Trần Hoan

Mùa đông năm nay lạnh cực kì, trên khung cửa sổ đã kết một lớp băng thật dày.

Ngón tay giữa khẽ chạm lên pha lê, xem từng chút băng tuyết kia hòa tan dưới đầu ngón tay, dường như cậu ghét bỏ băng tan quá chậm, liền giơ tay áp đi lên.

Cậu nhìn ảnh ngược bản thân trong gương, áo bông cùng len lông cừu, bụng cao cao phồng lên, được một bàn tay khác che chở, ngăn cách gió lạnh từ bên ngoài thổi tới.

Đã sắp qua 12 giờ khuya, mà Trần Mộc còn chưa có trở về. Một bàn tiệc sinh nhật vì Trần Mộc mà chuẩn bị chưa hề được động tới, sớm đã lạnh thấu.

Sầm Hoan lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại được đặt ở mục quay số nhanh số 1.

“Alo, xin chào.” Là thanh âm của một cậu trai trẻ.

“Ai.”

Thanh âm của Trần Mộc từ bên cạnh truyền đến, trầm thấp lại dễ nghe, còn mang theo chút gợi cảm khàn khàn khi say.

“Là Sầm tiên sinh.”


Di động rốt cuộc chuyển tới tay chính chủ: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?”

Sầm Hoan không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh uống rượu?”

“Xã giao, không từ chối được.” Y nhẹ nhàng đáp bâng quơ.

“Em nghỉ ngơi sớm chút, thời gian mang thai phải đặc biệt chú ý thân thể.”

Trần Mộc ngoài miệng nói lời quan tâm, thế nhưng y thậm chí không thèm giải thích về cậu trai đang ngồi bên cạnh.

Sầm Hoan không phải kẻ ngốc, cậu biết Trần Mộc có người khác. Nhưng cậu yêu Trần Mộc nhiều năm như vậy, từ thời đại học đến khi chạm tuổi ba mươi, tình cảm sớm tựa như thói quen, nào nói vứt bỏ liền có thể dứt ra được. Cậu sợ mình một khi nói ra, liền ngoài mặt giả dối cũng không thể kiên trì nổi.

Bàn tay đáp trên mặt kính từ lâu đã tê đến lạnh cứng, cậu mới lặng lẽ rút tay về.

“Em đi ngủ đây, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi. Sinh nhật vui vẻ.”


Trần Mộc thoáng sửng sốt, mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, lập tức liền nói: “Ừm, ngủ ngon.”

Trần Mộc cất điện thoại đi, đầu óc choáng váng vô cùng, Hứa Hoài muốn dìu y trở về phòng, lại bị Trần Mộc thô lỗ bắt tay, mặt mày lạnh lùng.

“Tôi hẳn không hề cho phép cậu đụng đến điện thoại của tôi.”

Hồi lâu, Trần Mộc buông tay, tiện đà xoay người khẽ hôn Hứa Hoài.

“Anh đi đây, ngủ ngon.”

Mỗi lần tới ngày sinh nhật Trần Mộc, Sầm Hoan đều sẽ chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, kèm theo một chai vang đỏ. No ấm sinh dâm dục, hơn nữa có rượu vang trợ hứng, một bữa cơm thường ăn được một nửa liền chuyển qua địa điểm khác, Trần Mộc thích bàn bếp nhất, còn Sầm Hoan lại kháng cự cửa sổ sát đất.

Nhưng mà mặc kệ nơi nào, đều là kiều diễm lại ngọt ngào.

Không biết là xuất phát từ áy náy hay chột dạ, Trần Mộc về nhà, dưới tác dụng của đống rượu chỗ Hứa Hoài khiến y hưng phấn cực kì.

Sầm Hoan nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, trong tivi đang chiếu một bộ phim đêm buồn tẻ.

Cậu cảm giác dường như ai đó đang từng chút gặm cắn cổ mình, cổ áo cũng bị ai đó kéo ra. Hương vị quen thuộc khiến cậu từ bỏ giãy giụa, người kẻ đang cả gan làm loạn kia ngửi được mùi hoa diên vĩ, động tác càng thêm tùy ý, men rượu bốc lên khiến Trần Mộc không còn biết hôm nay là hôm nao, chỉ biết liếm liếm vành tai Sầm Hoan, kêu lên.

“Hứa Hoài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận