Trấn Âm Quan


"Vô Kỵ đến rồi à.

" Nhìn thấy tôi, trên mặt Lưu Hiểu Thúy liền nở một nụ cười gượng gạo, tôi cũng không để ý lắm, dù sao thì chồng cô ta vừa mới mất, muốn cô ta cười rạng rỡ, là điều không thể.


Tôi gật đầu đi vào thắp hương cho Vương Viễn Thắng, sau đó nhìn Lưu Hiểu Thúy bên cạnh, hỏi: "Dì Hiểu Thúy, chuyện là như thế này, cháu nhớ chú Viễn Thắng có một chiếc điện thoại rất tốt, cháu không nỡ mua điện thoại mới, cho nên cháu đến hỏi, dì có thể bán chiếc điện thoại đó cho cháu hay không?"

Đây là lời nói mà tôi đã nghĩ sẵn từ trước, dù sao thì, trực tiếp hỏi Lưu Hiểu Thúy về điện thoại của Vương Viễn Thắng, hình như cũng không tìm được lý do thích hợp nào, tôi cầm chiếc điện thoại cũ của mình, là loại điện thoại có phím bấm, thật sự có chút quê mùa.


Nghe thấy lời tôi nói, Lưu Hiểu Thúy rõ ràng là không kịp phản ứng, có lẽ cô ta cũng không ngờ rằng tôi lại đến mua điện thoại cũ.


Hơn nữa, còn là điện thoại của người chết, vốn dĩ, ở nông thôn rất kiêng kỵ chuyện này.


"Cháu không nói, dì cũng quên mất, lúc dọn dẹp đồ đạc, hình như dì không thấy điện thoại của Viễn Thắng.

" Lưu Hiểu Thúy ngẩn người một lúc, sau đó đột nhiên nói.


Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Hiểu Thúy, tôi thầm chột dạ, quả nhiên, điện thoại của Vương Viễn Thắng đã bị người ta lấy đi, mà người lấy chiếc điện thoại này, rất có thể chính là kẻ đã giết Vương Viễn Thắng.



Tôi không hiểu, tại sao tên này lại muốn giết Vương Viễn Thắng.


Nói chuyện với Lưu Hiểu Thúy mấy câu, tôi liền rời khỏi nhà Vương Viễn Thắng, Lưu Hiểu Thúy không biết điện thoại đã biến đi đâu, hỏi thêm cũng vô ích, hơn nữa, rất có thể, chiếc điện thoại đó đang ở trong tay người đã cứu tôi tối hôm qua.


Khi đi dạo trong thôn, tôi cố ý đi về phía nghĩa địa, từ xa, tôi nhìn thấy mộ của Vương Viễn Thắng đã được sửa sang lại, đất được lấp đầy, hơn nữa, tôi còn nhìn thấy có người đi xuống từ bãi đất bằng phẳng kia.


Xem ra, những dấu vết tối hôm qua đã bị người ta che giấu, nếu không, thi thể chui ra ngoài, mà mộ không được xử lý, thì những người đi ngang qua bãi đất bằng phẳng kia, không thể nào không biết được.


Nhưng thi thể có còn trong mộ hay không, thì không ai biết.


Trở về nhà, tôi lấy điện thoại ra, sau đó gửi tin nhắn cho số điện thoại của Vương Viễn Thắng: "Tại sao ông lại muốn giết Vương Viễn Thắng?"

Sau khi tôi gửi tin nhắn, mười mấy phút sau, đối phương mới trả lời.


"Ai nói với cậu là tôi đã giết Vương Viễn Thắng? Tôi chỉ là đến ngăn cản, nhưng không kịp, thuận tiện lấy điện thoại đi thôi.

"

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi nhíu mày, tôi không biết có nên tin lời tên này nói hay không, nhưng hình như tôi không có lựa chọn nào khác.


"Vậy ông có biết là ai đã giết ông ta hay không?"

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó gửi tin nhắn.


Rất nhanh, đối phương đã trả lời tin nhắn.


"Cậu đoán xem, cuộc gọi cuối cùng trong điện thoại của Vương Viễn Thắng là ai gọi đến?"

Đối phương không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại tôi, nhìn thấy dòng chữ này, tôi đột nhiên trợn to hai mắt, tôi nhớ Lưu Hiểu Thúy đã từng nói, trước khi Vương Viễn Thắng từ thị trấn về thôn, ông ta đã nhận được một cuộc điện thoại, trông có vẻ rất gấp gáp.



Vậy thì, người gọi điện thoại cho Vương Viễn Thắng, rất có thể chính là kẻ đã hại chết Vương Viễn Thắng.


Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gửi câu hỏi: "Là ai?"

Sau khi gửi tin nhắn, tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.


****

Nhưng có vẻ như kẻ đó đang cố tình úp úp mở mở, hắn ta im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài khiến tôi bứt rứt, đứng ngồi không yên.


Đúng lúc tôi định nhắn thêm một tin nữa thì điện thoại bỗng rung lên hai cái, một tin nhắn MMS hiện lên.

Chần chừ giây lát, tôi vội vàng mở tin nhắn ra.


Ảnh hiển thị đang tải, cảm giác chờ đợi thật sự là một cực hình, hơn nữa mạng ở nông thôn vốn đã không tốt, cái điện thoại cùi bắp này của tôi lại càng chậm hơn.


Mãi đến mấy phút sau, tôi mới thấy con số tải xuống nhảy lên 99%, khi bức ảnh cuối cùng hiện ra, một ảnh chụp màn hình xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi, trông giống như ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc gọi.


Chỉ là điện thoại của tôi phải phóng to lên mới có thể nhìn rõ.


Sau khi phóng to, tôi chú ý đến số điện thoại trên cùng, thời gian hiển thị là khoảng sáu giờ chiều hôm kia.



Và khoảnh khắc nhìn rõ số điện thoại đó, tôi như bị ai đó đấm mạnh vào ngực, cả người ngã bịch xuống ghế, nhìn chằm chằm vào dãy số đó hồi lâu, tôi vẫn không ngừng lắc đầu.


“Sao… Sao có thể như vậy?”

Tôi không thể nào không nhận ra số điện thoại đó, vì đó là số của ông nội tôi!

Nói cách khác, chiều hôm kia, ông nội đã gọi điện thoại bảo Vương Viễn Thắng về làng, sau đó Vương Viễn Thắng đã tự tử vào tối hôm đó, chẳng lẽ cái chết của Vương Viễn Thắng có liên quan đến ông nội tôi sao?

Tôi nhìn đi nhìn lại bức ảnh trong tay, muốn tìm người xác nhận, nhưng lại phát hiện ra bản thân căn bản không có ai để hỏi, kẻ đó gửi bức ảnh này cho tôi, rõ ràng là muốn nói cho tôi biết, cái chết của Vương Viễn Thắng có liên quan đến ông nội tôi.


Muốn xác nhận với ông nội, bây giờ căn bản là không thể, điện thoại của ông nội hoàn toàn không liên lạc được.


Nghĩ một hồi, tôi nhắn tin vào số điện thoại của Vương Viễn Thắng: "Ông muốn nói gì?"

"Tôi không muốn nói gì cả, chỉ là cho cậu xem những gì tôi thấy được.

"

Nhìn nội dung tin nhắn, tôi im lặng, rốt cuộc thì kẻ này đang muốn làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận