Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

Trình An bắt đầu đi làm tại một quán cà phê cách nhà không xa, vừa làm vừa học. Ba mươi tuổi vừa làm vừa học, nghe thì thật là lạ. Kỳ thật tiền lương hàng tháng của ta cùng tài sản ba mẹ để lại cũng đủ đáp ứng cho cả hai một cuộc sống an ổn thoải mái. Nhưng cậu ấy nói cái gì là đàn ông, không thể làm tiểu bạch cho người ta nuôi được! Cậu ấy còn nói cái gì sau này kiếm thật nhiều tiền cho ta ở nhà ăn sung mặc sướng, một mình cậu ấy đi làm là được rồi. Tên hỗn trướng mất nết này! Trước đây ta nuôi cậu ấy chưa bao giờ nghe cậu ấy nói một câu “Như vậy tôi sẽ thật mất mặt”, hiện tại cậu ta nói cái gì cũng cho đó là có lý nhất. Nhưng vì sao cuối cùng lại trở thành ta bị cậu ấy nuôi? Chẳng lẽ ta có vẻ thích hợp làm tiểu bạch để người khác nuôi sao?!

Từ cái ngày bị Trình An ôm, ta cứ thường bị cậu ấy áp đảo lên giường làm tình. Thực bi ai! Lúc ban đầu vài lần ta đều sẽ cố gắng cự tuyệt, hết lần này đến lần khác dục vọng bị khơi mào, sau đó liền xuất thần luôn! Cho nên mỗi lần bị Trình An giỡn chơi nói ta là “dục nghênh còn cự” khiến ta xấu hổ muốn chết! Rõ ràng là chuyện trái với cấu tạo thân thể của bản thân, vậy vì sao ta lại cảm thấy thực thoải mái? Ta là đàn ông a! Vì sao ta lại không có dục vọng ôm phụ nữ? Nếu nói ta thích con trai cũng không đúng, ngoại trừ Trình An ra ta không tưởng tượng được hình ảnh mình lên giường với đứa con trai nào khác cả. Đáng sợ nhất chính là ta thích Trình An đối với ta như vậy, thậm chí còn muốn khiến cho cậu ấy ngoại trừ ta ra không được phép nhìn bất kì người nào khác!

Tuy rằng Trình An nói sẽ cùng ta cả đời này, ta cũng hứa hẹn đến tuổi già cũng sẽ ở cạnh cậu ấy. Nhưng gần đây sau khi có việc làm, thế giới của cậu ấy dần được mở rộng thêm. Mỗi ngày trở về đều nói với ta hôm nay đã nhìn thấy gì, học thêm những gì, khiến cho ta nhớ ra Trình An tuy rằng cùng tuổi với ta, nhưng ba mươi năm sinh mệnh có hết mười năm ngủ say, tuổi thật sự của cậu ấy cũng chỉ mới có hai mươi!

Ta càng ngày càng không thể an tâm! Nhìn Trình An mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, ta sợ hãi một cách không lý do! Trong tiệm cà phê cậu ấy làm có một đứa con trai mới hai mươi tuổi, còn có một cô gái mười tám, mười chín tuổi gì đó. Ta lo lắng cô gái kia sẽ tăm tỉa Trình An, lại sợ Trình An phải lòng đứa con trai kia!

Từng cho rằng đáp ứng làm người yêu của Trình An là chuyện ngu không thể tả, nhưng gần đây ta mới phát hiện thân phận này dùng tốt biết bao nhiêu. Ta dùng thân phận người yêu ra lệnh cho cậu ấy không được quá thân cận với bất kì người nào ngoại trừ ta; không được phép đưa những người ta không quen về nhà; không cho cậu ấy đi làm xong còn lang thang ở ngoài; không cho cậu ấy đi làm vào những ngày ta được nghỉ!…… Ta liệt ra cho cậu ấy một danh sách những thứ “không được”, cậu ấy chỉ mỉm cười gật đầu nói tất cả đều đồng ý.

Dần dần, khi cậu ấy muốn thân thiết ta cũng không cự tuyệt nữa, thậm chí ta sẽ chủ động nghênh hợp. Cậu ấy luôn tận lực mềm nhẹ đối với ta, để tránh gây ra chuyện ta đi làm mà thân thể không khỏe; ta cũng mượn cơ hội lưu lại ký hiệu trên người cậu ấy, ví dụ như dấu hôn hay vết cào nào đó…… để tránh có người nào dám mơ tưởng đến cậu ấy. Trình An đối với hành động của ta cũng không ngăn cản, còn thực vui vẻ muốn ta lưu cho cậu ấy càng nhiều ký hiệu. Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ lấy chiêu này chơi lại ta! Cậu ấy sẽ lưu lại dấu hôn chỗ cổ tay của ta, hại ta đi làm phải kéo tay áo xuống không được xắn lên. Trình độ yêu chiều của Trình An đối với ta ngày một nghiêm trọng, ta hiện tại đã không thể tưởng tượng được một ngày nào đó nếu cậu ấy không như vậy với ta nữa, ta còn có thể an ổn mà sống hay không! Nếu không có cậu ấy giặt quần áo cho ta…… nếu không có cậu ấy nấu cơm cùng đồ ăn…… nếu không có cậu ấy dọn phòng cho ta…… nếu không có cậu ấy làm tình cùng ta……! Ngẫm lại khiến cho ta xanh mét mặt mày, tuyệt đối không thể có loại tình huống này!

…………

Nổi trận lôi đình về nhà, ta hung hăng đạp cửa bước vào. Xã hội này chung quy chỉ biết có nhân duyên và địa vị! Ba của ta mới mất chưa được nửa năm mà ta ở trong bệnh viện ngày càng khó khăn! Hôm nay viện trưởng gọi ta đến, nói là để ta đến cái vùng xa xôi hẻo lánh khỉ ho cò gáy nào đó chữa bệnh, ta thuận tiện cũng có thể rèn luyện rèn luyện, trải nghiệm trải nghiệm.

Nếu chỉ chuyện này thôi cũng không có gì đáng nói, có người cho ta biết, người trong danh sách đi lần này vốn là con dâu tương lai của viện trưởng. Các nhân viên, bác sĩ đi chữa bệnh lần này là do bệnh viện chỉ định, y tá thì tự nguyện báo danh. Vốn cái người nữ bác sĩ “thanh cao” kia cùng con trai viện trưởng đang bí mật hẹn hò, kết quả khi danh sách những người phải đi được đưa ra, cô ta lập tức tìm viện trưởng tỏ vẻ không muốn đi, đồng thời còn nói rõ quan hệ giữa cô ta và con trai viện trưởng. Đến buổi chiều, tên của ta liền vinh quang tiến vào danh sách.

Ta sau khi biết sự thật liền nổi giận đùng đùng đi tìm viện trưởng nói cho ra lẽ. Viện trưởng bịa cái lý do “Hà Nhứ là con trai; Hà Nhứ là độc thân; Hà Nhứ không có gia đình không gì lo lắng!” để bác bỏ kháng nghị của ta. Ta cố gắng đấu tranh hết sức, viện trưởng lại dùng tiền đồ đến bức bách ta. Nếu ta không phục theo lãnh đạo an bài, ông ta sẽ điều ta đến mấy bệnh viện nhỏ hoặc vùng ngoại thành…… Ta muốn không đồng ý, trừ phi từ chức!

Đáng giận nha! Nếu Trình An có năng lực nuôi sống ta, ta nhất định lập tức liền từ chức. Nhưng tiền lương của cậu ấy hằng tháng chưa bằng phân nửa của ta, về điểm này thì ngay cả bản thân cậu ấy còn chưa đủ sức tự nuôi lấy nữa chứ. Ta tức giận ở nhà đi tới đi lui, nguyền rủa đám bệnh nhân sắp rơi xuống đầu ta bị tắc nghẽn cơ tim hết đi, không cần ta đến là đã “rụng” hết cả đám rồi![anh kì quá, anh muốn rủa thì cũng phải rủa cha viện trưởng mới đúng chứ =.=]

Hôm nay Trình An tan tầm trễ, tiệm cà phê mười hai giờ mới đóng cửa, cậu ấy nhanh lắm cũng phải mười hai giờ rưỡi mới về tới nhà được. Ta ở nhà uất ức suốt hai tiếng thật chịu không nổi, tìm được địa chỉ tiệm cà phê rồi chạy ra khỏi cửa.

Tìm hơn hai mươi phút, rốt cục cũng tìm được quán đó giữa cả dãy phố. Cửa chính hơi nhỏ, so với kiến trúc hai bên, cánh cửa của tiệm cà phê này có vẻ tối màu hơn. Tường bên ngoài là gạch màu nâu, một cánh cửa cùng màu sẽ dễ bị bỏ qua. May mắn ở hai bên trái phải có cây đèn đường phỏng theo phong cách Anh Quốc vào thế kỉ mười tám, lúc tờ mờ tối như vậy đến khi lên đèn ta mới có thể nhìn thấy được bảng hiệu của quán. Bảng hiệu được dựng bên hông cánh cửa, hình tam giác không gian ba chiều làm bằng sắt cao khoảng nửa người, bất luận là nhìn từ bên trái, bên phải hay chính diện đều có thể nhìn thấy tên của quán là “Vọng tình vong tình”(nhớ tình quên tình)! Không biết người tới nơi này đến tột cùng là tới để vọng tình? Hay là vong tình?!

Ta đẩy cửa tiến vào mới phát hiện bên trong trang trí thật khác biệt nhưng xinh đẹp!

Trên cửa có gắn một chuông nhỏ, tiếng dễ nghe, mỗi khi nó vang lên chứng minh có khách bước vào hoặc bước ra. Không gian bên trong lớn hơn so với tưởng tượng của ta. Hơn mười cái bàn màu đỏ sẫm cùng ghế dựa cao nửa người được đặt khắp nơi trong quán, không cố ý xếp thành hàng, đặt tại những vị trí tán loạn lại đem đến cảm giác tốt hơn. Trên bức tường màu nhạt là ảnh chụp trắng đen các minh tinh Âu Mỹ trong thập niên năm mươi đến bảy mươi, ánh đèn nhu hòa màu lam, trong tiệm vang lên âm điệu thong thả mang chút buồn buồn của kèn saxophones. Trong tiệm tràn ngập không khí hoài cổ khiến cho người ta trầm túy không thôi!

Ta đi vào trong tiệm, vang lên cùng với tiếng chuông là một thanh âm trong trẻo “Buổi tối tốt lành! Tiên sinh.” Ta bước xuống hai bậc thang, một thiếu niên mang theo tươi cười nghiệp vụ đến tiếp đón ta. Đến gần quầy bar, thiếu niên cũng rất nhanh thu dọn ly đĩa rồi dò hỏi: “Tiên sinh muốn dùng gì?”

“Trình An.” Ta đến là để tìm người .

“A???!” Thiếu niên nhất thời không phản ứng lại kịp. Ta cảm thấy cậu ta là đang nhớ lại trong thực đơn của quán có món nào tên “Trình An” hay không. Đây là phản ứng theo bản năng nghề nghiệp!

Ta tâm tình không tốt, không muốn cùng cậu ta dong dài. “Tôi tìm Trình An.”

“Nga……! Anh đến là tìm anh Trình An nha! Tôi đi gọi anh ấy.” Thiếu niên xoay người biến mất ở cánh cửa phía sau quầy bar.

Anh Trình An?! Đây là cái cách gọi quái quỷ gì! Ta ngồi trên một cái ghế cao bên quầy bar suy nghĩ.

Trình An rất nhanh đi ra, cách một quầy bar ta nhìn đánh giá bộ dáng cậu ấy không giống như bình thường. Áo sơmi dài tay màu trắng bỏ trong quần tây, áo ghi-lê sát người màu đỏ tía làm lộ rõ lòng ngực rộng lớn cùng phần eo rắn chắc. Có chút tóc dài quá được vuốt về phía sau, lộ ra khuôn mặt anh tuấn và đoan chính. Thái dương bên phải có một vết sẹo nhạt màu càng làm tăng thêm dã tính gợi cảm trên mặt cậu ấy! Bình thường tóc cậu ấy đều rũ xuống trán, hơn nữa chưa từng cố ý phối hợp quần áo, khiến cho người ta tưởng Trình An mới có hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi; nhưng cậu ấy hiện tại, cả người tản ra mị lực của một người đàn ông thành thục, nguy hiểm nhưng lại khiến cho ta cảm thấy đỏ mặt tim đập bình bịch!

Cậu ấy cùng thiếu niên nói qua vài câu, thiếu niên xoay người rời đi. Trình An tiến lên cầm cánh tay đặt trên quầy bar của ta. “Sao cậu lại tới đây?! Cậu không phải nói rằng tuyệt không đến ca làm của tôi sao?” Cậu ấy tâm tình thật tốt hỏi ta, đây là góc chết chỗ quầy bar, không ai có thể nhìn đến, cậu ấy nhanh chóng ấn mấy cái hôn lên tay ta. “Tiểu Đào nói có người tìm tôi, tôi còn không hiểu là ai đây? Không ngờ được lại là Hà Nhứ tôi yêu nhất!”

Không quen ở nơi công cộng nghe cậu ấy tán tỉnh, ta nhẹ gỡ tay cậu ấy ra, cúi đầu. Chạy đến nơi đây chính là bởi vì muốn sớm một chút nhìn thấy cậu ấy, lại nhìn thấy bộ dáng khác biệt so với bình thường kia mà lay động, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt!

Một tách cà phê sữa nóng xuất hiện trước mắt ta. Đây là đồ uống ta thích nhất, mặc kệ xuân hạ thu đông ta mỗi ngày đều phải uống một hai tách. Trình An vén mấy sợi tóc rũ xuống của ta lên, nhân tiện, tay của cậu ấy còn nhẹ nhàng vuốt qua phía sau vành tai, sau gáy, tiến về phía trước mơn trớn hầu kết, ngón tay đẩy hàm dưới nâng mặt của ta lên. Động tác của cậu ấy khẽ run, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia chậm rãi phóng đại trước mắt ta, sóng mắt ôn nhu bao phủ. Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi: “Nhứ, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì muốn nói hay không? Loại biểu tình khó xử này, đây là lần đầu tôi nhìn thấy nó xuất hiện trên mặt cậu!”

Bộ dáng hiện tại của ta biểu hiện khó xử sao? Ta rõ ràng là đang tức giận nha? Lui về phía sau tránh né tay của cậu ấy, mở một khoảng cách nhất định ta mới chậm rãi nói. “Tôi…… phải đi công tác.”

“Đi công tác? Cậu?” Trình An trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn ta, bật cười nói: “Bệnh viện cậu bộ không còn người hay sao? Dám phái cậu đi công tác!”

“Tôi không thể đi công tác sao!” Cậu ấy dám nói móc ta. “Tôi chẳng những phải đi công tác, mà thời gian cũng rất lâu, địa điểm không cố định ở ngoài thành phố.” Ác thanh ác khí nói xong, ta nhìn theo ánh mắt cậu ấy. Cậu ấy nếu thật tình yêu ta, ta cũng không tin cậu ấy còn có tâm tình nói giỡn.

“Thời gian rất lâu? Địa điểm không cố định?” Trên mặt Trình An quả nhiên xuất hiện sắc thái khẩn trương. “Sao lại thế này? Cậu nói rõ ràng chút. Đang êm đang đẹp vì sao phải……”

Thấy cậu ấy sốt ruột, ta cũng không muốn tiếp tục giận nữa. Đem tất cả những chuyện ngày hôm nay nói ra, cậu ấy sau khi nghe xong khuôn mặt lại bình tĩnh, cả buổi không nói một lời nào. Chờ đến khi cái bụng của ta phát ra âm thanh của sự đói khát, cậu ấy trầm mặc mang sandwich cho ta ăn đỡ, chờ ta ăn xong, cậu ấy mới hỏi: “Phải đi bao lâu?”

“Ba tháng tới nửa năm.”

“…… Khi nào thì xuất phát?”

“Khoảng sau hai tuần nữa.”

“……”

Cậu ấy lại không nói. Yên lặng bắt tay vào làm công tác, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn ta đang ngồi ở một góc sáng. Cậu ấy hẳn là cũng sẽ không hi vọng cùng ta tách ra lâu như vậy đi! Vì tâm tình như vậy của cậu ấy, ta lại có chút vui sướng! Nhưng nhớ đến việc phải tách ra suốt mấy tháng, ta lại dần dần cảm thấy khổ sở.

Sau đó, ta ngồi ở trong tiệm cà phê đến khi Trình An tan tầm. Ỷ vào việc sau mười hai giờ trên đường không có người, chúng ta nắm chặt tay nhau cùng đi về nhà.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:Có mễ nói quyền chủ động đã chuyển sang Tiểu An An? Tiểu Nhứ Nhứ cứ như một đứa con nít bốc đồng, nhất định phải có người yêu cậu ấy, bảo vệ cậu ấy mới được! Tiểu Nhứ Nhứ vì sao nhìn thấy Tiểu An An lại mặt đỏ tim đập? Nhóm đại nhân các vị không phải rõ ràng nhất sao!

Có người nói hai người sau này sẽ mâu thuẫn, hiểu lầm vấn đề, thật là đáng giá suy nghĩ sâu sắc. Nhưng là, không ngược, không vì H mà H, không thương tổn lẫn nhau, không có quan hệ n giác…… Hết thảy những chuyện “thông thường” Mê Âm cũng không nguyện ý viết. Có lẽ loại ý tưởng này quá mức tùy hứng, nhưng Mê Âm đọc đam mỹ không phải vì muốn xem những chuyện đó. Viết truyện này chỉ là đơn thuần muốn nhìn thấy hai người chậm rãi đạt được hạnh phúc! Như vậy văn thực bình thản, nhưng là, Mê Âm tự bản thân thấy thích. Không biết có bao nhiêu đại nhân có ý tưởng giống tôi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui