"Tức chết tôi rồi."
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong nhìn con người "tụng kinh" không ngừng nghỉ, nóng nảy xoay vòng vòng trước mặt bọn họ, quay sang nhìn nhau.
"Làm sao vậy?" Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, "Khó lắm mới thấy được Ninh Tước bực bội như vậy á."
Ninh Tước vẫn luôn là loại người khó nắm bắt, gặp chuyện cũng không tỏ vẻ nóng nảy bất an, phần lớn đều xử lý bằng thái độ hoặc trêu chọc hoặc ngả ngớn.
Hôm nay khác thường như vậy đúng là kỳ dị lạ thường.
Nam Thừa Phong cười, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy Ninh Tước tức giận nói.
"Còn không phải do đại sư huynh bé dễ thương cưng sao."
Ninh Tước đại để thấy đi qua đi lại vẫn bực bội chịu không nổi như cũ, nên đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Lục Chỉ.
"Đại sư huynh của tôi?" Lục Chỉ bất ngờ.
"Đúng vậy." Ninh Tước mặt ủ mày ê.
"Đại sư huynh làm sao vậy?" Lục Chỉ nghe vậy càng thêm tò mò.
"Đại sư huynh của cưng và Cửu gia hẹn xem mắt." Ninh Tước nói ra những lời này, cảm thấy ngực mình thật đau nhói.
Lục Chỉ nghe được, hít một hơi thật sâu, "Sao lại có chuyện này, sao tôi lại không biết?!"
Ninh Tước nghe vậy, nheo mắt nhìn cậu, "Biểu cảm kinh hỉ này của cưng là ý gì?"
Lục Chỉ lập tức điều chỉnh biểu cảm, cười cười với hắn, "Đừng nóng giận nha, tôi chỉ cảm thấy quá kinh ngạc."
Ninh Tước đương nhiên không thể nổi giận với bé dễ thương và Nam Thừa Phong, nhưng hắn thật bực bội không thôi.
"Bé dễ thương à, cưng nói tôi làm sao bây giờ đây!" Ninh Tước nói, "Cửu gia vẫn mãi không đồng ý với tôi, nếu em ấy coi trọng đại sư huynh của cưng thì tôi làm sao bây giờ!"
"Cái gì mà làm sao bây giờ nha?" Lục Chỉ hỏi.
Ninh Tước biết lời cậu nói có ẩn ý, thái độ trở nên nghiêm túc.
"Bé dễ thương, nói lời thật lòng với cưng nhé." Ninh Tước nói.
"Đời này ngoại trừ Tiêu Cửu, tôi chưa từng thích bất kỳ ai, nếu em ấy thật sự ở bên đại sư huynh cưng, đời này tôi cũng chỉ có thể cô độc một mình tới già."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, nhìn Nam Thừa Phong.
"Anh thích Cửu gia đến vậy sao?"
"Đương nhiên, em ấy là người tôi thích nhất, là người duy nhất." Ngữ khí Ninh Tước nghiêm túc như phát lời thề độc.
"Tôi tin anh." Lục Chỉ nở nụ cười.
Ninh Tước cười, lại thở dài, phiền muộn nói, "Nhưng hiện giờ em ấy đang xem mắt với đại sư huynh, tôi đúng là có hơi hoảng."
Nếu là người khác đương nhiên Ninh Tước không thèm để ý, tất nhiên đầy tự tin có thể đánh bại đối phương.
Nhưng gặp người như Mông Thần, hắn đúng là không tự tin cho lắm.
Mông Thần tựa như bẩm sinh chú định đã có thể khống chế toàn diện, thành thục quá mức, nếu ở tình huống khác, Ninh Tước sẽ rất vui khi gặp được đối thủ mạnh như vậy, sẽ cảm thấy kích thích.
Nhưng Tiêu Cửu không phải là đồ vật tăng sự kích thích, mà là người hắn thật lòng thật tình thích.
Hắn càng quý trọng lại càng khẩn trương, lại càng hoảng loạn, tâm cứ xoắn thành một cục.
"Đừng có gấp." Lục Chỉ trấn an, "Bọn họ chỉ là xem mắt, còn chưa chính thức bên nhau mà."
"Không được, tôi chịu không nổi." Ninh Tước cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cần phải hành động ngay.
"Cậu tính làm thế nào?" Nam Thừa Phong xoa xoa tóc Lục Chỉ, nhìn hắn, "Cậu sẽ không định đi theo dõi bọn họ đấy chứ?"
"Đúng là đang có ý này!" Mắt Ninh Tước sáng lên.
"Theo dõi!" Lục Chỉ kinh ngạc.
Vì Cửu giá, Ninh Tước đều biến thành dạng này luôn rồi.
"Đúng vậy.
Theo dõi.
Tôi đi ngay bây giờ." Ninh Tước nói xong, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
"Anh biết bọn họ ở đâu à?" Lục Chỉ hỏi.
"Tôi nói trợ lý Thân tra địa chỉ rồi nhắn cho cậu." Nam Thừa Phong phất phất tay với Ninh Tước.
Ninh Tước quay đầu cười, chỉ chỉ hắn, "Anh em tốt, không uổng công lúc trước hỗ trợ cậu."
Ninh Tước nói xong, không quay đầu lại mà đi luôn.
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, rồi thu hồi ánh mắt.
"Em sao vậy?" Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nam Thừa Phong ôm cậu ngồi xuống đùi mình.
"Em đang nghĩ, một bên là đại sư huynh, một bên là Ninh Tước, còn một bên là Cửu gia, đều là người quan trọng với em, em không thể thiên vị bỏ người này chọn người kia được." Lục Chỉ thở dài, cũng vào thế khó xử.
"Ừ." Nam Thừa Phong cười, "Một là anh vợ, một là anh em."
"Anh không thiên vị?" Lục Chỉ nghiêng đầu liếc hắn.
Nam Thừa Phong cười, "Em không cho anh thiên vị anh liền không thiên vị, vợ là lớn nhất."
"Sửa lại! Sửa lại!." Lục Chỉ trợn tròn mắt nói, "Là chồng, anh nằm dưới, anh mới là vợ em."
Nam Thừa Phong nghĩ đến tối hôm qua cậu ngồi trên người mình xin tha, nở nụ cười.
Lục Chỉ dựa vào ngực hắn, "Đi giúp Ninh Tước đi, lúc trước anh ấy đã giúp chúng ta nhiều như vậy."
"Còn về phần đại sư huynh, huynh ấy mạnh như vậy, có thể xử lý ổn thoả."
"Ừm, đều nghe em." Nam Thừa Phong cúi đầu hôn môi cậu.
Ninh Tước dựa theo địa chỉ trợ lý Thân đưa cho hắn, tìm được đến một tiệm cà phê, hắn đội mũ mang kính râm lên rồi đi vào, tìm một góc ngồi, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh hai người họ.
Ninh Tước dùng quyển menu che mặt, ánh mắt quét khắp ngõ ngách.
Kỳ thật hai người kia rất dễ tìm, những người ngoại hình khí chất lồ lộ như vậy đặt ở đâu cũng đều phá lệ bắt mắt phát sáng vô cùng.
Rất nhanh Ninh Tước đã tìm thấy Mông Thần và Cửu gia.
Không biết Mông Thần nói gì mà Cửu gia cười rất vui vẻ.
Ninh Tước lập tức căng thẳng, Cửu gia ở bên hắn cũng chưa từng cười tươi như vậy đâu.
Sau đó, hắn thấy Cửu gia vươn tay ra đưa cho Mông Thần, đôi mắt phượng của Ninh Tước chớp mắt trừng thành hai viên bi, mắt đầy hung quang, nếu là ban đêm, chỉ sợ quán cà phê này không cần bật đèn cũng sáng trưng.
Người phục vụ đi tới muốn hỏi hắn gọi món gì, thấy ánh mắt hắn tức khắc lui trở về.
"Làm gì đó! Tự nhiên động tay động chân!" Ninh Tước cảm thấy ngực như đang bị tảng đá lớn đè lên, hắn thấy Mông Thần nắm tay Cửu gia, lập tức cảm thấy bản thân sắp sửa bùng nổ.
Đầu óc Ninh Tước loạn rối nhùi, sao phát triển nhanh đến vậy, Cửu gia sẽ không thật sự coi trọng hắn ta chứ! Trong lòng Ninh Tước tuột dốc không phanh, hoàn toàn trống rỗng.
Hắn chỉ biết Cửu gia thích thể loại bé dễ thương, nhưng không chắc Cửu gia có thích thể loại như Mông Thần hay không!
Ninh Tước hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại tự nhủ bản thân cần bình tĩnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Mông Thần và Cửu gia.
Dù sao cũng không thể từ bỏ, hắn nhất định phải nỗ lực đến giây phút cuối cùng.
Không biết Mông Thần nói gì đó, rồi buông tay Cửu gia ra, kỳ quái chính là sắc mặt Cửu gia lại trầm xuống, nét mặt đầy ưu sầu.
Ninh Tước ngước nhìn, lòng càng thêm luống cuống.
Hắn phát hiện, so với ghen tuông, nhìn Cửu gia như vậy càng làm hắn đứng ngồi không yên.
Ninh Tước nhìn chằm chằm Cửu gia không chớp mắt, tuyệt không bỏ qua dù chỉ một chút biểu tình nhỏ nhất.
Mông Thần nói gì đó, Cửu gia tựa hồ thở dài, gật đầu nói mấy câu.
Mông Thần vỗ vỗ tay hắn, lại nói mấy câu.
Ánh mắt Ninh Tước chuyển sang bàn tay đó, hận không thể đục nguyên cái động trên đó.
Mông Thần thoáng quét ra phía sau một chút, khoé miệng hơi cong lên, nói với Cửu gia.
"Cậu và ba mẹ ruột không duyên không phận, không cần nhớ mong trong lòng.
Chuyện cậu nên làm đã làm được, làm nhiều lại không hay, ngược lại sẽ là suy yếu duyên phụ tử của cậu và Tiêu lão gia tử."
Cửu gia vừa nghe, nhất thời trừng lớn mắt, "Không được!" Ba hắn mới là người quan trọng nhất trên đời, ai cũng không thay thế được.
Mông Thần cười, vỗ vỗ vai hắn, "Cho nên, nên buông xuống thôi.
Tuy rằng ba mẹ ruột cậu vứt bỏ cậu, nhưng cậu chú định cả đời phú quý, Tiêu lão gia tử mới là cha mẹ chú định của cậu.
Mặc dù cậu là con nuôi ông ấy, cũng không ảnh hưởng đến duyên phận và quan hệ của hai người."
Tâm Cửu gia dần dần bình ổn.
Bởi vì bị ba mẹ ruột vứt bỏ, Cửu gia mất đi một loại tín nhiệm.
Mặc dù Tiêu lão gia tử đối xử với hắn còn tốt hơn con ruột, nhưng tóm lại trong lòng hắn đã có một vết sẹo, làm hắn mất đi cảm giác an toàn.
Hắn bức thiết khát vọng một gia đình vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hắn, nhưng hắn lại không tin người khác có thể cùng hắn xây dựng được một gia đình như vậy.
Hắn cảm thấy Lục Chỉ có thể, Lục Chỉ thiện lương đáng yêu, thậm chí còn cường đại, tất cả đều mang đến cho hắn sự trấn an chắc chắn.
Nhưng bọn họ chú định chỉ có thể làm bạn bè.
Không thể không nói, đối với Cửu gia đây là một sự tiếc nuối.
"Cảm ơn anh." Cửu gia nói với Mông Thần, "Tôi sẽ quý trọng quan hệ với ba tôi." Hắn quả thật cũng bên buông bỏ chuyện ba mẹ ruột.
"Tôi đã cho người sắp xếp cho bọn họ, về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không cần thiết."
Mông Thần nhìn hắn một cái, nắm tay hắn, gật đầu.
Cửu gia cổ quái ngẩng đầu nhìn Mông Thần, "Đại sư huynh, cho dù thích chọc hắn cũng nên một vừa hai phải."
Tuy rằng Cửu gia tâm sự nặng nề, nhưng cũng đã sớm chú ý tới Ninh Tước ngồi ở một góc.
Hắn rất khó để không chú ý đến Ninh Tước, hết cách rồi, gương mặt đầy oán niệm kia cơ hồ muốn bao trùm nguyên quán cà phê, bên cạnh Ninh Tước cũng không ai dám ngồi xuống, tay hắn bị nhìn chằm chằm sắp thủng lỗ luôn rồi.
"Đùa vui lắm." Mông Thần nói.
Cửu gia nhìn hắn, "Nhìn anh có vẻ nghiêm túc không ngờ anh cũng ham vui như vậy."
Mông Thần cười, rũ mắt, trong giọng nói lộ ra một chút tiếc nuối.
"Thật sự không suy xét một cơ hội cho tôi sao?"
"Nói thật, nếu không phải chúng ta gặp nhau quá muộn, có lẽ tôi là người thích hợp nhất với cậu."
Cửu gia cười cười, lúc này, hắn chủ động cầm lấy tay Mông Thần.
"Cảm ơn anh, đại sư huynh."
Tuy rằng Mông Thần tiếc nuối, cúi đầu nhìn Cửu gia đang nắm tay mình, vẫn mỉm cười.
Ngọn lửa trong lòng Ninh Tước như sắp bùng lên tận đỉnh đầu.
Mông Thần này sờ tay, lại vỗ vai đã quá thể, cũng đủ khiến hắn bùng lửa 8 trượng, vừa thấy Cửu gia trở tay nắm tay Mông Thần, tim Ninh Tước lập tức đau nhói.
Oán niệm nồng đậm, đầu cũng ủ rũ xuống.
Nhớ lại những năm đó khi Ninh Tước hắn làm đặc công, dù vào sinh ra tử cũng chưa từng sợ hãi, hiện tại ngón tay lại phát run vì lo sợ.
Ninh Tước vẫn đi theo Mông Thần đưa Cửu gia về tận nhà, thấy Cửu gia bỗng nhiên đỏ mặt, sau đó hai người đứng trước cửa nhà Cửu gia ôm nhau.
Cái gì chứ cái này không nhịn được nữa, Ninh Tước lập tức vọt qua.
Mông Thần nhìn Ninh Tước lao tới lôi người trong ngực hắn ra, cười như không cười, "Ninh Tước? Trùng hợp vậy."
"Đúng vậy, rất trùng hợp nha, đại sư huynh." Ninh Tước nghiến răng nghiến lợi.
Cửu gia thấy Ninh Tước, mở to hai mắt nhìn, thế mà Ninh Tước thật sự chạy vọt lại đây.
Hai phút trước.
Mông Thần đưa Cửu gia đến nhà.
"Cảm ơn anh, đại sư huynh." Cửu gia nói, bước xuống xe.
Mông Thần cũng xuống xe, đi đến trước mặt hắn, "Quả nhiên kiên trì, theo một đường đến tận nơi này."
Cửu gia thở dài, cười với vẻ bất đắc dĩ nói, "Đại sư huynh, anh đùa đủ rồi chứ."
Mông Thần gật đầu, "Chút tâm ý này còn không có, hắn sao xứng thắng tôi được chứ."
Mặt Cửu gia đỏ bừng, hơi cúi đầu, không nói chuyện.
Mông Thần thấy Cửu gia thẹn thùng, cười cười, "Đưa Phật đưa đến Tây thiên, thôi giúp cậu tới cùng vậy."
"Hả?" Cửu gia không hiểu ý của hắn.
Bỗng nhiên, Mông Thần ôm chặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã vọt tới kéo hắn ra khỏi lồng ngực Mông Thần.
Cửu gia quay sang nhìn, là Ninh Tước.
Mông Thần nhìn Ninh Tước như sắp bùng nổ, có thể chọc một người luôn ngả ngớn thành như vậy, Mông Thần cảm thấy rất thành tựu.
Mông Thần khẽ cười, "Sao anh ở chỗ này vậy?"
"Tôi chờ Cửu gia." Đầu óc Ninh Tước loạn cào cào, lặp đi lặp lại đều là hình ảnh hai người họ ôm nhau, như muốn châm ngòi hắn nổ tung.
"Ha." Mông Thần gật đầu, nhìn sang Cửu gia, "Hôm nay tôi rất vui, vô cùng vui khi có thể xem mắt với em.
Hẹn em lần sau gặp."
Cửu gia giật mình, "Hả? À, lần sau gặp."
Ninh Tước hung tợn, còn có lần sau?!
Mông Thần lái xe rời đi, Cửu gia nhìn Mông Thần rời đi, lại nhìn Ninh Tước còn nắm tay hắn chặt cứng, né tránh.
"Này, nắm chặt vậy làm gì, thả ra."
Sắc mặt Ninh Tước âm trầm, không nghe lời Cửu gia, xoay người bấm mật mã mở cửa biệt thự, kéo Cửu gía đi vào.
"Này, anh làm gì đó!" Cửu gia quát, "Anh buông tôi ra!"
Hắn khi dễ Ninh Tước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên biết sức Ninh Tước mạnh dữ, mạnh đến mức hắn không cách nào thoát ra được.
Bỗng nhiên Ninh Tước quay đầu, Cửu gia bị thần sắc hắn làm cho sững sờ, chưa thấy hắn tức giận như vậy bao giờ.
Ninh Tước dùng một tay khiêng Cửu gia lên vai, đi vào trong nhà.
Cửu gia ngẩn ra, sao thành thế này? Sao hắn lại bị một tên đàn ông khiêng lên vai.
Nhưng không biết có phải ánh mắt vừa rồi của Ninh Tước quá đáng sợ không, thế mà hắn không dám phản kháng chút nào.
Đi đến sô pha, Ninh Tước mới thả Cửu gia xuống.
Cửu gia bình tĩnh lại, có chút không vui, huýt sáo một tiếng, muốn triệu tập tập đoàn mèo trong nhà ra giáo huấn tên đột nhiên nổi khùng này.
Tập đoàn mèo của Cửu gia nhào ra, Ninh Tước trừng mắt một cái, bùng nổ toàn bộ khí tràng, một đám mèo mập béo tròn hung dữ tham sống lập tức tán như chim loạn, chỉ để lại một mình Cửu gia huýt sáo cả buổi cũng không gợn được bọt sóng.
"Không có nghĩa khí!" Cửu gia buồn bực, bình thường cho ăn bao nhiêu là cá khô, đúng là bạch nhãn lang.
Ninh Tước ngồi bên hắn không nói tiếng nào.
Không khí áp lực quá, Cửu gia có hơi chịu không nổi, trừng mắt liếc Ninh Tước một cái.
"Anh sao thế, hung dữ với tôi vậy làm gì!"
Nói xong Cửu gia còn muốn quở trách mấy câu, bỗng nhiên, Ninh Tước dính lại sát trước mặt Cửu gia, đột nhiên Cửu gia bị đẩy xuống sô pha, bị Ninh Tước hung hăng cưỡng hôn.
"Này! Ngô ——! "Cửu gia bị hôn đến nói không ra lời.
Giờ khắc này, Cửu gia cuối cùng cũng nhận ra, mỗi lần đánh nhau với Ninh Tước hắn đều thắng, thì ra là vì Ninh Tước nhường hắn.
Hiện tại, hắn bị Ninh Tước đè dưới thân, bị áp chế không hề có chút sức phản kháng.
"Tên khốn." Cửu gia vừa né tránh thoát được mắng một câu, lại bị Ninh Tước đè xuống hôn càng thêm hung ác.
Mãi đến khi Ninh Tước thiếu chút nữa bị tức giận làm choáng váng đầu óc, nhịn không được xử tử hình Cửu gia tại chỗ, hắn mới giật mình khắc chế bản thân thả Cửu gia ra.
Ninh Tước hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn thật sự tức giận, nhưng hắn càng không đành lòng phát sinh quan hệ lần đầu tiên dưới tính huống như vậy.
Sắc mặt Cửu gia cực kỳ khó coi, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Ninh Tước, vẫn lựa chọn không mở miệng.
Một lát sau, rốt cuộc Ninh Tước cũng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Cửu gia, cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi, doạ em rồi."
Cửu gia nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn có vẻ khôi phục lại bình thường, thử mắng hắn một câu, "Anh bị điên à."
Ninh Tước không cãi lại, sắc mặt bình thản như cũ, Cửu gia thấy thế càng bạo gan mắng thêm.
"Sao anh lại thế này......"
Cửu gia mắng cả buổi, hận không thể mắng cho sạch sẽ toàn bộ tức giận ban nãy.
Bỗng nhiên, cơ thể Cửu gia bị ôm chầm.
Cửu gia ngẩn ra, trong nháy mắt, cơ hồ hắn nghe thấy Ninh Tước nói.
"Tôi yêu em."
Cửu gia:???
Một câu "Anh bị điên à" của Cửu gia lại đổi lấy một câu "Tôi yêu em."
Cung phản xạ của Cửu gia tuy dài, chung quy cũng có điểm cuối.
Mặt Cửu gia dần đỏ lên, anh đang nói chuyện ngượng ngùng gì đấy.
"Là tôi quá xúc động, thật xin lỗi.
Tôi thấy anh ta ôm em, thiếu chút nữa đã mất hết lý trí." Ninh Tước nói.
"Tôi sợ nhất chính là, em sẽ chọn anh ta, không cần tôi."
"Nếu em không cần tôi, đời này của tôi nhất định một mình đến chết."
Mặt Cửu gia ngày càng đỏ, ngữ khí khi nói chuyện có chút khẩn trương cùng gượng gạo.
"Hừ, sao anh sẽ một mình đến chết chứ."
"Không có em, tôi cũng sẽ không yêu người khác, còn không phải là một mình đến chết ư."
Không biết vì sao, Cửu gia nghe thấy những lời này, tim đập vô cùng mạnh.
"Hứ, tôi quan trọng đến vậy à."
"Quan trọng, em đối với tôi là duy nhất, đời này tôi chỉ muốn ở bên em, cái gì cũng không cần."
Cửu gia nghe thấy vậy, ngực liền "bùm bùm bùm" như sét đánh liên hồi, ngoài miệng vẫn lại nói, "Mới không tin đâu."
Ninh Tước ghé sát lại người Cửu gia, rõ ràng cảm giác được trái tim Cửu gia đập binh binh mà vẫn mạnh miệng, cuối cùng nở nụ cười.
Hắn chính là thích phần ngạo kiều này của Cửu gia, rất đáng yêu.
"Không tin?" Ninh Tước thả Cửu gia ra, nhìn hắn nói, "Vậy em cho tôi một cơ hội đi."
"Cơ hội gì?" Cửu gia còn chưa bình tĩnh lại từ phản ứng khẩn trương thẹn thùng mới rồi.
"Em và Mông Thần hẹn xem mắt một lần, tôi cũng muốn hẹn xem mắt với em một lần." Ninh Tước nói, "Vậy mới công bằng."
"Hả?" Cửu gia trừng hắn một cái, "Anh không thấy phiền à."
Ninh Tước ôm chặt eo Cửu gia, "Em chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý thôi."
Cửu gia mím môi, đồng ý sao? Nhưng hắn không muốn từ chối a.
"Không đồng ý." Cửu gia hừ lạnh một tiếng.
Ninh Tước cười cười, "Được, sáng mai 9 giờ tôi đến đón em."
Cửu gia:???
"Tôi không đồng ý mà." Cửu gia chống nạnh nói.
"Dựa trên sự hiểu biết của tôi về em, ngoài miệng em nói không đồng ý, chính là đồng ý." Ninh Tước trêu đùa.
Cửu gia thấy mình bị nhìn thấu, càng khó chịu, lập tức nói từ chối ba lần liền.
"Không đi! Không đi! Không đi!"
Ngày hôm sau, Cửu gia ngồi trên xe Ninh Tước, tay khoanh trước ngực, hừ lạnh nói.
"Tôi mới không phải là đồng ý anh, muốn đi xem mắt với anh, là tôi nể mặt anh là bạn thân của bạn đời Chỉ Chỉ nhà tôi, mới cố mà làm."
Bộ dáng kiêu ngạo kia của Cửu gia không chút sai lệch với những bé mèo phì nhiêu cao ngạo nhà hắn.
Ninh Tước thấy hắn dễ thương tột cùng, ngực ngứa ngứa, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc Cửu gia.
"Vâng, đa tạ Cửu gia nể mặt."
"Anh làm gì đó! Tôi cố ý kêu nhà tạo mẫu tóc tạo kiểu, giờ bị anh làm rối rồi." Cửu gia bạo nổ.
Ninh Tước nhướng mày, "Hửm? Vì gặp tôi mà còn cố ý kêu nhà tạo mẫu tóc sao?"
Lỗ tai Cửu gia đỏ lên, hừ một tiếng, "Không có, sao có thể! Anh ít thiếp vàng lên mặt đi."
Ninh Tước nhìn áo quần hiệu mới cứng Cửu gia mặc, đầu mũi còn thoang thoảng mùi nước hoa của hắn, từ từ gật đầu, "Phải không."
"Đương nhiên!" Cửu gia cứng rắn kiên cường.
Nhưng ngoài miệng Cửu gia quật cường cỡ nào, ngược lại Ninh Tước càng bị chọc đến ngứa ngáy, thích chịu không nổi.
"Tới đây làm gì?" Cửu gia hỏi.
"Đi cùng tôi sẽ biết." Ninh Tước nói, dắt Cửu gia lên máy bay tư nhân của hắn.
"Đi đâu đây?" Mãi đến khi máy bay cất cánh, Cửu gia mới phản ứng lại, hỏi một câu.
"Las Vegas." Ninh Tước nói.
"Đi làm gì?" Cửu gia kinh ngạc, đang êm đẹp đi Las Vegas làm gì? Đánh bài? Lần hẹn xem mắt đầu tiên lại đi làm trò này?
Cửu gia có chút không vui, quá không lãng mạn rồi! Cằm Cửu gia căng một đường, mãi đến Las Vegas nhìn thấy Tiêu lão gia tử mới thả lỏng xuống.
"Ba?" Cửu gia kinh ngạc kêu lên, nhìn sang Ninh Tước, "Sao anh lại đưa ba tôi đến."
"Xem mắt mà, tôi nghe người ta nói xem mắt phải có gia trưởng hai bên." Ninh Tước mỉm cười nói.
"Đúng không?" Cửu gia đầu đầy dấu chấm hỏi, xem mắt yêu cầu trịnh trọng vậy sao? Hắn cho rằng chỉ có bàn chuyện cưới hỏi mới yêu cầu gia trưởng hai bên chứ.
Ninh Tước nhìn ra nghi hoặc của Cửu gia, sờ soạng mũi, không trả lời hắn câu: "Đương nhiên không phải."
Tóm lại, Cửu gia giữa cơn mịt mù đi vào bên trong, thấy Tiêu lão gia tử đang ngồi cùng ba mẹ Ninh Tước.
Tiêu lão gia tử nhìn ba mẹ Ninh Tước, tức khắc bừng tỉnh.
Cửu gia kéo kéo Ninh Tước, "Ba mẹ anh ở đây làm gì đó? Nhìn sao sao cứ...!cao quý." Đúng, chính là cao quý, cả người đầy aura quý tộc.
Ninh Tước nhỏ giọng thì thầm bên tai Cửu gia, Cửu gia kinh ngạc, "Nhìn không ra nha, thì ra anh là hậu đại hoàng thất?"
"Quý tộc mà thôi." Ninh Tước vỗ vỗ Cửu gia.
Ngoài dự đoán của Cửu gia, ba mẹ Ninh Tước cũng không tỏ vẻ quý tộc cao ngạo không coi ai ra gì như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại phá lệ thân thiết.
"Con là Tiêu Cửu? Ninh Tước thường xuyên nhắc đến con, chúng ta cũng nhìn ra được nó rất thích con."
"Dạ? Dạ, bá mẫu, cảm ơn ngài." Cửu gia thẳng lưng, nghiêm túc nói, sợ cư xử không đúng lễ nghĩa chu toàn.
Nhưng trong lòng vẫn như cũ thầm nghĩ, đây là xem mắt? Sao cứ có chỗ nào không đúng lắm.
"Không cần khẩn trương như vậy." Mẹ Ninh cười, "Cứ thoải mái là tốt rồi, nhà chúng ta nhiều quy củ, nhiều quy tắc, nhưng kỳ thật đều ít chú trọng, bất quá chỉ là cái hư danh, thời buổi này đã sớm không còn hoàng tộc, nếu không phải là truyền thừa gia tộc, ai lại nguyện ý giữ nhiều quy củ như vậy, khiến người quá mệt mỏi."
Mẹ Ninh cười rộ lên vô cùng hiền hoà, làm trong lòng Cửu gia cảm thấy ấm áp.
Từ nhỏ hắn không có mẹ, Tiêu lão gia tử dù thương hắn nhưng cũng không phải phụ nữ, rốt cuộc cũng không có sự ôn nhu của phụ nữ.
Lúc này, hắn nhìn thấy mẹ Ninh, bất chợt cảm thấy, quý bà này nếu là mẹ hắn thì tốt biết bao nhiêu.
"Chúng ta có thể gọi con là Tiểu Cửu không? Như vậy thân thiết hơn một tí." Mẹ Ninh có vẻ rất thích Cửu gia, trước sau luôn cười vui vẻ nói chuyện với hắn.
Tiêu lão gia tử nhìn thấy hết, tâm hoa nộ phóng.
"Đương nhiên là có thể." Cửu gia lập tức trả lời.
"Ngoan, con ngoan." Mẹ Ninh cười nói.
Cái này gọi là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, đại để chính là dáng vẻ hiện tại của mẹ Ninh.
"Khụ khụ." Ninh Tước ho nhẹ một tiếng, sửa đúng lời ba, "Là mẹ chồng nhìn con dâu."
Tiêu lão gia tử tà tà liếc hắn một cái, Ninh Tước lập tức cười, "Con cũng là con dâu của ngài."
Tiêu lão gia tử thu hồi ánh mắt, thần sắc ra vẻ vậy còn được.
Mẹ Ninh lôi kéo Cửu gia hàn huyên nói chuyện mấy câu, cười nói, "Đứa nhỏ Ninh Tước vẫn mãi không chịu yêu đương, chúng ta luôn hy vọng nó có người đồng hành, hiện giờ cuối cùng nó đã có người yêu thích, chúng ta cũng yên tâm."
"Các con cứ ở chung cho tốt, dì và chú chờ tổ chức hôn lễ cho hai đứa đó." Mẹ Ninh nói.
Cửu gia theo bản năng gật đầu, trong lòng vẫn thầm tự hỏi, xem mắt sao long trọng dữ vậy?
"Gia tộc chúng ta nhiều quy củ, chờ các con kết hôn, Tiểu Cửu sẽ vào gia phả Ninh gia chúng ta, chân chính trở thành người một nhà, đời đời kiếp kiếp đều là người Ninh gia." Mẹ Ninh tựa hồ rất chờ mong ngày bọn họ kết hôn, ánh mắt mang theo sự khát khao.
"Gia phả?" Tiêu lão gia tử kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, người nhà chúng tôi đều phải vào gia phả." Mẹ Ninh cười nói.
Tay Tiêu lão gia tử hơi run run, ông nhìn thẳng Cửu gia, vô cùng hiểu rõ tâm tình của con trai.
Phần gia phả này đối với người khác có lẽ không ý nghĩa gì, nhưng đối với Cửu gia đại biểu một mối liên kết ràng buộc, một phần hắn vĩnh viễn thuộc về, không bao giờ bị vứt bỏ.
Tiêu lão gia tử gia cảnh cơ hàn, không có cái gọi là gia phả truyền đời, có thể cho Tiêu Cửu tất cả, duy chỉ không thể cho hắn sự ràng buộc này.
"Tốt, tốt." Tiêu lão gia tử rất vui mừng.
Cửu gia ngẩng đầu nhìn ông, "Ba, con là người Tiêu gia."
Tiêu lão gia tử ngẩn người.
Mẹ Ninh cười nói, "Con đương nhiên là người Tiêu gia, nhưng cũng sẽ là người Ninh gia, Tiêu gia và Ninh gia đều vĩnh viễn là nhà của con."
Lời này nói ra, Tiêu lão gia tử liền cảm động.
Ông biết để mẹ Ninh có thể nói ra những lời này, hẳn Ninh Tước đã nói gì đó với ba mẹ Ninh.
Nhưng mặc kệ thế nào, phần tôn trọng, ôn nhu, săn sóc cùng đảm bảo này của ba mẹ Ninh Tước, đã khiến Tiêu lão gia tử có thể hoàn toàn yên tâm giao con trai cho Ninh Tước.
Ông nhìn Ninh Tước, gật đầu.
Rốt cuộc Ninh Tước cũng yên tâm, nói với Cửu gia, "Ba mẹ chúng ta đều đồng ý chúng ta ở bên nhau, xem mắt rất thuận lợi, còn lại chính là phần chúng ta."
Cửu gia nhìn chằm chằm Ninh Tước, hắn không ngu, biết hôm nay là do Ninh Tước an bài.
Đối với Cửu gia mà nói, cái gì hắn cũng không thiếu, chỉ thiếu duy nhất một phần ràng buộc, cảm giác an toàn không bao giờ bị vứt bỏ.
Ninh Tước lúc này cho hắn, làm hắn không còn nỗi lo về sau, mà có thể suy xét tương lai cùng Ninh Tước.
Cửu gia mím môi, ra vẻ rối rắm một chút, sau đó, gật đầu.
"Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực."
Đây là ý đồng ý hẹn hò.
Tảng đá đè ép Ninh Tước cuối cùng cũng rơi xuống, trái tim lập tức ngập tràn không khí hoa nở xuân về.
Về đến nhà, ngoài dự liệu của Cửu gia chính là Lục Chỉ và Nam Thừa Phong cũng có mặt.
"Chỉ Chỉ!" Cửu gia nhìn thấy Lục Chỉ lập tức nhào tới cọ cọ, một nhà mèo cũng vây quanh hai người cọ cọ.
"Cửu gia, em tìm anh có việc nha." Lục Chỉ cười nói.
Cửu gia hào sảng nói, "Chuyện gì? Chuyện của Chỉ Chỉ chính là chuyện của anh!"
Lục Chỉ cười hì hì, "Em muốn kết bái làm anh em với Cửu gia."
Cửu gia ngẩn ra, "Làm anh em?"
"Dạ! Em nghĩ rồi, anh là bạn bè tốt nhất của em, là bạn bè suốt đời; nhưng là bạn bè không đủ nói lên tình cảm của anh với em, kết nghĩa anh em sẽ làm quan hệ chúng ta càng sâu sắc."
Cửu gia theo bản năng nhìn Ninh Tước.
Ninh Tước mỉm cười.
Mắt Cửu gia lập loè, "Được, rốt cuộc anh cũng được có em trai."
Cửu gia bỗng nhiên cảm nhận được cảnh gia đình náo nhiệt mong chờ từ nhỏ tựa hồ dần dần trở thành hiện thực.
Cửu gia và Lục Chỉ ở trước mặt các trưởng bối Tiêu lão gia tử, ba mẹ Lục Chỉ và Tiêu Dao Tử, v.v kết bái làm anh em.
Lục Chỉ và Cửu gia chính thức trở thành anh em.
Cuối cùng liên kết giữa Cửu gia và Lục Chỉ sẽ không thể tách rời được, có được cảm giác an toàn và bảo đảm, mối tình đầu này coi như trọn vẹn.
Cửu gia vui vẻ ôm Lục Chỉ.
Nam Thừa Phong nhướng mày, kéo Lục Chỉ vào lòng mình.
"Hừ, keo kiệt." Cửu gia nhìn cựu tình địch.
Sau đó, hắn nghĩ nghĩ, đắc ý nở nụ cười, chống nạnh nói, "Ha, Nam Thừa Phong này, tôi chính là anh trai thứ tám của Chỉ Chỉ, có phải cũng coi như là anh vợ của em ha ~"
Tốt xấu gì hắn cũng thắng Nam Thừa Phong một trận, tâm tình phải nói là sung sướng nói không nên lời.
Nam Thừa Phong nhìn hắn một cái, cười như không cười nheo nheo mắt.
Ninh Tước thấy thế run mi, kéo Cửu gia vào lòng mình, "Người một nhà, người một nhà."
Bất quá, mặc kệ Nam Thừa Phong tức giận thế nào, Ninh Tước biết từ nay về sau hắn sẽ mãi chống lưng cho Cửu gia.
Nam Thừa Phong đương nhiên sẽ không gây sự với bọn họ, anh em tốt có được hạnh phúc, cũng là chuyện mừng của hắn.
Một tháng sau, Ninh Tước và Cửu gia nhận giấy đăng ký kết hôn, cử hành hôn lễ long trọng trong lâu đài Ninh gia.
Sau đó, Tiêu Cửu vào gia phả Ninh gia.
Ninh Tước và Tiêu Cửu đời đời kiếp kiếp đều sẽ không chia tách.
【Phiên ngoại – "Ninh Tước và Cửu gia" xong 】.