Trấn Yêu Cung


Đi vào sâu trong núi Lĩnh Hà Cố Tịch Lam càng thêm nghi ngờ.

Đáng lẽ ra từ dưới chân núi phải gặp được vài tên thổ phỉ canh gác đằng nầy bọn họ một mạch tiến sâu giữa lòng núi nhưng chẳng có ai ra ngăn cản.

Đi thêm một canh giờ Phục Hy cũng nhận ra điều bất thường.

Ngọn núi này quá mức im ắng, không nghe tiếng của bất kỳ sinh vật sống nào.

Y đưa tay làm ám hiệu cho mọi người áp lưng vào nhau đứng lại thành một vòng tròn.
Vụt!
Vô số mũi tên bay ra nhắm về phía nhóm người của Phục Hy.

Tuy chỉ dẫn theo mười thuộc hạ không phải là những võ sĩ ưu tú nhất nhưng để tránh những mũi tên thế này bọn họ đều có thể làm được.

Làn tên đi qua một đám người mặc y phục màu đen mặt che kín từ trong rừng xuất hiện tay lăm lăm gươm giáo.

Bọn chúng rất đông vây xung quanh nhóm người Trấn Yêu Cung.

Một tên giống như thủ lĩnh bước ra dõng dạc hô to.
"Đám người của Trấn Yêu Cung nghe đây! Hôm nay chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn rời đi để Phục Hy lại.

Ta bảo đảm sẽ không truy đuổi các ngươi!"
Thì ra là muốn ám toán Phục Hy.

Cố Tịch Lam nhíu mày.
Phục Hy cười to chỉ vào mặt tên thủ lĩnh.
"Ngươi muốn dùng đám tôm tép này để giết ta sao? Đến đây! Để ta xem đầu ngươi cứng đến cỡ nào."
Dứt lời Phục Hy bay đến giao thủ với tên cầm đầu.

Nhóm thủ hạ Phục Hy dẫn theo không phải là kẻ ham sống sợ chết.

Họ tản ra quần đấu với bọn hắc y.
Đáng lý ra phải tranh thủ hỗn loạn mà thoát thân nhưng Cố Tịch Lam không làm được.

Dù sao Phục Hy cũng là đồng bạn hành trình cùng nhau trong hai năm cô chẳng thể giả như không quen mà lạnh lùng như vậy, vả lại khi ở trong rừng lúc Cố Tịch Lam nhảy xuống vực Phục Hy đã nhìn thấy cô trốn ở một hốc nhỏ.

Nếu không phải y cố tình lờ đi thì Cố Tịch Lam đã bị nhóm Hạo Thiên và Đông Hoàng bắt đem về cho Đồng Ấn xử lý rồi.
Cố Tịch Lam không sợ đám đông người này chỉ sợ chúng còn âm mưu toan tính ở phía sau lỡ như chúng thật sự giết được Phục Hy vậy vị trí hộ pháp bên cạnh Đồng Ấn chỉ còn lại hai người.

Cố Tịch Lam biết rõ mấy năm nay bao nhiêu kẻ tìm đến để mong giết chết cung chủ Trấn Yêu Cung.

Ai cũng muốn y chết duy chỉ có Cố Tịch Lam là không.

Đó chính là hai lý do quan trọng nhất khiến Cố Tịch Lam quyết định tham gia vào trận chiến.
Bọn người mặc áo đen giống như là tử sĩ muốn tiêu hao sức lực của mọi người.

Từng nhóm xông lên bên phía Cố Tịch Lam đã chết hai người.

Máu bắn đầy quần áo của cô nhưng càng đánh giết mắt Cố Tịch Lam càng sáng rực.

Phục Hy ở bên này giao thủ với tên thủ lĩnh bất phân thắng bại.


Đến khi nhóm áo đen còn lại vài tên thì thuộc hạ của Phục Hy cũng chỉ còn ba người không tính Cố Tịch Lam.

Trận chiến bên phía Phục Hy đã phân định thắng thua, Phục Hy vung roi quất vào ngực của tên thủ lĩnh khiến hắn bay đập mạnh vào thân cây lớn.

Sau đó rớt xuống đất phun ra một ngụm máu.

Nhưng gã không hề sợ mà lồm cồm đứng dậy.
"Phục Hy! Ngươi mạnh đấy! Nhưng mà trận chiến này chỉ mới bắt đầu thôi."
Dứt lời gã không gắng được nữa mà đương đường tắt thở.

Cố Tịch Lam biết ắt hẳn bọn này còn có hậu chiêu nên cô nói với Phục Hy.
"Đừng tham chiến! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"
Nhưng Phục Hy xưa nay luôn là kẻ ỷ mạnh, không dễ dàng chịu thua.

Y quát vào mặt Cố Tịch Lam.
"Sợ cái gì? Ta sẽ chặt đầu tên đó xem hắn còn muốn giả thần giả quỷ được nữa không."
Phục Hy vừa dứt lời thì từ trong đám khói hai người bịt mặt xuất hiện.
"Hôm nay ba các người đều phải bỏ mạng tại nơi này!"
Một kẻ trong đó trực tiếp triền đấu với Phục Hy.

Tên còn lại giữ chân Cố Tịch Lam và ba thuộc hạ.

Từ khi trở thành hộ pháp của Đồng Ấn Cố Tịch Lam luôn rất tự tin với võ công của mình.

Trong tứ đại hộ pháp chỉ có Hạo Thiên là có thể đánh ngang tay với Cố Tịch Lam.

Nhưng kẻ che mặt này võ công rất cao, tuy thân hình thô kệch to lớn nhưng phản xạ cực nhanh nhạy.

Cố Tịch Lam hét lên với những thuộc hạ còn lại.
"Các ngươi đi giúp thủ lĩnh một tay!"
Nãy giờ công phu Cố Tịch Lam cao thế nào thuộc hạ còn lại đã rõ nên đều nghe lời cô.

Nhưng chưa kịp đi đã bị tên bịt mặt dùng đao pháp nhanh nhẹn của mình giết chết.

Còn lại Cố Tịch Lam một mình chống đỡ với gã trên tay cô đã trúng vài vết thương.

Máu chảy đầm đìa nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da.
Tên to con cũng bị Cố Tịch Lam chém một kiếm ở bắp chân nhưng chân gã cứ như làm bằng đá, kiếm của cô sắc như thế cộng thêm công lực dồn vào nhưng chỉ làm gã rách một đường nông.
Tuy vậy Cố Tịch Lam không nản lòng chẳng hề có ý định tháo chạy.

Vì thế cả hai đều đang ở trạng thái cân bằng.

Gã chẳng ngờ rằng chỉ một tên thuộc hạ không danh tiếng lại có thể ngang hàng với mình bèn nghiến răng hỏi Cố Tịch Lam.
"Ngươi là ai?"
Hiển nhiên bởi vì Cố Tịch Lam dịch dung nên gã không ngờ rằng mình đang giao thủ với vị hộ pháp thứ thư Bàn Cổ.

Ai cũng suy đoán chắc chắn khi Bàn Cổ trộm được Hắc Ngọc Hoàn sẽ lập tức trốn khỏi Trấn Yêu Cung, nên hiện tại cô chính là ẩn số do đó gã càng thêm dè chừng Cố Tịch Lam.
"Ngươi không xứng biết tên ta!"
Câu nói giống như chọc tức khiến cho ánh mắt gã trở nên điên cuồng.
"Vậy ta sẽ đánh cho ngươi thành người chết mãi mãi không thể nói ra tên của mình!"
Nói dứt câu Cố Tịch Lam và gã lại tiếp tục giao thủ.

Một đao một kiếm chạm vào nhau tóe ra từng tia lửa.

Mục đích của bọn chúng là giết Phục Hy nên tên này toàn ra đòn hiểm.

Sau trăm chiêu Phục Hy bị một chưởng đánh trúng ngực.

Cùng lúc đó roi của Phục Hy chỉ mới làm rách một góc áo của gã.

Phục Hy lùi lại nghiến răng.
"Muốn mạng của ta thì ngươi cũng đừng mong sống sót!"
Phục Hy đã có sẵn máu hiếu chiến trong người, bị thương càng khiến tinh thần hắn nâng cao.

Chiếc roi nhanh nhẹn vung lên chớp mắt đã quất vào sau lưng đối thủ khiến cho gã phải loạng choạng mới đứng vững.
Ngay khi Phục Hy chuẩn bị ra chiêu sống còn thì Cố Tịch Lam nhảy tới hai người sóng vai song song.
Cố Tịch Lam hỏi nhỏ.
"Còn trụ được không?"
Phục Hy lấy ống tay lau máu trên khóe miệng.
"Không sao! Chốc nữa khi ta ra chiêu ngươi hãy chạy thật nhanh đem thứ này về cho cung chủ!"
Nói xong thì lấy từ thắt lưng một chiếc thẻ bài bằng ngọc đưa cho Cố Tịch Lam.
Phục Hy chính là kiểu người bình thường ngây ngô hiền lành, nhưng mà hễ có chuyện thì rất cứng đầu.

Như lúc này đây chỉ cần y phát tín hiệu thì sẽ có người ứng cứu.

Nhưng bởi vì không muốn mình trong mắt Đồng Ấn là một đứa trẻ cần được che chở như lúc trước, nên cứ khăng khăng liều chết không khuất phục.
Điểm này Cố Tịch Lam thật sự muốn chẻ đầu Phục Hy ra xem hắn có bị mất não hay chăng.

Bởi vì bực mình vì hành động trẻ con của Phục Hy nên chẳng những không thèm cầm còn đánh một phát vào đầu hắn.
"Ta không rảnh! Ngươi tự về mà đưa!"
Phục Hy cũng không vừa bực tức quát to.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Trong khi hai người chẳng ai nhịn ai cãi cọ om sòm thì hai tên che mặt ngầm ra hiệu rồi không để cho họ có thời gian nghỉ ngơi lập tức xông vào.

Nhưng đang giao thủ hăng say Cố Tịch Lam bỗng ngừng tay nở nụ cười tươi rói.
"Cung chủ!"
Tiếng của cô như một cú đánh vào đại não khiến cho bọn chúng đơ người sợ hãi đến nỗi còn không dám nhìn theo hướng của Cố Tịch Lam.

Tranh thủ lúc này Cố Tịch Lam và Phục Hy nhanh như chớp dùng kinh công sở trường chạy mất.

Đến khi phát hiện mình bị lừa thì nào còn trông thấy bóng dáng của hai người.
Chạy một mạch đến tận bìa rừng Cố Tịch Lam mới dám dừng lại, dựa vào tảng đá lớn thở hổn hển.
"Mệt chết ta!"
Phục Hy ngồi luôn xuống đất quay sang nhíu mày với kẻ chẳng biết sợ là gì.
"Ngươi gan thật đấy! Dám dịch dung làm thuộc hạ của ta lảng vảng ở đây.

Cung chủ mà biết được thì ngươi chờ bị nhốt trong thủy lao đi."
Biết Phục Hy đã nhận ra Cố Tịch Lam xé lớp dịch dung trên mặt sau đó hỏi y.
"Có mang theo thuốc trị thương không?"
Móc một bình ngọc thảy cho Cố Tịch Lam, còn mình cũng nhét một viên thuốc vào miệng.

Nuốt xong viên thuốc Phục Hy mới hỏi Cố Tịch Lam.
"Tại sao lại cứu ta, đáng ra lúc nãy ngươi nên chạy trốn mới phải!"
Cố Tịch Lam gật đầu.

"Ta cũng định như thế, nhưng mà thấy cũng tiện tay nên cứu ngươi thôi!"
Gương mặt trắng trẻo của Phục Hy tràn đầy ý cười.
"Không sợ ta báo lại với cung chủ?"
Cố Tịch Lam rắc ít thuốc bột trong bình ngọc lên vết thương trên cánh tay mình.
"Lo mà giữ mạng của ngươi trước đi.

Từ núi này về Trấn Yêu Cung coi chừng lại bị tập kích.

Đừng nói ta ngươi không nhận ra kẻ tập kích mình là ai nhé!"
Phục Hy thở dài.
"Tới được chỗ này bảo đảm lão già đó không dám ra tay.

Ở đây toàn trinh sát ngầm của trưởng lão Đoan Phỉ.

Ngươi yên tâm!"
Đã hiểu nhau như thế Cố Tịch Lam chẳng dấu nữa.
"Đợi ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay về thỉnh tội với cung chủ! Hắc Ngọc Hoàn này ta nhất định phải đem đi!"
Đang định bước đi thì Cố Tịch Lam quay lại nghiêm trang nói với Phục Hy.
"Về chuyện Si Cuồng tập kích ngươi lần này, chắc chắn lão đang có âm mưu to lớn.

Ngươi nhất định phải để mắt đến lão ta.

Còn nữa phải luôn ở bên cạnh cung chủ."
Xua tay ra chiều không kiên nhẫn Phục Hy nằm hẳn luôn xuống bãi cỏ.
"Biết rồi! Ngươi đừng lải nhải dông dài nữa, cứ đi giải quyết chuyện của ngươi.

Cung chủ có bọn ta bảo vệ.

Ngươi yên tâm!"
Cô trừng mắt với Phục Hy đến khi y không dám nói nữa mới gật đầu xem như tạm biệt rồi cấp tốc băng xuống núi.
Nói không sợ Đồng Ấn là giả.

Nếu lần này mà bị Đồng Ấn bắt được Cố Tịch Lam không biết mình sẽ chịu hình phạt đáng sợ gì.

Tuy bình thường Đồng Ấn chẳng bao giờ giận dữ la mắng gì cô nhưng nhìn cách y xử phạt những kẻ khác là Cố Tịch Lam đã sợ hãi rồi.
Vì thế sai khi gặp Na Di Linh lấy Hắc Ngọc Hoàn thì tranh thủ thời gian ngày đêm không nghĩ đến thành Nhạn Hồi.
Cố Tịch Lam biết chỉ cần đến thành Nhạn Hồi là cô sẽ hoàn toàn ra khỏi địa phận cai quản của Trấn Yêu Cung.

Nhưng chỉ vừa đặt chân đến ngoài bìa rừng Cố Tịch Lam đã bị một nhóm người của La Phong Môn vây quanh.
Yến Vô Tâm thiếu chủ của môn phái này nghiêm trang đứng trước mặt cô nói ra lời mà ai cũng biết.
"Bàn Cổ hộ pháp thứ tư của Trấn Yêu Cung, không ngờ cô cũng dám phản bội Đồng Ấn.

Bọn ta đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.

Ngoan ngoãn giao ra Hắc Ngọc Hoàn ta sẽ tha cho cô một mạng."
Cố Tịch Lam mỉm cười rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Muốn lấy Hắc Ngọc Hoàn trước tiên ngươi hãy hỏi kiếm trong tay ta trước!"
Không để hắn kịp trở tay Cố Tịch Lam vung kiếm về phía bọn chúng, mỗi một kiếm chém tới là kèm theo tiếng la hét của bọn thuộc hạ xung quanh Yến Vô Tâm.

Từng người của mình bị thương ngã xuống, rốt cuộc y phải rút kiếm ra trực diện giao đấu với Cố Tịch Lam.
"Yêu nữ! Vừa ra tay đã tổn thương người khác, xem ta trừng trị ngươi đây!"
Cố Tịch Lam không muốn mất thời gian ở nơi này, cô đang gấp rút trở về giao Hắc Ngọc Hoàn cho Tiêu Hạc Vân ở Thanh Vân Cốc.

Vì thế Cố Tịch Lam vừa đánh vừa lùi sau khi chém vào tay của Yến Vô Tâm một nhát cô bỏ lại bọn chúng dùng khinh công bay vào bên trong thành Nhạn Hồi.
Nhưng vừa vào thành Cố Tịch Lam phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.

Cô làm như không hay biết gì thuê một phòng thượng hạng trong khách điếm rồi gọi tiểu nhị mang lên một bồn nước sạch để tắm.

Sau đó dịch dung thành một cô nương xấu xí có vết bớt đen thui to đùng ngay má trái, ăn một chén cơm với vài món đơn giản mà tiểu nhị mang vào rồi xách kiếm ra ngoài dò xét tình hình.
Muốn tìm hiểu tin tức cách nhanh chóng nhất là vào tửu lâu lớn nhất trong thành gọi một ấm trà, vừa im lặng uống vừa nghe ngóng cuộc nói chuyện của mọi người xung quanh.
"Biết gì chưa hộ pháp Bàn Cổ ăn cắp Hắc Ngọc Hoàn của cung chủ Trấn Yêu Cung vậy mà thoát ra ngoài rồi."

Cố Tịch Lam nhẹ nhàng hớp một ngụm trà miên man suy nghĩ.

Vậy là tin tức cô có trong tay Hắc Ngọc Hoàn đã truyền ra ngoài.

Hèn gì La Phong Môn cử thiếu chủ của chúng chặn đường để cướp.

Tung tin tức như vầy nhằm mượn tay các môn phái trong giang hồ để giữ chân cô lại.

Cố Tịch Lam không hề nghi ngờ đó là cách xử lý của trưởng lão Đan Băng Vân.

Nhưng mà điều mà Cố Tịch Lam băn khoăn là liệu rằng Đồng Ấn có phải chính là người ra lệnh cho ả ta hay không?
Một người ngồi ở bàn kế bên nói xen vào.
"Ta nghe nói viên Hắc Ngọc Hoàn đó không những trị bách bệnh, trường sinh bất lão mà còn có thể giúp nâng cao tu vi.

Cung chủ Đồng Ấn bởi vì hấp thu linh lực của nó mà võ công ngày một thăng tiến đến cả võ lâm minh chủ cũng bị hắn đánh ngã chỉ sau mười chiêu đó!"
Nói cứ y như là hắn ta tận mắt chứng kiến Đồng Ấn hành sự vậy.

Nghĩ đến bóng dáng cao lớn trong chiếc áo choàng đen Cố Tịch Lam bất giác ngây người nên không phát hiện trong một chiếc bàn nhỏ có hai tên đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mình.
Ngồi một lúc cũng không nghe thêm tin tức gì quan trọng Cố Tịch Lam ra khỏi quán trà.

Cô đi rất nhanh vòng vèo xuyên qua những con ngõ nhỏ, đến khi vào trong ngôi nhà hoang thì hai người theo sau lưng cũng xuất hiện.

Cố Tịch Lam quay sang mỉm cười khoanh tay ôm kiếm trước ngực.
"Ta tưởng các ngươi muốn làm rùa rút đầu mãi chứ?"
Lúc Cố Tịch Lam vừa đi thì hai người ngồi ở bàn kế bên cũng đứng lên.

Bây giờ thấy cô vào đây biết rằng Cố Tịch Lam đã phát hiện ra tung tích của mình do đó bọn chúng bèn xuất hiện.

Trông gương mặt hai người giống nhau như đúc Cố Tịch Lam dễ dàng nhận ra bọn chúng chính là hai huynh đệ sinh đôi tên chỉ có một chữ Phong Vân.

Thuộc hạ chí thân của minh chủ võ lâm Lệnh Ngọc Tùy.
Nói đến sinh đôi thì Hắc Bạch Vô Thường mới là quái nhất.

Xét theo ngũ quan thì không giống nhau như đúc như hai tên đối diện này.

Hắc Vô Thường trắng trẻo dáng người hơi gầy gò.

Còn Bạch Vô Thường thì trên gương mặt của hắn luôn thường trực nụ cười.

Nếu tìm điểm giống nhau giữa hai người thì chính là đôi mắt.

Mắt một mí nhưng không nhỏ mà rất có thần.
Đồng Ấn và Lệnh Ngọc Tùy là thủ lĩnh đại diện cho hai phái hắc bạch.

Nhưng lại có điểm chung kì lạ này.

Bây giờ tự dưng thấy Phong và Vân Cố Tịch Lam mới nghĩ ra.
Gã tên Phong mỉm cười nói với Cố Tịch Lam.
"Bàn Cổ! Đừng giả vờ mạnh mẽ nữa.

Cô biết chúng ta muốn gì mà!"
Cố Tịch Lam khinh khi hừ lạnh.
"Trấn Yêu Cung còn không cản được ta, hai ngươi là cái thá gì!"
Cho dù bị hai huynh đệ Phong, Vân vây hãm nhưng Cố Tịch Lam không hề rơi vào thế hạ phong.

Ngôi nhà hoang đã bị họ quần đấu trở nên tan nát.

Bụi mù bay tứ tung, từng tiếng kim loại vang vào nhau chát chúa.

Không hổ là hai anh em sinh đôi tâm ý tương thông họ kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, vây lấy không cho Cố Tịch Lam có đường nào để thoát thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận