Trảm Yêu


Trước miếu thổ địa ở phố Nam, người ta dựng lên một đống củi cao hơn nửa người, tưới không ít dầu hỏa.

Khương Hòa bị trói giữa đống củi, xung quanh là đám đông dân chúng đang phẫn nộ.

Một người đàn bà lực lưỡng hùng hổ cầm đuốc tới, miệng không ngừng chửi rủa.

Khương Hòa ngước nhìn trời u ám, cười chua chát.

Nàng từng tưởng tượng cảnh tượng thê thảm khi bị yêu vật cắn chết, cũng từng tưởng tượng bị kẻ thù đâm một nhát kiếm xuyên tim, thậm chí còn tưởng tượng cảnh bị rơi xuống bẫy và chết dần chết mòn.

Nàng đã nghĩ đến rất nhiều cái chết, duy chỉ có chết trong tay dân chúng là điều nàng chưa từng nghĩ tới.

Vận mệnh như đang trêu ngươi nàng.

Nàng không sợ nguy hiểm, cố gắng muốn bảo vệ bách tính thiên hạ, vậy mà chính họ lại muốn giết chết nàng.

Khương Hòa quay đầu, nhìn thấy trong ngôi miếu thổ địa đổ nát, đầu của thổ địa gia như đang nhìn nàng, chế giễu nàng.

Lúc người đàn bà kia sắp châm lửa, một người đàn ông cụt một tay chen ra từ đám đông.

“Mọi người làm gì vậy! Giết người giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ không còn vương pháp hay sao!”, người đàn ông gào lên.

Hắn là đồ tể bán thịt ở chợ.


“Vương pháp cái gì! Vương pháp trị được yêu ma à! Hơn trăm đứa trẻ trúng tà chính là do ả đàn bà này.

Thiêu chết ả thì lũ trẻ mới được cứu!”, một người hét lên.

“Pháp bất vị thân, huống hồ chúng ta thiêu là yêu ma!”, một người khác tiếp lời.

“Đúng vậy, thiêu chết ả ta!”, đám đông phẫn nộ gào lên, giục người đàn bà kia châm lửa.

Người đàn ông cụt tay sốt ruột, gào lên: “Không được thiêu! Nàng ấy là người do Hứa công tử mang về, chắc chắn không phải yêu ma!”.

Hắn nhận ra Khương Hòa nên mới ra sức ngăn cản.

Nghe thấy ba chữ “Hứa công tử”, mọi người đều im lặng, ngay cả người đàn bà kia cũng do dự.

Lúc này, một người trong đám đông lên tiếng: “Mấy hôm nay làm gì có ai lạ đến thị trấn, chỉ có mỗi ả là người ngoài đến.

Từ khi ả ta vào thị trấn thì mới có nhiều chuyện kỳ quái như vậy, chắc chắn là yêu ma rồi! Có khi Hứa công tử cũng nhìn lầm!”.

Một người lên tiếng, rồi đến người thứ hai.

Rất nhanh sau đó, đám đông lại tiếp tục gào thét, đòi thiêu chết Khương Hòa.

Mấy gã đàn ông lực lưỡng đẩy người đàn ông cụt tay sang một bên.

Một mình hắn thì làm sao cản nổi đám đông hung hãn kia.

Người đàn ông cụt tay bị đẩy ngã xuống đất, tuyệt vọng gào lên: “Chính các ngươi mới bị yêu ma ám đấy!”.

Người đàn bà kia tiến đến gần đống củi, hung hăng giơ cao ngọn đuốc.

Nhưng không hiểu sao, ngọn đuốc như bị giữ chặt, mặc cho bà ta có dùng sức thế nào cũng không vung xuống được.

Người đàn bà quay đầu lại thì thấy một bàn tay đang giữ chặt ngọn đuốc.

Phía sau bà ta là một thiếu niên áo đen lạnh lùng, lưng đeo đao, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

“Có phải mấy năm nay Tàng Thạch trấn yên ổn quá nên các ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi không?”, Hứa Thanh lạnh lùng nói.

Người đàn bà kia sợ hãi vội vàng buông tay, lùi lại mấy bước.

Đám đông im phăng phắc, mọi người đều vô thức lùi lại, nhường ra một khoảng trống trước miếu thổ địa.


Hứa Thanh cầm đuốc, nhìn quanh rồi nói: “Muốn gặp yêu ma lắm phải không? Được, ngày mai ta sẽ mang về cho các ngươi xem cho đã!”.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm vang dội từ bầu trời, khiến mọi người run rẩy, vội vàng lùi xa thêm mấy trượng.

Dường như đối với bọn họ, Hứa Thanh còn đáng sợ hơn cả yêu ma.

Nghe tin có chuyện, rất nhiều người từ xa chạy đến.

Trong số đó có một người đàn ông nhỏ gầy chen vào đám đông, nhảy dựng lên, giáng cho người đàn bà kia một cái tát.

“Bà điên! Ai bảo bà đến đây làm loạn hả? Người do Hứa công tử mang về thì sao có thể là yêu ma được! Đầu bà bị đá à?”, người đàn ông gầy gò quát.

Người đàn bà kia ấm ức nói: “Ông đánh vợ thì giỏi lắm à? Con tôi sắp chết rồi, không phải do yêu ma thì là do cái gì?”.

Người đàn ông gầy gò tức giận quát: “Dù con tôi có chết thì tôi cũng tin tưởng Hứa công tử! Năm ngoái, nếu không có Hứa công tử thì những người trong mỏ chúng ta đều chết hết rồi! Ai không tin thì bước ra đây!”.

Mọi người nghe vậy đều cúi đầu xấu hổ.

Sự tồn tại của Hứa Thanh ở Tàng Thạch trấn giống như một truyền thuyết.

Tuy dân chúng có ngu muội nhưng không phải là kẻ ngốc.

Tàng Thạch trấn được yên ổn nhiều năm như vậy, không phải do quan phủ mà là do một tay Hứa Thanh – vị thợ săn yêu quái ở Thanh Hồ sơn – dẹp yên.

Một đội nha dịch vội vã chạy đến, dẫn đầu là Vũ Đại Xuyên.

Sau khi hỏi rõ tình hình, Vũ Đại Xuyên tức giận, dọa sẽ bắt hết những kẻ gây rối về nha môn.


Lập tức, trước miếu thổ địa vang lên tiếng kêu xin tha.

Hứa Thanh cởi trói cho Khương Hòa, đưa nàng rời khỏi đó.

Lúc hai người về đến đầu ngõ Bố Y thì trời đổ mưa.

“Sao huynh lại đến đây?”, Khương Hòa khẽ hỏi.

“Đưa muội đến Bách Ngọc thành.” Hứa Thanh vừa lắc lắc viên ngọc bội trên cổ vừa nói: “Chắc chắn nó đáng giá hai trăm lượng bạc chứ?”.

Khương Hòa mỉm cười, gật đầu: “Đáng giá.”

“Chuyện trên núi không tính là cứu mạng, có muội hay không thì ta cũng sẽ giết con sói yêu kia.

Coi như đây là phí hộ tống vậy.”, nói rồi Hứa Thanh cất ngọc bội vào trong áo, “Nhưng ta nói trước, ta chỉ đưa muội đến Bách Ngọc thành, một bước cũng không đi thêm.

Đến lúc đó, muội tự tìm cách về kinh thành, chúng ta coi như xong chuyện.”

Khương Hòa yên lặng nhìn chàng trai áo đen trước mặt, khẽ nói: “Đa tạ huynh.”

“Không cần khách sáo, đây chỉ là giao dịch, ngươi tình ta nguyện.

Chuyện hai trăm lượng bạc thì ta vẫn nhận lời được.”, Hứa Thanh đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận