Đầu óc Lam Vong Cơ chỉ có đầy một chuyện, chính là muốn chứng minh bản thân trong sạch.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm, hắn cũng nghĩ không ra được người nào có thể giả dạng chữ viết của hắn, suy nghĩ mãi, hắn quyết định đổi phương hướng, điều tra cái chết của Hứa Tương.
Trời mới tờ mờ sáng, Lam Vong Cơ đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng khi đi tới cửa viện hắn mới nhận ra, bản thân hắn không biết cái tửu lâu Hứa Tương mất mạng đó rốt cuộc ở nơi nào.
Hắn quay đầu lại, nhìn mấy người cận vệ canh giữ ở cửa.
Bọn thị vệ đã được huấn luyện bài bản, không chút sai lầm.
Lam Vong Cơ do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Tửu lâu tướng quốc của các ngươi bị ám sát, ở đâu?"
Bọn thị vệ hai mắt nhìn thẳng, không trả lời.
Lam Vong Cơ ẩn ẩn có chút bực bội, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người thấy hắn hỏi chuyện lại làm lơ trắng trợn như thế.
Hắn nhấp môi, hỏi lại một lần nữa.
Vẫn không có hồi âm như cũ.
Nhóm cận vệ nghiêm túc thực hiện phân phó của Ngụy Vô Tiện hôm qua —— không được lên tiếng.
Lam Vong Cơ nhíu mày đến gần một bước: "Chủ Thượng các ngươi hôm qua có nói, ta muốn phân phó cái gì, thì tìm các ngươi."
Cận vệ đứng bên phải cánh cửa cúi đầu hành lễ.
"Hàm Quang Quân muốn phân phó cái gì?"
"Ta hỏi các ngươi, tửu lâu tướng quốc bị ám sát ở đâu?"
Thị vệ kia lại cúi đầu: "Đây là vấn đề, không phải phân phó."
"Ngươi......!" Lam Vong Cơ chợt bị nghẹn họng, thế nhưng nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ngưng chốc lát, hắn mở miệng mang theo tức giận: "Ta phân phó các ngươi, mang ta đi đến tửu lâu tướng quốc các ngươi bị ám sát."
Thị vệ vẫn cúi đầu như cũ: "Tổng lĩnh có lệnh, ta không thể can thiệp vào hành động của Hàm Quang Quân.
Chỉ cần đi theo, không thể đi quá giới hạn."
Ý tứ này, chính là bọn họ không được dẫn đường.
Lam Vong Cơ nhíu chặt mày: "Tổng lĩnh các ngươi ở đâu?"
Thị vệ ngậm miệng không nói.
Lam Vong Cơ hiểu được, đây lại là một vấn đề.
Hắn cắn môi gắt gao, căm hận nói: "Ta phân phó các ngươi, kêu tổng lĩnh các ngươi tới gặp ta."
Thị vệ gật gật đầu, nhưng vẫn đứng yên như cũ.
"Còn không đi?!"
"Hàm Quang Quân tạm thời đừng nóng nảy, canh giờ này, tổng lĩnh còn chưa dậy."
Thanh âm thị vệ bình đạm như nước, nhưng giống như một chậu nước lạnh tưới lên ngọn lửa trong ngực Lam Vong Cơ.
Hắn tức giận nói: "Đưa ta đi tìm hắn!"
Thị vệ nâng nâng mắt.
"Tổng lĩnh có lệnh, ta không thể làm ——"
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, đập ngã cửa đi vào sân.
Đột nhiên hắn ý thức được rõ ràng rằng, bản thân hắn không còn ở Cô Tô.
Ở đây không có người sẽ nhớ tới hắn, đến một người chịu nghe lời hắn nói cũng không có.
Lam Vong Cơ ngồi ở trong sân đến tận lúc mặt trời lên cao, Ngụy Vô Tiện mới dặt dẹo tới.
Hắn cùng nhóm cận vệ ngoài cửa đánh một vòng lớn xã giao, sau đó mới đẩy cửa vào sân.
"Hàm Quang Quân, tìm ta?" Hắn một bên nói chuyện, một bên tùy ý khoanh tay.
Lam Vong gần như hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn: "Ta muốn đi ra ngoài."
Ngụy Vô Tiện nghểnh cổ, tựa hồ rất là kinh ngạc: "Ra thôi."
"Ta muốn đi tửu lâu tướng quốc bị ám sát."
"Đi thôi." Ngụy Vô Tiện hình như càng kinh ngạc: "Ai cản trở ngươi?"
Hắn nói xong, còn làm bộ làm tịch mà nhìn ngó khắp nơi, giống như đang tìm người.
Hôm qua Lam Vong Cơ đã cảm thấy bộ dáng người này không có nửa phần giống tổng lĩnh cận vệ trong cung, hôm nay gặp lại, càng cảm thấy căn bản hắn chính là một tên lưu manh phố phường vô lại.
Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, môi nhả ra mấy chữ: "Ta muốn có người dẫn đường."
"À, hoá ra Hàm Quang Quân không biết đường." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.
"Nhưng đó là vấn đề của Hàm Quang Quân, tìm ta làm cái gì?"
Cái kiểu hiểu nhưng giả bộ hồ đồ này rõ ràng là đang trêu chọc, Lam Vong Cơ đang muốn vỗ bàn đứng dậy, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nhóm cận vệ chỉnh tề hành lễ.
"Chủ Thượng!"
Ngụy Vô Tiện thay đổi mặt mày, quay đầu chạy vội tới cửa hành lễ: "Chủ Thượng!"
Giang Trừng đứng ở ngoài cửa, thân hình bị che khuất dưới lớp áo ngoài rộng rãi.
"Mới sáng sớm, ngươi tới chỗ này làm cái gì?"
Lam Vong Cơ phát ra một tiếng cười nhạo, trong thanh âm tràn đầy trào phúng: "Lúc này còn sớm."
Mi mỏng Giang Trừng hơi rung, yên lặng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Ngụy Vô Tiện trộm làm mặt quỷ.
"Hàm Quang Quân nghỉ ngơi có tốt không?" Giang Trừng cất bước đi vào biệt uyển.
Đến gần chỉ thấy sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch, đồ ăn sáng đặt trên bàn dường như chưa động qua.
Giang Trừng hơi quay đầu, lại liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày.
Một lát sau, hắn đột nhiên ý thức được chỗ nào không đúng, bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía Lam Vong Cơ: "Ê! Ngươi còn không hành lễ?"
Giang Trừng lắc đầu tỏ ý bảo Ngụy Vô Tiện lui ra phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Hàm Quang Quân, ngươi muốn làm cái gì?"
Mới sáng sớm Lam Vong Cơ đã vấp phải trắc trở khắp nơi, lửa giận tràn đầy đang muốn phát tác lại bị sự xuất hiện của Giang Trừng đánh gãy, bây giờ chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Ta muốn......!Đi tửu lâu Hứa Tương bị ám sát."
Giang Trừng nghiêng tai lắng nghe, nghiêm túc gật gật đầu.
"Việc nhỏ." Giọng nói của hắn cực kỳ hòa nhã: "Hàm Quang Quân nên dùng đồ ăn sáng trước đã, sau đó bổn vương sẽ để phủ Âu Dương phái người đến đưa Hàm Quang Quân đi qua."
Lam Vong Cơ khó tin ngẩng đầu, thấy trên mặt Giang Trừng mang ý cười nhợt nhạt.
"Hàm Quang Quân còn muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ lắc đầu có chút đờ đẫn.
"Vậy bổn vương không làm phiền Hàm Quang Quân dùng bữa." Giang Trừng cười đạm mạc, xoay người đi ra bên ngoài, Ngụy Vô Tiện chạy theo đuổi kịp.
"Ai, ai!"
Đến khi đã cách xa biệt uyển, Ngụy Vô Tiện gọi Giang Trừng lại, nghi hoặc nói: "Ngươi cứ thả hắn đi ra ngoài như vậy? Hắn muốn đi tra án tử của Hứa Tương đó"
"Không sao." Giang trừng lắc đầu: "Người của Âu Dương tiên sinh ở đó, hắn muốn điều tra cũng không thể thuận lợi."
"Cho nên, hắn lại phải nén giận thêm?" Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện xấu xa mà cười: "Ngươi không biết, buổi sáng hôm nay——"
"Có cái gì ta không biết?" Giang Trừng nhíu mày: "Ngụy Vô Tiện, mấy trò xiếc nhỏ của ngươi dùng với các huynh đệ ở trong quân chơi đùa thì cũng coi như thôi, không nên đưa vào trong cung."
Ngụy Vô Tiện mếu máo.
"Mấy trò thông minh nhỏ này, cũng chỉ có mỗi mình hắn là bị hù."
"Nhưng ngươi đừng quên, con thỏ nóng giận cũng sẽ cắn người." Giang Trừng nghiêm túc nói: "Đem tâm tư nghịch phá của ngươi
thu hồi đi, đừng giống như đứa nhỏ vậy."
"Ta giống đứa nhỏ?" Bốn bề vắng lặng, Ngụy Vô Tiện thò mặt lại gần đâm đâm bả vai Giang Trừng: "Ngươi còn không lớn bằng ta đâu."
Giang Trừng thở dài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu..