Trận Vấn Trường Sinh


Tông môn mở cửa, chiêu nạp đệ tử, truyền thụ tri thức tu hành và kỹ nghệ.

Đệ tử bái nhập tông môn, tu luyện học tập, thì cần giao nạp học phí.
Tông môn phẩm cấp khác nhau, giao nộp tiền học phí cũng khác nhau, càng là tông môn thượng phẩm, phí học càng đắt đỏ.
Thông Tiên Môn ở giới tu đạo chỉ là tông môn nhất phẩm, nhưng ở Thông Tiên Thành chỉ có tông môn nhất phẩm, lại là tông môn lớn nhất, mỗi năm tu hành cần một trăm linh thạch, đây còn chưa tính các loại thu phí tạp nham khác.
Một trăm linh thạch không tính là quá đắt, nhưng cũng tuyệt đối không rẻ, gần như là tiền lời một năm của tán tu Luyện Khí bình thường, điều kiện tiên quyết là không có bệnh thương tổn, hoặc là những nơi khác cần tiêu phí một số lớn linh thạch.
Một khi có bệnh có tai ương, hoặc là gặp phải khó khăn cần phải dùng linh thạch giải quyết, một năm không thu hoạch được gì cũng là một vấn đề lớn.
Năm mới rất vui vẻ, nhưng một khi hết năm, trọng trách tu đạo sinh hoạt tựa hồ lại đè ép xuống.
Mặc Sơn đặt một túi trữ vật lên bàn, có chút áy náy nói: "Ta tìm mấy huynh đệ mượn chút linh thạch, cộng thêm số trước đó, tổng cộng hơn tám mươi viên..."
Liễu Như Hoa an ủi: "Ngày mai ta cũng đi tìm chưởng quầy của thiện lâu, tìm hắn dự chi một ít linh thạch đi..."
Mặc Sơn vừa định nói cái gì, liền phát hiện Mặc Họa ghé vào khe cửa nghe lén.
"Họa Nhi!"
Mặc Họa bị phát hiện, đành phải ngượng ngùng cười cười, chạy đến ngồi bên cạnh mẫu thân.
Liễu Như Hoa thân mật nhéo lỗ tai của Mặc Họa, oán trách nói: "Tuổi còn nhỏ, chỉ biết nghe lén!"
"Cha, mẹ, trong nhà còn thiếu linh thạch sao?"
Mặc Sơn nói: "Là thiếu một chút, nhưng ngày hôm qua Quý thúc thúc ngươi nói, hắn sẽ cho ta mượn, còn dặn dò ngươi phải ngoan ngoãn ở lại tông môn."
"Quý thúc thúc?"
"Không sai, Quý thúc thúc nói ngươi thông minh, vẫn luôn khen ngươi." Liễu Như Họa sờ đầu Mặc Họa nói.
"Nhưng mà, trong nhà Quý thúc thúc, linh thạch cũng không dư thừa." Mặc Họa nói.

Mặc Sơn khẽ thở dài, "Qua năm ta sẽ sớm trả hắn, đầu năm nay, trong tay ai có thể có dư dả đây?"
"Ta có mà!" Mặc Họa cười hắc hắc nói.
Mặc Sơn và Liễu Như Hoa sửng sốt một chút.
Mặc Họa bước chân, lảo đảo chạy vào trong phòng, sau đó lại ôm trở về, trong tay nắm chặt túi trữ vật.
Mặc Họa mở túi trữ vật ra, năm mươi viên linh thạch ánh sáng nhạt đan xen, sặc sỡ chiếu rọi, trông rất đẹp mắt.

Nhưng trong dự đoán, cha mẹ cảm động rơi lệ, khen hắn hiểu chuyện cũng không có xuất hiện.
Mặc Sơn vẻ mặt ngưng trọng, Liễu Như Hoa cũng khẽ cau mày.
Mặc Họa thấp thỏm nói: "Làm sao vậy?"
Mặc Sơn tận lực dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Họa Nhi, những linh thạch này là ai cho con?"
"Không phải người khác cho, là ta tự kiếm!"
Mặc Sơn sửng sốt một chút: "Là...con tự kiếm được?"
Lông mày Liễu Như Hoa hơi giãn ra, nhẹ nhàng ôm Mặc Họa vào trong ngực, "Vậy ngươi nói với nương một chút, ngươi làm sao kiếm được?"
"Ta thay Hữu Duyên Trai vẽ trận pháp, chỉ là loại đơn giản nhất, vẽ tốt một bộ là có thể kiếm một viên linh thạch."
Mặc Sơn và Liễu Như Hoa nhìn nhau, nghĩ đến năm ngoái, phần lớn thời gian con trai đều ở trong phòng, cũng không đi chơi, ra ngoài một lúc rồi trở về, thì ra là đang vẽ trận pháp kiếm linh thạch.
Hai người lại nhìn linh thạch trong túi một chút, một viên linh thạch và một bộ trận pháp, trong túi có gần năm mươi viên, ý nghĩa ít nhất phải vẽ năm mươi bộ...
Liễu Như Hoa không kìm lòng được ôm Mặc Họa càng chặt hơn.
Mặc Sơn mấy lần muốn nói lại thôi, lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Mặc Họa.
"Linh thạch này là con vất vả kiếm được, con tự mình giữ đi, giữ lại tu luyện hoặc là mua chút đồ ăn ngon, Thông Tiên Môn học tập sự tình cha sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Mặc Họa biết phụ thân không nỡ dùng những linh thạch này, chớp mắt, liền nói: "Vậy để cho phụ mẫu cất đi, thay ta bảo quản, một đứa bé như ta không dùng được nhiều như vậy, hơn nữa còn dễ bị người ta ăn cắp."

Mặc Sơn và Liễu Như Hoa nhìn nhau không nói gì, lại nghĩ không ra lời cự tuyệt.
Cuối cùng vẫn là Liễu Như Hoa nói: "Được, cha mẹ cất giúp con trước đã."
"Ừm ừm!" Mặc Họa hung hăng gật đầu.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, ngày mai sẽ phải nhập học, con ngủ sớm đi."
"Vâng, cha mẹ ngủ ngon!"
Mặc Họa đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói, "Cha mẹ, các người nên dùng thì dùng a, không cần thay ta tiết kiệm."
Phu thê Mặc Sơn dở khóc dở cười.
Nhìn Mặc Họa trở lại trong phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này Mặc Sơn mới thở dài, cười khổ nói: "Ta là cha, còn không bằng đứa nhỏ."
Liễu Như Hoa an ủi: "Nói cái gì, Họa Nhi hiểu được thông cảm cho cha mẹ, đây là chuyện tốt.

Hắn có thể dựa vào bản lĩnh của mình kiếm linh thạch, chúng ta hẳn nên vui vẻ mới phải.

Chỉ có điều..."
Liễu Như Hoa cúi đầu nhìn nhìn linh thạch trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn trượng phu, nghi ngờ nói: "Hắn nhỏ như vậy, thật sự có thể thay người khác vẽ trận pháp kiếm linh thạch sao? Còn có thể kiếm nhiều như vậy...!Ta sợ là có người thấy hắn tuổi còn nhỏ, nghĩ..."
"Ngày mai ta đi xem."
Mặc Sơn nói, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén.
Ngày hôm sau, Mặc Họa rời giường đúng giờ, tu luyện một hồi, sau đó cùng mẫu thân Liễu Như Hoa đi tới ngoại môn Thông Tiên Môn, nộp học phí, đăng ký nhập học.
Mặc Sơn thì đã sớm xuất môn, theo như lời Liễu Như Hoa nói, hôm nay Mặc Sơn muốn cùng mấy săn yêu sư tiến vào nội sơn, cho nên phải sớm đi chuẩn bị.
Đến ngoài cửa Thông Tiên môn, Liễu Như Hoa đóng học phí, làm tốt nhập học, lại nhịn không được nhìn Mặc Họa thêm vài lần.

Tiến vào Thông Tiên Môn tu hành, trừ phi ngày lễ ngày tết tông môn được nghỉ, ngày thường cũng không nhìn thấy con trai.
Liễu Như Hoa lại dặn dò Mặc Họa vài câu tu hành cho tốt, cùng đồng môn có quan hệ tốt, ăn ngon mặc đẹp, không nên khi dễ người khác, liền lưu luyến không rời mà trở về.
Mặc Họa đứng ngoài sơn môn vẫy tay, mãi đến khi bóng dáng Liễu Như Hoa biến mất ở ngã tư đường, lúc này mới xoay người.
Hắn không tiến vào tông môn, mà là đến Hữu Duyên Trai ở đường Bắc, tìm quản sự béo nhận hai mươi bộ tài liệu Minh Hỏa Trận, ước định chậm nhất nửa tháng sau sẽ nộp lên.
Mỗi tháng của tông môn có ba lần nghỉ, mỗi lần chỉ nghỉ một ngày, Mặc Họa dự định thừa dịp cuối tuần nghỉ chuồn ra, giao dịch với quản sự béo.
Hai mươi bộ tài liệu, quản sự béo vẫn chỉ thu mười viên linh thạch tiền thế chấp, xét thấy trước đó cùng Mặc Họa...!Huynh trưởng hợp tác đều rất vui vẻ, chất lượng trận pháp nộp lên cũng càng ngày càng cao, quản sự béo rất hài lòng, lại nhìn mặt mũi Mặc Họa, cho nên tiền thế chấp không thay đổi.
Thương lượng thỏa đáng với quản sự béo, Mặc Họa hài lòng rời khỏi Hữu Duyên Trai.
Sau khi Mặc Họa rời đi, không phát hiện một nam tử dáng người khôi ngô bên ngoài Hữu Duyên Trai đang yên lặng nhìn hắn.
Đợi Mặc Họa rời đi, nam tử kia đi vào cửa lớn Hữu Duyên Trai.
Tiếng chuông cửa vang lên, quản sự béo vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người mặc quần áo mộc mạc, nhưng anh tuấn cao ngất, nam tử mày kiếm mắt sáng dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén bức người.
Quản sự béo liếc mắt liền nhìn ra, nam tử này là săn yêu sư, là săn yêu sư chân chính gặp qua máu! Hơn nữa thái độ không được tốt lắm, ánh mắt nhìn mình, giống như là đang nhìn một con yêu thú đợi làm thịt.
Tu vi thượng phong, quản sự béo tự nhận không kém nam tử này, nhưng nếu đánh nhau thì khó nói, dù sao săn yêu sư hàng năm lưỡi đao nhuốm máu, là muốn liều mạng với yêu thú.
Mà hắn quanh năm ngồi trước quầy hàng, không biết đã bao lâu không chạm qua kiếm, thủ đoạn đấu pháp cũng đã sớm không quen.
Quản sự béo cân nhắc một chút, liền đoan chính lại, cẩn thận hỏi: "Vị đạo hữu này, không biết cần trận pháp gì?"
Nam tử khôi ngô chính là Mặc Sơn, hắn đem một tấm giấy vò cùng một chỗ mở ra, trên giấy có vẽ phỏng theo trận pháp, có mấy chỗ vẽ sai, cho nên có dấu vết vẽ lên.
"Đây là trận pháp gì?"
Quản sự béo liếc mắt một cái, liền nói: "Là Minh Hỏa Trận."
"Các ngươi thu trận pháp này?"
Khẩu khí của nam tử làm cho quản sự béo rất không thoải mái, đặt ở ngày thường, hắn liền không thèm để ý tới, nhưng hôm nay hắn cảm thấy vào cửa liền là khách, đối đãi khách nhân phải khách khí chu đáo.
"Đương nhiên là thu.

Đây là trận pháp thường dùng, gia đình tu sĩ tầm thường đều sẽ dùng đến, cho nên tiêu hao tương đối lớn."
Mặc Sơn nói: "Khi nãy đứa nhỏ ra cửa kia cũng là thay các ngươi vẽ trận pháp sao?"

Quản sự mập nói: "Loại chuyện này không thể nói với bên ngoài, Hữu Duyên Trai là phải bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, đây là nguyên tắc của thương hội chúng ta."
Ánh mắt Mặc Sơn lập tức như đao nhìn tới, như có gai sau lưng quản sự béo hơi cân nhắc, cảm thấy tu sĩ cũng không thể quá mức cứng nhắc, nguyên tắc có thể linh hoạt tuân thủ.
"Không phải đứa nhỏ kia, là huynh trưởng của hắn."
Mặc Sơn nhíu mày: "Huynh trưởng?"
Quản sự mập nói: "Không sai, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, sẽ vẽ cái trận pháp gì? Nó chỉ là chân chạy thay huynh trưởng của hắn, trận pháp đều là do huynh trưởng hắn vẽ."
"Đây là chính hắn nói?"
"Đương nhiên."Quản sự đáp: "Nếu không, sao chúng ta làm ăn với một đứa bé được?"
Quản sự nói xong, lại cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Sơn:
"Về phần đứa nhỏ này họ tên gì, nhà ở đâu, ta không thể nói cho ngươi biết."
Mặc Sơn trợn trắng mắt quản sự béo, đứa nhỏ này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ta làm cha sao không rõ ràng bằng ngươi, còn muốn ngươi nói cho ta biết?
Nhưng biết Mặc Họa không phải bị người lợi dụng, thái độ Mặc Sơn cũng dịu xuống, chắp tay với quản sự béo, nói: "Đã quấy rầy nhiều, cáo từ."
Quản sự béo trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt liền mang theo vẻ kiêu căng gật gật đầu.
Mặc Sơn xoay người rời đi, cho đến khi bóng lưng Mặc Sơn biến mất ở phía sau cửa, lúc này quản sự béo mới thở hổn hển, bất mãn nhỏ giọng thầm thì nói: "Cũng không mua chút gì..."










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận