Tiếng nhạc trong Thiên Hương Lầu dừng lại kéo tâm trí Cố Tịch Lam quay trở về.
Cô vẫy tay gọi tiểu nhị.
"Thưởng cho cầm nương, nói với cô ấy đàn bài Dương Xuân Bạch Tuyết."
Tiểu nhị đưa cho Thủy Linh đĩnh vàng của Cố Tịch Lam, cầm nương sửng sốt vài giây sau đó bắt đầu gảy đàn.
Yến Linh Nhi vừa nghe vừa hết lời khen ngợi.
"Bài này muội biết hẳn là Dương Xuân Bạch Tuyết.
Tỷ biết đàn hả?"
Cố Tịch Lam lắc đầu mắt vẫn chăm chú vào từng ngón tay của cầm nương.
"Không! Chỉ là từng nghe qua nên ghi nhớ trong lòng."
Đến khi hoàn thành khúc nhạc, Thủy Linh thướt tha đi tới nở nụ cười nhã nhặn.
"Tri kỷ khó tìm, vàng này ta không nhận chỉ xin được nói chuyện riêng với cô nương một lát."
Cố Tịch Lam gật đầu rồi cùng với cầm nương đi vào một căn phòng trên lầu.
Nhưng khác với vẻ như mì nhã nhặn lúc nãy, khi cửa phòng vừa đóng thì Thủy Linh đã rút dao nhỏ bên thắt lưng ra hung ác nhắm vào đối phương.
Cố Tịch Lam không hề né tránh mà còn nhanh nhẹn đoạt cây thất huyền cầm của cô ta làm vật cản.
Phập!
Tiếng lưỡi dao cắm sâu vào thân gỗ, Cố Tịch Lam lưu loát đá vào bụng Tang Phần Phần rồi gạt luôn cây đàn quăng vào tường.
Thủy Linh là tên giả mà Tang Phần Phần dùng ở nơi này.
Mất đi vũ khí nhưng vẫn liều mạng xông tới, Cố Tịch Lam chẳng hề có ý lưu tình bắt lấy bả vai của Tang Phần Phần.
Nhưng vào lúc thắng thua sắp định thì một bóng người xông vào từ cửa sổ đánh vào sau lưng của Cố Tịch Lam.
Cô liền nhanh hơn xoay Tang Phần Phần làm bia đỡ cho mình.
Mục Thiếu Lăng theo phản xạ bảo vệ Tang Phần Phần chưởng phong lệch hướng đánh vào chiếc bàn giữa phòng khiến cho nó vỡ thành từng mảnh.
Không cho Mục Thiếu Lăng kịp trở tay, Cố Tịch Lam đã kề lưỡi dao sáng lạnh vào cổ Tang Phần Phần.
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuôi xuống làm cho kẻ đánh lén lập tức khựng lại.
"Cố Tịch Lam! Thả Phần Phần, ta bảo đảm cô sẽ an toàn rời khỏi nơi này!"
Ánh mắt Cố Tịch Lam đầy khinh miệt hướng về phía Mục Thiếu Lăng, đồng thời lưỡi dao trong tay càng nhấn sâu thêm.
Màu đỏ nhuộm cả cổ áo của Tang Phần Phần.
"Ngươi nghĩ mình có tư cách bàn điều kiện với ta?"
Mạch Thiếu Lăng vội vàng lùi ra sau hai tay xui xuống.
"Ta không làm gì cả? Cô cần gì cứ nói đừng làm tổn thương Phần Phần."
"Thứ ta muốn rất đơn giản.
Ngươi tự dùng một chưởng đánh lên đầu mình.
Ta sẽ thả tự do cho Tang Phần Phần."
Bị điều kiện tàn nhẫn của Cố Tịch Lam làm cho giật mình, Tang Phần Phần nãy giờ vẫn im lặng bèn lên tiếng.
"Thiếu Lăng đã làm gì mà muội lại nhẫn tâm đến vậy, nếu muội muốn tính sổ chuyện của cung chủ thì cứ giết ta đi cần gì trút giận lên huynh ấy."
Nghe cách nói chuyện của Tang Phần Phần nếu Cố Tịch Lam khờ khạo thì không thể nhận ra người khi nãy vừa hùng hổ tấn công mình và kẻ miệng lưỡi ngọt ngào trôi chảy này là một.
Chiêu trút mọi tội lỗi lên đầu kẻ khác Cố Tịch Lam đã từng bị động gánh tội.
Cũng may khi đó Đồng Ấn sáng suốt, nếu không thì ngay cả nửa cơ hội để Cố Tịch Lam được ở lại Trấn Yêu Cung cũng chẳng có.
Chuyện đã quên lâu rồi nay bị câu nói của Tang Phần Phần làm cho nhớ lại, Cố Tịch Lam bỗng cảm thấy bực bội.
"Ta đếm đến mười!"
"Một!"
Khác với tính cách dứt khoát quyết liệt của mình, Cố Tịch Lam có giọng nói mềm mại.
Không phải kiểu ngọt ngào như Tang Phần Phần mà âm thanh làm cho người nghe có cảm giác thoải mái.
Nhưng lúc này đây từng âm thanh phát ra chỉ khiến hai người còn lại trong phòng sợ hãi.
"Hai!"
"Ba!"
...
"Tám!"
"Người hạ lệnh cho ta giết Đồng Ấn chính là chưởng môn phái Tuyệt Tình."
Tin tức này Cố Tịch Lam đã biết từ lâu.
Ngay khi đồng ý để Tang Phần Phần vào Tiêu Dao Cư thì Đồng Ấn đã ra lệnh cho Đoan Phỉ điều tra cặn kẽ gốc rễ của cô nàng.
Tuy Đoan Phỉ giỏi việc trinh sát nhưng chỉ tìm được thông tin Tang Phần Phần gia nhập vào Tuyệt Tình phái vài năm trước.
Còn ẩn khuất chuyện Tang Phần Phần từng được Đồng Ấn cứu thì do Trang Bạch Tế cung cấp.
Sở dĩ Cố Tịch Lam biết được tất cả là do tự Đồng Ấn nói với cô, còn dặn dò phải cẩn thận không được tiếp xúc riêng với Tang Phần Phần.
Cố Tịch Lam phát hiện Thủy Linh là tên giả của Tang Phần Phần thì chẳng muốn lật mặt ngay, nhưng Tang Phần Phần không đợi được.
"Tại sao ngươi muốn hại cung chủ?"
Nãy giờ Mục Thiếu Lăng vẫn bất động nhưng vừa nghe đến câu hỏi của Cố Tịch Lam thì như mèo bị dẫm phải đuôi quát to.
"Cố Tịch Lam! Đồng Ấn đã bị chính ngươi giết chết.
Ngươi đừng tưởng bọn ta không biết.
Bây giờ ngươi cố tình tỏ ra thương tiếc trút giận lên Phần Phần là có ý gì?"
Cố Tịch Lam vẫn mặc kệ Mục Thiếu Lăng, lưỡi dao trên cổ Tang Phần Phần dùng thêm chút lực.
"Trả lời câu hỏi của ta!"
Người bị đau là Tang Phần Phần nhưng cô nàng không tỏ thái độ gì mà Mục Thiếu Lăng đã cuống cuồng lao tới.
"Thả Phần Phần ra! Ngươi có hỏi thế nào thì cũng không thay đổi được kết quả chính ngươi đã tư thông với Phục Hy giết chết Đồng Ấn đâu."
Gã vừa dứt lời thì Cố Tịch Lam giống như một hung thần xuất hiện trong đôi mắt ngỡ ngàng của Mạch Thiếu Lăng.
Chưởng phong đánh thẳng vào ngực làm cho Mạch Thiếu Lăng bay ngược ra sau đập vào tường.
"Ngươi tưởng ta vẫn là Cố Tịch Lam đánh ngang hàng với ngươi? Ngay cả khi không có Tang Phần Phần làm con tin ta vẫn có thể giết ngươi ngay lập tức.
Câm cái miệng dơ bẩn của ngươi lại.
Trước khi muốn bảo vệ kẻ khác phải xem lại mình có thực sự làm được gì hay không? Ngươi đã là bại tướng trong tay ta, khi ta không hỏi thì đừng có xen vào."
Từng câu từng chữ sát phạt làm cho Mục Thiếu Lăng tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, nhưng vì đã bị thương nên chẳng thể làm gì.
Lưỡi dao kề cổ Tang Phần Phần được Cố Tịch Lam thu lại từ bao giờ, đến khi nhận ra thì đã thấy Mạch Thiếu Lăng ngã xuống nôn ra một búng máu.
Nước mắt ngắn dài của Tang Phần Phần thi nhau chảy xuống chật vật đỡ Mạch Thiếu Lăng dậy.
"Huynh có sao không?"
Cố Tịch Lam chẳng cho hai người có thời gian thương cảm, cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng mắt lạnh nhìn xuống Tang Phần Phần.
"Đừng kéo dài thời gian, các ngươi đã bị phái Tuyệt Tình ruồng bỏ rồi.
Muốn giữ mạng khôn hồn thì nói ra toàn bộ cho ta."
Biết rõ nếu hôm nay không cho Cố Tịch Lam một đáp án rõ ràng thì hai người khó mong sống sót ra khỏi nơi này.
Đường nào cũng là cửa tử nhưng Tang Phần Phần vẫn có lòng tin về phía Cố Tịch Lam hơn.
Hai người ngồi dựa vào nhau, vết thương ở cổ Tang Phần Phần vẫn còn chảy máu, vì thế Mạch Thiếu Lăng bèn xé ống tay áo của mình băng kín cổ cô nàng.
Nhưng Tang Phần Phần chẳng hề có cảm giác đau đớn nào, ánh mắt hung tợn hướng về phía Cố Tịch Lam.
"Ngày ta bị trói ở trên cây nhịn đói nhịn khát chính Đồng Ấn đã cứu ta.
Cô biết lúc đó ta cảm kích y thế nào không? Nhưng ta còn chưa kịp vui mừng thì y đã nhét ta vào nơi toàn một lũ mọi rợ dơ bẩn vì thế ta mới bỏ đi hòng tìm y.
Nhưng ta đã lọt vào tay Tô Miên chưởng môn phái Tuyệt Tình.
Cô có biết nếu không nghe theo Tô Miên sẽ phải trải qua những chuyện gì không?"
Giống như giải phóng hết nổi uất ức trong lòng Tang Phần Phần đẩy Mạch Thiếu Lăng ra mắt trừng trừng lửa giận phun hết những oán hận trong lòng vào Cố Tịch Lam.
"Ngày đầu tiên vào nơi đó ta nhất quyết không làm đệ tử của Tô Miên.
Bởi vì ta vẫn còn muốn tìm gặp Đồng Ấn.
Ta muốn được ở bên cạnh hắn dù làm nha hoàn bưng trà rót nước cũng cam lòng.
Nhưng Tô Miên là mụ già độc ác, ả đã ép ta uống thuốc độc.
Cô biết lúc phát độc nếu không được chưởng môn cho thuốc giải thì sẽ thế nào không?"
Nước mắt Tang Phần Phần tuôn rơi vừa khóc vừa nói, mặc cho Mạch Thiếu Lăng ra sức ngăn cản.
"Muội đừng nói nữa!"
"Ngươi tưởng mình tốt lành lắm sao? Mạch Thiếu Lăng! Ngươi cũng có phần trong đó.
Ta hận lũ đàn ông khốn nạn các ngươi."
Mắng Mạch Thiếu Lăng xong Tang Phần Phần quay sang Cố Tịch Lam.
"Khi đó ta chưa biết rõ nên trốn đi, nhưng ai ngờ đâu Tô Miên đã giăng sẵn bẫy bắt ta lại.
Ta bị nhốt vào một căn phòng kín.
Đến khi ta phát độc mỗi ngày ả nhặt vài gã ăn mày thả vào đó.
Cô hiểu được cảm giác ghê tởm nhưng không thể kềm chế được ham muốn phải nhào vào vòng tay của bọn chúng không?"
Trong những ngày Tang Phần Phần giãy giụa trong tuyệt vọng thì gặp Mạch Thiếu Lăng.
Gã cũng trong nhóm người được Tô Miên mang về để làm nhục Tang Phần Phần.
Có điều Mạch Thiếu Lăng là đệ tử của một môn phái nhỏ trên giang hồ.
Bởi vì tham lam ăn cắp nên bị trục xuất, giữa đường đói khát thì gặp ngay Tô Miên.
Tô Miên không để tâm đến việc bọn người này có hay không phải là ăn mày, chỉ cần là đàn ông đều được.
Mạch Thiếu Lăng vừa thấy Tang Phần Phần liền đem lòng yêu thích.
Khi đó Tang Phần Phần đã rách nát như con búp bê vải, càng như thế ý chí càng quật cường chỉ ôm hận với mỗi Đồng Ấn.
Theo như suy nghĩ của Tang Phần Phần thì mọi nguyên nhân dẫn đến thảm trạng khốn cùng của mình đều xuất phát từ Đồng Ấn.
Đáng lẽ ra khi y cứu Tang Phần Phần thì phải mang cô theo cùng, một tấc không rời.
Đằng này y chỉ cứu người cho có rồi đưa cô vào trại cô nhi.
Nỗi hận bị nhục nhã mấy ngày nay cộng dồn thêm đến khi Mạch Thiếu Lăng gia nhập.
Gã cũng chẳng hề tốt lành gì, ỷ mình có chút võ công đánh đám ăn mày thê thảm sau đó một mình chiếm dụng Tang Phần Phần.
Tang Phần Phần cùng Mục Thiếu Lăng qua lại vài lần liền dụ dỗ để hắn toàn tâm toàn ý giúp mình.
Sau khi cúi đầu gọi Tô Miên là chủ nhân và được truyền dạy võ công.
Tang Phần Phần lập tức xung phong nhận nhiệm vụ trà trộn vào Trấn Yêu Cung.
Nhưng kết quả vẫn không giết được Đồng Ấn.
Nhóm ca cơ được cử đến đều chết sạch, Mạch Thiếu Lăng ôm Tang Phần Phần bị đánh trọng thương lén lút trốn đi.
Tang Phần Phần phải nằm trên giường một thời gian dài, sau khi tỉnh lại thì nội lực của Tang Phần Phần chỉ còn một ít.
Đến hiện tại đã trở thành người bình thường.
Lời nói của Tang Phần Phần từng chữ một làm cho Cố Tịch Lam từ sửng sốt chuyển sang đau lòng.
Loại thuốc mà Tô Miên cho Tang Phần Phần uống gần giống như xuân dược.
Nhưng nó được điều chế thêm công dụng, nên một tháng chỉ bộc phát một lần nếu không có thuốc giải thì người trúng độc sẽ tự nguyện ân ái với bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện trước mắt mình.
Không ngờ rằng Tang Phần Phần lại có một quá khứ khổ đau như thế.
Nhưng dù thông cảm với cô nàng thì Cố Tịch Lam vẫn có lối suy nghĩ của riêng mình.
"Ta rất đồng tình với tổn thương mà ngươi phải chịu nhưng đó không phải là lỗi của cung chủ.
Rõ ràng người có ý tốt muốn tìm cho ngươi một nơi để an ổn sinh sống.
Nhưng ngươi chê bai những người nghèo khổ nên mới có kết quả ngày hôm nay.
Đừng bao giờ lấy đau thương của mình để đổ lỗi cho người khác."
Một tràng cười to từ Tang Phần Phần vang vọng cả căn phòng.
"Ngươi nói nghe hay lắm là bởi vì ngươi không lâm vào hoàn cảnh như ta.
Nhưng mà chẳng sao cả tuy ta không giết được Đồng Ấn nhưng kết quả cuối cùng hắn cũng đã tan xác dưới vực rồi.
Chỉ tiếc là ta không được tự tay đâm cho hắn vài nhát như thế mới thỏa nỗi hận trong lòng của ta."
Chát!
Một cái tát giòn tan làm cho má phải Tang Phần Phần lập tức sưng đỏ.
"Nể tình ngươi sống không dễ dàng, ta tha cho ngươi một mạng.
Liệu mà tỉnh lại suy nghĩ xem phái Tuyệt Tình sẽ xử ngươi như thế nào khi mà ngươi đã tiết lộ bí mật của bọn chúng.
Lúc đó để xem ngươi có còn đổ lỗi cho người khác được nữa không?"
Ôm một bên má còn in dấu năm ngón tay, Tang Phần Phần gần như mất trí gào to.
"Ta không sợ chết, ngươi tưởng từ bỏ thân phận ở Trấn Yêu Cung thì sẽ được gia nhập vào chính phái sao? Ngươi đừng có nằm mơ! Cái gì mà hộ pháp Bàn Cổ bắt tay với Phục Hy giết chết Đồng Ấn.
Bịa đặt tất cả đều là xảo trá, ắt hẳn Đồng Ấn vẫn còn sống.
Hắn đang hợp mưu với ngươi muốn tẩy trắng mình để cả hai có thể quang minh chính đại thống lĩnh võ lâm.
Cố Tịch Lam ngươi và Đồng Ấn lũ các ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."
So với Tang Phần Phần thì Cố Tịch Lam càng hy vọng lời cô ta nói là đúng.
Rằng Đồng Ấn vẫn chưa chết y đang trốn ở đâu đó đợi thời cơ.
Nhưng mà Cố Tịch Lam biết đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Bởi vì Tang Phần Phần đã điên rồi.
Tận khi Cố Tịch Lam xuống dưới cầu thang rồi mà vẫn còn nghe tiếng chửi bới hòa lẫn tiếng khóc lóc bi thương của Tang Phần Phần.
Vốn Cố Tịch Lam không định tha cho Tang Phần Phần và Mạch Thiếu Lăng.
Nhưng nghe xong câu chuyện thì cô thay đổi quyết định.
Dù sao cũng là thân nữ nhi, chuyện trong quá khứ đã đủ cho Tang Phần Phần đau khổ suốt đời.
Vả lại khi đó người bị đâm là mình nên Cố Tịch Lam mới dễ dàng bỏ qua.
Tang Phần Phần trốn ra khỏi Trấn Yêu Cung trong khi đồng bọn đều không một ai sống sót, còn phải dùng tên giả để mưu sinh.
Vậy chứng tỏ Tuyệt Tình phái đang truy tìm gắt gao.
Đến lúc đó không cần Cố Tịch Lam ra tay Tang Phần Phần muốn chết an ổn e là rất khó..