Vào đến đây mọi người không cần phải ở chung nữa mà mỗi người được chia một phòng.
Nơi ở của Cố Tịch Lam rất gọn gàng sạch sẽ là một gian phòng khá lớn.
Có một chiếc bàn tròn trên đó là bộ khay trà dùng tay chạm vào bên ngoài bình vẫn còn nóng.
Vách ngăn là tấm rèm mỏng che khuất chiếc giường trải nệm màu trắng mềm mại bên cạnh còn có lư hương bằng đồng đang tỏa ra từng làn hương thảo dược thơm ngát.
Hít vào vài hơi cảm thấy mệt mỏi trong người đã tan đi không ít.
Cách giường còn có một cánh cửa nhỏ trong đó là phòng tắm hiện tại đang có sẵn một bồn nước vẫn còn bốc khói.
Xem ra sinh hoạt hằng ngày ở nơi này không tệ chút nào!
Cố Tịch Lam tắm mát rồi thay bộ áo bằng lụa đã được tỉ mỉ để sẵn trên kệ rồi cầm theo một chiếc khăn vừa lau mái tóc dài còn nhỏ nước của mình vừa đi ra ngoài.
Vốn định uống một hớp trà cho ấm bụng thì thấy Tiêu Hạc Vân đã ngồi trên ghế tự bao giờ.
Trên tay y là ly trà đã uống một phần.
Cố Tịch Lam giật mình thụt lùi vào trong, vốn tưởng rằng chỉ có một mình nên mới mặc trung y ai ngờ đâu ngay cả khi đã vào trong Trấn Yêu Cung mà Tiêu Hạc Vân vẫn ra vô bình thường như thế.
Nhanh nhẹn thay bộ y phục mới, búi mái tóc ướt nhẹp của mình thành một cuộn gọn gàng Cố Tịch Lam mới ra ngoài phàn nàn với Tiêu Hạc Vân.
"Ta là cô nương mà! Huynh không thể gõ cửa phòng đàng hoàng rồi mới vào sao?"
Rót một ly trà mới Tiêu Hạc Vân đẩy về phía Cố Tịch Lam.
"Lần này là ta đường hoàng chính chính đến đây.
Ta gõ cửa muốn gãy cả tay mà muội không lên tiếng nên mới phải đi vào xem lỡ may lúc chiều muội bị đánh mất máu ngất xỉu trong này thì sao?"
Cố Tịch Lam nắm bắt ngay câu mấu chốt hỏi dồn Tiêu Hạc Vân.
"Huynh nói mình không lén đến đây vậy huynh đến Trấn Yêu Cung làm gì? Chữa bệnh cho ai vậy?"
Trông thấy gương mặt mới tắm xong còn ửng hồng của Cố Tịch Lam cùng đôi mắt mở to tò mò Tiêu Hạc Vân bật cười chỉ vào búi tóc ướt đang nhỏ nước xuống vai của cô nàng.
"Tóc còn chưa khô sao lại vấn lên rồi, tuy là mùa thu nhưng đây cũng thuộc vùng cao nên ban đêm rất lạnh.
Muội không sợ nhiễm phong hàn hả?"
"Huynh còn chưa trả lời muội đâu!"
Mắt Tiêu Hạc Vân vẫn nhìn theo từng giọt nước vẫn đang thi nhau rơi xuống ướt cả một mảng vai của Cố Tịch Lam.
"Ta vẫn luôn thắc mắc dạo trước thấy muội rất lo lắng về trận chiến với Mạch Thiếu Lăng sao bây giờ lại có thời gian thư thái quan tâm tới chuyện của ta vậy?"
Bị ánh nhìn của Tiêu Hạc Vân chiếu tướng Cố Tịch Lam đành phải đi lấy chiếc khăn phủ lên vai mình.
"Đó là vì ta tin tưởng vào chiêu thức mà huynh dạy.
Chẳng phải huynh nói chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì khả năng thắng nắm chắc chín phần mười còn gì?"
"Ừ! Trong chiến đấu tâm lý nắm phần quan trọng.
Muội tự tin vậy ta yên tâm rồi."
Cố Tịch Lam rất cảm kích Tiêu Hạc Vân đã lo lắng cho mình.
Những tưởng đến nơi này cô phải tự lực cánh sinh.
Ai ngờ đâu suốt chặng đường gian nan đều có Tiêu Hạc Vân bên cạnh giúp đỡ.
Mà với vị trí hiện giờ của Tiêu Hạc Vân thì cô chẳng làm gì cho y được, Cố Tịch Lam biết món nợ ân tình này e rằng trả suốt đời cũng chẳng hết.
Chỉ đành khắc ghi trong lòng nguyện có một ngày chỉ cần Tiêu Hạc Vân mở miệng thì dù tan xương nát thịt Cố Tịch Lam cũng sẽ không sờn.
Tuy nghĩ như thế nhưng ngoài mặt Cố Tịch Lam vẫn chẳng thể mở lời, chỉ ân cần rót cho Tiêu Hạc Vân ly trà nóng.
"Từ nơi ở của cung chủ đến đây hẳn là xa lắm, muội chẳng có gì huynh uống tạm ly trà cho ấm bụng."
Tiêu Hạc Vân đã quen với sự thờ ơ của Cố Tịch Lam nay bỗng dưng cô thay đổi thái độ chăm sóc làm cho y bất ngờ một phen.
"Ừ! Ta đến để trị độc cho trưởng lão Đoan Phỉ, nếu muội được làm hộ pháp thì nhất định phải để ý người này."
Từ khi thấy Đoan Phỉ cùng chứng kiến chuyện cô ta giải quyết Miêu Tuyết và Tá Cổn Cố Tịch Lam đã phát hiện người này tâm tư kín đáo tỉ mỉ.
Không như lời đồn chỉ là bình hoa chỉ biết si mê Đồng Ấn.
Tự dưng nhớ tới việc đó liền nảy sinh tò mò.
Tiêu Hạc Vân nói xong thì phát hiện Cố Tịch Lam cứ mãi ngập ngừng muốn nói lại thôi, tròng mắt không tĩnh lặng như bình thường mà cứ như hòn bi sáng ngời lăn qua lộn lại.
Y biết dấu hiệu này hẳn là Cố Tịch Lam có điều khó nói nhưng vẫn làm như không biết bình thản uống từng ngụm trà nóng.
Cố Tịch Lam ngượng ngùng hồi lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi Tiêu Hạc Vân.
"Vậy tin đồn trưởng lão Đoan Phỉ và cung chủ qua lại với nhau có thật không?"
Nuốt chưa xong ngụm trà Tiêu Hạc Vân đã bị những lời của Cố Tịch Lam làm cho giật mình tí thì sặc.
"Muội..!"
Trông thấy vẻ mặt bất ngờ pha lẫn khủng hoảng của Tiêu Hạc Vân Cố Tịch Lam sợ rằng y tưởng mình là cô nương nhiều chuyện liền lập tức phân bua.
"Huynh đừng hiểu lầm, muội hay nghe mọi người bàn luận nên muốn xác minh cho rõ ràng.
Huynh cũng biết mục đích của muội rồi mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Ha..
ha!"
Sau giây phút ngạc nhiên Tiêu Hạc Vân đã lấy lại tinh thần, bây giờ y mới sực nhớ ra Cố Tịch Lam vẫn là cô gái nhỏ.
Tâm tính dù hơn người thì vẫn còn chút trẻ con.
Mà chuyện dạy dỗ hài tử Tiêu Hạc Vân am hiểu nhất.
Y mỉm cười cốc nhẹ lên đầu Cố Tịch Lam.
"Ta hỏi muội, mọi người gọi Đoan Phỉ là gì?"
Cố Tịch Lam lập tức đáp lời.
"Dĩ nhiên là trưởng lão rồi."
Tiêu Hạc Vân nhận được câu trả lời thâm thúy nhìn Cố Tịch Lam.
Quả đúng như y mong đợi, vừa đối mắt với Tiêu Hạc Vân vài giây Cố Tịch Lam đã hiểu ra ý của người đối diện là gì.
Nếu thật sự Đồng Ấn và Đoan Phỉ có mối quan hệ với nhau thì đâu thể để người trong lòng uất ức phải làm hộ pháp cho mình.
Nhưng mà Cố Tịch Lam vẫn không đồng tình.
"Có khi nào cung chủ có nỗi khổ riêng nên không thể quang minh chính đại cưới Đoan Phỉ? Hoặc là hai người chỉ đang trong giai đoạn tình chàng ý thiếp nên không nói ra?"
Hiếm khi Cố Tịch Lam hoạt bát như thế Tiêu Hạc Vân bèn dành chút thời gian trò chuyện với cô.
"Muội tưởng là chuyện tình cảm đều phải quẩn quanh khúc mắc dài dòng giống thoại bản sao? Đồng Ấn đâu phải loại vô năng không bảo vệ được người mình yêu.
Hắn làm vậy chứng tỏ Đoan Phỉ đối với hắn chỉ là thuộc hạ dưới trướng không hơn không kém."
Cố Tịch Lam nghe xong thì môi mỏng dãn ra liếc Tiêu Hạc Vân nhưng không phản bác gì.
Còn Tiêu Hạc Vân thì đứng dậy đi vài bước ra cửa rồi quay lại bởi vì Cố Tịch Lam vẫn đang ngồi nên y phải khom lưng nói vào tai Cố Tịch Lam.
"Nếu muội vẫn còn thắc mắc, đợi sau này làm hộ pháp hãy trực tiếp hỏi hắn ta."
Truyền đạt xong thì đi thẳng để lại Cố Tịch Lam ngẩn người.
Cảnh tượng sáng nay quá mức kinh dị, tuy cô đã từng thi đấu.
Đao thương chém giết đều kinh qua.
Nhưng kiểu hành hình này thì lần đầu chứng kiến.
Nó để lại cho Cố Tịch Lam một ấn tượng không hề có chút tốt đẹp gì.
Hay nói chính xác hơn là cô bị ám ảnh.
Sống cùng phụ mẫu mười mấy năm chỉ toàn thấy những thứ tốt đẹp, nhận được tình cảm yêu thương của tất cả mọi người.
Chuyện trừng phạt thuộc hạ ở Cố gia trang nặng nhất cũng chỉ là nhốt trong nhà củi.
Sáng nay mới biết được thì ra người với người có bao nhiêu là đáng sợ.
Tuy là vậy nhưng chút cảm tình khi Đồng Ấn cứu mình ở đêm trăng vẫn không hề giảm đi mà còn có khuynh hướng tăng lên.
Đây hẳn là dấu hiệu Cố Tịch Lam phải lòng Đồng Ấn hay không cô chẳng dám chắc.
Chỉ biết là mình rất tò mò về con người này.
Tiêu Hạc Vân vừa mất dạng thì nha hoàn cũng mang cơm đến.
Thức ăn đầy đủ thịt cá và rau xanh được bài trí rất đẹp mắt.
Cố Tịch Lam vừa nếm thử đũa rau xào thì Tang Phần Phần đi vào.
Vậy là hai người cùng ăn chung một bữa cơm.
Tang Phần Phần là cô nương biết điều lại dịu dàng nhã nhặn nên khi nói chuyện với cô nàng người đối diện sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cố Tịch Lam khi xưa cũng là tiểu thư khuê các cho dù mấy năm nay tính cách có thay đổi đôi chút nhưng chung quy vẫn là kiểu nữ nhân hiền lành.
Vì thế hai người rất hợp nhau cuộc nói chuyện lâu lâu lại vang lên tiếng cười khúc khích.
Đêm khuya trong khu rừng lớn cách Trấn Yêu Cung không xa trời tối đen như mực lại còn mưa rả rích Tá Cổn bị bẻ gãy cả tay và chân hiện tại vẫn chưa chết.
Không biết bằng cách nào mà hắn đã bò vào một cái hang nhỏ.
Mặc dù tay chân bị phế nhưng võ công vẫn còn, việc nối xương không phải chuyện khó khăn.
Gã thầm nhủ trong lòng đợi đến sáng sẽ tìm người đưa mình xuống núi, chỉ cần bảo toàn tính mạng sau đó sẽ tìm cơ hội báo thù.
Nhưng giống như ý định của ông trời là tuyệt đường sống của gã một người che mặt không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Tá Cổn, tay hắc y nhân cầm theo ngọn đuốc nhỏ đủ rọi sáng một khoảng không để hai người nhìn rõ nhau.
Tá Cổn lùi sát vào vách đá vạn phần cảnh giác chằm chằm theo nhất cử nhất động của người đối diện.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói lảnh lót của nữ nhân truyền ra từ sau chiếc khăn che mặt màu đen.
"Ngươi không xứng biết tên ta!"
Dứt lời lưỡi kiếm quét một đường nhanh gọn rạch trên ngực Tá Cổn một vết dài, máu tươi chảy ra lênh láng.
Vừa nghe gã liền nhận ra lai lịch của người này, Tá Cổn biết hôm nay mình không thể tránh được một kiếp vì thế không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà cười to.
"Cố Tịch Lam! Ha..
ta biết là ngươi mà!"
Cố Tịch Lam chẳng sợ Tá Cổn biết mặt mình, nhưng cô trốn ra ngoài đã vi phạm nội quy do đó phải hết sức đề phòng lỡ may chạm trán thuộc hạ tuần tra thì vẫn còn cơ may chạy thoát.
Tá Cổn dù mới bị một nhát nhưng vẫn cố gắng nói tiếp.
"Ngươi có biết ta làm cách nào mà dụ được Trác Nhã Tư vào tay không? Ta nói rằng ta đã bắt được cô nếu cô ta không đến thì ta sẽ giết cô..
ha.
khụ..
khụ!"
Bị đâm thêm một kiếm nữa máu trào ra khóe miệng Tá Cổn, y chẳng thể nói thêm được gì mắc trợn ngược nhưng vẫn chưa chết.
Cố Tịch Lam biết gã cố tình chọc tức để được chết một cách nhanh chóng nhưng mà cô đâu dễ dàng trúng kế như vậy.
"Sinh ra được mang một hình hài con người nhưng tâm địa của ngươi còn ghê gớm hơn cả loài dã thú.
Trấn Yêu Cung đã quá nhân từ với ngươi rồi nên ta phải thay trời hành đạo đòi lại công bằng cho Trác Nhã Tư.
Tá Cổn! Ngươi yên tâm dưới tay ta ngươi sẽ không được chết một cách nhanh chóng đâu."
Chém thêm một nhát kiếm nữa Cố Tịch Lam mắt lạnh nhìn Tá Cổn đau đớn giãy giụa nhưng không còn sức để nói.
Lúc chiều khi tên thuộc hạ kéo Tạ Cổn ra ngoài Cố Tịch Lam vẫn còn trông thấy đôi mắt tràn đầy uất hận của gã.
Rõ ràng gã chưa từng hối hận với việc mình đã làm, một tên như thế nếu còn sống thì sẽ có thêm người bị hãm hại.
Do đó Cố Tịch Lam mới tranh thủ đêm dần chuyển sáng khi từng tốp thuộc hạ đi tuần bắt đầu nới lỏng cảnh giác, cô nhanh chóng phóng ra ngoài tìm rất lâu mới thấy Tá Cổn ở nơi này.
Chờ đợi đến khi xác định cho dù có người tìm thấy Tá Cổn thì cũng không thể cứu sống gã, Cố Tịch Lam mới men theo đường cũ để trở về phòng của mình.
Nhưng lúc đi thì không sao khi về Cố Tịch Lam bị lạc đường đã thế trời mưa đã tạnh trăng lại bắt đầu ló ra chiếu ánh sáng bạc xuống vạn vật dưới đất.
Ai bảo cái nơi này quá lớn đi Cố Tịch Lam vừa nhảy qua tường ngói cao thì phát hiện đây là một nơi xa lạ cùng lúc đó thủ vệ cũng phát hiện ra cô.
"Kẻ nào?"
Tiếng quát hùng hậu vang lên vừa nghe đến là màng nhĩ của Cố Tịch Lam liền đau ê ẩm, như thế cũng đủ biết nội lực hùng hậu của người phát ra âm thanh cỡ nào.
May mắn viện này trồng rất nhiều cây cổ thụ lớn Cố Tịch Lam giống như một con mèo men theo sát chân tường nhảy đến trốn sau một thân cây to nhờ vào bộ y phục dạ hành hòa vào bóng đêm.
Tiếng bước chân vững chãi đều đặn đến gần, trưởng đội tuần tra Tô Khiên dẫn theo một đoàn thuộc hạ tinh nhuệ đứng trước thân cây cổ thụ chừng hai trượng thì dừng lại.
"Các ngươi chia ra tìm! Nhất định phải lôi đầu kẻ dám đột nhập vào nơi ở của cung chủ ra cho ta!"
Cố Tịch Lam đau khổ ôm đầu trong câm lặng.
Làm sao đây! Nhầm vào hang hổ rồi!
Vốn Tô Khiên muốn đến chỗ góc tối phía trước để kiểm tra nhưng chân vừa bước thì giọng nói thâm trầm của Đồng Ấn đã kịp thời cứu Cố Tịch Lam một bàn thua trông thấy.
"Tiểu Khiên! Đêm hôm khuya khoắt ngươi định náo loạn chỗ bổn tọa đến khi nào hửm?"
Tô Khiên nhanh chóng quay người về phía đối diện quỳ xuống chắp tay vào nhau đầu cúi thật thấp.
"Cung chủ bớt giận! Thuộc hạ nghi ngờ có kẻ xâm nhập vào đây nên mới tiến hành kiểm tra từng nơi không ngờ lại làm cung chủ tỉnh giấc."
Cho dù đêm tối thì Đồng Ấn vẫn là một thân áo choàng đen và mặt nạ âm dương, y có dáng đi rất là ung dung tự tại nhưng Tô Khiên vừa dứt lời thì thân ảnh cao lớn đã đứng trước mặt y.
"Bổn tọa thì có gì mà mất ngủ đâu! Cả ngày chẳng có việc để làm ngủ nhiều không tốt."
Y dùng tay nâng Tô Khiên để đứng lên.
"Nhưng mà Tiểu Khiên phải về nghỉ ngơi thôi! Ngươi xem ngươi ít ngủ như thế nên da mới xanh xao vàng vọt, lỡ may sau này không lấy được vợ lại trách bổn tọa."
Tô Khiên gia nhập Trấn Yêu Cung cũng được ba năm rồi, mới đầu chỉ làm một thủ vệ canh cổng bình thường nhưng một lần vô tình cứu Đoan Phỉ đang bị nhóm người giang hồ vây công thì được Đồng Ấn thăng lên làm đội trưởng đội tuần tra.
Từ đó một dạ trung thành thề chết cũng phải bảo vệ Đồng Ấn chu toàn.
Mới đầu tiếp xúc còn tưởng cung chủ Trấn Yêu Cung lạnh lùng khó gần như giang hồ vẫn đồn đại, ai mà ngờ từ khi làm đội trưởng hễ mỗi lần Tô Khiên xuất hiện trước mắt Đồng Ấn là y như rằng sẽ bị chọc ghẹo đến đỏ mặt tía tai.
Vài ba lần còn ngượng ngùng mắc cỡ nhưng đến tận bây giờ Tô Khiên đã luyện thành da mặt kim cang bất hoại.
Vì thế mặc cho Đồng Ấn trêu chọc y vẫn đường hoàng chính chính nói chuyện đại sự của mình.
"Xin phép cung chủ cho thuộc hạ lục soát nơi này để tìm ra kẻ đột nhập vào đây!"
Đồng Ấn xua tay ra chiều chẳng hề quan tâm.
"Muốn lục soát thì ngươi đi chỗ khác mà tìm, đây là vườn thảo dược của bổn tọa.
Ngươi muốn dẫm nát hết cả cây thuốc mà ta cực khổ trồng được, muốn ta đau tim mà chết?"
Đầu Tô Khiên cúi càng sâu rồi lại quỳ xuống.
"Cung chủ hồng phúc tề thiên nhất định vạn thọ vô cương."
"Được được! Ta sẽ cố mà sống đến khi tìm được cô nương xinh đẹp để gả ngươi đi.
Vậy là được rồi đúng không?"
Tuy lời nói của Đồng Ấn rất nhẹ nhàng êm tai nhưng Tô Khiên biết nếu mình còn không đi ắt hẳn sẽ bị đánh cho nằm trên giường ít nhất một tháng vì thế vội vàng lui ra ngoài.
Trước khi đi vẫn không cam tâm nhìn về phía bóng tối sau cây cổ thụ.
Rõ ràng mình nghe có tiếng hít thở, với võ công của cung chủ làm sao lại không phát hiện chứ! Chẳng lẽ đó là người mà cung chủ biết nên mới cố tình giải vây! Chắc chắn là vậy rồi.
Nghĩ như thế nên Tô Khiên mới an tâm nhưng để phòng ngừa vạn nhất vẫn không đi xa mà lấp ló ngoài viện vậy là một cục đá to gần bằng bàn tay nện xuống ngay bả vai y một cú đau giọng Đồng Ấn nghe ra có vẻ tức giận rồi.
"Còn không đi?"
Ôm bả vai đau nhói Tô Khiên vẫn không quên chắp tay hành lễ.
"Thuộc hạ lập tức đi ngay!".