Trầm Vụn Hương Phai

Qua đến ngày thứ ba,
Nhan Đàm cuối cùng cũng thoát khỏi tác hại của củ hành, vừa nhìn thấy
Đường Châu thì bảo: “Không phải ngươi định về sư môn hay sao? Chi bằng
hôm nay đi luôn?” Đợi Đường Châu về đến chỗ sư phụ hắn, hẳn là sẽ không
còn bao nhiêu thời gian trông chừng nàng nữa, lúc đó dù cho muốn mài
chiếc cấm chế thủng mất một khúc cũng không có gì là khó. Ai ngờ Đường
Châu ngày thường luôn ưa đấu khẩu với nàng không nói đến lời thứ hai,
lập tức thu dọn vài bộ y phục để thay giặt, cho người chuẩn bị xe ngựa,
trong vòng chưa tới nửa canh giờ, bọn họ đã có mặt bên dưới chân núi
Lăng Tuyệt.

Nhan Đàm dòm qua một lượt đường núi vừa dốc vừa hẹp
trước mặt, bất luận là ngồi xe ngựa hay cưỡi lừa đều không thể nào lên
được, xem ra chỉ có thể dùng chân mà đi. Đường Châu tay chỉ sang một
hướng khác: “Đi bên này.”

Đó là một con đường nhỏ rải sỏi đã bị cỏ dại lấp kín, có lẽ là do những người lên núi trước đó đi mãi mà thành.

“Sư huynh, dù huynh muốn chỉnh đốn muội cũng không cần chọn thời điểm này
chứ? Ngộ nhỡ muội đi được nửa đường hết hơi, không phải huynh lại vớ
thêm phiền toái vào người hay sao?” Nhan Đàm hơi dẩu môi ra.

“Muốn lên núi thì con đường này là dễ đi nhất. Con đường kia chỉ được lát có
một nửa, đoạn còn lại chỉ có thể trèo.” Đường Châu đạp lên lối đi rải
sỏi, dùng kiếm vạch đám cỏ trước mặt ra, tiến vào đi trước dẫn đường.

Nhan Đàm thấy hắn không ngừng dùng kiếm gõ nện xuống đất, nghĩ đến nhiều
người lên núi hái thuốc cũng thường dùng gậy dò đường đuổi rắn, bèn hỏi: “Không lẽ ở đây còn có rắn hả?”

“Trên núi bao giờ chẳng có chim thú rắn rết các loại, chuyện này có gì lạ đâu?”

Nhan Đàm gật gù: “Vậy chúng ta còn có thịt chim thú rừng và thịt rắn để ăn.”

Đường Châu không biết nói gì.

Lúc bọn họ đến chân núi, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu, đợi khi tới
được đạo quán trên núi thì đã là lúc tà dương xuống bóng.

Tường
trắng ngói đen tương phản nổi bật giữa màu xanh của cây cối chung quanh, gió chiều vi vu nhẹ thổi, hồi chuông báo hiệu hoàng hôn khẽ ngân vang,
bên vách đá là biển mây mù cuộn sóng, khung cảnh quả thực có mang chút
hơi thở thần tiên. Nhan Đàm vừa định bước qua ngưỡng cửa đạo quán thì
chợt một tràng tiếng kêu quang quác vang lên, một con gà trống ngũ sắc
rực rỡ vùng vẫy đập cánh bay lướt qua đỉnh đầu nàng. Nàng còn chưa kịp
bước lùi về sau thì một bóng người đã từ một bên phi thân lao tới, bằng
một động tác hổ đói vồ mồi túm lấy con gà trống kia đè ngã xuống đất,
sau đó nắm cổ xách lên, một dao ngang trời. Chỉ thấy chớp dao lóe lên,
đầu gà rơi bịch xuống đất cạnh chân Nhan Đàm, hai con ngươi mở to thao
láo, chết không nhắm mắt nhìn nàng chằm chằm.

Người tay nắm cổ
gà, tay xách dao bếp kia là một nữ tử nước da bánh mật, đôi mắt đen láy
vừa to vừa tròn. Nàng ấy giơ nhẹ con dao về phía Đường Châu, hãnh diện
bảo: “Sư huynh, huynh thấy chiêu đạp cát này của muội thế nào?”

Nhan Đàm lập tức tán thưởng: “Nữ trung hào kiệt!”

Đường Châu bắn một tia nhìn xeo xéo về phía nàng.

Đối phương thấy có người biết thưởng thức tài nghệ của mình như vậy, đổi
con dao sang tay kia, chộp lấy tay nàng lắc mạnh mấy cái: “Mắt nhìn
người của nàng thật không tồi, không bằng để ta đem chiêu này dạy cho
nàng có chịu không?”

Nhan Đàm vẻ tiếc nuối đáp: “Ta chưa từng luyện võ bao giờ.”

“Không sao hết, ta dạy cho nàng từ đầu, bắt đầu luyện từ những bước cơ bản, bảo đảm nàng sẽ học được!”

Đường Châu lạnh lùng cất lời: “Sư muội, với bộ xương này của nàng ấy, muốn
luyện từ kĩ thuật cơ bản lên, e chỉ có nước tháo khớp toàn bộ mới được
(1).” Nhan Đàm ủ dột nhìn hắn, nhanh như vậy đã ngựa quen đường cũ rồi,
sớm biết đã không xúi hắn tới đây, đúng là thất sách.

“Ta là Tần Ỷ, cô nương tên gì?” Nữ tử nước da bánh mật lắc lắc tay nàng.

“Nhan Đàm. Ta là…” Nàng quay đầu nhìn nhìn Đường Châu, hắn lập tức biết ý tiếp lời: “Nàng ấy là biểu muội xa của ta.”

Quả nhiên là biểu muội mà, thế này rõ đúng vô vị… Nhan Đàm khẽ dẩu dẩu môi, mập mờ ừ đại một tiếng. Đường Châu lên tiếng hỏi: “Sư phụ ở bên trong
à?”

Tần Ỷ lập tức để lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Đang bám lấy Liễu công tử chơi cờ đó.”

Nhan Đàm nghĩ thầm, sao lại để lộ vẻ mặt khinh bỉ như vậy, phàm nhân chẳng
phải có câu “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha” hay sao, là nàng đã nhớ
lộn, hay là nàng đã hoàn toàn tụt hậu với thay đổi trong tập tục của
phàm giới?

Đường Châu không chút vòng vo nói thẳng: “Chắc chắn là lại thua thê thảm rồi.”

Ê, hai người như vậy gọi là đang bất kính với sư tôn đó…

Tần Ỷ bĩu môi, thái độ đến là khinh miệt: “Lần này ông già đã nghĩ ra cách
mới rồi, địa điểm chọn là bên dưới thác nước. Coi đó, chính là trên
phiến đá bên dưới thác, còn nói nếu như quân cờ bị nước tạt trúng rơi
mất cũng không được đi lại. Cái này mà cũng gọi là chơi cờ nữa sao? Chi
bằng nói đại là bịp bợm đi, đúng đạo đức giả.”

Nhan Đàm chen vào: “Thác nước ở đâu?”

Tần Ỷ đáp gọn: “Để ta đưa nàng đi.”

Dưới ánh tịch dương tráng lệ, lớp bụi nước dày đặc như màn sương mù cũng
nhuộm một màu đỏ nhạt, gió thổi qua khiến nước tạt lên mặt ươn ướt. Một
dải đai ngọc như ngân long giáng thế từ trên sơn thạch lao xuống, trút
mình vào hồ nước xanh biếc lạnh lẽo bên dưới. Bên rìa hồ trồng đầy hoa
sen, lá sen còn hơi khẽ cuộn lại, màu sắc tươi thắm rực rỡ.

Trong màn bụi nước mờ mịt là hai người đang ngồi đối diện nhau trên phiến đá
chơi cờ, người lớn tuổi hơn trông cũng đã khá có tuổi, tóc bạc lưa thưa, riêng nhãn thần sắc bén minh mẫn không khác gì thanh niên trai trẻ.
Nhan Đàm ngồi xuống bên chiếc bàn đá, miệng lầm bầm một câu: “Sư phụ
nàng thật giống tộc trưởng bọn ta quá đi…” Đều có một cái đầu hói láng
coóng, trông lại vô cùng thân thiện dễ mến.

Tần Ỷ tò mò hỏi: “Giống chỗ nào vậy?”

Nhan Đàm mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói thì đã tức khắc bị Đường Châu cắt lời: “E hèm.” Nàng đành lẳng lặng ngậm mồm vào, quay đầu sang nhìn hai
người đang chơi cờ giữa không gian ngập đầy bụi nước.

Liễu Duy
Dương cả tóc lẫn y sam đều ướt sũng dán bết trên người, hai ngón tay
thon dài rắn rỏi kẹp lấy một quân cờ đặt xuống mặt phiến đá bằng phẳng.
Động tác của hắn trông vào có vẻ nhẹ nhàng khoan thai nhưng quân cờ lại
được khảm chặt vào mặt phiến đá, độ sâu lún vào cũng đến nửa phân (2).
Dòng thác không ngừng trút xuống, giận dữ thét gào nện mạnh lên thân thể hai người bọn họ. Liễu Duy Dương sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng đôi
mắt vẫn như hồ nước tĩnh tại không mảy may nổi một gợn sóng, mỗi một
nước cờ xuống tay đều vừa nhanh vừa vững.

Chợt nghe một tiếng
thét lớn vang lên, Nhan Đàm hoảng hồn giật thót, ấm trà trên tay suýt
chút nữa nắm lại không kịp đã rơi xuống đất. Tiếp theo trước mắt vụt qua một mớ màu mè hỗn độn, một bóng người đã hiện ra lù lù trước mặt, động
tác như cơn gió lốc một phát đoạt lấy ấm trà trong tay nàng, liền tay
nhấc miệng ấm lên ừng ực nốc hết hai ngụm lớn.

Đường Châu đứng thẳng dậy thưa: “Sư phụ.”

Nhan Đàm liếc nhìn hắn cái, cuối cùng cũng đã có thể yên tâm, hóa ra nàng
vẫn chưa đến nỗi theo không kịp tập tục của phàm giới. Ít ra ở trước mặt sư phụ thì vẫn cứ là một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Tần Ỷ lập tức chộp lấy một tấm ngoại bào khoác lên cho ông: “Sư phụ, lần này thầy thắng rồi chứ ạ?”

Đạo trưởng không thốt một lời, giơ tay đập mạnh lên chiếc bàn đá, cả mặt
bàn rung nảy lên, tách trà xoảng cái rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.
Nhan Đàm toàn thân cứng đơ, đặc biệt khi ánh mắt sắc nhọn kia lướt qua
người mình, nàng cảm nhận thấy một nỗi hoảng sợ khó nói nên lời trào
dâng trong tim. Nhớ lại Đường Châu từng kể, sư phụ của hắn thực ra trước khi xuất gia còn có vợ con, nhưng trong một lần xa nhà trở về phát hiện thê tử hài nhi đều đã bị yêu quái gặm sạch sẽ chỉ còn sót lại hai bộ
xương trắng. Nàng là yêu, là hoa tinh, không muốn bị biến thành bạch cốt tinh một chút xíu nào…

Còn may là ánh mắt kia rất nhanh chóng đã dời đi, vị đạo trưởng cất bước rời khỏi, đầu cũng không thèm ngoảnh
lại. Nhan Đàm ngay tắp lự thở phào nhẹ nhõm, vừa chầm chậm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Duy Dương đang từ trong đám bụi nước bước ra, hai
vạt áo trước ngực đã bị vạch bung hết nửa, không ngừng có những giọt
nước từ mấy sợi tóc trên trán lăn xuống trượt qua sống mũi thẳng cao.
Nàng vừa liếc mắt nhìn được hai cái thì đột nhiên mặt bị Đường Châu nắm
quay sang bên. Hắn nhìn nàng, miệng thong thả cất lời: “Ngươi lại quên
nữa rồi, nữ tử đều không thể giương mắt nhìn thẳng vào mặt người khác
như vậy.”

Nhan Đàm thì thào: “Ta vừa chợt phát hiện ra con hến biết đi kia hình như không tới nỗi không thuận mắt đến vậy…”

Liễu Duy Dương nhướn mày, dùng ánh mắt lạnh nhạt khiến người khác tim đập chân run nhìn nàng: “Con hến biết đi?”

Nhan Đàm cứng người, không ngờ Liễu công tử này tuy nhìn vào giống đầu gỗ
nhưng tai mắt lại nhạy như vậy. Nàng quay đầu sang nhìn hắn, đáp chắc
như đinh đóng cột: “Công tử nhất định đã nghe nhầm rồi.”

Liễu Duy Dương cũng không thèm vặn lại, khoác ngoại bào vào xoay người bỏ đi.

Tần Ỷ bỗng đập tay lên trán: “Cũng sắp đến giờ dùng cơm tối rồi, để muội đi dọn cơm lên.” Lời vừa dứt liền đứng lên vội vã rời đi.

Nhan Đàm
dõi theo bóng lưng hai người đến khi mất hút, đoạn mới quay sang Đường
Châu: “Liệu sư phụ ngươi có phát hiện ra ta là yêu không?”

Đường Châu buông tiếng thở dài: “Trên người ngươi vốn đã chẳng có chút yêu khí nào, sư phụ không phát hiện được đâu.”

“Nếu ông ấy vẫn cứ là phát giác được thì sao?”

“Dù cho thực sự lâm vào tình thế đó,” hắn chìa tay sang sờ nhẹ đầu nàng, “ngươi cũng sẽ không việc gì đâu.”

Nhan Đàm chau mày: “Ngươi lại vỗ đầu ta nữa!”

Đường Châu vẻ mặt tư lự nhìn nhìn tay mình: “Bởi vì lúc vỗ xuống, có cảm giác rất thuận tay…”

Nhan Đàm nhìn chằm chằm hắn hết nửa buổi, cuối cùng quyết định nhịn nhục.
Phía trên là dao phía dưới là thớt, miếng thịt cá như nàng còn có thứ gì không thể nhịn được? Cho dù tên phàm nhân xét trên tuổi tác so với nàng không bằng cái móng chân này xem nàng như cún nhỏ mèo con sờ đầu vài
cái, thì cũng chả có gì ghê gớm.

Chú thích:

(1) bộ xương: ở đây có dụng ý chơi chữ, vì 骨头 vừa có nghĩa là xương, vừa có nghĩa là
phẩm chất. Ý Đường Châu chê Nhan Đàm chất lượng kém cỏi, khó lòng nâng
cấp

(2) phân: 1/3 cm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui