Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Phải hình dung gian mộ thất này thế nào đây?

Đại khái vương cung cũng chỉ đến mức này thôi.

Vách tường màu xanh ánh vàng rực rỡ, bốn cây cột bên trong phía trên có chạm trổ long phượng, sát bức tường ở hướng đông có đặt một ‘cái bàn’. ‘Cái bàn’ kia được làm hoàn toàn bằng vàng, phía trên có bày một chiếc bình sứ màu xanh.

“Nơi này…”

Nhâm Lê lẩm bẩm, đi đến cạnh một cây cột cách bọn họ gần nhất.

“Tiểu Lê…?”

Nghiêm Dương không biết Nhâm Lê muốn làm gì, lên tiếng hỏi.

Nhâm Lê giống như là bị kinh sợ, dừng chân lại.

Nghiêm Dương đi qua, cầm lấy tay Nhâm Lê, lo lắng hỏi:

“Tiểu Lê, sao vậy?”

Nhâm Lê lắc đầu, ý là không sao cả.

Nghiêm Dương vẫn lo lắng.

“Tiểu Lê, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh, biết chưa?”

Nhâm Lê ngây người nhìn Nghiêm Dương, do dự một lát rồi nói.

“Nơi này, quả thực không phải là mộ tú tài thời Đường, nhưng lại chính là mộ của tú tài thời Đường.”

“Có ý gì?”

Nghiêm Dương nhíu mày hỏi.

Nơi hiển lộ rõ ràng hơi thở xa hoa tráng lệ như thế này làm sao giống mộ của một tú tài? Ngoại trừ việc không có nhiều vật được chôn theo, nói nó là mộ của một Hoàng đế cũng không ngoa.

“Bởi vì nơi này không phải dùng để chôn người.”

Nhâm Lê nâng cánh tay không bị Nghiêm Dương nắm lây, chỉ vào bình sứ xanh ở trên ‘cái bàn’ kia.

“Nhìn thấy thứ kia không? Trong ngôi mộ này chôn căn bản không phải là tú tài gì cả, mà là thứ đồ kia.”

Nghiêm Dương nhìn theo hướng ngón tay Nhâm Lê chỉ, cái bình sứ kia dường như tỏa ra ánh sáng màu xanh, ở giữa một mảnh vàng rực vô cùng bắt mắt.

“Thứ đó là thứ gì?”

Nghiêm Dương đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng nơi này chỉ chôn một cái bình.

“Là bệnh.”

Nhâm Lê dường như rất e ngại thứ ở trong bình.

“Là một loại bệnh truyền nhiễm. Trong cái bình này hẳn là tro cốt của người chết vì căn bệnh đó.”

“A, mấy thứ này, có ghi lại?”

Nghiêm Dương không hiểu vì sao Nhâm Lê chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra thứ này.

“Thật ra không có ghi lại gì cả.”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Nhưng loại vận mệnh này….có thể chứng minh. Ngay từ đầu lúc đi vào ngôi mộ này em đã thấy lạ là vì sao nơi này không có chút hơi thở của ‘hồn’, phải biết rằng, cho dù chủ mộ có hồn bay phách tán thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại chút hơi thở ở nơi này, nhưng nguyên nhân vì Hi Hi nên em cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại xem ra, không phải do chủ mộ này bị tan biến sạch sẽ, mà ngôi mộ này căn bản là không có ‘mộ chủ’ gì cả.”

Nghiêm Dương nắm chặt tay Nhâm Lê, không biết vì sao cậu lại kích động như vậy.

“Không sao, nơi này…có mộ chủ hay không không có liên quan gì đến đồ vật chúng ta muốn tìm để cứu Hi Hi.”

Nhâm Lê cắn cắn môi.

“Nói vậy cũng đúng, nhưng là…”

Nhâm Lê cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, lắc đầu với Nghiêm Dương, miễn cưỡng cười cười.

“Thật xin lỗi, em cũng không biết vì sao mình lại kích động như vậy.”

Nghiêm Dương buông tay Nhâm Lê ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Không sao đâu.”

Qua một lát, Nhâm Lê lui về đằng sau từng bước, nhìn ngôi mộ rực rỡ lộng lẫy.

“Những thứ kia hẳn là đều được làm từ vàng.”

Nghiêm Dương không chút để tâm, cười nói:

“Chúng ta lấy mấy khối về nhé?”

Nhâm Lê cũng cười.

“Chậc, vàng nơi này cũng không thể động vào, mấy thứ này không thể tùy tiện làm loạn. Theo y thuật phương Đông mà nói thì, vàng có thể trấn áp tai họa, mọi bố cục trong đây đều để trấn áp bệnh truyền nhiễm kia, không thể làm loạn…”

Nghiêm Dương ngạc nhiên nói:

“Bệnh truyền nhiễm cũng cần mấy thứ này trấn áp?”

Nhâm Lê bĩu môi.

“Bất cứ một người hiện đại nào như chúng ta đều biết bệnh truyền nhiễm không đáng là gì, nhưng mà người cổ đại không biết. Hơn nữa phương pháp chữa bệnh thời cổ không phát triển, một bệnh cảm cúm nhỏ đều có thể đưa người ta vào chỗ chết, nếu như gặp bệnh truyền nhiễm bùng phát, đương nhiên là bó tay không có cách nào rồi.”

Nghiêm Dương mỉm cười với Nhâm Lê, trong mắt dâng đầy sự dịu dàng.

Nhâm Lê thẹn thùng đỏ mặt, khoát tay.

“Nếu như trong một này không chôn người, vậy không giống với chuyện cổ của anh Tiểu Dương. Trong mộ này khẳng định là cũng không có hai thứ đồ kia, chúng ta đi thôi.”

Nghiêm Dương gật đầu.

“Được, nhưng chúng ta phải đi như thế nào?”

Nhâm Lê cười cười giảo hoạt, trong mắt Nghiêm Dương lại là tinh nghịch đáng yêu vô cùng.

“Lần này em có cách.”

Dứt lời, đi tới trước một cái cột, ấn lên hoa văn trang trí trên cây cột, lại ‘Ầm’ một tiếng, bức tường ở hướng bắc xuất hiện một lối ra giống như cái mà hai người Nhâm Lê dùng để đi vào đây.

Lần này đổi thành Nghiêm Dương kinh ngạc.

“Làm sao em biết?”

Nhâm Lê cười thầm hai tiếng, kiêu ngạo nói:

“Em là chuyên nghiệp mà.”

Nghiêm Dương thờ ơ, không để ý đến Nhâm Lê, đi đến lối ra.

Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương không để ý đến mình, bĩu môi, cũng đi đến lối ra.

“Lần này để anh chui ra trước.”

Nói xong, Nghiêm Dương nhích người chui vào.

Nghiêm Dương đi vào, im lặng nửa ngày, sau đó rất bình tĩnh nói với Nhâm Lê:

“Đi đi, không sao đâu.”

Nhâm Lê đầu tiên là thấy kỳ lạ vì sao Nghiêm Dương không nói lời nào, sau đó nghe được giọng nói của anh, yên tâm chui vào trong lối ra.

Sau khi đi vào, Nhâm Lê biết vì sao Nghiêm Dương lại im lặng.

Bởi vì, đi một vòng, bọn họ lại quay lại ngôi mộ ban đầu.

Lối đi kia còn tản ra ánh sáng mờ nhạt, mà trong mộ lại không có một bóng người.

Nhâm Lê nhìn lối đi đối diện, con đường trong mộ tản ra ánh sáng âm u, thật lâu không nói gì.

.

“Này, chúng ta còn phải đi bao lâu?”

Y An giơ đèn pha lên, nhìn vách tường hai bên nãy giờ không hề thay đổi.

Chung Ly Tu đi ở phía trước, vẫn như lúc thường giấu mình trong bóng tối, nghe được lời nói của Y An, bước chân hơi dừng lại, vài giây sau lại tiếp tục đi tới.

“Sắp.”

Y An buồn bực nói:

“Năm phút trước anh cũng nói như vậy.”

Y An mắt nhìn con đường, đôi mắt cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

.

Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương song song đi trong mộ, đèn pha được buộc ở ba lô trên vai Nhâm Lê.

“Đường vào mộ này, hình như rất dài.”

Nghiêm Dương cười nói với Nhâm Lê.

“A, lần trước không có đi con đường này, nhưng có vẻ như rất dài đó.”

Nhâm Lê tỏ vẻ đồng ý.

Nhâm Lê nhìn con đường, tối tăm dày đặc không thấy điểm cuối.

“Ngôi mộ này, không phải là xây thẳng đến tận núi chứ?”

Nhâm Lê nhớ lại mấy dãy núi vây xung quanh thôn Văn Thạch, nói:

“Lần trước là vội vàng đi tới tầng thứ ba, không có vào sâu quan sát như vậy….Nhưng mà, quy mô của ngôi mộ này hẳn là lớn hơn dự tính.”

Nghiêm Dương ‘ừ’ một tiếng, sau đó phát hiện trong tay đã bị Nhâm Lê nhét vào thứ gì đó.

Hình dạng kia, là một tượng đất.

Nghiêm Dương không khỏi liếc mắt nhìn Nhâm Lê, trêu đùa:

“Sao lại chịu đưa bảo bối này cho anh thế?”

Nhâm Lê không biết trong bóng tối này Nghiêm Dương có nhìn thấy gương mặt mình đỏ lên hay không, nhưng nghe ngữ điệu trêu đùa của người kia, không khỏi buồn bực nói:

“Cho anh thì anh cầm lấy đi, dài dòng làm gì, không muốn thì trả em.”

Nghiêm Dương nhanh chóng cất tượng đất vào trong túi áo, bộ dáng như sợ Nhâm Lê sẽ cướp mất.

“Sao có thể không cần chứ, sau này đều cho anh đi?”

Nhâm Lê liếc nhìn Nghiêm Dương một cái, lầm bầm:

“Một cái tượng đất thôi, nhìn xem anh khẩn trương kìa, cho anh cho anh, về sau đều cho anh.”

Nghiêm Dương mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng mãn nguyện, anh biết, kia không chỉ là một tượng đất, mà chính là ‘con gái’ của bọn họ.

Này, có phải biểu thị rằng Nhâm Lê đã nhận anh rồi đúng không?

“Đừng đi.”

Nhâm Lê đột nhiên lên tiếng.

“Sao vậy?”

Nghiêm Dương hỏi.

Nhâm Lên nhìn về phía trước, lại lắc đầu, gương mặt tràn đầy hoang mang.

“Không, không sao…”

Nghiêm Dương vẫn đứng im không đi tiếp, hơn nữa còn nói ra sự hoang mang của Nhâm Lê,

“Con đường này, hình như là càng lúc càng rộng ra.”

“Không phải em nhìn nhầm sao?”

Nhâm Lê nhíu mày, nhìn về phía trước, cảm thấy kỳ quái không thể hiểu được.

Khóe miệng Nghiêm Dương từ từ nhếch lên.

“Có lẽ, là ảo giác của chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui