịnh Anh cùng Vương gia có hài tử, đó mới là Thế tử…”
Nàng sợ tương lai đứa nhỏ này ở trong vương phủ sẽ không thể kế thừa chức vị gì.
Tiêu Từ Giản biết nàng đang suy nghĩ gì, nói: “Chuyện hai mươi năm sau, ai mà biết được sẽ như thế nào.”
Tiêu thái hậu vốn muốn nói nếu là Phỉ Thúy sanh ra nhi tử, nàng nhất quyết sẽ không cho phép nhi tử của Phỉ Thúy hưởng được phủ quốc công, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền lại nuốt xuống, nàng biết phụ thân đã vì chuyện này của Tiêu Hoàn mà đau đầu cực kỳ. Nàng chỉ có thể ở trong lòng tối tăm hạ quyết tâm, chỉ cần nàng ở đây, liền sẽ không cho nhi tử của Phỉ Thúy kế thừa.
Tiêu hoàng hậu thay đổi câu chuyện, lại hỏi Tiêu Từ Giản có muốn tái giá hay không.
Tiêu Từ Giản một lời từ chối.
Tiêu thái hậu lại nói: “Phụ thân là lo lắng bệ hạ sẽ sinh lòng nghi ngờ, tưởng rằng Tiêu gia muốn làm thông gia gia tộc lớn sao? Con nghĩ chỉ cần kiên trì chút, vẫn có thể tìm được ứng cử viên phù hợp thôi.”
Tiêu Từ Giản nhớ tới Thiên điện Đông Hoa cung, y không xác định nếu như y muốn tái giá, hoàng đế sẽ làm như thế nào. Y không muốn mang thêm phiền phức.
“Chuyện này không vội vã, chờ qua một thời gian ngắn hẵng lại nói, ” Tiêu Từ Giản nhàn nhạt nói, “Sang năm ta sẽ rất bận, không thể để ý tới những thứ này.”
Tiêu hoàng hậu ánh mắt sáng lên, nàng biết phụ thân đã ra quyết định.