Lời nói này của hoàng đế, nói rất bình thản, nhưng đối với Tiêu Từ Giản, như là ngũ lôi oanh tạc.
“Nguyên lai ngụy trang đến không hề kẽ hở, vẫn không thể làm ngươi thoả mãn.”
Lời này vừa như than thở lại vừa giống như chất vấn, nhưng đối với Tiêu Từ Giản mà nói, lời này vừa nói ra, y liền biết hoàng đế đang đứng ở đó chờ y đến khám phá. Y vốn nên đối với chuyện của Yến Lục Như làm như không thấy, chẳng quan tâm. Hoàng đế đối Yến Lục Như là ngụy trang cũng được, chân tâm cũng được, y không nên nói ra.
Chính là vì trong tương lai hoàng đế cũng chống đỡ cho y, nên y mới đem lời này xuất khẩu, mới phát hiện đây là quá giới hạn rồi. Y chỉ cần chủ động nhắc tới, là đạt được mục đích của hắn rồi.
Hoàng đế nói y không hài lòng. Y không có lời nào để nói. Y chỉ hi vọng ý nghĩ hoang đường của Lý Dụ biến mất, nếu như hoàng đế là thật di tình biệt luyến với Yến Lục Như, đối với y là một loại giải thoát, đối hoàng đế chưa chắc đã thấy giải thoát.
Nhưng mà hoàng đế không buông tha y, không buông tha chính mình, diễn kịch đến không hề kẽ hở —— bọn họ đều rõ bản tính lẫn nhau, y làm sao có khả năng không thèm để ý, không tìm tòi nghiên cứu? Hoàng đế là dụ dỗ y một đường đến cái gọi là điều chân thực ấy.
Y thật muốn nói với hoàng đế, quá mệt mỏi, không đáng.
Người hoàng đế kia nhất định sẽ hỏi, cái gì không đáng?
Là Tiêu Từ Giản không đáng, hay là hắn không đáng yêu Tiêu Từ Giản.
Hiện tại y đã rõ ràng minh bạch, sức lực điên của hoàng đế không phải biến mất, chẳng qua là ẩn giấu đến sâu hơn.
Chỉ là biết thì đã sao? Lẽ nào y còn có thể điên cùng hoàng đế?.
Hai người cứ như vậy, đứng ngây ngốc, đều ngây dại một phút chốc. Tiêu Từ Giản một bụng lời nói, dĩ nhiên lại không nói ra được gì. Hoàng đế lại qua nửa ngày, mới run giọng, nói: “Trẫm nói, lòng trẫm, thiên địa chứng giám.”
Tiêu Từ Giản xoay người rời đi, hoàng đế lại ngăn y.
Hai người bốn mắt tương đối, hoàng đế thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta.”
Tiêu Từ Giản cùng hắn đi được hai bước, ngay lập tức liền biết đến bọn họ muốn đi đâu, nhưng y vẫn đi cùng hoàng đế.
Bọn họ đi đến nơi đã giam y trong một năm trời __ Thiên điện.
Mèo kia còn ở nơi đó, nhìn thấy Tiêu Từ Giản đến, liền chạy tới chân Tiêu Từ Giản làm nũng.
Hoàng đế mang Tiêu Từ Giản đi vào trong. Tiêu Từ Giản có thể nhìn ra được nơi này được quét tước rất sạch sẽ, có vết tích người ở qua. Hoàng đế quả nhiên nói: “Ta thỉnh thoảng sẽ tới nghỉ ngơi.”
Hắn đem Tiêu Từ Giản đến trước bàn đọc sách. Nơi đó đang có một tấm bản đồ cực đại trải ra. Hoàng đế nói: “Bức tranh này là bản đồ đã cũ, bây giờ đã có rất nhiều nơi không giống trước. Trước ngươi nói muốn đo đạc thổ địa, trẫm rất ủng hộ. Trẫm còn muốn một tấm bản đồ mới, Minh Xét viện năm ngoái đã bắt đầu vẽ bản đồ mới. Vừa vặn đồng thời tiến hành.”
Tiêu Từ Giản lập tức nói: “Không chỉ có muốn bản đồ ở Trung Nguyên, còn có thể vẽ được bản đồ ở khu vực lân cận.”
Hoàng đế liền mỉm cười, ý nghĩ của Tiêu Từ Giản cùng hắn không hẹn mà gặp.
Bọn họ liền đàm luận bố cục trong tương lai, lại bàn luận đến vài chuyện lớn trong kinh.
Bọn họ ngồi ở bên cạnh bàn một bên đàm luận, Tiêu Từ Giản một bên trên giấy viết vài nét bút. Mèo kia chạy tới, nằm ở trên đùi của Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản có vài thời điểm sẽ vò nó vài lần.
Sắc trời dần tối, hoàng đế đứng dậy thắp cây nến, Tiêu Từ Giản nhìn bóng lưng hắn, vẫn giống như thời điểm hắn giam y năm đó.
“Như vậy, nói nhiều như vậy, ngươi tin trẫm là thật tâm hi vọng ngươi tới chủ trì mấy chuyện lớn này chưa?” Hoàng đế hỏi.
Tiêu Từ Giản nói: “Ta chỉ hy vọng bệ hạ không muốn bỏ dở nửa chừng.”
Hoàng đế chỉ nói: “Chỉ cần ngươi ở lại, trẫm sẽ không bỏ dở nửa chừng.”
Hắn liền nói với Tiêu Từ Giản: “Cho nên sau này ngươi chỉ cần để ý trên triều đình thôi. Còn trẫm, trẫm yêu thích kẻ nào, sủng ái ai, ngươi không cần lo cũng không nên hỏi. Là thật tâm yêu thích cũng được, là giải sầu du hí cũng được, ngươi đều không nên hỏi.”
Tiêu Từ Giản bỗng nhiên một trận mê muội, y biết, hoàng đế là muốn y trơ mắt xem, xem hoàng đế làm sao chuốc khổ.
Y không nói lời nào.
Hoàng đế đến gần y, thấp giọng nói: “Đây là hi vọng của ngươi, cũng là ngươi lựa chọn, không phải sao? Chúng ta từ trước giờ không giống nhau. Trẫm muốn ngươi thuộc về trẫm. Nhưng ngươi muốn, chỉ là quan hệ quân thần.”
Tiêu Từ Giản nói: “Thần hi vọng bệ hạ trở thành minh quân.” Thanh âm y có chút khàn khàn.
Hoàng đế gần như không hề có một tiếng động nói: “Trẫm sẽ như vậy.”
Trời tối thui, ánh nến lấp lánh. Hai tay hắn nắm chặt tay Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản không có tránh thoát. Cặp tay kia có chút nguội lạnh, hoàng đế nhẹ nhàng hôn ngón tay Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản không nhúc nhích.
Hoàng đế ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y nói: “Hôn một cái.”
Hắn hôn đôi môi Tiêu Từ Giản, thời điểm đôi môi chạm nhau, Tiêu Từ Giản hơi mở ra miệng. Bọn họ hôn hồi lâu. Tiêu Từ Giản nghiêng đầu đi, Lý Dụ lập tức chiếm được ám chỉ, hắn hôn dưới tai của Tiêu Từ Giản. Bọn họ hôn quá lâu.
Đến thời điểm kết thúc, Tiêu Từ Giản vẫn luôn trầm mặc. Hoàng đế đưa y đi ra ngoài, đem mèo trở lại. Trở lại trên đường, Tiêu Từ Giản ngồi ở trong xe ngựa, ôm lấy mèo, tinh thần hoảng hoảng hốt hốt, ở trong lòng trách cứ chính mình.
Y làm sao có thể điên cùng hoàng đế như vậy được? Hoàng đế vĩnh viễn là hoàng đế, thời điểm yêu hoàng đế nào cũng oanh oanh liệt liệt, nếu như y lại động tâm, y sẽ không có đường lui.
May là, lần này hoàng đế nói chuyện giữ lời, chỉ một cái hôn, không còn gì khác.
Đầu xuân, Tiêu Từ Giản chính thức phục hồi nguyên chức.