"Là đàn ông với nhau, tôi cũng không gạt cậu, tôi và Bán Vân có nhiệm vụ phải về, nhưng vẫn không yên lòng chuyện Chỉ Chỉ ở bên cậu, nếu cậu có thể thông qua khảo nghiệm của tôi và Bán Vân, vậy chúng tôi có thể yên tâm rời đi." Cao Triệt lạnh lùng nói với Nam Thừa Phong bên kia điện thoại.
Hứa Bán Vân vừa nghe, lập tức nhíu mày thổ hắn một cái, "Sao đệ nói thẳng tuột ra thế?"
Cao Triệt che microphone lại, kiên nhẫn giải thích với Hứa Bán Vân, "Nam Thừa Phong có thể nhìn ra được nói dối hay nói thật, không bằng chứ nói thật hết ra."
"Huynh yên tâm, nhất định hắn sẽ đến."
Hứa Bán Vân nghĩ lại lời Cao Triệt, quả thật đúng là như thế, với loại người như Nam Thừa Phong thì nói thật vẫn tốt hơn, dù sao cũng giấu không được.
"Hắn nhận lời rồi à?" Hứa Bán Vân hỏi.
"Ừ, nhắc đến Chỉ Chỉ, hắn chắc chắn sẽ đến." Cao Triệt cúp điện thoại, "Hắn nói 20 phút nữa sẽ đến, muốn nhìn xem cần chuẩn bị gì không đi?"
"Ừ, được." Hứa Bán Vân nói, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, "20 phút nữa tới?"
Vì để không ảnh hưởng đến những người khác, bọn họ cố ý chọn địa điểm là một trường học bỏ hoang nằm ngoài ngoại ô hẻo lánh không người ở.
Cây cối trong trường rất rậm rạp, rất thích hợp cho bọn họ bố trí đoạt hồn trận.
Nhưng nơi này cách trung tâm thành phố rất xa, bọn họ phải lái xe hơn 1 tiếng mới tìm được.
"Ngồi máy bay, hắn nói 20 phút, vậy cứ chờ hắn 20 phút đi." Cao Triệt nói.
"Chúng ta chỉ cần tìm nơi quan sát thích hợp, chờ hắn vào trận."
"Được." Hứa Bán Vân nhếch khoé miệng.
Vì khảo nghiệm Nam Thừa Phong, bọn họ đã phải sử dụng đoạt hồn trận.
Đoạt hồn trận là trận pháp tà thuật sư thường dùng nhất, nghe tên đoán nghĩa, là khống chế hồn phách con người, hoặc là cướp xác nhét hồn phách mới vào, tuỳ người thi trận sử dụng.
Cao Triệt và Hứa Bán Vân lo lắng nhất chính là Nam Thừa Phong gặp phải Phí Lạc Nhân – tà thuật sư hạng nhất; cho nên bọn họ cố ý dùng cực hạn của mình tăng cường lực lượng cho trận pháp, để phát huy sức mạnh của trận pháp đến mức độ tối đa.
Nếu Nam Thừa Phong không qua được cửa này mà bị bọn họ khống chế tinh thần, như vậy với loại tà ma ngoại đạo khó lòng phòng bị như Phí Lạc Nhân lại càng không thể tránh khỏi.
Một khi bị khống chế linh hồn, đừng nói là bảo hộ Lục Chỉ, chính hắn sẽ trở thành uy hiếp trí mạng của Lục Chỉ.
Cho nên hôm nay, một khi Nam Thừa Phong không vượt qua được trận pháp của hai người bọn họ, họ nhất định phải ngăn cản chuyện hai người ở bên nhau.
Hứa Bán Vân thở dài, từ từ nói, "Chỉ Chỉ, đừng trách sư huynh chia rẻ hai người, các huynh đã cho hắn cơ hội rồi."
Cao Triệt trầm mặc không lên tiếng, nhưng trên thực tế, trong lòng hai người đều rõ ràng, làm như vậy mấu chốt là để giết chết Nam Thừa Phong.
Mặc dù là phong thuỷ sư, cũng không có mấy người tránh được trận pháp của hắn, huống chi Nam Thừa Phong không phải là phong thuỷ sư, không có bất kỳ năng lực nào.
Hứa Bán Vân và Cao Triệt cảm khái một lúc, cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp hết 20 phút rồi.
Từ nơi xa, tiếng động cơ trực thăng rít gào truyền đến đúng giờ, hai người liếc nhìn nhau một cái.
"Chuẩn bị tốt chưa, Nam Thừa Phong tới rồi."
*****
Hôm nay nghỉ ngơi nên Lục Chỉ đang lười biếng nằm trên giường, bật điều hoà, chơi game trên điện thoại.
Trợ lý Thân bỗng nhiên gọi điện thoại đến, cậu lập tức ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
"Lục đại sư, Nam tổng bị hai vị sư huynh của ngài gọi ra vùng ngoại ô, tôi có hơi lo lắng, muốn hỏi ngài xem có nguy hiểm hay không?"
"Hả?!" Lục Chỉ cả kinh, lập tức ngồi ngay ngắn lại, "Sư huynh tôi gọi anh ấy ra ngoại ô? Còn có nói gì nữa không?"
"Nam Tổng không hé nửa chữ, chỉ nói chuẩn bị trực thăng, tôi loáng thoáng nghe được trong điện thoại có hai chữ khảo nghiệm gì đó." Giọng trợ lý Thân vừa nghe liền biết đang rất lo lắng.
"Khảo nghiệm? Hai huynh ấy muốn khảo nghiệm Thừa Phong?" Lục Chỉ đảo mắt, nôn nóng suy nghĩ, "Đang êm đang đẹp hai người họ khảo nghiệm Thừa Phong làm gì."
Trợ lý Thân nghe giọng cậu còn sốt ruột hơn chính mình, vội vàng nói, "Lục đại sư, ngài đừng nóng vội, sư huynh của ngài không làm gì Nam tổng đâu nhỉ?"
"Hẳn là vậy, a, tôi cũng không rõ, nhất định các sư huynh đang lo lắng điều gì đó, vì sự an toàn của tôi, cái gì bọn họ cũng có thể làm." Lục Chỉ nôn nóng nói.
"Anh biết ở đâu không? Tôi muốn qua đó! Nếu bọn họ dùng trận pháp không tốt gì đó với Thừa Phong, đặc biệt là mấy cái đoạt hồn trận linh tinh của tà thuật sư, vậy sẽ gây thương tổn cho linh hồn con người!" Lục Chỉ gấp đến độ lập tức nhảy phốc xuống giường.
"Hả? Nghiêm trọng như vậy?!" Trợ lý Thân kinh hãi, hắn cưỡng ép bản thân trấn định, "Vậy để tôi gọi cơ trưởng trực thăng hỏi địa chỉ, hiện tại sắp xếp xe chở ngài qua đó ngay."
"Vậy có chậm quá không? Xe có thể đuổi kịp trực thăng sao, thật là, cũng không phải ở nhà, nếu không tôi có thể gọi trực thăng của tôi qua rồi." Lục Chỉ lo lắng nói.
"Không sao, Nam tổng còn một chiếc dự phòng, tôi đi chuẩn bị cho ngài ngay." Trợ lý Thân nói.
"Nhờ anh cả!" Lục Chỉ nói.
Cậu cúp điện thoại, vẫn luôn đứng ngồi không yên, càng miễn bàn đến hứng thú chơi game, mặc luôn áo ngủ chạy ra ngoài thì bị Ninh Tước cản lại, mới nhớ mà quay vào thay bộ áo thun quần jean đơn giản.
Động tác của trợ lý Thân khá nhanh, chẳng bao lâu trực thăng đã ngừng trên mái nhà của Nam Thừa Phong, sau đó đón Lục Chỉ lên trực thăng rồi bay đến địa điểm bày trận của Cao Triệt và Hứa Bán Vân.
Lục Chỉ vừa gấp vừa tức lại vừa áy náy, cậu biết sư huynh là vì tốt cho cậu, nhưng cho dù là như vậy, họ không để ý nguyện ý của cậu mà đụng chạm đến người cậu yêu, cậu cũng rất khổ sở thương tâm.
"Thừa Phong, anh đừng có chuyện gì."
Trợ lý Thân mím môi, từ lúc hắn quen biết Lục Chỉ đến nay, có thể nói ngoại trừ Nam Thừa Phong, cậu chính là người bình tĩnh nhất mà hắn từng gặp.
Nhưng hiện tại thấy cậu rươm rướm nước mắt, trợ lý Thân cũng có chút muốn khóc theo.
"Thừa Phong đối với tôi tốt như vậy, không nên đối xử với anh ấy như vậy, không nên." Lục Chỉ siết chặt nắm tay, bất lực không biết làm sao.
"Lục đại sư, ngài đừng vội, hẳn sư huynh ngài không đến mức chỉnh chết Nam tổng đâu nhỉ......" Trợ lý Thân nói mấy lời này cũng thấy chột dạ.
"Đương nhiên là sẽ không, nhưng bị thương tới linh hồn cũng không phải trò đùa, hơn nữa....." Vẻ mặt Lục Chỉ như sắp khóc, "Bọn họ nói là khảo nghiệm, nói rõ ra chính là muốn chia rẽ tôi và Thừa Phong, mặc kệ có làm Thừa Phong bị thương hay không, vẫn phải rời khỏi Thừa Phong, không cần mà, đừng rời khỏi Thừa Phong."
Trợ lý Thân tự nhiên cũng nhìn ra được ý tứ của hai vị sư huynh, hắn nhìn Lục Chỉ mặt đầy khổ sở vỗ vỗ vai, nghĩ nghĩ.
"Lục đại sư, ngài yên tâm, với tính cách của Nam tổng, cho dù có bị chia rẽ, ngài ấy cũng sẽ nghĩ cách để tiếp tục ở bên cạnh ngài."
"Tôi biết." Lục Chỉ nói, "Tôi biết anh ấy sẽ, nhưng anh ấy cũng sẽ sợ tôi khó xử, vì tôi mà sẽ thoả hiệp rất nhiều chuyện, vì tôi mà từ bỏ rất nhiều chuyện, tôi không hy vọng anh ấy hy sinh bất kỳ cái gì vì tôi, tôi nói rồi, tôi muốn cho anh ấy tình yêu, làm anh ấy hạnh phúc, tôi làm không được thì còn nói gì là đàn ông nữa."
Trợ lý Thân gật gật đầu, nghĩ tới nửa kia của mình, hoàn toàn có thể lý giải phần tâm tình này.
Nếu là hắn, cũng sẽ không cam lòng, cũng sẽ vào thế khó xử, lựa chọn giữa tình thân cùng tình yêu là khó nhất.
Trong lúc hai người lo âu hết sức, trực thăng cuối cùng cũng tới địa điểm khảo nghiệm, dừng trên mảnh đất trống.
Lục Chỉ xuống máy bay đi được 2 bước, nhìn thấy trường học, tức khắc kinh hãi.
"Lục đại sư, làm sao vậy?" Trợ lý Thân vội la lên.
"Đây......!Đoạt hồn trận! Các sư huynh thế mà thật sự dùng đoạt hồn trận?" Lục Chỉ trừng lớn cặp mắt nói.
"Cái gì? Chính là loại trận pháp tà môn nhất, vô pháp chống cự mà ngài nói trước đó sao?" Sắc mặt trợ lý Thân trắng bệch.
"Đúng vậy!" Lục Chỉ bước nhanh đi qua, sau đó khi đi đến trước cổng trường, cậu dừng chân lại.
Trái tim trợ lý Thân sắp nhảy tung ra ngoài, lại không dám thúc giục cậu, chỉ có thể nín thở nhìn cậu chằm chằm.
"Trận bị thu...!không có bị phá, bị người thi trận thu, này chứng tỏ......" Sắc mặt Lục Chỉ tái nhợt.
Không cần nhiều lời, trợ lý Thân cũng nghe hiểu, trận pháp bị hai vị sư huynh tự thu hồi, chỉ có một khả năng, Nam tổng không thông qua khảo nghiệm, bị giam trong trận, hai người mới phải thu hồi.
"Nam tổng......" Trợ lý Thân không dám tưởng tượng, Nam Thừa Phong không thông qua khảo nghiệm mà bị thương đến linh hồn thì đau, hay là bị bắt rời xa Lục đại sư thì đau hơn.
"Xong rồi......" Lục Chỉ khổ sở không thôi.
Cậu biết rõ, Nam Thừa Phong không thông qua khảo nghiệm của sư huynh, các sư huynh nhất định sẽ lấy lý do hắn không thể bảo vệ cậu, mệnh cách hắn còn sẽ bị người xấu lợi dụng gây thương tổn đến cậu.
Mà một khi liên quan đến cậu, Nam Thừa Phong dù không buông tay cũng sẽ bị thuyết phục, tình nguyện chịu thống khổ cũng sẽ không dám lại gần cậu.
Lục Chỉ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy đau lòng cùng bất lực.
Anh nhìn cổng trường, thậm chí không dám đi vào, anh không dám đối mặt với sư huynh, nghe các huynh ấy yêu cầu cậu rời đi, cũng không dám đối mặt với sự im lặng cam chịu của Nam Thừa Phong.
"Lục đại sư......" Trợ lý Thân đã nói không nên lời trấn an, hắn cảm thấy đau lòng cho hai người.
Lục Chỉ trầm mặc ước chừng hơn 10 phút, trợ lý Thân không dám đi vào, cũng không yên tâm với cậu, chỉ có thể đứng cùng cậu 10 phút.
"Đi thôi." Lục Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu hít sâu một hơi.
Chuyện này do cậu gây ra, Nam Thừa Phong là người cậu lựa chọn, cậu là đàn ông, cậu phải gánh vác được tình cảm của chính mình, cậu phải bảo hộ đoạn tình cảm này.
Tuy rằng không thể đối chọi với tình thân, nhưng ít nhất cậu muốn thể hiện thái độ của chính mình.
Cậu - Lục Chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, cho dù có một ngày, người xấu muốn lợi dụng Nam Thừa Phong làm hại cậu, cậu cũng sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ Nam Thừa Phong chu toàn, thực hiện lời hứa của mình.
Anh ấy không cần vì mệnh cách của mình mà từ bỏ tình cảm khiến cả hai đều thống khổ.
Lục Chỉ quyết định đi vào nói cho hai sư huynh, cảm ơn nhiều năm chăm sóc của hai người, cũng đồng thời xin lỗi rằng cậu không thể nghe lời bọn họ.
Cậu tuyệt đối không rời khỏi Nam Thừa Phong, cậu là đàn ông con trai, tương lai của cậu và Nam Thừa Phong, cậu sẽ tự mình gánh chịu.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lục Chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra, bước chân nhấc lên, kiên định đi vào.
Trợ lý Thân thấy thần sắc của Lục Chỉ, khẩn trương nuốt nước miếng.
Lục đại sư hùng hổ kiểu này là muốn làm gì? Hắn hoàn toàn đoán không được, cũng không tưởng tượng nổi.
Hai người đi vào trường học, Lục Chỉ nhìn bốn phía, phát hiện dấu vết bày trận, lại không thấy ai ở trong.
"Tâm trận ở trong đó." Cậu nói xong, ánh mắt kiên định tiến lên phía trước, vòng qua khu dạy học, đi vào sân vận động phía sau trường học.
Cậu nhìn cửa bị đóng kín của sân vận động, cậu biết nếu Nam Thừa Phong bị thương ở trong trận pháp, các sư huynh sẽ chữa trị cho hắn, nhưng đối mặt với đả kích chia ly, anh ấy phải thừa nhận thế nào đây.
Nam Thừa Phong từng nói, đời này hắn chưa bao giờ có được tình yêu, chỉ có một mình Lục Chỉ cho hắn toàn bộ tình yêu trên đời.
Nếu một ngày kia mất đi Lục Chỉ, hắn chắc chắn sẽ đau đớn muốn chết.
Lục Chỉ nghĩ đến đây, mũi đầy chua xót, đưa tay đột nhiên đẩy cửa sân vận động.
Thừa Phong, đừng sợ, em tới đây!
"Oanh ——!" Một tiếng vang lớn, cửa bị mở ra.
Ánh mắt Lục Chỉ và trợ lý Thân nhìn thẳng qua.
Nam Thừa Phong thống khổ trong suy nghĩ của bọn họ lúc này đang ngồi bên bàn ăn đặt giữa sân vận động, đang cầm ly rượu vang uống như uống bia, say khướt nửa mỉm cười.
Mà giữa bàn bàn, một cái nồi lẩu bốc khói sùng sục.
"Nam tổng! Nam Thừa Phong! Em rể năm! Đời này của Chỉ Chỉ của chúng tôi giao cho cậu!".