Khoảnh khắc nhìn thấy da Huyết Lang, Mục Thanh Dao hơi nhếch khóe miệng, hiện ra một tia đắc ý nho nhỏ của nữ nhi gia.
Nàng không tìm thấy Vân Khuyết, nhưng có thể suy đoán ra tung tích của hắn.
Chắc chắn Vân Khuyết sẽ đến hội đấu giá, bán tấm da sói kia.
Sau khi đấu giá sư báo ra giá quy định, hội trường vang lên những tiếng kinh ngạc.
Ba trăm lượng không phải là số tiền nhỏ, gia đình bình thường mấy chục năm cũng không kiếm được ba trăm lượng, loại hàng hiếm này tuyệt đối không phải bách tính bình thường có thể mua được.
Da lông thượng hạng thường là thứ mà nhà giàu quý nhân yêu thích nhất, không chỉ có thể chống lạnh, còn tượng trưng cho địa vị.
Đặc biệt là da lông yêu thú, càng có thể phô trương thân phận.
Trong đám người có mấy thân ảnh phú quý tỏ ra hứng thú, đang lúc có người muốn ra giá, một giọng nói khó nghe vang lên.
"Tam Nhãn Huyết Lang khí huyết quá nặng, người thường không mặc nổi đâu, nhẹ thì thân thể suy nhược, nặng thì bệnh tật triền miên, bán loại da lông này chẳng khác nào hại người, ta thấy nhiều nhất là hai trăm lượng, không thể hơn.
"
Trong đại sảnh đông nghịt người, không ai nhận ra giọng nói kia là của ai, mọi người lập tức bàn tán xôn xao, mấy kẻ lắm tiền nhiều của đang định ra giá cũng chuyển sang dò xét.
Trong phòng riêng trên lầu hai, đôi lông mày thanh tú của Mục Thanh Dao khẽ động.
Người quá đông, nàng cũng không nhìn thấy ai lên tiếng, nhưng nàng có thể nhớ rõ giọng nói này.
Mục Thanh Dao có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, nghe tiếng đoán người cũng dễ như trở bàn tay.
Chủ nhân của giọng nói này chính là tên Giáo úy mà nàng gặp sáng nay ở ngoài thành!
Mục Thanh Dao không rõ quan hệ giữa Vân Khuyết và gã Giáo úy kia, nhưng tình hình sáng nay chứng tỏ hai người chắc chắn quen biết.
Nhưng hành động "đạp người lúc ngã ngựa" trong hội đấu giá này khiến Mục Thanh Dao khó hiểu.
Nếu là người quen, cần gì phải vạch trần khuyết điểm của tấm da sói kia?
Đấu giá sư nghe vậy thì cười ha hả, nói:
"Đúng vậy! Tam Nhãn Huyết Lang nổi danh là hung hãn, khí huyết cuồn cuộn, người thường quả thực không chịu nổi khí huyết trên da sói, bất quá, người có thể mua loại da sói này sao có thể là người thường.
Sau khi mua da sói về, chỉ cần tìm người loại bỏ khí huyết trong đó, đây chính là bảo bối giúp chống chọi với giá rét, hơn nữa lại là da sói màu đỏ, áo da sói màu này, e rằng cả Thiên Kỳ thành cũng hiếm thấy!"
Dừng một chút, lão lại nói:
"Thương hành chúng tôi có thể loại bỏ khí huyết trong da sói, giá cả phải chăng, chỉ cần năm mươi lượng bạc.
Nếu mặc vào người mà có gì bất ổn, thương hành Lão Thụ chúng tôi xin chịu trách nhiệm.
"
Có thương hành đảm bảo, những kẻ lắm tiền nhiều của vừa muốn mua da sói nhưng còn hơi e ngại lập tức yên tâm.
Tiếng ra giá bắt đầu vang lên.
Mỗi lần tăng thêm mười lượng bạc, chẳng mấy chốc đã lên đến bốn trăm lượng.
Sau bốn trăm lượng, tiếng ra giá thưa dần.
Đấu giá sư khẽ gật đầu, hắn đoán giá cuối cùng sẽ không vượt quá năm trăm lượng, xem ra cũng sắp đến hồi kết.
"Ta ra năm trăm lượng!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đám đông.
Mục Thanh Dao nghe vậy thì nhíu mày.
Chủ nhân của giọng nói ra giá năm trăm lượng này chính là tên Giáo úy vừa chê bai tấm da sói.
Dù cho Linh Vân quận chúa thông minh tuyệt đỉnh thì lúc này cũng không khỏi cảm thấy hoang mang.
Sao vừa rồi còn dìm hàng, giờ lại ra giá tranh mua?
Không chỉ Mục Thanh Dao nhận ra giọng nói của gã, đấu giá sư cũng nhận ra, bèn nghi hoặc hỏi:
"Vừa rồi chẳng phải các hạ nói tấm da sói này nhiều nhất là hai trăm lượng sao? Sao giờ lại ra giá năm trăm lượng?"
"Ta thích thì ta mua, dùng chút thủ đoạn thì đã sao? Tại hạ là võ giả bát phẩm, tấm da Huyết Lang này có thể dùng để tôi luyện khí huyết, cường kiện gân cốt, rất có ích với ta.
Ta ra giá năm trăm lượng, mong các vị nể mặt!"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây và đấu giá sư đều bừng tỉnh ngộ.
Mọi người không để ý đến thủ đoạn của gã, dù sao chiêu trò dìm hàng rồi tranh mua rất phổ biến trong hội đấu giá.
Điều khiến mọi người quan tâm chính là công dụng của da Huyết Lang với võ giả bát phẩm.
Võ giả bát phẩm Luyện Cốt cảnh cần phải rèn luyện khí huyết, tôi luyện gân cốt, tiêu tốn rất nhiều của cải, không ngờ da Huyết Lang lại có ích với võ giả bát phẩm.
Trong lúc mọi người bàn tán, lại có người ra giá, nâng giá lên năm trăm năm mươi lượng.
Sau đó lại có kẻ trực tiếp ra giá sáu trăm lượng.
Võ giả bát phẩm ở nơi nhỏ bé như trấn Tàng Thạch thì có thể tác oai tác quái, nhưng đây là Bách Ngọc thành, trọng trấn biên quan.
Ở Bách Ngọc thành, mặt mũi của võ giả bát phẩm chẳng đáng là gì.
Gã Giáo úy hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, hiển nhiên là đã bỏ cuộc.
Cuối cùng tấm da Huyết Lang được bán với giá cao ngất ngưởng là sáu trăm lượng.
Phiên đấu giá đã trôi qua hơn nửa, đấu giá sư tuyên bố nghỉ giải lao, trong đại sảnh nhất thời huyên náo.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi này cũng là lúc mọi người tự do giao dịch.
Rất nhiều người lấy bảo bối ra rao bán hoặc trao đổi, tiếng hỏi giá, mặc cả, rao hàng, chửi bới vang lên không ngớt.
Mục Thanh Dao nhìn chằm chằm vào bóng dáng gã Giáo úy qua tấm rèm, thấy gã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi vào một căn phòng nhỏ.
Xung quanh tầng một có không ít phòng nhỏ kín mít, chỉ có một cánh cửa ra vào mà không có cửa sổ.
Loại phòng này được dùng cho hai bên giao dịch.
Dù sao có một số thứ không tiện mang ra ngoài trước mặt mọi người, hoặc có người lo lắng "của báu chiêu họa", sợ bảo bối của mình bị người khác dòm ngó.
Mục Thanh Dao lập tức xuống lầu, len qua đám đông, đi đến trước phòng nhỏ mà gã Giáo úy vừa vào.
Lợi dụng lúc mọi người qua lại như mắc cửi, nàng giả vờ đi ngang qua, ngồi xổm xuống buộc dây giày da hươu.
Cửa phòng không dày, áp tai vào cửa có thể nghe loáng thoáng tiếng động bên trong.
Hai người, đang nói chuyện với nhau.
"Nói thêm bốn trăm lượng, bán được sáu trăm lượng, chênh lệch hai trăm lượng, ta được một nửa.
"
"Bớt xạo đi! Suýt chút nữa thì hỏng việc, ngươi chỉ nói da Huyết Lang có ích với võ giả là được rồi, thêm mắm thêm muối làm gì, còn phải bày đặt là võ giả bát phẩm, ngươi không sợ dọa người ta chạy mất dép, không ai dám ra giá à…