Editor: Bộ Yến Tử
------------------------
Bên trong Tử Linh chi tháp dù là ban ngày hay ban đêm đều âm trầm giống nhau, thấm thoát đã qua hơn nửa ngày.
Trên chiếc bàn thí nghiệm loang lổ bày rất nhiều dược liệu quý giá.
Ngoại trừ nước Vong Xuyên vốn mang màu sắc vong linh, những loại dược liệu khác ở trong tầng hầm âm u này đều lộ ra màu sắc u uất, nhiều loại dược liệu hòa quyện mùi thơm vào nhau, vẫn không che đi được hương vị xác thối quanh năm tại đây.
"Khặc khặc...!Lão quỷ, quyển sách đầu tiên mà đồ đệ bảo bối của ngươi xem chính là quyển sách xằng bậy [Mười hung địa ở Man Đồ đại lục] kia! Một đoàn vong hồn lão thử nho nhỏ đang phiêu phù cạnh chân nam tử.
So sánh với phòng đọc sách, tầng hầm này hoàn toàn âm u.
Nhiều năm qua, nam tử càng thêm quen việc nhìn vật trong bóng tối.
Ánh sáng đối với hắn mà nói, đã là có cũng được mà không có cũng không sao.
"Lại không nói gì! Ở trước mặt đồ đệ ngươi, không phải rất có thể tách ra sao?" Vong hồn lão thử từ bên chân trái nhảy sang chân phải.
"Hứ, còn tưởng rằng sau khi thu đồ đệ ngươi sẽ giống con người một chút.
Kết quả vẫn là bộ dạng người không ra người, quỷ không quỷ dáng, chi bằng ngươi đem thân thể này nhường cho ta, ta vẫn còn hơn ngươi..."
Lời của vong hồn lão thử còn chưa dứt, cỗ thi thể nằm ngang trên bàn đột nhiên mở đôi mắt đỏ ngầu, hai chân rơi xuống đất, tay cầm dao găm đâm về phía vong hồn lão thử.
"Hừ, lão quỷ chết tiệt! Lại là chiêu này!" Bóng xám lóe lên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng vong hồn lão thử.
Nam tử không hề để tâm việc vong hồn lão thử chạy mất, ngược lại còn tùy ý nó, hắn nghĩ tới tên đồ đệ mình mới thu nhận.
Tử Linh huyết mạch là huyết mạch học Vong Linh ma pháp tốt nhất, nó có ưu thế giao lưu tinh thần cùng sinh vật vong linh mà các huyết mạch khác không thể so sánh.
Nhưng mà, ưu thế này ẩn giấu một thiếu sót chí mạng.
Giao lưu tinh thần tốt hơn cũng đồng nghĩa càng dễ bị sinh vật vong linh phản phệ, tiếp theo sẽ bị chúng cướp đoạt nhục thể.
Nếu nói, trong lúc người bình thường cùng sinh vật vong linh giao lưu, chỉ có một con đường còn huyết mạch tử linh có tới năm.
Điều này khiến huyết mạch tử linh có thể nhanh chóng hiểu rõ sinh vật vong linh hơn, tiến tới thúc đẩy sinh vật vong linh.
Nhưng mà, lúc sinh vật vong linh mưu toan phản phệ, thêm một thông đạo có nghĩa độ phù hợp của thân thể cùng sinh vật vong linh tốt hơn, tinh thần người mang huyết mạch tử linh lại càng nhanh chóng bị sinh vật vong linh khống chế.
Huyết mạch tử linh đối với sinh vật vong linh mà nói, là mỹ vị và cũng là vật chứa tốt nhất.
Sinh vật vong lịnh để mắt tới Tu Lang tuyệt đối không ít.
Từ lúc Tu Lang xông vào Tử Linh chi sâm, nếu không phải nam tử kịp thời chạy tới, e là hắn đã sớm bị sinh vật vong linh thôn phệ.
Trận gió khiến Tu Lang choáng váng, kẻ đứng đầu không phải nam từ mà chỉ là một oán linh.
Có một loại dược tề vừa vặn có thể khắc chế vong linh, hạ thấp tỉ lệ phản phệ.
Chính là Trấn Linh dược tề trong tay nam tử, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn chặn, nhưng ít ra có thể dùng làm phòng ngự lúc gặp phản phệ.
Bây giờ, chỉ thiếu một vật liệu cuối cùng để điều chế Trấn Linh dược tề, là thần quang chi thủy của Quang Minh thần điện.
Pháp thuật hệ Quang Minh vừa vặn khắc chế vong linh, vong linh thủ hạ của Liễm Hồn đến Quang Minh thần điện còn không vào được, nói chi cầm thần quang chi thủy tới tay.
Muốn lấy được thần thủy, chỉ có tự hắn đến.
Huống hồ, nam tử nghiên cứu nhiều năm vẫn chưa tìm ra cách khắc chế vong linh hệ Quang Minh, lần này đi Quang Minh thần điện quan sát một phen cũng có thể xem đây là cái đường tắt không tệ.
Lúc mới tấn cấp ma pháp sư cấp ba, Tu Lang liền có thể dùng tinh thần liên hệ với sinh vật vong linh cấp thấp nhất, từ đó tiến hành thức đẩy sinh vật vong linh.
Dựa vào thiên phú của hắn, chỉ mới tấn cấp hai mấy ngày, muốn lên cấp ba cũng sẽ không quá một tháng, thậm chí là ngắn hơn.
Đợi sau khi Tu Lang tăng lên cấp hai, phải dạy hắn điều chế dược tề.
Điều chế dược tề có yêu cầu về hỏa diễm rất cao, có thể rèn luyện Tu Lang về năng lực khống chế ma pháp.
Chuyện này cực kì quan trọng đối với việc Tu Lang rèn luyện ma pháp cơ sở.
Phương thuốc điều chế dược tề nhiều vô số kể, trình tự rất rườm rà, lại nhiều kỹ xảo.
Không giống ma pháp, không thể rời đi mấy nguyên lí trọng tâm, dựa vào chú ngữ cùng tâm đắc liền có thể nắm giữ được bảy tám phần.
Còn lại, phải dựa vào việc thực chiến để củng cố.
Cho nên, tốt nhất phải chiếm được thần quang chi thủy trước khi Tu Lang tấn cấp thực tập ma pháp sư.
Từ Tử Linh chi sâm đến chỗ Thánh Quang liên minh của Quang Minh thần điện, tuyệt đối không gần.
Thời gian rất là gấp gáp.
Nghĩ đến đây, sau khi nam tử truyền âm gọi Tu Lang về thì bước ra khỏi tầng hầm, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cái áo bào pháp sư màu đen.
Cầm áo bào lạnh băng trong tay, gắn vào hai cái ma pháp trận cỡ nhỏ.
Một cái có thể ổn định tâm thần pháp sư, có tác dụng triệu hồi ma tốc độ cùng tinh thần lực, một cái khác thì có thể mở rộng phạm vi cùng lực công kích pháp thuật.
Ở viền áo bào, mạ một vòng thâm uyên bí ngân, đây là nguyên nhân khiến áo bào luôn băng lãnh.
Thâm uyên bí ngân cùng nguyên tố có lực tương tác cực cao, bản than còn có hiệu quả phòng ngự mạnh mẽ.
Độ cứng rắn có thể sánh cùng vảy rồng, bất luận là đối kháng công kích vật lý hay là công kích pháp thuật, đều có năng lực phòng ngư không tệ.
Pháp sư bào băng lãnh như thế còn có nguyên nhân khác, chính là vải.
Nguyên liệu dùng để may áo chính là tơ nhện Tà Nhãn Ma Chu ở vực sâu vô tận.
Tà Nhãn Ma Chu dùng tơ nhện làm vũ khí, tung hoành ngang dọc ở vô tận vực sâu, khó có địch thủ, cũng nói rõ độ bền của loại tơ này.
Lại thêm Thần Cấp phụ ma, cái tên Huyền Niệm chi bào pháp sư ra đời, không thể nghi ngờ là bảo vật vô giá.
Nhìn bề ngoại cực kì bình thường, ánh sáng của thâm uyên bí ngân không giống bí ngân thông thường, vải tơ nhện cực kì bền, toàn than đen nhánh, không có chút lộng lẫy nào.
Đáng tiếc, Huyền Niệm chi bào không có tác dụng gia trì pháp thuật đối với vong linh pháp sư.
Nam tử tháo chiếc mũ che màu xám xuống, thay bằng Huyền Niệm chi bào.
Mái tóc màu vàng kim dài tuôn ra.
Đáng tiếc, nhiều năm sinh hoạt không thấy mặt trời, khiến mái tóc kia không còn lấp lánh như năm đó.
Quanh năm ẩn sau lớp áo choàng, hiếm khi lộ ra ngoài.
Năm tháng chưa từng lưu lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt này, chỉ có sắc mặt trắng bệch, nói rõ thói quen sinh hoạt khác người thường của chủ nhân gương mặt.
Chỉ một lát, nam tử đã ở bên ngoài Tử Linh chi tháp, vận khởi phi hành thuật, nhanh chóng lao về phương bắc.
Ma pháp sư đến cấp bảy, có thể nắm giữ phiêu phù thuật, đến cấp chín thì có thể nắm giữ phi hành thuật.
Cả hai đều là trợ lực cực lớn đối với ma pháp sư.
Bầu trời một mảnh trong xanh, Tử Linh chi sâm lại là một khoảng trời dày đặc hắc ám đến tĩnh mịch.
Từng mảng cây cối che trời, bám một tầng khí tức vong linh thật dày, dày đến mức suýt chút nữa hóa thành hắc vụ.
Tử khí đen nghịt, tràn ngập trong rừng, khí tức trầm úc, ngay cả không khí đều không thể lưu động.
"Ngao!"
"Ngao!"
...
Lọt vào tai là tiếng gầm rú thê lương của sinh vật vong linh, nhưng xưa nay chưa từng có sinh vật vong linh nào dám can đảm công kích nam tử.
Cùng nhau tồn tại nhiều năm, nhường nam tử cùng đông đảo sinh vật vong linh đạt thành nhận thức chung không xâm phạm lẫn nhau.
Trong đông đảo sinh vật vong linh xao động, cũng có dị loại an tĩnh.
Bất đồng với các vong hồn khác, ngũ quan hắn cực kì rõ ràng, gương mặt vừa tựa như lãnh khốc lại như tường hòa.
Tầm mắt sau khi tiến vào dị loại, nam tử phi hành có chút đình trệ.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng nam tử vận khỏi phi hành thuật, nhanh chóng bay khỏi Tử Linh chi sâm.
Trước đây thật lâu, nam tử là nhân vật phong vân ở Man Đồ Đại Lục.
Thế nhân vừa nhắc tới Phất Lạp đế quốc Cách Lan, chung quy đều sẽ đánh giá ---- kì tài ngàn năm, là người đầu tiên tấn cấp Pháp Thần.
Cũng chính bởi vì hắn, Cách Lan thành mới có vinh quang một thời.
Bây giờ, nam tử xưng mình là Liễm Hồn.
Thu liễm vong linh, luyện hóa hồn phách.