Kể từ sau lần gặp gỡ không vui với hai huynh đệ họ Lệnh.
Cố Tịch Lam luôn trú mình ở La Phong Môn chẳng hề ra ngoài nửa bước.
Yến Linh Nhi không thích ngồi một chỗ rảnh tí là quấn lấy Cố Tịch Lam khi thì cùng đọc sách, có lúc chẳng làm gì chỉ ngồi nói chuyện bâng quơ nhưng chẳng hề có ý muốn mè nheo Cố Tịch Lam ra ngoài chơi như lúc trước.
Có lẽ vì chuyện chạm trán Lệnh Trúc Tranh đã làm cô nàng lo ngại tỷ tỷ của mình bị ức hiếp chọc ghẹo.
Ngoài dạy võ công thì Cố Tịch Lam có rất nhiều thứ để chỉ dẫn Yến Linh Nhi.
La Phong Môn là phái võ học nên Ngọc Thu Thủy không yêu cầu Yến Linh Nhi phải giỏi nữ công.
Có lẽ bà cũng không rành mấy món thêu thùa, đàn hát.
Nên có lần đến nơi ở của Yến Linh Nhi thăm Cố Tịch Lam thì bắt gặp Cố Tịch Lam dạy Yến Linh Nhi thêu, bèn đến ngồi xem nửa ngày.
Dù sao mình có mục đích chứ không đơn thuần đến thăm nên Cố Tịch Lam vẫn có vài phần áy náy.
Do vậy cái gì nói được, dạy được Cố Tịch Lam đều rất kiên nhẫn với Yến Linh Nhi.
Có lần nhân buổi chiều mát mẻ, Cố Tịch Lam còn cùng Yến Linh Nhi xuống bếp dạy cô nàng vài món điểm tâm đơn giản.
Trong đó đặc biệt nhất là món bánh trôi hoa sen.
Quê nhà của Cố Tịch Lam là ở miền sông nước, một năm có một ngày gọi là tết hàn thực.
Nhà nhà đều làm món bánh trôi hoa sen để dâng lên tổ tiên.
Tỏ lòng biết ơn cũng cầu nguyện an lành, mưa thuận gió hòa.
Món bánh trôi hoa sen này được làm rất kỳ công, nếu kể ra thì nguyên liệu hơn chục loại.
Tóm gọn là bên ngoài có lớp nếp mềm dẻo.
Nhân được trộn từ đậu xanh và đường.
Hai thứ này Cố Tịch Lam tự chuẩn bị mất cả ngày trời, bây giờ chỉ còn khâu tạo hình.
Đẹp hay xấu là do người thực hiện có khéo léo hay không.
Yến Linh Nhi là tiểu thư được hầu hạ từ nhỏ, đây là lần đầu tiên xuống bếp nên rất thích thú.
Cũng chịu tỉ mỉ vo nặn, tô vẽ.
Cuối cùng thành phẩm cũng không quá tệ.
Hai người vừa làm xong thì Yến Vô Tâm đi tới.
Hắn tìm chuyện để hỏi nhưng chỉ có Yến Linh Nhi trả lời còn Cố Tịch Lam thì đáp lại vài chữ cho có lệ.
Kể từ lần ngăn cản Cố Tịch Lam giết Lệnh Trúc Tranh thì Yến Vô Tâm nhận ra thái độ của cô đối với mình thay đổi rõ ràng.
Trước đây tuy cũng không thân thiết nhưng đôi khi còn có thể trò chuyện vài lời, bây giờ mỗi ngày cùng nhau ăn cơm ba buổi nhưng Cố Tịch Lam càng hờ hững xa cách.
Yến Vô Tâm càng muốn đến gần thì khoảng cách càng kéo thật xa.
Yến Linh Nhi và Ngọc Thu Thủy đều là nữ nên nhận biết rất nhanh, luôn tìm cách để hai người có không gian riêng trò chuyện.
Tỷ như buổi tối trăng thanh gió mát Yến Linh Nhi hẹn Cố Tịch Lam ra đình dạo mát.
Nhưng Cố Tịch Lam tới nơi thì chỉ thấy Yến Vô Tâm đã ngồi chờ sẵn với một bình trà và đĩa hoa quả.
Yến Linh Nhi chỉ nghĩ rằng với tính tình từ tốn giữ kẽ của Cố Tịch Lam, ít ra cũng để cho Yến Vô Tâm chút mặt mũi.
Không thích cũng sẽ hàn huyên đôi câu.
Đáng tiếc Cố Tịch Lam đã thay đổi, cô là người học võ.
Ngũ quan phát triển vượt trội nên từ xa vừa thấy không phải là Yến Linh Nhi liền lập tức quay đầu về nơi ở của mình.
Yến Vô Tâm không biết cách theo đuổi nữ nhân, vì thế bỏ công mua sách về họ hỏi.
Rồi làm theo nào là tặng quà, rồi mặt dày người ta không trả lời mình vẫn nói.
Nhưng mà mấy thứ này đều vô dụng với Cố Tịch Lam.
Về phía Cố Tịch Lam, ngay ngày đầu tiên đã biết mình bị theo dõi sát sao.
Nhưng vẫn cứ thờ ơ mặc kệ ám vệ luôn ẩn náu khi thì trên nóc nhà, lúc ở sân sau chẳng khi nào là không có.
Cố Tịch Lam thừa biết Yến Vô Cẩn cho người lạ như cô vào ở nơi này dĩ nhiên phải có hậu chiêu phòng ngừa.
Cô cũng chẳng có ý định làm chuyện mờ ám gì ở nơi này, nên muốn theo dõi thì cứ việc.
Sau bao ngày chờ đợi sư phụ của Yến Linh Nhi cũng đến La Phong Môn.
Chưởng môn Yến Vô Cẩn và phu nhân Ngọc Thu Thủy tận tình tiếp đãi.
Cố Tịch Lam cũng vinh dự được mời đến gặp mặt vị Tô sư phụ giỏi giang này.
La Phong Môn tuy không phải là môn phái đứng nhất nhưng cũng xem như có địa vị trong giang hồ.
Của cải chẳng thiếu.
Nhưng có vẻ chưởng môn Yến Vô Cẩn không yêu thích thiên nhiên nên rất ít cây xanh.
Hoa cỏ càng hiếm lạ, nếu muốn đi dạo ngắm cảnh thư giãn thì chỉ có thể đến nơi ở của Yến Linh Nhi.
Tiệc được tổ chức tại gian nhà lớn, dưới sàn trải một lớp nhung đỏ thẫm.
Rèm cửa bằng lụa cùng màu mềm mại tung bay theo từng cơn gió nhẹ, kết hợp với dãy đèn lồng nếu ai không biết đi vào có khi còn tưởng đây là tiệc tân hôn.
Giữa phòng là một chiếc bàn tròn với rất nhiều món sơn hào hải vị được trình bày một cách tỉ mỉ đẹp mắt.
Đây giống như một cuộc tụ họp gia đình, nhưng có một người lạ là Cố Tịch Lam.
Vị sư phụ này tên đầy đủ là Tô Hoàng Hạc.
Bà không phải mang mặt nạ mà dùng một miếng lụa trắng che mặt của mình.
Nghe giọng nói Cố Tịch Lam đoán bà ta cũng tầm tuổi của mẫu thân Yến Linh Nhi.
Y phục bà mặc trên người màu tím pha trắng.
Dáng người mảnh mai quyến rũ giọng nói êm đềm như mặt hồ.
Yến Linh Nhi vừa thấy thì nhào đến ôm chầm lấy bà.
"Sư phụ người cuối cùng cũng chịu ghé thăm Linh Nhi rồi!"
Tô Hoàng Hạc nhẹ nhàng vỗ lưng đồ đệ cưng của mình.
"Con đã trở thành thiếu nữ mười tám tại sao vẫn như tiểu cô nương vậy?"
Lời nói ra toàn bộ đều là sủng nịnh.
Yến Vô Tâm đi đến chắp tay làm đủ lễ nghi.
"Vô Tâm thỉnh an Tô sư phụ!"
Tô Hoàng Hạc trìu mến đánh giá đại ca của đệ tử mình.
"Mới có một năm mà Vô Tâm đã trở thành thiếu niên rồi."
Sau đó bà nhìn sang một người lạ khác trong phòng.
"Vị này là?"
Không đợi ai giới thiệu Cố Tịch Lam đi đến nói với Tô Hoàng Hạc.
"Cố Tịch Lam kính chào Tô sư phụ!"
Nghe tên của cô mày Tô Hoàng Hạc hơi nhíu lại, có một tia bi thương tràn vào trong đáy mắt nhưng bà vội chớp mắt che đi tỏ vẻ không có gì.
Yến Linh Nhi kéo tay sư phụ của mình vui vẻ giới thiệu.
"Sư phụ đây là tỷ tỷ của con!"
Nghe cách xưng hô tràn đầy tình cảm là biết Yến Linh Nhi coi trọng Cố Tịch Lam biết bao nhiêu.
Ngọc Thu Thủy nghĩ thầm.
Bây giờ gọi tỷ tỷ sau này là tẩu tẩu cũng được!
Yến Linh Nhi đưa một hộp gỗ cho Tô Hoàng Hạc.
"Sư phụ! Đây là quà tỷ tỷ tặng người."
Trong hộp chính là cây trâm mà Yến Linh Nhi chọn.
Tô Hoàng Hạc gật đầu.
"Cảm ơn cô nương!"
Tô Hoàng Hạc và Ngọc Thu Thủy rất thân với nhau có lẽ là vì cùng là đồng môn.
Còn Yến Vô Cẩn thì vẫn giữ vẻ uy nghiêm kiệm lời.
Không khí rất hòa thuận nhưng thiếu đi cái tự nhiên thoải mái.
Cố Tịch Lam cứ cảm thấy ba người này đối với nhau là kiểu ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có tầng tầng ngăn cách.
Nhưng Yến Linh Nhi thì không biết như thế vẫn cứ vô tư nói cười.
Tô Hoàng Hạc mới từ bên ngoài đến nên rất linh thông tin tức giang hồ.
Vài ba câu chuyện liền dẫn tới vụ việc là tâm điểm thời gian gần đây.
Chính là việc Trấn Yêu Cung đổi chủ.
Thật ra tin tức Đồng Ấn bỏ mình toàn môn phái lớn nhỏ trong giang hồ đều nhận được từ lâu.
Chỉ là từ trước tới nay Đồng Ấn âm tình bất định chẳng ai biết hắn sẽ làm gì.
Đơn cử như chuyện mới giây trước còn êm đềm ngồi với chưởng môn các phái, giây sau đã đánh minh chủ Lệnh Ngọc Tùy.
Do đó trước khi có xác nhận rõ ràng Đồng Ấn thật sự chết rồi.
Còn không thì chẳng ai dám lộ mặt.
Bởi lẽ biết đâu đó là một màn kịch của y.
Nhỡ may ăn mừng quá sớm Đồng Ấn biết được tìm đến tính sổ thì nguy.
Yến Vô Cẩn nhăn mày tay vân vê chòm râu của mình.
"Võ công hắn giỏi như vậy sao lại tự nguyện nhảy xuống vực chịu chết?"
Tô Hoàng Hạc thở dài.
"Khinh công của Đồng Ấn rất cao.
Ngay cả lão già Triệu Phi Yến khinh công đệ nhất giang hồ cũng chỉ ngang hàng với hắn.
Thật đáng tiếc nếu không phải bị người của mình ra tay sau lưng thì hắn sẽ không phải tự tận như vậy."
Yến Vô Tâm không ưa gì Đồng Ấn.
Vì thế hễ nghe ai nhắc đến tên này đều không giấu sự bực dọc.
"Tô sư phụ đề cao hắn quá.
Khinh công hắn mà ngang bằng Triệu lão tiền bối thì đâu để mình phải chết thảm như vậy.
Xuống dưới đó thì ngay cả xác cũng chưa chắc lành lặn."
Nói xong liền bị Yến Linh Nhi len lén thúc vào tay.
"Người đã mất rồi chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa có được không?"
Nghe muội mình nhắc nhở Yến Vô Tâm biết mình lỡ lời quên mất đương sự hợp mưu với Phục Hy ra tay giết Đồng Ấn là Cố Tịch Lam.
Vì thế rót một ly trà quay sang phía Cố Tịch Lam.
"Ta nói hơi nhiều ly này xin chịu phạt với cô!"
Cố Tịch Lam nãy giờ vẫn im lặng, nhưng bàn tay dưới bàn đã vô thức nắm lại thật chặt.
Bây giờ Yến Vô Tâm mở lời có phụ mẫu hắn ở đây Cố Tịch Lam không tiện làm lơ, nhẹ gật đầu.
"Không sao!"
Không khí sôi nổi bàn luận thì bỗng dưng lắng lại.
Ngọc Thu Thủy đang không biết phải nói gì thì may mắn thuộc hạ bên ngoài chạy vào.
Nhận được sự cho phép của Yến Vô Cẩn liền lập tức báo cáo.
"Trấn Yêu Cung vừa ra lệnh truy bắt tứ hộ pháp Bàn Cổ!"
Ở đây ngoại trừ Tô Hoàng Hạc ai cũng biết Bàn Cổ mà tên này nói đến là ai.
Yến Vô Tâm vội hỏi.
"Lý do là gì?"
Cố Tịch Lam nhếch môi cười.
"Trả thù cho cung chủ Đồng Ấn!"
Tô Hoàng Hạc trợn mắt nhìn Cố Tịch Lam.
"Cô là hộ pháp Bàn Cổ?"
"Đúng vậy!"
Yến Vô Cẩn nghiêm nghị hỏi Cố Tịch Lam.
"Ta còn biết được cô đã ra tay với trưởng lão Đan Băng Vân! Lý do là gì?"
Đây không đơn giản là câu hỏi thông thường mà chính là bắt buộc Cố Tịch Lam phải trả lời, dưới mái hiên nhà người khác không cúi đầu làm sao được.
Chuyện này Cố Tịch Lam đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu.
"Đan Băng Vân và tiểu nữ có hiềm khích từ lâu.
Sau này khi tiểu nữ rời khỏi Trấn Yêu Cung, thì ả đã hãm hại một người bạn của ta.
Vì thế ta mới ra tay trừ khử."
Yến Vô Cẩn rất muốn truy rõ ngọn ngành nhưng ngại đào sâu chuyện riêng của Cố Tịch Lam.
Dù sao Trấn Yêu Cung chẳng phải thứ gì tốt lành, do đó chuyện nảy sinh xích mích ắt hẳn là xảy ra như cơm bữa.
Vả lại Cố Tịch Lam nay đã cải tà quy chánh nếu ông còn gặng hỏi mãi thì khác nào mình nhỏ nhen.
Chính là Cố Tịch Lam đã nghĩ đến việc này nên mới bịa ra lời nói dối như thế.
Tàn tiệc đợi Yến Linh Nhi và Cố Tịch Lam đi khỏi Yến Vô Tâm bèn nói với phụ mẫu của mình.
"Phụ thân con muốn bảo vệ nàng!"
Yến Vô Cẩn nhăn mày.
"Để cô ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa La Phong Môn và Trấn Yêu Cung.
Trước đây ta không ưa Đồng Ấn nhưng hiện tại Si Cuồng đã làm cung chủ.
Ta muốn giao hảo với lão một phen."
Ngọc Thu Thủy biết rất rõ tâm tư của con trai mình bà cũng rất thích Cố Tịch Lam.
Cô nương vừa có võ công, còn đảm việc bếp núc.
Thêu thùa may vá chẳng môn nào không biết.
Người tốt như thế bà không thể để Yến Vô Tâm bỏ lỡ được.
"Si Cuồng vừa lên làm cung chủ sẽ không dám đắc tội chúng ta đâu.
Cứ để Tiểu Lam ở đây vài tháng xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Vả lại Đan Băng Vân cũng đâu có chết, chỉ là bị phế thôi mà.
Kiểu người như Si Cuồng một Đan Băng Vân chẳng đáng để lão bỏ tâm huyết truy lùng Tiểu Lam.
Hẳn là lão chỉ làm màu để người trong giang hồ biết rằng lão có tình nghĩa với Đồng Ấn mà thôi."
Tâm tư của Tô Hoàng Hạc xoay chuyển bà nhẹ nhàng nói với Yến Vô Cẩn.
"Cô nương này xuất thân từ Cố gia trang ắt hẳn không phải là người tệ hại như giang hồ đồn thổi.
Vả lại giờ mà đuổi người đi thì e rằng miệng lưỡi giang hồ sẽ gièm pha.
Huynh anh minh một đời đừng để chút chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến danh tiếng của mình."
Yến Vô Cẩn suy nghĩ một lát sau đó gật đầu.
"Vậy nghe lời mọi người!"
Đợi Yến Linh Nhi đi rồi Cố Tịch Lam vấn tóc vào phòng trong để ngâm nước ấm.
Đây là cũng là không gian riêng tư duy nhất không bị ám vệ theo dõi.
Nên Cố Tịch Lam có thể thả lỏng tâm trạng của mình.
Cố Tịch Lam ôm chiếc áo choàng màu đen lần đó trong rừng Đồng Ấn đã khoác cho cô.
Nước mắt lã chã tuông rơi trong im lặng.
Trước đây vẫn còn một tia hy vọng nhưng bây giờ Cố Tịch Lam biết Đồng Ấn thật sự chết rồi.
Cung chủ của cô một đời anh hùng vậy mà bị kẻ gian hãm hại.
Trong bóng tối đôi mắt cô mở to trừng trừng nhìn vào khoảng không.
Trang Bạch Tế! Si Cuồng! Tất cả các ngươi đều phải chết!
Đến khi trăng treo lên cao Cố Tịch Lam mới tỉnh táo tinh thần gấp gọn áo để vào trong tay nải của mình.
Cô mở nhẹ cửa đi về phía dãy nhà Tô Hoàng Hạc đang ở.
Tô Hoàng Hạc không ngủ mà đang ngồi trên chiếc bàn đá trước sân.
Thấy người đến là Cố Tịch Lam bà không hề bất ngờ.
Rót thêm một chung trà gọi Cố Tịch Lam ngồi xuống.
"Ta biết con sẽ đến tìm ta!"
Cố Tịch Lam hớp một ngụm trà nóng mắt hơi đỏ vì mới khóc, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định chờ đợi.
Lúc chiều khi vừa trông thấy bà, Cố Tịch Lam đã phát hiện ánh mắt người này thay đổi khi nghe đến tên của cô.
Vì thế Cố Tịch Lam đoán được có lẽ Tô Hoàng Hạc biết rất nhiều chuyện liên quan đến phụ mẫu của mình.
Tô Hoàng Hạc tháo mảnh vải che trên mặt mình xuống lộ ra dung nhan dù đã ngoài tứ tuần vẫn vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc là có một vết sẹo dài màu nâu chạy từ mang tai xuống tới cằm.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Cố Tịch Lam chỉ nhìn phớt qua không hỏi đến.
Con người ai cũng có bí mật của mình, vả lại Cố Tịch Lam còn chưa biết Tô Hoàng Hạc là thù hay bạn nên vẫn nên giữ kẽ cẩn thận thì hơn.
Tô Hoàng Hạc không dài dòng, lập tức kể lại tất cả mọi chuyện với Cố Tịch Lam.
Tô Hoàng Hạc là tỷ muội kết nghĩa của mẫu thân Cố Tịch Lam.
Khi còn trẻ mẫu thân Cố Tịch Lam tên là Lâm Uyển Nhu.
Bà là đệ nhất mỹ nhân giang hồ.
Tất cả mọi người chỉ cần nhìn bà một lần đều không quên được.
Trong đó có Ứng Liệp Hồn lúc ấy là thiếu chủ của phái Hán Dương.
Ông ta vô cùng si mê Lâm Uyển Nhu tìm mọi cách để lấy lòng nhằm cưới bà về làm thê tử.
Nhưng Lâm Uyển Nhu lại đem lòng yêu một thương nhân lúc ấy phụ thân của Cố Tịch Lam tên là Cố Nhiễm.
Ứng Liệp Hồn biết được tìm mọi cách giết chết Cố Nhiễm.
Lâm Uyển Nhu lo sợ vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người trong gia đình nên đã trốn theo Cố Nhiễm nay đây mai đó mai danh ẩn tích.
Sau đó hai người đến thành Nhật Mộ xây dựng nên Cố gia trang, rồi sinh ra tỷ đệ Cố Tịch Lam và Cố Lâm Hàn.
Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi Cố Tịch Lam tròn mười lăm tuổi thì Ứng Liệp Hồn tìm đến.
Hắn lúc này đã có gia thất nhưng vẫn không quên chuyện năm xưa.
Liên tục uy hiếp ép Lâm Uyển Nhu về làm thiếp cho hắn.
Nếu không hắn sẽ giết hết tất cả mọi người trong Cố gia trang.
Ngày hôm đó Tô Hoàng Hạc bàn bạc với hai người sau đó quyết định khuya nay bà sẽ đến đưa gia đình Cố Nhiễm trốn đi.
Nhưng giống như biết kế hoạch của họ, Tô Hoàng Hạc chưa vào được Cố gia trang đã bị một đám hắc y nhân che mặt vây đánh giữ chân bà.
Đến khi thoát ra được tìm đến thì Cố gia trang chỉ còn những xác chết.
Tô Hoàng Hạc lấy khăn lau nước mắt.
"Ta chạy đến chỉ thấy thi thể của phụ mẫu con.
Tìm khắp mọi nơi không thấy hai con đâu.
Tám năm nay ta không ngừng tìm kiếm không ngờ được gặp con ở nơi này."
Bà vuốt ve gương mặt của Cố Tịch Lam.
"Lúc chiều vừa nhìn thấy ta đã nhận ra ngay.
Con giống Uyển Nhu lắm!"
Dứt lời ôm Cố Tịch Lam khóc nức nở.
"Người chắc chắn chính Ứng Liệp Hồn là kẻ giết phụ mẫu con?"
Khóc một trận chán chê Tô Hoàng Hạc mới nói với Cố Tịch Lam.
"Mấy năm nay ta luôn âm thầm điều tra Ứng Liệp Hồn.
Hiện tại gã đã trở thành chưởng môn phái Hán Dương.
Nhưng mà chuyện hắn có phải là người giết Uyển Nhu thì ta không chắc.
Theo ta biết Ứng Liệp Hồn rất si mê Uyển Nhu.
Không thể nào có chuyện thẳng tay ra lệnh hạ sát muội ấy được.
Vì vậy bao năm nay ta ở thành Bạch Ngọc âm thầm điều tra, để tránh giết nhầm người."
Cố Tịch Lam gật đầu.
"Nếu người đã chắc chắn như vậy ngày mai con sẽ rời khỏi nơi này!"
Tô Hoàng Hạc giật mình hỏi Cố Tịch Lam.
"Con đang bị Trấn Yêu Cung truy sát, nếu ra khỏi đây sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cứ ở lại nơi này ta sẽ ra ngoài điều tra giúp con.
Có được không?"
Biết bà lo cho mình Cố Tịch Lam vỗ lên mu bàn tay của Tô Hoàng Hạc.
"Người yên tâm con biết tự bảo vệ mình.
Vả lại con ở đây chỉ vì chờ gặp người, bây giờ đã biết mọi chuyện không thể cứ mặt dày ở lại La Phong Môn như vậy.
Người là sư phụ của Linh Nhi thì không nói, con lấy tư cách gì chứ?"
Tô Hoàng Hạc mỉm cười.
"Vô Tâm hình như có ý với con!"
"Con biết! Con không thích hắn!"
Bà vốn rất thích Yến Vô Tâm nên nói thêm vào.
"Tiểu tử đó tính tình đàng hoàng mặt mũi không tệ.
Võ công cũng cao, nếu con lấy nó sau này không còn lo phải phiêu bạt giang hồ nữa.
Nữ tử mà! Yên ổn ở bên trượng phu yêu thương mình có phải tốt hơn không? Chỉ cần con trở thành thiếu phu nhân thì chẳng cần phải lo sợ chuyện bị Si Cuồng truy sát nữa."
Biết bà lo cho mình nên mới quan tâm như vậy, sợ Tô Hoàng Hạc buồn nên Cố Tịch Lam uyển chuyển từ chối.
"Con chỉ thành thân với người mình thích.
Con biết người muốn tốt cho con nhưng con đã quyết định rồi.
Chuyện trả thù cho phụ mẫu con muốn tự mình ra tay."
Tô Hoàng Hạc ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó tràn đầy thấu hiểu nhìn sâu vào đôi mắt Cố Tịch Lam.
"Điểm này con thật giống Uyển Nhu.
Muội ấy bề ngoài có vẻ mềm mại yếu đuối nhưng tính tình rất quật cường.
Khi muội ấy yêu phụ thân con ta đã ra sức ngăn cản nhưng Uyển Nhu nhất quyết một mực đòi đi theo Cố Nhiễm.
Nếu không phải bị kẻ gian ám hại thì hiện tại Uyển Nhu đã là người hạnh phúc nhất rồi."
Cố Tịch Lam mỉm cười.
"Có thể nói đến tận khi mất thì mẫu thân vẫn luôn là người phụ nữ được trượng phu yêu thương nhất.
Phụ thân của con rất dịu dàng với mẫu thân."
Hai người tâm sự với nhau đến khi trời sáng hạ nhân trong La Phong Môn thức dậy nổi lửa làm thức ăn.
Tiếng huyên náo ồn ào mới kết thúc được cuộc nói chuyện thâu đêm này.
Cố Tịch Lam ăn sáng xong nói với phu thê Yến Vô Cẩn quyết định rời khỏi nơi này của mình.
Ngọc Thu Thủy hết lời ngăn cản nhưng vẫn không được.
Yến Vô Tâm dịu dàng nói với Cố Tịch Lam.
"Hiện tại Trấn Yêu Cung đã phái ra rất nhiều thuộc hạ muốn truy sát cô.
Tại sao không ở lại đây? La Phong Môn có thể bảo vệ cho cô chu toàn mà."
Cố Tịch Lam hòa nhã đáp lời.
"Cảm ơn Yến công tử đã có lòng tương trợ.
Nhưng hiện tại ta còn có việc phải làm.
Mấy ngày nay làm phiền mọi người.
Sau này chỉ cần La Phong Môn cần giúp đỡ Tịch Lam quyết không từ chối."
Thấy Yến Linh Nhi buồn bã giống như muốn khóc Cố Tịch Lam mỉm cười xoa đầu cô nàng.
"Tỷ đi đây! Khi nào làm xong mọi chuyện sẽ về thăm muội."
Sau đó Cố Tịch Lam dứt khoát rời khỏi La Phong Môn..