Trần Hoan

Trần Mộc nhìn thấy Sầm Hoan như vậy, trong lòng giống như bị một con dao cùn cứa vào, mà chính y lại là đầu sỏ gây tội.

Trần Mộc có chút hoảng loạn, chợt nhớ tới ba năm kia y đã tìm kiếm tung tích của Sầm Hoan, không thể quên nổi. Y dọc theo mi cốt, đến mũi, hôn lên từng tấc da thịt, phảng phất như phải làm như thế mới có thể cho y cảm giác mình thực sự đang được ôm lấy Sầm Hoan vào lòng.

Y hôn lên khóe môi cậu, từng chút từng chút, cạy ra môi răng, triền miên quấn lấy.

Omega trời sinh mẫn cảm, huống chi kẻ đốt lửa lại là một Trần Mộc vô cùng quen thuộc kia.

Sầm Hoan vừa giãy giụa vừa đáp lại y, một bộ dụng cự còn nghênh, xạ hương cùng hoa diên vĩ trộn lẫn vào nhau, một cái cường thế nùng liệt, một cái uyển chuyển mà dài lâu.

Nhưng Sầm Hoan lại không thể kiềm chế nổi suy nghĩ của bản thân, Trần Mộc cùng cái kẻ gọi Hứa Hoài kia, bọn họ… làm như thế nào đây? Trần Mộc cũng sẽ hôn một đường từ xương quai xanh kẻ kia cho đến ngực hắn, cũng sẽ ôm hắn khàn khàn kêu bảo bối sao? Cũng sẽ ôm chân hắn, bày ra các loại tư thế khiến người hổ thẹn, mà Hứa Hoài sẽ dục cự còn nghênh sao?

Không, dục cự còn nghênh từ trước tới nay chỉ có cậu mà thôi, bọn họ chắc chắn nhiệt tình như hỏa cởi mở hòa hợp đi.


Bỗng nhiên ngực tê rần, Trần Mộc cắn lên ngực cậu, y cực sợ biểu cảm kia của Sầm Hoan.

Sầm Hoan hoàn hồn, bật cười, không rõ là đang cười ai.

Trần Mộc chỉ có thể càng thêm ôn nhu, thân thể cảm giác mười phần vui sướng, thế nhưng không rõ trong ngóc ngách nào đó, lại tràn đầy cảm giác đau đến thắt lại.

Như là tình yêu của người cá trong truyện cổ tích, nhìn thì hạnh phúc vui vẻ đấy, nhưng cũng đau như bị dao khoét lấy trái tim.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cậu biết Trần Mộc ôm mình mang vào phòng tắm rửa ráy, nhưng cậu lại chẳng còn tâm trí đi quan tâm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời tối mịt, Trần Mộc nằm ngủ bên cạnh, hai người ôm.

Sầm Hoan tránh ra, Trần Mộc liền tỉnh lại, nhưng không buông tay.

“Em đói bụng không.” Trong giọng nói lộ ra một chút thỏa mãn.

“Có.”

“Vừa vặn còn kịp, bờ biển có tiệc lửa trại, đi xem xem.”


Lửa trại tiệc tối tựa như một party BBQ, dân bản xứ bày quầy nướng, có cá tôm, cua, rong biển cùng hàu.

Càng tới gần lửa trại, mọi người rồng rắn nối thành một vòng tròn ca hát khiêu vũ, hơn nửa là du khách, động tác mỗi người một kiểu, không khí lại vui vẻ lạ thường.

Hai người đều rất đói bụng, nướng BBQ thực mau được mang ra, bên cạnh để gia vị đặc biệt của địa phương cùng tương ớt.

Sầm Hoan nhớ tời thời đại học, cậu dẫn Trần Mộc đi chợ đêm ăn xiên nướng, Sầm Hoan thích ăn cay, mà ba Trần ở C thành, người bên ấy thích ngọt không ăn được cay, Trần Mộc không nói, cậu cũng không biết, còn kêu ông chủ cho nhiều cay.

Hai người xách túi cùng bia, đến bên băng ghế cạnh hồ ngồi xuống, Trần Mộc gặm từng miếng nhỏ ăn, không đành lòng nhiễu hứng thú của cậu.

Sầm Hoan thấy y cắn một miếng phải uống một ngụm bia, mới chợt nhận ra: “Anh không thể ăn cay à, sao không nói sớm.”

Trần Mộc đáp: “Không sao, kiểu gì cũng phải học ăn cay, ai bảo anh thích một bé ớt cay cơ chứ?”

Sầm Hoan dở khóc dở cười: “Nói linh tinh.”


Trần Mộc lại được đà tiến tới: “Tiểu Hoan, thật sự cay quá đi mất, em giúp anh giải nhiệt đi.”

Sầm Hoan quay đầu, định hỏi làm thế nào để giải, trên môi đã cảm nhận được hai mảnh mềm mại.

Hiện tại, Trần Mộc đã tỉnh bơ tự mình thêm tương ớt, y thực sự từng chút một tập ăn cay, dần dà còn ăn được cay hơn so với rất nhiều người nghiện cay.

Sầm Hoan chợt nhớ tới một câu hát.

“Càng chấp mê, càng tra tấn, hồi ức còn đang châm ngòi thổi gió.”

Cậu cười khổ thầm nghĩ, câu hát này cũng coi như hợp với tình hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận