"Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ......"
Sáng sớm, từng tiếng ôn nhu nỉ non đánh thức Lục Chỉ, cậu dụi dụi mắt, mở cặp mắt to ra đã thấy Nam Thừa Phong áo mũ chỉnh tề ôn nhu cười với cậu.
Lục Chỉ mơ màng còn chưa tỉnh ngủ, nhưng nhìn thấy Nam Thừa Phong một cái tâm tình lập tức tốt lên, đưa tay ra thể hiện muốn ôm một cái.
Nam Thừa Phong cười cười, bế cậu lên đặt ly thuỷ tinh sát môi cậu, "Uống miếng nước đi em."
Lục Chỉ uống nước xong lại được Nam Thừa Phong ôm đến phòng tắm, rồi mới đặt cậu đứng xuống, cưng đến nổi không nỡ để cậu tự đi.
Lại còn lấy sẵn kem đánh răng đưa tới tận tay cậu, chăm chú nhìn Lục Chỉ híp mắt đánh răng.
Nam Thừa Phong bật cười, "Chỉ Chỉ, em đánh răng cũng đừng đánh kem lên mặt luôn nhé."
"Sẽ không đâu." Lục Chỉ lẩm bẩm một tiếng, "Buồn ngủ quá."
Cậu dựa vào người Nam Thừa Phong, nhắm mắt đánh răng, Nam Thừa Phong thấy cậu vậy, giơ tay đầu hàng, ôm lấy cậu, cầm ly nước cho cậu, "Lại đây súc miệng nào."
Lục Chỉ miễn cưỡng mở mắt, được hắn đút nước, lại tiếp tục đánh răng.
Đánh răng xong, mắt Lục Chỉ vẫn còn đình công, cậu giống bé koala đu cứng trên người Nam Thừa Phong, nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Nam Thừa Phong yêu chiều cười cười, ôm cậu không để cậu ngã, lấy khăn ướt lau sạch mặt cậu.
Rửa mặt xong xuôi Lục Chỉ mới hơi tỉnh tỉnh, Nam Thừa Phong dẫn cậu tới phòng thay quần áo.
Dù tật khó tỉnh đã giảm nhưng Lục Chỉ vẫn ngồi cứng đờ trên sô pha trong phòng thay quần áo.
Nam Thừa Phong tỉ mỉ chọn quần áo giày dép đồng bộ cho cậu.
"Chỉ Chỉ, hôm nay em tiếp tục quay chương trình, mình mặc áo sơ mi được không em, em mặc áo sơ mi rất đáng yêu."
"Dạ." Lục Chỉ gật gật đầu, nằm dài trên sô pha lười biếng, gì cũng được, Nam Thừa Phong chọn cái gì cậu mặc cái đó.
Mãi đến khi Nam Thừa Phong đến thay đồ cho cậu, cậu mới lấy lại tỉnh táo, đuổi hắn ra ngoài, "Để em tự thay."
Nam Thừa Phong cười cười, cũng không kì kèo, dù sao bọn họ cũng chỉ mới ở bên nhau, hiện tại đã rất thân mật rồi, còn những vấn đề khác, vẫn chưa đến lúc.
Không phải Nam Thừa Phong không muốn, đương nhiên là hắn muốn rồi, nhưng với hắn mà nói, ý nguyện của Lục Chỉ luôn nằm ở vị trí đầu tiên, chút nhẫn nại này so với sự vui vẻ của Lục Chỉ chẳng đáng là bao.
Nam Thừa Phong cũng không rời đi mà vẫn đứng ngoài phòng thay quần áo đợi Lục Chỉ mở cửa.
Hắn thấy Lục Chỉ hôm nay vẫn vô cùng đáng yêu, mỉm cười nói, "Xuống lầu ăn sáng thôi em."
"Dạ." Lục Chỉ gật đầu, vươn tay ra với hắn.
Nam Thừa Phong cười cười, dắt tay cậu, Lục Chỉ ngáp một cái được hắn dắt xuống lầu, đi đến phòng ăn.
Trên bàn ăn, thức ăn ngập tràn.
Ninh Tước ngồi trên ghế chơi game trên điện thoại, Nam tam gia nhìn đồ ăn thở ngắn than dài.
Hai người thấy Lục Chỉ đi xuống mới phản ứng.
"Ấy chà chà, bé dễ thương tỉnh ngủ chưa? Cưng mà chưa tỉnh nữa là Nam Thừa Phong không cho bọn anh ăn sáng đâu, phải chờ cưng động đũa mới được ăn đấy." Ninh Tước trêu ghẹo nói.
Tuy rằng Nam tam gia cũng rất muốn ăn nhưng cảm thấy lấy lòng Lục Chỉ càng quan trọng hơn.
Hắn thích cậu lâu như vậy, nào có thể dễ dàng nói không thích là không thích ngay được, để được gặp cậu hằng ngày cho dù phải nhìn cậu và anh họ anh anh em em, hắn cũng đều chấp nhận.
"Chỉ Chỉ, câj dậy rồi, mau lại ăn đi, trứng rán này là tôi đích thân làm đó!" Nam tam gia hiến trứng như hiến bảo dâng lên Lục Chỉ.
"Nhóc làm có mỗi món này, còn lại đều là Nam Thừa Phong chuẩn bị cả đấy nhé." Ninh Tước lạnh lùng bồi một câu.
Nam tam gia mím môi, buổi sáng mới thức dậy hắn đã chứng kiến Nam Thừa Phong chuẩn bị đầu đuôi hoàn chỉnh, săn sóc Lục Chỉ đến mức nào, chớp mắt tâm tư này nọ kia đều nguội lạnh.
"Anh tôi cũng chưa từng tốt với tôi vậy đâu." Nam tam gia thì thầm nói, hắn vĩnh viễn không biết mình rốt cuộc là đang ghen với ai.
"Nhóc cũng chẳng đáng mến như Chỉ Chỉ." Ninh Tước tiếp tục đả kích hắn không lưu tình.
Nam tam gia trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn Nam Thừa Phong, "Anh, em cũng có chiên trứng cho anh á."
"Cảm ơn." Nam Thừa Phong gật đầu, đưa sữa tươi cùng những món Lục Chỉ thích bày biện trước mặt cho cậu.
"Lát nữa Chỉ Chỉ muốn đi quay chương trình, tôi bên này bận không dứt được, Ninh Tước, cậu giúp tôi để ý em ấy mấy ngày nhé?" Có lẽ tâm tình quá tốt nên hiện giờ Nam Thừa Phong đối xử với người khác cũng ôn hoà hơn chút.
"Không thành vấn đề." Ninh Tước cười nói, "Cứ giao bé dễ thương cho tôi, cậu yên tâm đi."
"Anh, em cũng muốn đi theo Chỉ Chỉ quay chương trình." Nam tam gia nói.
"Em đến công ty với anh." Nam Thừa Phong không có dong dài, lời ít ý nhiều, cấm kì kèo.
"Em......" Nam tam gia còn muốn nói nữa.
Nam Thừa Phong nói, "Hôm nay không đi, sau này không cần đi nữa."
Nam tam gia lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đau khổ, "Chỉ Chỉ, thật xin lỗi, tôi không thể cùng đi quay chương trình với cậu được."
"Hả?" Lục Chỉ cơ bản không để ý hắn nói gì, theo bản năng đáp lại, "Không có gì."
Ăn sáng xong, Nam tam gia cảm nhận sâu sắc được trình độ "chăm trẻ" của anh họ hắn, cũng kiến thức được bộ dáng koala dính người của Lục Chỉ với Nam Thừa Phong, không khỏi cảm thán, "Thua thảm thua thiết, tại hạ tâm phục khẩu phục."
Nam Thừa Phong đưa Lục Chỉ đến đài truyền hình, Lục Chỉ ôm hắn cả buổi mới chịu xuống xe.
Ninh Tước cạn lời cười cười, "Hai người là "ngày đầu tiên đi học" sao, phải đến mức này lận à."
"Cẩu độc thân không hiểu được đâu." Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Mới tách ra đã bắt đầu nhớ nữa rồi."
Thiếu chút nữa Ninh Tước ngáp ngáp, "Bé dễ thương, cưng chê tôi cẩu độc thân à?"
"À, thật xin lỗi." Lục Chỉ bỗng nhiên cảm thấy áy náy, cười cười.
Ninh Tước thấy cậu thật sự đi xin lỗi, ngược lại trấn an cậu, "Nói giỡn đó, không sao đâu, tôi không giận đâu."
Lục Chỉ nghiêm túc nói, "Tôi quên mất cẩu nhà tôi không có độc thân, nó có vợ á."
Ninh Tước:......!Không phải nói yêu đương làm giảm chỉ số thông minh sao? Sao hắn cảm thấy sau khi bé dễ thương yêu đương với Nam Thừa Phng, ngược lại chỉ số thông minh còn nâng cấp hơn vậy tà?
Hai người nói nói cười cười đi vào trường quay, Lục Chỉ nửa câu không thoát khỏi chủ đề Nam Thừa Phong.
Lúc thì tối hôm qua Nam Thừa Phong giúp cậu qua cửa, lúc thì Nam Thừa Phong tỷ cao, cảm giác khi được bồng thật thoải mái...
Ninh Tước nghĩ thầm: Cũng chỉ có cái thể chất koala nhà cậu mới thích cao như vậy.
"Lục đại sư, Ninh tiên sinh." Đạo diễn trường quay nhìn thấy hai người, nhiệt tình lại chào hỏi, "Vòng thi đấu này sẽ thay đổi trường quay, để tôi đưa hai vị qua đó!"
"Cảm ơn anh." Với người ngoài, Lục Chỉ khôi phục dáng vẻ đứng đắn ngày thường, lễ phép mỉm cười nói cảm ơn đạo diễn quay phim.
Hai người đi vào trường quay phát hiện đúng là rộng hơn không ít như lời đạo diễn.
Một bên bày hai hàng 12 chỗ ngồi, giám khảo ngồi ở ba ghế giữa trung tâm, bên còn lại có một bức màn lớn.
"Đây là gì?" Ninh Tước tò mò hỏi.
"Là khách mời, nhiệm vụ hôm nay của các thí sinh liên quan đến các khách mời, sau đó Lục đại sư và Thương Chân Tử đại sư sẽ bỏ phiếu, chọn ra 10 thí sinh mạnh nhất."
Lục Chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đạo diễn nhìn đồng hồ, đốc thúc nhân viên công tác, "Nhanh, nhanh, giám khảo tới rồi, nhanh sắp xếp cho các thí sinh vào đi!"
Lục Chỉ đi vào, ngồi vào chỗ cần ngồi, Thương Chân Tử và MC thấy cậu thì hơi khom lưng cúi chào, tỏ vẻ lễ phép, sau đó ba người ngồi xuống thương lượng kịch bản sắp quay.
Mười hai thí sinh theo thứ tự đi vào trường quay.
Lục Chỉ nhìn người cuối cùng trong đội ngũ thí sinh, hỏi Thương Chân Tử, "Là thí sinh bổ sung anh chọn sao?"
"Đúng vậy sư phụ, theo lời người, con chọn trong danh sách thí sinh bị đào thải." Thương Chân Tử lập tức trả lời.
"Vậy sao nhiều thêm 1 người." Lục Chỉ thu hồi tầm mắt, nhìn Thương Chân Tử.
Thương Chân Tử nhìn lên, lập tức cả kinh, "Người kia là ai! Con không có chọn cô ta mà!".