Y Xuân lặng lẽ đứng chờ dưới gốc tùng.
Chẳng còn nữa vẻ muốn nói lại thôi, chẳng còn nữa trái tim thấp thỏm, nàng trước nay đều như thế, một khi quyết định làm gì rồi thì không bao giờ lo trước lo sau, chỉ tiền trảm hậu tấu.
Dương Thận vẫn đang xin xăm, một chiếc thẻ tre ló đầu lên, sắp rơi xuống. Y Xuân lòng rộn ràng, không kìm nổi ý muốn bước đến hỏi kết quả.
Bất thình lình, gáy bị mũi thiết kiếm lạnh lẽo chỏ vào.
“Chớ om sòm, cũng đừng nhúc nhích.” Một giọng nói rất quen thuộc từ đằng sau vọng lại, “Bằng không, thằng nhóc ấy lập tức sẽ tan thành từng mảnh.”
Y Xuân quả nhiên không dám động đậy, bình tĩnh đứng im.
Kẻ ấy lại buông lời: “Thiếu gia trước nay hay mềm lòng, chưa từng sử dụng thủ đoạn thực sự nào để đối phó với bọn mi, chỉ mong bọn mi hiểu chuyện một chút, thế mà bọn mi lại chẳng nghiệm ra tý phép tắc giang hồ gì, lão phu quả thực ngứa mắt, hôm nay đến đây gãi cho đã một phen. Nếu Dương Thận về kế thừa Trảm Xuân kiếm, lão phu sẽ để lại hai cái mạng nhỏ của bọn mi, còn không, giết tất!”
Y Xuân thấp giọng đáp: “Đám bọn ta chẳng ai muốn kế thừa Trảm Xuân kiếm cả, huống hồ Dương Thận đã có chí hướng riêng, ta không muốn can thiệp vào.”
Kẻ nọ cười một tiếng: “Chết đến nơi rồi mà vẫn không sợ?”
Y Xuân chợt cảm thấy cánh tay lạnh buốt, nửa ống tay áo cứ thế mà rơi xuống đất. Chỗ nào đó trên cổ tay âm ỉ đau, chắc bị thương rồi, máu nóng xuôi theo bàn tay nhỏ xuống, vẫn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm lạnh lẽo lại hướng về phía gáy nàng.
Không hổ là Ân tam thúc chuyên bảo vệ Yến nhị thiếu, thân thủ tuyệt hảo. Y Xuân tự biết mình không phải đối thủ của ông ta, lòng không khỏi sợ hãi.
“Lão phu có thể cứa cổ tay mi, biến mi thành tàn tật cả đời, cũng có thể một kiếm xuyên tim giết chết mi ngay lập tức. Tuy thiếu gia không muốn dây dưa mãi với hai tiểu bối võ lâm, nhưng lão phu lại chẳng quan tâm đến điều này, hôm nay đến tìm bọn mi, cũng là để đưa ra thông điệp cuối cùng, mi còn không chịu thức thời, thì đừng trách đao kiếm vô tình.”
Y Xuân nhìn khách bộ hành tốp năm tốp ba xung quanh, hỏi: “Ông muốn giết người giữa đám đông à?”
Ân tam thúc chẳng đáp một câu, dí kiếm sâu thêm mấy phần, nàng lập tức cảm thấy cổ mình đau đớn.
“Đi theo ta, và câm mồm vào!” Ông ta thấp giọng đe nẹt, vừa kềm vừa thúc nàng đi.
Chưa đến nửa dặm đã tới một mảnh đất trống giữa rừng, ít dấu chân người hơn. Y Xuân bị đẩy một cái, lảo đà lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, bỗng nghe Ân tam thúc đối diện mình buông lời: “Rút kiếm, ta thử trình độ võ thuật của mi xem nào.”
Nàng chả hiểu ra làm sao: “Ông đưa ta đến đây chỉ vì muốn tỷ thí?”
Ân tam thúc vuốt đấu lạp xuống, giọng lại càng lạnh lẽo: “Không muốn chết thì rút kiếm ra nhanh lên.”
Y Xuân đành phải rút bội kiếm đeo trên lưng xuống, hôm nay nàng ra ngoài chỉ để dạo chơi, chưa từng nghĩ đến chuyện phải đánh nhau với người khác ở đây, người mặc áo váy, chân mang giày gấm, châu hoa cài trên tóc thể hiện rành rành sáu chữ “không thích hợp để đánh nhau”.
Nhưng kẻ địch lại chẳng cân nhắc đến vấn đề trang phục của nàng, cảnh vật trước mặt bỗng hoa lên, thiết kiếm đã huơ thẳng tận mắt, nàng không thể không tiếp chiêu.
Hai người này đều tu luyện lối võ nhanh mà chuẩn, ánh kiếm lấp lánh giữa tầng không, tựa như có vô số con rồng bạc bỗng xuất hiện, khi thì va đập vào nhau, khi thì lại vang lên tiếng kim loại ma sát chói tai.
Một lúc sau, Y Xuân bắt đầu tiếp không nổi nữa, y phục và giày cứ mãi vướng víu cản trở, giống như dăm ba sợi thừng thắt chặt lên người nàng.
Kiếm bỗng bị một luồng lực lớn đánh trúng, rời tay bay đi rất xa, Y Xuân thở hồng hộc đứng đấy, chỉ thấy còn mệt hơn luyện mười trận kiếm vào ngày thường.
Ân tam thúc trái lại vương nét cười, hỏi nàng: “Sao nào?”
Nàng nhíu chặt mày: “Sao nào cái gì? Nếu ông muốn hơn thua, thì ông thắng rồi đấy.”
Ân tam thúc thu kiếm, khoanh tay lại, thấp giọng nói: “Lão phu hành tẩu giang hồ hơn mười năm, có thể tự nhận rằng mình cũng hơi có mắt nhìn người. Tư chất của mi cao gấp mấy lần thằng nhóc họ Dương kia, chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, qua một thời gian nhất định sẽ hào quang rực rỡ. Thế mà thiếu gia lại chẳng quan tâm đến ngọc sáng, chỉ muốn lôi kéo mắt cá đục ngầu. Thằng nhóc họ Dương kia thân gánh huyết hải thâm thù, một chốc hai hồi thì còn có thể dùng thù hận buộc nó bên mình, nhưng về lâu dài thì mọi thứ sẽ biến chất, cái kiểu thông minh lanh lợi ấy chỉ trở thành vật vướng tay. Những kẻ có thù trong người đều rất nguy hiểm, không thể để chúng ở lại bên người thiếu gia được. Nói thật với mi, người lão phu ưng ý là mi, giao Trảm Xuân kiếm i kế thừa, vậy mới chắc chắn không làm nhục uy danh ngày trước của Giảm Lan sơn trang.
Ông ta thấy Y Xuân cả nửa ngày không thốt một lời thì ngoái đầu nhìn nàng, nói tiếp: “Tuổi mi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa thể hiểu nổi đâu, sự khác biệt giữa chính nghĩa và gian tà trên giang hồ, chẳng qua cũng chỉ là phân chia lợi ích thôi. Cùng lập trường mi là người tốt, khác lập trường với mi chính là người xấu. Hôm nay, Giảm Lan sơn trang của mi bị Yến môn thôn tính, làm sao mi biết được ngày sau Giảm Lan sơn trang có thôn tính được môn phái nào hay không? Thế lực vùng Tương Tây không dễ nắm trong tay đến thế, thể nào cũng gió tanh mưa máu một phen. Mi chỉ vừa mới hành tẩu giang hồ, cũng như chim non vừa bay khỏi tổ, không tìm một gốc đại thụ tránh gió mưa thì tương lai chỉ có mỗi một con đường chết.”
Y Xuân lặng lẽ nhìn ông, bỗng dưng hỏi: “Ông nói mấy thứ này với ta… là có ý gì? Muốn chỉ dạy ta cái gì?”
Ân tam thúc ngẩn ra, đại khái là không ngờ mình đã nói đến tận nước này rồi, mà nàng vẫn không hiểu. Nhưng nghĩ lại, nó ngây ngô thế này thì không phải loại người hay sinh sự, tương lai càng tiện thu làm bộ hạ để mình sai khiến, ông ta không khỏi mừng thầm.
“Ý của lão phu là —– muốn mi kế thừa Trảm Xuân kiếm, làm hậu thuẫn cho Yến môn, bằng tư chất của mi, ngày sau thể nào cũng sẽ vang danh trong giang hồ.”
Nói trắng ra thế rồi, chắc nó phải hiểu chứ nhỉ?
Y Xuân nghiêng đầu: “Ta không có hứng thú. Chả liên quan gì đến mấy chuyện người tốt kẻ xấu mà ông nói cả, Yến môn và ta không đi cùng đường, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Ân tam thúc trầm mặt xuống: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”
Y Xuân lạnh nhạp đáp: “Ta biết là có rất nhiều kẻ như này mà, nếu người ta không nghe lời mình thì tìm đủ mọi cách ép buộc. Vừa khéo ta lại ghét loại người này nhất.”
Miệng mồm lanh lợi bất thình lình, ông vốn cho rằng nàng chỉ là một con nhóc thô lỗ ngốc nghếch thôi.
Câu nói này, ông đã từng nghe được từ miệng một người khác.
Khi ấy nhị thiếu vẫn còn rất bé, chẳng quấn quít ai, chỉ thích bám lấy nhị thúc Yến Thanh Xuyên của mình. Đó là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, Môn chủ cũng rất yêu chiều người em trai này, vì Yến Thanh Xuyên thích giao tiếp với giang hồ hào kiệt mà Môn chủ đã vung rất nhiều tiền mua một tòa biệt viện ở phía tây thành, cho em trai mình tiếp đãi nhân tài.
Năm ấy, Ân tam thúc được phái đến biệt viện chăm sóc nhị thiếu, lúc đi ngang qua hành lang thì nghe giọng hai người, đại khái là đang tranh chấp với nhau, Yến Thanh Xuyên nói: “Anh khăng khăng muốn rời khỏi đây, thế đã từng nghiêm túc cân nhắc lợi, hại chưa?” Giọng nói có phần âm trầm, ai nấy đều nhận ra vẻ đe dọa ẩn trong đó.
Người đối diện cười một tiếng, thản nhiên đáp: “Rất nhiều kẻ thích ép buộc người khác nghe theo mình, thật không may, ta ghét nhất loại ấy.”
Nói đến đây, đã là tiệc tàn người tan. Nếu là Môn chủ, dù trước mặt thả kẻ ấy đi đi, ngày sau nhất định sẽ lặng lẽ phái người loại bỏ mối họa lớn này, nhưng đây lại là Yến Thanh Xuyên ngạo khí mười phần, lại giữ chặt không buông.
Những tay thợ săn cừ khôi thường luôn mong mình có thể thuần hóa con diều hâu bướng bỉnh nhất.
Nhưng ông ta lại không thể thuần hóa nó, trái lại còn bị con diều hâu ấy giết bằng một kiếm xuyên tim.
Sau này Ân tam thúc ngộ ra, khi gặp phải loại người bướng bỉnh như thế, cách thuần hóa tốt nhất chính là chặt gãy đôi cánh của chúng, mài mòn hào quang của chúng, khiến chúng không thể kiêu căng đứng dậy nữa.
Con nhóc trước mắt này phảng phất ngạo khí khó thuần phục, tốt nhất là diệt trừ ngay hôm nay.
Ân tam thúc gác tay lên bội kiếm, đáy lòng chậm rãi tỏa sát khí, khóe mắt hơi đỏ vì ý muốn giết chóc.
“Phụt” một tiếng, tầng trời phía xa vút lên một viên đạn pháo, khói xanh bay thẳng chọc xuyên thiên không.
Là tín hiệu, Ninh Ninh đã thành công.
Vẻ mặt Ân tam thúc ôn hòa hơn, dời tay khỏi bội kiếm, lạnh nhạt nói: “Chuyện đã được giải quyết, mi đi cùng lão phu một chuyến.”
Y Xuân vẫn còn muốn nói gì đó, song gáy lại bị vỗ mạnh một cái, lập tức yếu ớt ngã xuống đất.
Muốn thuần phục người như thế này, nhất định phải trói buộc cả hai cánh tay trái phải, cắt đứt hy vọng cuối cùng, khiến nó hiểu được bản thân chỉ đáng mấy cọc mấy đồng.
Ân tam thúc xách nàng trong tay, xoay người ra khỏi rừng.
Giữa cơn mê mang, Y Xuân dường như đã thấy được Dương Thận, y đang huơ tờ giải xăm trong tay, cười ha hả báo với nàng rằng: Y Xuân, ta rút được quẻ thượng thượng.
Lòng nàng vui vẻ, thốt lên: “Dương Thận, ta biết rồi, thực ra ta cũng thích…”
Lời hãy chưa dứt, người đã bừng tỉnh. Nhìn khắp chung quanh, hình như đây là một gian khách phòng trong khách điếm, nàng đang nằm trên giường, bội kiếm đặt bên đầu.
Y Xuân chộp ngay lấy kiếm rồi nhảy khỏi giường, cảnh giác quan sát một phen, chắc chắn rằng trong phòng chẳng có một ai, vừa định đẩy hé cửa ra xem xét tình hình, chợt nghe ngoài kia vọng lại tiếng cãi vã được nén rất thấp.
“Bảo mi bắt nó làm con tin, ai bảo mi giết chết nó chứ?! Nếu thiếu gia hỏi đến thì biết ăn nói thế nào?!”
Là giọng của Ân tam thúc.
“…Cứ bảo ngài ấy giết luôn ta đi, vậy cho nhanh.”
Giọng nói du dương, ngữ khí lại cực lạnh lẽo, khiến người khách rùng mình. Là Ninh Ninh.
“Càn rỡ! Tự bản thân không muốn sống thì tự đi mà chết cho sạch! Tay của thiếu gia sao có thể vấy bẩn bởi loại người như mi chứ!”
“Không sai, ta ti tiện vô cùng, dù có làm gì cũng chẳng đáng, đến cả sống cũng chẳng đáng. Nhưng… lần này ta thắng, ha ha, ta thắng rồi…”
Y Xuân càng nghe càng hoảng hốt, một dự cảm xui rủi cứ mơ hồ lặp đi lặp lại trong trí óc.
Nàng một cước đá văng cửa, bên ngoài là một sảnh lệch nhỏ, mọi người trong sảnh đều lấy làm kinh hãi, vội vã xoay đầu nhìn nàng.
Giữa sảnh bày một chiếc bàn bát tiên mãn nguyệt, trên bàn có một người đang nằm, cơ thể được che lại bằng một chiếc áo khoác dài.
Y cuộn tròn như một đứa trẻ đang ngủ say, máu tươi đông lại thành vũng trên bàn.
Y Xuân cảm thấy mình như bị một quả đấm to thụi vào, đau đến mức linh hồn nàng bay mất, chỉ để lại một cái xác lạnh băng run rẩy tại chỗ, chẳng động đậy dù chỉ mảy may.
Ninh Ninh ngồi xổm dưới bàn, nâng niu bàn tay lạnh băng của y, nhẹ nhàng áp vào má, rủ mắt khe khẽ nỉ non: “Như thế, dù y đã chết cũng sẽ chẳng thể quên được ta. Tên đáng ghét này… sẽ vĩnh viễn khắc ghi hình bóng ta.”
Chàng trai đáng hận này, gương mặt đểu cán trời sinh, như có thể lật mặt bất cứ lúc nào. Tuổi hãy còn nhỏ, chỉ lung lạc trái phải đã dễ dàng đánh động lòng y.
Nhưng chẳng ai thực sự làm y rung động nổi, lay chuyển mãi, do dự mãi, y vẫn cứ tiến thẳng về phía trước cùng với sư tỷ của mình.
Bọn họ có thể có một tương lai chói lòa rực rỡ, nắm tay nhau ngắm dương liễu bên sông vào mùa xuân tháng ba; được du mục hảo tâm giữ lại nơi đại mạc cuồn cuộn bão tuyết, rúc vào nhau uống rượu sữa lạ miệng; cùng đến chùa thành tâm cầu nguyện, rồi mãi thấp thỏm vì người trong lòng, vui mừng xúc động.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tương lai của y sẽ mãi không có ả.
Vậy thì tương lai ấy không tồn tại cũng được, tốt nhất là cứ hủy hoại nó đi.
Y khép mắt như bây giờ mới giống một thiếu niên mười lăm tuổi thực sự, đôi mày buồn thương, khóe môi bình thản, chỉ như đang ngủ và lập tức sẽ tỉnh dậy đây thôi, tâm tình phấn khởi chuyển động trước mắt ả, chớp mắt ngoái đầu nhìn ả.
Ninh Ninh cảm thấy đấy là cảnh tượng đẹp nhất, rõ ràng là đẹp nhất nhưng lòng lại tuyệt vọng, tựa như đã chết rồi.
Phía đối diện có người đang di chuyển, là Cát Y Xuân.
Mặt nàng chẳng có biểu cảm gì, rút bội kiếm chỉ thẳng vào mặt ả, nhẹ nhàng buông lời: “Đừng đụng vào chàng, trả Dương Thận lại cho ta.”