Trở lại với vòng cuối cuộc thi, mở đầu vẫn là hàng loạt nghi thức rườm rà do Trang Bạch Tế làm đại diện, bởi vì Tá Cổn đã bị loại nên hiện tại chỉ còn ba người tham gia giành chức vụ hộ pháp.
Mạch Thiếu Lăng liên tục đứng nhất trong các lần thi đấu nên được đặc cách chờ cho trận đấu giữa Cố Tịch Lam và Tang Phần Phần kết thúc người thắng cuộc sẽ cùng hắn đấu trận cuối cùng.
Vốn là Cố Tịch Lam và Tang Phần Phần cũng xem như có chút giao tình nên hai bên có thể nói là hữu nghị chẳng ai dồn đối phương vào đường cùng nhưng mà các trưởng lão xung quanh không thể chấp nhận một trận đấu kiểu nửa vời như thế nên đã định ra thời gian là một nén hương.
Chỉ cần một người rơi khỏi võ đài là xem như thua cuộc hoặc qua một nén hương mà cả hai đều không sao thì sẽ có trưởng lão đại diện tính điểm mỗi lần tấn công của cả hai.
Ai có số lần tấn công làm cho đối phương bị trúng đòn là tính một điểm.
Cuối cùng điểm cao hơn sẽ là người thắng cuộc.
Nếu không vì đệ đệ thì Cố Tịch Lam quả thật chẳng muốn tranh giành với Tang Phần Phần một chút nào nhưng trận đấu nào cũng có thắng thua.
Tang Phần Phần bị một chưởng của Cố Tịch Lam bay thẳng xuống đài cả cơ thể cô nàng như con diều đứt dây rớt ngay trước mặt Đồng Ấn vậy mà y vẫn bàng quan khoanh tay chẳng hề để ý cô nương đang nằm dưới nền đá lạnh lẽo một lần nào.
Cố Tịch Lam dùng khinh công bay tới vừa đỡ Tang Phần Phần lên thì cô nàng phun ra một búng máu đỏ tươi khiến Cố Tịch Lam giật mình.
Rõ ràng chưởng phong lúc nãy cô chỉ dùng một ít nội lực làm sao đến nỗi để cho Tang Phần Phần bị nội thương như thế chứ.
"Tỷ!"
Tang Phần Phần thều thào nói qua tiếng thở nặng nề.
"Ta đã nhường muội mà sao muội nỡ?"
"Muội..
lúc nãy..
muội quả thật không cố ý tỷ có sao không?"
Chiến đấu trọng thương là chuyện thường, nhưng Tang Phần Phần nói như vậy khác nào làm cho mọi người cảm thấy Cố Tịch Lam nhỏ mọn.
Rõ ràng là người ta đã nhường mà mình vẫn còn nặng tay như vậy.
Ngay khi Cố Tịch Lam hãy còn hoang mang nghi ngờ chính mình thì Trang Bạch Tế không hổ là trưởng lão hòa nhã biết điều nhất.
Y quăng nắm hạt dưa trong tay khom người xuống bắt mạch cho Tang Phần Phần.
Trông thấy vẻ mặt chuyên chú ra chiều hiểu biết của tên này là Đồng Ấn thật muốn tặng cho y một chưởng.
Bởi vì Trang Bạch Tế còn chẳng phân biệt được mạch chính ở đâu lấy gì tới chẩn bệnh, suốt ngày chỉ giỏi diễn kịch mà thôi.
Trang Bạch Tế vẫn chuyên tâm nhập vai lương y xoa tay vén áo đứng lên rồi trịnh trọng nói với Đồng Ấn.
"Bẩm cung chủ! Tang Phần Phần bị nội thương khá nặng, vẫn nên mang cô ta đi nghỉ ngơi."
"Chỉ nghỉ ngơi?"
Nghe giọng nói đầy vẻ trêu chọc của Đồng Ấn ấy vậy mà Trang Bạch Tế chẳng lấy gì làm ngượng ngùng.
Quả là da mặt dày đến nỗi kim châm của Đồng Ấn cũng phải hổ thẹn xuyên không thủng.
"Gọi thần y Tiêu Hạc Vân đến khám.
Không chết được cung chủ cứ yên tâm!"
Đồng Ấn mỗi ngày đều bị Trang Bạch Tế chọc cho mệt mỏi.
Giống như bây giờ y có cảm giác thái dương mình đang giật mạnh khi nghe đến yêu cầu này của hắn.
Tuy thế Đồng Ấn vẫn không tỏ thái độ gì lập tức ra lệnh.
"Chuyện nhỏ này không cần phiền đến thần y.
Đoan Phỉ! Ngươi đưa Tang Phần Phần vào trong rồi mời đại phu đến kiểm tra vết thương cho cô ta."
Đoan Phỉ vẫn đứng chỗ mình vừa nghe gọi lập tức đi vào ánh mắt chưa kịp dấu đi vẻ ngạc nhiên khi mà Trang Bạch Tế tỏ ra quan tâm đến cô nương Tang Phần Phần này.
Chỉ là chút trọng thương không tính là gì lại dám mở miệng muốn Đồng Ấn gọi Tiêu Hạc Vân.
Quả thật là được sủng đến kiêu rồi!
Tuy là trong lòng khinh bỉ nhưng vẫn đâu ra đó ra lệnh cho thuộc hạ đến đỡ Tang Phần Phần.
Người được dìu đi Cố Tịch Lam mới chỉnh lại tâm trạng lui về đứng trong hàng.
Dù nghi ngờ thế nào thì hôm nay cũng phải giành chiến thắng đã rồi cô mới có tâm trạng suy nghĩ tiếp.
"Âu Dương trưởng lão! Ngươi có gì cần nói với bổn tọa không?"
Đang yên lành tự dưng bị đích thân cung chủ điểm danh.
Âu Dương Thanh Phong ẩn ẩn cảm thấy mình sắp gặp chuyện.
Do mấy hôm trước cung chủ kết tội trưởng lão Si Cuồng tư thông với Miêu Tuyết hành vi dâm ô, cố tình gian dối cấp trên với ý đồ để Miêu Tuyết trở thành hộ pháp thứ tư nên đã hạ lệnh giam lão vào thủy lao.
Sau đó ra lệnh cho Âu Dương Thanh Phong trở thành trưởng lão tạm thời thay thế Si Cuồng.
"Thuộc hạ luôn trung thành cẩn cẩn với cung chủ."
Mấy câu nịnh bợ này Đồng Ấn nghe mãi thành quen không hề tỏ ý gì.
Đợi cho Âu Dương Thanh Phong nói xong thì toàn trường lâm vào cảnh im lặng.
Đến tận khi lão cảm giác mồ hôi mình đã rịn ra bên thái dương thì Phục Hy mới tiến lên hai bước hô to.
"Âu Dương Thanh Phong! Ngươi dám để thuộc hạ té xỉu ngay trước mặt cung chủ còn bày ra một bộ máu tươi ba thước.
Nếu lúc nãy Tang Phần Phần có ý thích khách cung chủ thì sao? Ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?"
Đúng là phước bất trùng lai họa vô đơn chí vị trưởng lão chân ướt chân ráo vào nghề lập cập quỳ xuống dập đầu luôn miệng xin tha.
ngôn tình tổng tài
"Thuộc hạ biết tội! Là thuộc hạ dạy bảo không nghiêm.
Mong cung chủ trách phạt."
Miệng thì nói thế nhưng thật ra Âu Dương Thanh Phong chẳng hiểu mình có tội gì.
Người ói máu là Tang Phần Phần mắc mớ gì tới lão.
Nếu luận về dạy dỗ thì đáng ra phải xử lý Si Cuồng.
Toàn bộ đám người mới này chẳng phải từ tay lão già kia mà ra sao.
Nhưng hiện tại trong Trấn Yêu Cung này Đồng Ấn nói một ai dám hô hai.
Cho dù có oan cỡ nào thì Âu Dương Thanh Phong cũng chỉ biết chửi thầm nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ quỳ gối trịnh trọng.
Chỉ đợi có thế cung chủ ngồi trên ghế cao mới phẩy tay áo cho Âu Dương Thanh Phong đứng dậy, rất ư hiền hòa nói.
"Nể tình ngươi sai phạm lần đầu bổn tọa tha thứ cho người.
Bổn tọa hơi đâu đầu trận cuối cùng dời sang sáng mai đi!"
Có lời vàng ý ngọc của cung chủ vậy là mọi người giải tán ai làm việc nấy.
Đợi Đồng Ấn đi rồi Đoan Phỉ mới đến gần hỏi Cố Tịch Lam.
"Lúc nãy ngươi có cố tình đánh bị thương Tang Phần Phần không?"
Vẫn bị vũng máu trên nền đá thu hút Cố Tịch Lam nhẹ lắc đầu, giống như mất hết cả khí lực trả lời Đoan Phỉ.
"Ta chỉ dùng ba phần công lực không hề muốn đả thương Tang tỷ tỷ một chút nào."
"Ngươi đi theo ta!"
Kẻ trước người sau đi đến phòng Tang Phần Phần lại chạm trán Đồng Ấn cùng hộ pháp Phục Hy và Đông Hoàng của mình cũng ở bên ngoài.
Đồng Ấn ngồi ở trên bộ bàn ghế đá dưới bóng cây Ngô Đồng đang thưởng trà.
Phục Hy và Đông Hoàng thì nghiêm trang đứng sau cách y chỉ khoảng năm bước chân.
Vừa nhác thấy bóng lưng uy nghiêm của Đồng Ấn thì chân mày Đoan Phỉ liền nhíu lại.
Tang Phần Phần chỉ là một thuộc hạ vô danh tiểu tốt vậy mà cô ta bị thương thì Đồng Ấn liền đến đây.
Đoan Phỉ nhớ rõ lần trước mình vì y trúng độc nằm trên giường hai tháng trời mà y chỉ mời thần y Tiêu Hạc Vân đến châm cứu kê đơn chứ chưa hề xuất hiện ở phòng cô một lần nào.
Cảm giác tiềm ẩn nguy cơ với Tang Phần Phần bất giác tăng theo cấp số nhân.
Ai ở Trấn Yêu Cung cũng đều nghĩ là cung chủ cực sửng ái Đoan Phỉ, nhưng chỉ có cô biết được khi chỉ có hai người vị cung chủ này lạnh lùng xa cách biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đó lại cảm thấy tủi hờn vì thế Đoan Phỉ chẳng thèm chào Đồng Ấn mà đi thẳng vào trong phòng của Tang Phần Phần, về phía Cố Tịch Lam cô dừng lại một chút nhận được cái gật đầu của Đồng Ấn mới nối gót theo sau.
Đại phu vừa khám cho Tang Phần Phần xong vén rèm ra ngoài liền trông thấy Đoan Phỉ vì thế thuật lại sơ lược kết quả.
"Bẩm trưởng lão Tang cô nương bị một chưởng dẫn đến nội thương tuy lục phủ ngũ tạng không bị vỡ nhưng máu bị tắc nghẽn ở đầu tim dẫn đến khí huyết đình trệ.
Phải đợi qua đêm nay mới có thể đoán được liệu sau này có thể vận công hay không? Kết quả tệ nhất là vĩnh viễn không được sử dụng võ công nữa bởi vì nếu vận công máu tăng nhanh đột ngột sẽ khiến mạch bị vỡ thất khiếu chảy máu mà chết."
Cố Tịch Lam nghe xong thì tai ù đi cô không ngờ một chưởng của mình lại làm cho tính mệnh Tang Phần Phần trở nên như vậy.
Nếu kết quả như đại phu nói Cố Tịch Lam không biết liệu mình có chịu đựng nổi hay không? Vô duyên vô cớ làm tổn thương người khác đời này Cố Tịch Lam vẫn là gặp lần đầu.
Bên trong không khí đang chùn xuống vì Tang Phần Phần đã nghe tất cả những lời đại phu nói.
Cô khóc như hoa lê sau mưa.
"A Lam! Tại sao muội nhẫn tâm với tỷ như vậy chứ? Rõ ràng muội biết tỷ trăm cay ngàn đắng vào Trấn Yêu Cung để được báo đáp ân tình của cung chủ mà.
Bây giờ tỷ phải làm thế nào đây?"
Ở ngoài bàn đá Bạch Vô Thường thuật lại không sót một chữ nào của đại phu và khung cảnh hiện tại trong phòng cho Đồng Ấn nghe.
Qua nửa canh giờ tiếng khóc của Tang Phần Phần bắt đầu lớn hơn lẫn vào đó là từng lời phân trần nhỏ nhặt của Cố Tịch Lam.
Ngón tay thon dài của Đồng Ấn bắt đầu đánh nhịp trên bàn đá một lát sau thì dừng lại môi mỏng dạt ra một nụ cười nửa miệng y đứng lên hiên ngang đi vào trong.
Tang Phần Phần vốn đang nắm lấy bả vai Cố Tịch Lam nỉ non trách móc nhác thấy bóng áo đen từ ngoài cửa thì giống như mất sức lả người ngất xỉu.
Không biết vô tình hay cố ý khi vừa ngất Tang Phần Phần đã đẩy tay về phía Cố Tịch Lam lực mạnh yếu thế nào chỉ có hai người rõ nhất.
Kết quả là Tang Phần Phần được Đoan Phỉ nhanh tay đỡ được ra hiệu cho Đông Hoàng bế cô nàng đặt về giường.
Còn Cố Tịch Lam thì ngã ra sau nếu Đồng Ấn không dùng tay che chắn thì ót của cô đã bị cạnh bàn đâm thủng một lỗ.
Bằng chứng là vết thương ở mu bàn tay của y đã bắt đầu chảy máu.
"Cung chủ!"
Cố Tịch Lam khom người chưa kịp quỳ thì Đồng Ấn đã xua tay cho cô đứng dậy.
Sau đó y ngồi xuống chiếc ghế còn Phục Hy thì quen thuộc lấy thuốc trị thương rắc vào lỗ máu rồi thuần thục băng bó lại cho y.
Mới vừa rồi Tang Phần Phần có dùng nội lực để đẩy Cố Tịch Lam nhưng bao nhiêu đó làm sao đủ để cô té ngã.
Động tác lúc nãy chỉ là Cố Tịch Lam xem như trao đổi cho Tang Phần Phần hài lòng.
Tang Phần Phần biết diễn chẳng lẽ cô lại không.
Chỉ duy nhất Cố Tịch Lam chẳng ngờ chính là vị cung chủ này đến không đúng lúc.
Hại cô hao tâm suy tính một phen.
Đang tiếc rẻ thì liếc thấy vết thương trên tay Đồng Ấn nội tâm Cố Tịch Lam bắt đầu thấy áy náy rồi.
Cố Tịch Lam đã thức tròn một đêm, cho dù có thuốc bổ của Đồng Ấn đưa tới thì người chứ không phải gỗ đá liên tục hoạt động đến bây giờ cô đã cực kỳ mệt mỏi.
Vẻ mặt xanh xao thất thần của Cố Tịch Lam lọt vào trong mắt Đồng Ấn, y nhìn miếng vải trắng đang cột ngang bàn tay mình sau đó ra lệnh.
"Chuyện ở đây ta sẽ xử lý, những người không liên quan giải tán cả đi!"
Nhưng Cố Tịch Lam chẳng những không đứng dậy còn quỳ trước mặt Đồng Ấn chém đinh chặt sắt.
"Cung chủ! Tất cả là lỗi của thuộc hạ mong cung chủ cứu Tang tỷ tỷ! Người muốn phạt thuộc hạ thế nào cũng được."
Đồng Ấn quả thật bị Cố Tịch Lam quay đến nhức đầu, làm sao mà một cô nương lại có nhiều bộ mặt như thế chứ.
Vừa nãy thuận tay đỡ Cố Tịch Lam sau đó mới phát hiện ánh mắt lấm lét của cô thì đã hiểu e rằng chiêu té ngã này không nằm ngoài dự liệu của Cố Tịch Lam.
Đồng Ấn không ngại chuyện Cố Tịch Lam biết tính kế lại Tang Phần Phần nhưng việc đơn giản như vậy mà dùng máu mình để giải quyết thì có tính là thông minh hay không?
"Đây không còn là chuyện riêng của ngươi nữa.
Bổn tọa sẽ điều tra rõ ràng."
Nói đến vậy mà Cố Tịch Lam vẫn còn chưa chịu đi, Đồng Ấn thật muốn đỡ trán.
Cô nương này hình như chỉ thích nặng không chịu nhẹ nhàng.
"Ngươi còn muốn làm gì? Đợi bổn tọa đích thân mang ngươi về?"
Giọng nói ẩn chứa tức giận của Đồng Ấn vang lên kèm theo là Phục Hy phía sau liên tục lắc đầu ra hiệu như vậy mới đuổi được Cố Tịch Lam.
Nhác thấy Đồng Ấn muốn đi vào trong Đoan Phỉ bèn lạnh nhạt nhắc nhở.
"Cung chủ! Tuy chúng thuộc hạ đều thuộc sự sinh sát của cung chủ nhưng ngài nên nhớ Tang Phần Phần vẫn là cô nương."
Lần này Đồng Ấn nghẹn họng thật rồi không cho y vào trong thì lấy gì mà điều tra.
Rõ ràng lúc gần sắp xỉu cô ta vẫn còn cố tình nhắc đến ân tình gì đó với y mà.
Đồng Ấn cũng thật bó tay Đoan Phỉ đâu phải cô nương khuê các tại sao lại bảo thủ như thế chứ.
Nhưng mà Đồng Ấn cũng chẳng dám tiến lên vì sắc mặt Đoan Phỉ giống như kiểu phụ nhân già quyết hy sinh tới cùng nếu có kẻ gian nào dám nhìn trộm con bà.
Cung chủ không nói thì mấy người trong phòng cũng đều im lặng không khí trở nên rất lạ lùng nhưng chẳng đợi Đồng Ấn suy nghĩ thêm thì một thân ảnh bạch y ngược sáng đi vào.
Nếu không có mặt nạ che lại ắt hẳn ai cũng nhìn thấy trán của cung chủ Trấn Yêu Cung đang nhăn tít lại.
Người vừa đi vào chính là thần y Thanh Vân Cốc Tiêu Hạc Vân.
Y nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tuấn tú dịu dàng nói với Đồng Ấn đang dùng ánh mắt giết người phóng đến chỗ mình.
"Cung chủ! Tại hạ nghe nói có người bị thương nên ghé qua xem có thể dùng chút tài mọn của mình cứu chữa hay không?"
Đồng Ấn thật sự muốn lôi tên Tiêu Hạc Vân này quăng vào thùng trùng độc của mình.
"Bổn tọa từng cho gọi ngươi sao?"
Tuy Đồng Ấn chỉ nhắm vào Tiêu Hạc Vân nhưng ngữ khí của y lại làm cho mọi người trong phòng sợ hãi, vị đại phu nãy giờ còn thao thao bất tuyệt với Đoan Phỉ hiện tại đang cố gắng thu nhỏ lại để tránh bị cơn giận của cung chủ vạ lây đến mình.
Vậy mà kẻ gây sự vẫn ung dung chẳng thèm để Đồng Ấn vào mắt, Tiêu Hạc Vân không coi lời Đoan Phỉ là gì vén rèm đi thẳng vào bên trong..