“Hạo à có tín hiệu rồi mau qua đây”
“Sao rồi có manh mối gì sao?”
“Phải tôi thấy định vị của cô ấy ở hướng bắc? “
“Hướng bắc? Nếu đi thẳng từ công ty tới hướng đó thì chỉ có một ngôi làng bỏ hoang xung quanh toàn cây cối vs ruộng hoang”
“Làng bỏ hoang? Làng bỏ hoang? À tôi nhớ ra rồi chắc chắn Gia Hân đã chạy tới đó”
“Phương Lãnh bây giờ cậu đi triệu tập người 30’ sau xuất phát”
“Được”
- Gia Hân à đợi anh rất nhanh thôi anh sẽ tới với em đợi anh.
Trần Hạo có được ít manh mối về Gia Hân anh đã có phần nào nhẹ nhõm nhưng anh không nghĩ tới việc là nếu anh còn không mau đến nữa thì Gia Hân đã không chống đỡ nổi Tô Mộng Vũ rồi
“Sếp đã chuẩn bị xong có thể xuất phát”
“Được đi thôi”
- Trần Hạo mặc bộ âu phục đen quyền lực theo sau là Phương Lãnh cả người một màu trắng tinh khiết là dàn anh em của họ
- Bọn họ khởi hành xuất phát tới ngôi làng bỏ hoang nằm hướng bắc
[….]
- Nhà Hoang….!
“Hazz dù bây giờ cô có cầu trời khấn phật đi chăng nữa cũng không ai tới giúp cô đâu! Ngôi làng này nằm rất xa thành phố sẽ không ai nghĩ là cô chạy tới đây đâu”
“Cô đừng có qua đây! Đừng qua đây”
“Chội chội là cô tự mình chạy tới đây chả qua là tôi tình cờ bắt gặp đâu phải cố ý.
Một khi đã đến đây sẽ đều chết thế nên tôi chỉ tiện tay giúp cô đoạn đường cuối cùng mà thôi”
“Cô mà dám làm gì tôi…Trần Hạo tuyệt đối sẽ không tha cho cô”
“Vậy sao? Để tôi xem người tình của cô có đến kịp để cứu cô không.
Tôi cho cô thời gian 1 tiếng nếu anh ta không tới kịp thì là do số của cô đã tận rồi”
- Tô Mộng Vũ đắc ý với hành động của mình mà không lường tới hậu quả sắp âp xuống người cô.
Cô cho Gia Hân 1 tiếng đồng hồ để đợi Trần Hạo tới cô nghĩ kế hoạch của cô đã rất chu toàn nên đắc ý cười nhạo Gia Hân
“Người đâu treo cô ta lên đánh cho tôi đánh đúng 1 tiếng đồng hồ”
“Vâng “
- Tô Mộng Vũ cho người treo người Gia Hân lên cao rồi liền tục dùng cây và roi đánh lên người cô ấy.
Những tiếng hét thảm thiết những tiếng van xin đều vô dụng.
Gia Hân lúc này đã đau đến mức muốn chết đi sống lại
“Đã 20’ trôi qua rồi tạt nước cho cô ta tỉnh lại”
- Gia Hân đau đến mức ngất đi nhưng Tô Mộng Vũ đâu để cô yên hễ cô cứ ngất là Tô Mộng Vũ lại cho người tạt nước muối lên cô.
Những vết bị đánh đến rỉ máu hoà trộn vào dòng nước muối kiểu hành hạ này thật quá dã man mà
[….]
“Mau lên! Hạo à tín hiệu càng ngày càng gần”
“Chúng ta đang ở đầu ngôi làng cậu xem chính xác nó nằm ở đâu”
“Đi theo hướng này đúng rồi tín hiệu càng mạnh hơn rồi”
- Đám người của Trần Hạo đã đuổi đến nơi mà Gia Hân bị bắt họ lần theo tín hiệu định vị trên người cô mà đi
[….]
“Hazz Gia Hân à Gia Hân đã 25’ trôi qua rồi cô nghĩ người tình của cô có đến không?”
“Anh ấy nhất định sẽ đến! Hạo à cứu em”
- Tô Mộng Vũ thấy cô như vậy mà ôm bụng cười cô không biết lúc này hên ngoài đang có cuộc ẩu đả người của Tô Mộng Vũ đều bị người của Trần Hạo bắn gục tại chỗ.
Trần Hạo chưa vội đi vào trong mà anh chõ người cài bom xung quanh căn nhà rồi đổ dầu lên
- Sau khi dọn dẹp mấy tên rác rưởi bên ngoài xong Trần Hạo cùng Phương Lãnh mới tiến vào ngôi nhà hoang đó
“Rầm” tiếng đạp cửa phát ra làm cho những người bên trong căn nhà phải quay đầu lại nhìn.
Tô Mộng Vũ há hốc mồm khi thấy Trần Hạo đến
“Gia Hân…!” Trần Hạo hét lên một tiếng Tô Mộng Vũ liền lấy súng chĩa thẳng vào Gia Hân để đe doạ anh
“Anh đừng qua đây! Anh có tin là tôi sẽ bắn chết cô ta không”
“Được nếu cô dám bắn thì tôi cũng dám giết người này”.
Nói xong Trần Hạo kêu người lôi người tình của Tô Mộng Vũ vào anh cầm súng chĩa thẳng đầu hắn rồi cười khểnh
- Tôi nghe nói đây là người tình nhiều năm của cô nhỉ bây giờ mà cho anh ta chết thì có uống quá không?
[……].