Trầm Vụn Hương Phai

Vãng sinh chú, là một loại chú thuật có thể tương thông với ý thức của người bị thi chú. Mà
loại chú thuật này thực sự là lợi bất cập hại, sớm đã bị liệt vào hàng
cấm thuật, tiên quân trên Cửu Trùng Thiên nếu sử dụng sẽ phải lên Thiên
Hình Đài. Nhan Đàm xưa nay chưa từng vui mừng về việc mình là yêu đến
như vậy.

Nàng thì không hề cảm thấy mấy vụ án mạng này có liên hệ gì tới thân thế của Nam Chiêu, đầu ngoái lại nhìn Liễu Duy Dương: “Giờ
bắt đầu hả?” Liễu Duy Dương ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh đó, một tay
chống trên tay dựa của ghế, khẽ gật đầu.

Nhan Đàm đặt tay lên
trán Nam Chiêu, một vầng sáng trắng dịu chầm chậm trồi dậy. Nàng nhắm
mắt lại, chỉ cảm thấy chung quanh đều đang lắc lư, tiếng mưa lào rào mỗi lúc một rõ rệt. Qua một chốc sau, tiếng mưa từ nhỏ thành to dần, ào ào
gột sạch vòm trời, trước mắt mưa giăng mịt mù, không sao không trăng, cả sắc trời cũng âm u xám xịt.

Nhan Đàm cảm thấy một cú xóc nảy,
trong tiếng mưa còn xen lẫn cả tiếng ngựa hí và âm thanh vung roi lốp
đốp của người đánh xe. Có một đôi cánh tay mềm mại chậm rãi ôm chặt lấy
nàng, giọng nói mềm mỏng của nữ tử vang vọng bên tai: “Chiêu nhi, cố
chịu đựng thêm một lát, rất nhanh nữa thôi sẽ tìm được đại phu…”

Nàng là đang thông qua mắt Nam Chiêu, nhìn lại những chuyện xưa việc cũ này.

Nhan Đàm khẽ cất tiếng: “Ta nhìn thấy… Nam Chiêu và mẹ của cậu ấy đang vội
vã lên đường giữa trời mưa to, Nam Chiêu hình như đã đổ bệnh, bọn họ
đang cần tìm đại phu.”

“Là thời điểm nào trong ngày? Hôm đó sắc trời thế nào?” Liễu Duy Dương hơi rướn thẳng người dậy.

“Trời mưa, mưa rất to, bầu trời xám xịt một mảng, áng chừng là đã vào đêm…”
Nhan Đàm ngừng đoạn, “Có người từ phía sau đuổi tới, xe ngựa đã dừng
lại.”

Vào thời khắc nàng cảm thấy cỗ xe ngựa đang chầm chậm dừng
lại, người phụ nữ trước đó dịu dàng nói bên tai nàng chợt nới lỏng vòng
tay, dùng tay chạm nhẹ lên má nàng. Ngón tay của người này rất lạnh, lại còn khẽ run run, Nhan Đàm nghĩ chắc hẳn không chỉ vì lý do Nam Chiêu
đang ốm, cả mặt nóng bừng vì sốt. Nàng mở to mắt muốn nhìn rõ dung mạo
của người phụ nữ kia, nhưng ngũ quan của người này lại lòe nhòe trông
không rõ lắm, cứ như bị vùi lấp trong một khối sương mù, chỉ có thể nhìn thấy rõ người này đang mặc một chiếc y sam bằng lụa mỏng màu nước hồ,
quanh cổ tay áo và cổ áo đều dùng chỉ vàng thêu viền tinh tế.

Người phụ nữ kia dường như nở một nụ cười thê lương, trầm thấp giọng bảo:
“Chiêu nhi, con phải nhớ kĩ, những người đuổi tới hôm nay đều là hung
thủ hại chết cha mẹ con. Con phải nhìn cho thật rõ gương mặt của mỗi một người bọn họ.”

Nhan Đàm lông tơ dựng ngược, chỉ cảm thấy bản
thân đã ừm một tiếng khẽ không nghe thấy tăm hơi. Những thứ này đều xảy
ra trên người Nam Chiêu, còn nàng chẳng qua chỉ là tạm thời chiếm giữ ý
thức của cậu để quan sát sự việc này, nhưng vẫn cảm thấy một nỗi ghê rợn khó nói nên lời.

“Chiêu nhi, con phải sống tiếp, sống cho thật
tốt vào…” Người phụ nữ vừa dứt câu nói này thì đột ngột vén mở rèm xe,
thân người khẽ đánh một vòng cung, cử chỉ duyên dáng bước xuống xe ngựa. Rèm xe bị chiếc móc giữ lại để lộ ra một góc, Nhan Đàm nằm úp người
trên tấm đệm, vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một toàn bộ những gì xảy ra
bên ngoài.

Người phụ nữ kia thình lình xoay lưng, xộc thẳng người vào một thanh trường kiếm, máu tươi đỏ thẫm còn chưa kịp đông thì đã
lập tức bị mưa đánh trôi. Thiếu phụ nắm chặt thanh trường kiếm xuyên
thủng lồng ngực mình, đột nhiên bật lên tràng cười quằn quại: “Các ngươi đều sẽ gặp báo ứng! Ta nguyền rủa các ngươi sau khi chết không được
nhập quan, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh! Kết cục
của con cái các ngươi sẽ giống như ta ngày hôm nay!”

Thiếu phụ
tóc xanh ướt sũng, y sam bằng lụa mỏng màu nước hồ sớm đã bị nước bùn và máu tươi nhuộm đến không còn nhìn ra màu sắc, trông như quỷ dữ bò ra từ một ngọn lửa thiêu vô danh nơi âm tào địa phủ, giọng nói sắc mặt đều dữ tợn, từng lời từng câu lạnh đến thấu xương.

Đột nhiên thiếu phụ
giẫm phắt ra sau một bước, trường kiếm rút mạnh từ lồng ngực ra, thân
người chao đảo vài cái, ngã oặt ra đất. Nhan Đàm nhìn xuyên qua những kẽ hở trên rèm, thấy người phụ nữ khó nhọc ngẩng đầu trông sang, ánh mắt
nhìn đăm đắm vào mắt nàng, đôi bờ môi đỏ thắm vốn từng diễm lệ giờ ảm
đạm như đóa hoa héo úa, dốc cạn hơi tàn lặng lẽ nhả ra hai chữ.

Báo thù.

Nhan Đàm cuối cùng đã trông rõ được gương mặt của người thiếu phụ, giống hệt như trong bức họa, cặp mày lá liễu như hai vầng trăng lưỡi liềm, sóng
mắt tựa nước, nhưng biểu lộ trên gương mặt lại méo mó khủng khiếp không
tả nên lời. Người phụ nữ này dùng cử động môi nói với Nam Chiêu, báo
thù. Lời nói cuối cùng nhắn nhủ con mình trên cõi đời này, lại là báo
thù.

“Xem ra đây là con của bọn họ…” Một bàn tay to thô ráp chìa
sang, “Lại còn đang sốt, dáng vẻ cứ ngây ngốc ra, xem chừng đã ốm tới
đầu óc mê mụ.”

Nhan Đàm cố gắng nhận diện người ở trước mặt.
Người này hãy còn rất trẻ, trên tay có nổi vết chai, bờ vai dày bản,
giữa hai chân mày… có một nốt ruồi đen!

Nàng chậm rãi kể: “Đuổi
theo xe ngựa tổng cộng có ba người, một trong số là Pháp Vân đại sư, ta
nhìn thấy được nốt ruồi giữa hai chân mày ông ấy. Người thứ hai, là phụ
thân của Ấp Lan, tướng mạo ông ta lúc đó so với bây giờ không khác là
bao… Còn người cuối cùng, nhìn không rõ nữa, trời tối quá…”

Liễu
Duy Dương đã từ trên ghế đứng thẳng người dậy, ngữ điệu cũng trở nên có
phần sốt sắng: “Nhìn kĩ hơn lần nữa xem, có phải là…” Còn chưa dứt câu
thì Nhan Đàm đã mở miệng cướp lời: “Là cha của Thủy Hạnh!”

Liễu Duy Dương thoáng lặng thinh, đoạn đều đều cất giọng: “Bấy nhiêu được rồi, biết được đã từng có vụ việc này xảy ra là đủ.”

Nhan Đàm thu hồi chú thuật, trong đầu hiện đi hiện lại nét mặt trước lúc lìa đời của người phụ nữ mày mắt kiều diễm kia, chợt thấy Liễu Duy Dương
bước sang dùng chăn quấn một vòng quanh Nam Chiêu, nhấc cậu lên vai xoay người chuẩn bị rời khỏi, bèn gọi giật lại: “Công tử định mang cậu ấy đi đâu?”

“Đưa trở về phòng cậu ta.”

Nam Chiêu trước nay vẫn ở cùng gia đình Thủy Hạnh, nàng trước vốn không biết có đoạn dĩ vãng này
thì cũng bỏ đi, giờ đã tận mắt chứng kiến, cảm thấy đây chẳng khác nào
đưa dê vào miệng cọp: “Vậy sao được chứ? Cậu ấy và kẻ thù sống chung
dưới một mái nhà!”

“Nhiều năm như vậy cũng đã sống được, trước
nay đều êm xuôi vô sự, giờ cũng sẽ không xảy ra việc gì.” Liễu Duy Dương bước chân thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt đến chiếc bóng lưng cũng đã
mất tăm.

Nhan Đàm đưa mắt nhìn Đường Châu, lại đưa mắt nhìn Dư
Mặc, không nhịn được hỏi: “Hai người chắc không cảm thấy Nam Chiêu là
hung thủ giết liền tay ba mạng người chứ hả?”

Đường Châu đứng dậy, không nói câu nào bước ra ngoài.

Dư Mặc đặt ly trà xuống, chậm rãi cất lời: “Vào đêm Pháp Vân đột ngột bị
giết, Nam Chiêu cũng có mặt ở Phù Vân tự. Mà thứ binh khí cậu ta có thể
tiếp xúc chỉ có loại kiếm chưa khai phong dùng để luyện võ kia. Hiện giờ đến cả động cơ ra tay cũng đã tìm thấy, chẳng lẽ còn không phải?”

Nhan Đàm ngẫm lại sơ lược sự việc, lại hỏi: “Nhưng còn ‘lời nguyền’ kia phải giải thích thế nào?”

“Vị phu nhân nọ trước lúc qua đời chẳng phải đã nói đó sao, bà ta nguyền
rủa bọn họ sau khi chết hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu
sinh.” Dư Mặc đứng dậy, đợi bước đến gần vươn tay sang vuốt phớt qua một bên mặt nàng, hạ thấp giọng bảo, “Nhan Đàm, có rất nhiều việc, hoàn
toàn không phải ngươi muốn thế nào thì có thể thế đấy. Có những việc, bỏ ra quá nhiều, thất vọng cũng sẽ càng lớn.”

Nhan Đàm ngẩng đầu,
đôi mắt hắn đen thẫm, thâm trầm không thấy đáy, mơ hồ phảng phất có chút quen thuộc. Cứ như từ rất lâu rất lâu về trước, nàng cũng đã từng thấy
qua một đôi mắt như vậy.

Có những việc, hoàn toàn không phải bọn
họ dựa vào sức của riêng mình mà kiểm soát được, ba phần trời định, bảy
phần người làm, lòng càng tin chắc, đến cuối cùng chỉ mang lại thêm
nhiều ưu thương.

Nhan Đàm hiểu rõ đạo lý này.

Nàng từng trả ra cái giá đau đớn nhất, để hiểu được đạo lý này.

Chỉ là địa điểm và tư thế thực hiện suy ngẫm sâu sắc về nhân sinh hiện giờ
của nàng đều không được đúng cho lắm. Nàng vạch đám lá cỏ trước mặt, thò đầu dòm ra phía trước, chỉ thấy trong gian phòng của cha mẹ Thủy Hạnh
ánh nến ngập tràn, một chiếc bóng thon dài hắt trên khung cửa sổ, hình
hài có phần quái đản. Liễu Duy Dương sau khi dùng xong cơm tối thì đã
vội vàng ra khỏi cửa, nàng bám đuôi theo dọc đường, kết quả phát hiện
hắn đang hướng thẳng tới nhà Thủy Hạnh. Hắn hiện giờ đang canh giữ ngay
trên mái nhà bọn họ.

Nhan Đàm vốn còn định kéo theo Dư Mặc hoặc
Đường Châu đi cùng, kết quả cả hai đều giữ vững lập trường rằng thứ
chuyện ngồi chồm hổm nhà người ta nghe lén này quá ư mất mặt, nàng có gạ tốt gạ xấu kiểu gì cũng vô ích. Mà mặt mũi cái vấn đề này, có lúc coi
trọng một chút âu thì cũng tốt, nhưng mà coi trọng thái quá, vậy thì sẽ
tước đoạt đi rất nhiều vui thú. Ví như Liễu Duy Dương chẳng hạn, chắc
bắp là ngay từ đầu đã phát hiện nàng bám gót theo sau, chỉ là không cách nào cắt đuôi được, bởi chỉ có thể vờ như không hề dòm thấy, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Nhìn mặt trăng ở phía tây từng chút một bò
lên đến đỉnh đầu, nàng ngồi xổm tới hai chân cũng đã mỏi nhừ, đang định
nhúc nhích tí thì bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt từ xa đang
tiến lại gần, một bóng người mờ nhạt từ nơi cách nàng sáu bảy bước chân
xẹt cái lướt qua.

Cuối cùng đã tới!

Nhan Đàm xốc lại tinh
thần, nín thở tập trung. Bóng người vừa lướt qua kia mảnh khảnh, làn y
sam bằng lụa mỏng màu nước hồ nhạt quét qua đám cỏ, trong nháy mắt đã
đặt chân tới ngoài gian phòng.

Nhan Đàm ngớ người. Nàng còn nhớ
rõ mồn một, bộ y sam này và bộ mẹ Nam Chiêu mặc trước lúc chết giống hệt nhau, đến cả chỉ vàng thêu trên tay và mép áo cũng không sai khác.

Không để nàng thẫn thờ được bao lâu, bóng người kia đã kéo cửa lách mình vào
trong, gần như cùng lúc, Liễu Duy Dương cũng từ trên mái nhà nhảy xuống, phá cửa xông vào. Nhan Đàm lòng không khỏi nghĩ, Liễu cung chủ bị ngốc
rồi ư, thời gian hắn nhảy từ nóc nhà xuống rồi xô cửa vào toàn bộ đều có thể lược bỏ, trực tiếp đập bể mái nhà đáp thân từ trên trời xuống sẽ
huy hoàng chói mắt biết bao. Chính vì có cách nghĩ này nên nàng mới đã
hoàn toàn bỏ sót, nếu như cứ mà đáp thân từ trên trời xuống như vậy, thì cũng đồng nghĩa với việc nói toạc móng heo cho đối phương biết có người rình trên nóc nhà từ nãy đến giờ.

Sự việc không thể chần chừ,
Nhan Đàm đứng dậy chạy như bay tới cửa phòng, chỉ thấy cha của Thủy Hạnh tay ôm ngực ngã ngồi trên đất, giữa các kẽ ngón tuy có máu rỉ ra nhưng
không nhiều, không có thảm trạng máu tươi vọt ra điên cuồng như trước.
Ông ta cúi đầu, thần sắc ảm đạm, ngây dại nhìn bức họa trước mặt. Thiếu
phụ mặc y sam bằng lụa mỏng màu nước hồ nhạt trong tranh đang tươi cười
rạng rỡ, thần thái linh động, cứ như có thể bước ra khỏi mặt giấy bất kì lúc nào.

Cánh cửa sổ phía đối diện mở toang, cả Liễu Duy Dương và kẻ thần bí ban nãy đều đã mất dạng.

Nhan Đàm nhíu nhíu mày, bước tới trước mặt người đàn ông đã có tuổi kia hỏi: “Người đâu?”

Đối phương lại như không hề nghe thấy, mắt vẫn như cũ dán chết trên bức họa kia, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bọn họ vẫn là đã quay trở lại… Bọn họ
quả nhiên đã mang lời nguyền tới…”

Nhan Đàm nhớ tới chỗ thây
người chặt khúc mình từng thấy trong căn phòng này, trong lòng liền bừng lửa giận, tóm phắt lấy cổ áo ông ta kéo xệch dậy: “Ban đầu khi các
người bức đến người ta không đường trốn chạy, nhà tan người chết, hẳn
cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”

Cha Thủy Hạnh thoáng rùng
mình, dốc sức tóm chặt lấy bức họa kia, miệng lảm nhảm: “Người Lạc
Nguyệt chúng ta, sao lại có thể để mắt tới phàm nhân? Vũ Linh muội ấy
nhất định là bị gạt rồi. Bị lấp mờ mất tâm trí…”

Máu trên tay ông ta chảy xuống bức họa, chầm chậm lan nhòe ra trên tấm giấy Tuyên đã ngả vàng, người trong họa rõ ràng đang cười, nhưng lại toát nét cổ quái khó tả nên lời. Nhan Đàm nhặt bức họa lên, đưa tới đối diện ánh nến tỉ mỉ
quan sát. Rõ ràng là một mỹ nhân yêu kiều đến vậy, dung nhan lại vương
vất vẻ tà dị u ám.

Nàng nhớ lại Đường Châu từng nói rằng bức họa này có chút dị thường. Nhưng khi đó nàng căn bản chẳng hề để tâm.

Chợt nghe khung cửa sổ phát ra tiếng đánh cạch, Nhan Đàm ngẩng đầu nhìn lên, thấy Liễu Duy Dương tay nắm sáo ngọc, từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng.
Hắn lần đầu tiên để lộ nét mặt uể oải, thấp giọng nói: “Vẫn là đã để kẻ
đó chạy mất.” Hắn khẽ giơ tay, có một vệt máu mảnh chảy dài từ cổ tay
xuống đầu ngón tay, trên tay áo cũng lờ mờ nhuốm chút màu máu.

Nhan Đàm sửng sốt tột độ: “Công tử bị thương rồi ư?”

Bản lĩnh của Liễu Duy Dương nàng vốn tỏ tường, lần này chẳng những không
đuổi được người, ngược lại còn làm bị thương cổ tay, có thể thấy đối
phương ghê gớm tới mức nào.

Hắn tiện tay xé một mảnh trên tay áo
xuống, băng lại vết thương một cách lỏng lẻo: “Là ta đã sơ ý, vốn cứ
tưởng rất dễ dàng có thể ngăn được, kết quả lúc đỡ nhát kiếm kia đã
chệch mất nửa phân.” Hắn nói dứt lời thì ngồi xuống chiếc ghế tròn cạnh
bàn, dùng bàn tay không bị thương chống cằm, khẽ lên tiếng: “Nhan Đàm,
ngươi mang một chậu nước đến đây, làm cho người này tỉnh táo lại chút.”

Nhan Đàm ừm tiếng, nhấc chiếc chậu đồng đặt trên giá ở góc phòng, múc đầy
một chậu nước từ chiếc chum bên ngoài. Từ khi quen biết đến nay nàng
chưa từng thấy Liễu Duy Dương nao núng vì việc gì, chỉ duy ban nãy, trên gương mặt hắn có loại biểu hiện uể oải ngao ngán, dưới ánh nến bập bùng trông như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, lờ mờ mà hư ảo.

Nhan Đàm bưng chậu nước bước vào phòng, tạt cái ào lên người cha Thủy Hạnh.

Người đàn ông có tuổi này bị nước lạnh giội cho ướt sũng, bất chợt giật mình, trong mắt đã dần hồi phục thần trí.

Liễu Duy Dương đợi bẵng đi một lúc, đoạn trầm giọng hỏi: “Cỗ thi thể trong chiếc ngăn kia, ông dự định sẽ xử trí thế nào?”

Đối phương nghe ra giọng điệu không được thân thiện của hắn, e dè mở miệng: “Chiếu theo tục lệ của Lạc Nguyệt tộc chúng ta, phải hỏa thiêu rồi mới
đem chôn.”

Liễu Duy Dương đứng dậy, tự nhiên đi lướt qua người ông ta, nhạt giọng ném lại một câu: “Vậy xử lý ngay trong đêm nay đi.”

Nhan Đàm vốn còn lời muốn hỏi hắn, ai dè Liễu Duy Dương chưa chi đã một mình bỏ đi trước, nàng bèn vội bỏ chiếc thau đồng xuống đuổi theo: “Công tử
rốt cuộc có thấy rõ tướng mạo tên hung thủ kia không? Kẻ đó rốt cuộc là
ai? Không lẽ thật sự là Nam Chiêu?” Thực ra nàng còn định nói, công phu
của Nam Chiêu tồi muốn chết, giọng nói cũng không giống tên hung thủ kia một chút nào, huống hồ cậu ấy vào đêm mẹ mình qua đời còn phát sốt ốm
hết một trận nặng, chưa chắc gì đã nhớ được khi đó chung quy xảy ra
chuyện gì.

Liễu Duy Dương chân không dừng bước, miệng đều đều nhả chữ: “Khăn gói hành trang, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Còn về kết quả,
ngươi đợi lát nữa tự nhiên sẽ biết.”

Nhan Đàm lòng đầy bức bối, giận dữ độp lại: “Vậy cái ‘lát nữa’ của ngươi chung quy là chỉ khi nào?”

Liễu Duy Dương lại không thốt nửa lời.

Nàng siết chặt nắm tay, răng không nhịn được nghiến lấy nghiến để: “Ta thiệt muốn quất cho ngươi một trận…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui