Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Khi ba người Nhâm Lê đến Tây An là vừa đúng giữa trưa.

“Xe đi thôn Văn Thạch là ba giờ chiều, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ.”

Nhâm Lê nhìn đồng hồ đeo tay.

Nghiêm Dương ngẩng đầu nhìn tường thành trước mặt.

Ở thành phố T, không có mấy thứ như thế này.

“A, cố đô.”

Y An đẩy kính mắt, hơi phiền muộn.

Nhâm Lê bĩu môi.

“Này này, cũng nghe em kể hết rồi đấy thôi, có cái gì hay mà nhìn chứ, hiếm lạ lắm sao.”

Nghiêm Dương cười cười với Nhâm Lê, nụ cười kia, có hương vị hoài niệm.

“Lúc anh nhỏ, đã nghĩ có một ngày nhất định phải đi lên tường thành nhìn xem. Sau này mãi mà không có cơ hội, thật ra lại đã từng đến thăm Vạn Lý Trường Thành, nhưng mà, dù sao cũng không giống nhau.”

Nhâm Lê không hiểu vì sao thăm Trường Thành mà vẫn còn tiếc nuối là không được lên tường thành, Y An thế nhưng ít nhiều lại có thể hiểu được.

“Nguyện vọng lâu năm.”

Nghiêm Dương gật gật đầu.

“Có thể nói là như vậy.”

Nhâm Lê nghe Y An cùng Nghiêm Dương nói chuyện, cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn tường thành.

Nó không hùng vĩ bằng Trường Thành, cũng không có hiên ngang như Trường Thành, nó thậm chí đã mang trên mình hơi thở hiện đại, chính là, nó vẫn như trước yên lặng bảo hộ thành phố này.

“Cái này đã được xây dựng lại.”

Nhâm Lê giống như xác nhận nói:

“Hiện tại là kiến trúc nhà Minh năm Hồng Vũ[1] thứ bảy đến thứ mười một, đến nay đã có khoảng sáu trăm năm lịch sử, là một trong những kiến trúc tường thành nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc thời kỳ hậu Trung cổ, Trung Quốc hiện tại đang có một kiến trúc tường thành cổ đại đầy đủ.”

Nghiêm Dương thu hồi tầm mắt nhìn tường thành.

“Tiểu Lê hiểu biết thật nhiều.”

“Hắc hắc, đúng với chuyên ngành thôi.”

Nhâm Lê được Nghiêm Dương khích lệ, trong lòng vui sướng rạo rực.

“Tây An làm cố đô ngàn năm, qua các triều đại đã nhiều lần xây dựng lại tường thành, nhưng phần lớn đều bị vùi lấp trong tro bụi lịch sử, bất quá hiện tại chúng ta nhìn này cũng có thể ngược dòng lịch sử quay lại thời đại nhà Tùy vào thế kỷ thứ sáu Công Nguyên.”

Nghiêm Dương vừa định tiếp tục khích lệ, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh của Y An.

Dưới cái nhìn của anh, vài câu khích lệ đổi lấy sự khích lệ của Nhâm Lê là rất có lời.

“Như vậy vài năm đọc sách cũng không phải là vô ích.”

Ngữ điệu của Y An rất quái lạ, nghe không ra là châm chọc nói móc hay là thật tâm khích lệ.

Nhâm Lê đã sớm quen thuộc với tính tình cổ quái của Y An, bởi vì lúc trước khi dì út chuẩn bị hạ chú ‘song sinh’ thì Y An đã đáp ứng không chút nghĩ ngợi, tuy rằng ngoài mặt đối với mình không tốt nhưng là thật sự yêu thương mình, không khỏi trêu ghẹo nói:

“Nếu không có anh họ, sẽ không được đọc sách mà.”

Y An kinh ngạc mắt nhìn Nhâm Lê, dường như là không hiểu vì sao Nhâm Lê lại trở nên không sợ hãi mình nữa. Nghiêm Dương đem mọi cử động của hai người thu vào trong mắt, bất động thanh sắc nói:

“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trước đi ăn một chút gì đi, sau đó tùy tiện ngao du thời gian hẳn là cũng không muộn lắm. Cố đô ngàn năm, dù sao vẫn phải đi thăm thú.”

Nhâm Lê hoan hô một tiếng:

“A Dương thật tốt, em từ sớm đã nhỏ dãi ba thước với đám đồ ăn vặt này.”

Lại nói thực ra ba người cũng không phải là quá đói bụng, tùy tiện tìm một quán bì nguội[2]ăn chút gì đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

“Ngẫu nhóm khoan khoan ảnh da đi (Chúng ta đi xem ảnh da đi).”

Nhâm Lê cắn một miếng thịt, mồm miệng không rõ nói.

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Người không quen đất không thuộc, đi đâu xem.”

Y An dường như cảm thấy hứng thú với món bì nguội trong bát, ăn hết sức tập trung, cũng không tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người Nghiêm Dương.

Nhâm Lê nuốt xuống miếng đồ ăn trong miệng.

“Trên đời không có việc gì khó, có việc mời gọi 114.”

“Chúng ta có thể lên tường thành nhìn xem.”

Nghiêm Dương không nhìn Nhâm Lê.

“Ảnh da, ảnh da, ảnh da, nơi này có thể xem như là khởi nguồn của ảnh da, chúng ta đi xem đi đi xem đi, nói không chừng còn có thể gặp được người thân của anh Tiểu Dương mà.”

Không hiểu vì sao, Nhâm Lê đối với chuyện ảnh da có sự cố chấp đặc biệt.

Nghiêm Dương bất đắc dĩ, một bên là vật nhỏ nhà mình, một bên là nguyện vọng nhiều năm nay, buông tha bên nào đều cảm thấy khổ sở.

Y An lấy giấy ra, chậm rãi lau miệng.

“Xem ảnh da cái gì, có không đến ba tiếng thì có thể làm gì? Lên tường thành đi một vòng rồi còn phải đến trạm vận chuyển hành khách.”

Nhâm Lê trề môi, không nói gì.

Nghiêm Dương như nguyện được lên tường thành, hai tay chống lên tường thành nhìn thành thị vừa cổ xưa lại vừa hiện đại này.

Y An đứng ở bên cạnh Nghiêm Dương, ôm tay, đôi mắt bị cặp kính che khuất ánh lên một tia lãnh ý.

Nhâm Lê thì ở bên kia tường thành, ngồi xổm trên mặt đất thỉnh thoảng lấy tay đào đào mấy viên gạch của tường thành, không biết là đang làm cái gì.

Trên tường thành cũng không có mấy người, ba người Nhâm Lê cũng an nhàn vui vẻ thoải mái, không bị nhiều người nhìn ngó.

“Vậy còn nguyện vọng lâu năm của cậu thì sao? Là cái gì….”

Nghiêm Dương đột nhiên lên tiếng hỏi Y An.

Y An ngẩn người, trong mắt có tia sáng lóe lên.

“Nguyện vọng lâu năm? Mấy thứ như thế này, sao tôi lại có được.”

Nghiêm Dương nhìn chằm chằm Y An, ánh mắt kia khiến cho Y An nhịn không được phải dời tầm mắt, nhìn về hướng khác.

Nghiêm Dương lắc lắc đầu.

“Tôi không tin.”

Y An đưa mắt nhìn ra xa, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt.

“Có thứ gì là tôi không chiếm được nữa? Ngắm tường thành sao? Lúc nào tôi cũng có thể đi. Từng nguyện vọng đều đã trở thành sự thật, nên không còn nguyện vọng lâu năm nữa.”

Nghiêm Dương làm như không thèm để ý đến sự giễu cợt của Y An, mắt nhìn đồng hồ, cười nhẹ nhàng với Y An, sau đó xoay người nhìn Nhâm Lê.

“Tiểu Lê, chúng ta phải đi rồi.”

Nhâm Lê từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Nghiêm Dương, lưu luyến nhìn thoáng qua chỗ mà mình vừa mới ngồi.

Nghiêm Dương cười cười cưng chiều.

“Đi thôi, chúng ta còn phải nghĩ cách cứu tiểu công chúa mà.”

Nhâm Lê gật gật đầu, hai người sóng vai đi xuống khỏi tường thành, vừa đi, vừa nói cái gì đó.

Y An ở phía sau nhìn hai người, âm thầm siết chặt nắm tay.

Nụ cười kia của Nghiêm Dương, tựa như muốn phá tan sự kiêu ngạo của mình.

Nguyện vọng lâu năm sao….

Nguyện vọng lâu năm….

Y An đột nhiên nhớ tới đứa bé ở trong tã lót kia, đứa bé nho nhỏ, bụ bẫm.

“Tiểu An, đây là em trai nha, Tiểu An là anh trai, sau này nhất định phải bảo vệ em trai thật tốt.”

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhâm Lê, anh nhớ rõ, ngày đó mẹ nói muốn dẫn anh đi công viên trò chơi, nhưng bữa sáng nhận được điện thoại liền đi ngay, thẳng đến hoàng hôn mới quay về, cùng trở về, còn có một đứa bé nho nhỏ.

Nghĩ đến đây, khóe môi luôn lạnh như băng của Y An cũng gợi lên một chút dịu dàng.

Nguyện vọng lâu năm sao…

Sau đó, Y An lại nghĩ tới điều gì, ý cười kia liền dần dần lụi tắt, trong mắt cũng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Phật nói, người có tám điều khổ, một trong số đó là….

Cầu mà không được.

Nhìn bóng dáng dần dần đi xa, Y An bước đi nhanh hơn.

Giống như đuổi theo, giống như trốn tránh.

Những ngày gian khổ tham gia quân ngũ, Nghiêm Dương đã vượt qua được những ngày đó, cũng không cảm thấy việc ngồi xe có gì là khó chịu đựng.

Nhâm Lê không mấy khi ngồi xe lửa, nhưng xe bus lại ngồi rất nhiều, dù sao cậu cũng không thể trông cậy mộ của vương công quý tộc gì đó đều nằm ở trong thành phố.

Vì thế, chỉ có một mình Y An gương mặt trắng bệch, chịu đựng xe bus chạy trên con đường nhấp nhô.

“Rốt cuộc, khi nào mới đến?”

Y An cắn răng bật ra vài chữ.

Nhâm Lê tuy rằng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng cũng không dám đắc tội với Y An, thành thật nói ra:

“Nhanh thôi, đại khái còn nửa tiếng nữa.”

Mặt Y An chuyển xanh, trời biết, bản thân mình đã bị tàn phá trên cái xe nhấp nhô này hơn hai tiếng.

“Chúng ta rốt cuộc muốn đi làm gì!”

Y An không chút tao nhã cả giận nói.

Nghiêm Dương mang theo nghi hoặc nhìn Nhâm Lê, Y An không biết là họ muốn làm gì sao?

Nhâm Lê đưa mắt nhìn Y An đang tựa ở chỗ ngồi từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Nghiêm Dương cũng đoán được Y An phỏng chừng là không biết gì cả, không khỏi bắt đầu có chút đồng tình với anh ta. Bắt một đại thiếu gia ra khỏi cửa có ô tô, ra nước ngoài có máy bay phải chạy mấy lần như thế này, phí sức lại bị làm phiền không nói, kết quả là bị lừa không biết gì cả.

Nhâm Lê rõ ràng là thấy được chút đồng tình như vậy ở trong mắt Nghiêm Dương, muốn nói lại thôi.

Con đường còn lại tiếp theo cũng tương đối bằng phẳng, sau bao khó khăn cuối cùng cũng đến được thôn Văn Thạch.

Ba người xuống xe, đi bộ khoảng mười phút, rốt cuộc cũng thấy được tảng đá lớn ở đầu thôn Văn Thạch.

Bên cạnh tảng đá, còn có một người phụ nữ đang đứng.

Chú:

[1]Hồng Vũ: niên hiệu của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương

[2] Món bì nguội:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui