Mặc dù biết mình đang trong tình thế nguy hiểm khôn cùng nhưng Cố Tịch Lam vẫn chẳng thể ngăn nổi cơn tức cười khi mà chứng kiến một màn này.
Môi vừa giãn ra thì khăn che mặt đã bị tháo xuống, vì hành động quá nhanh của Đồng Ấn nên người trước mặt chưa kịp định thần chỉ biết tròn xoe đôi mắt lông mi dài cong vút ngơ ngác đối mắt với y.
Trong đêm trăng gương mặt cô càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Vậy mà điều đó chẳng hề ảnh hưởng gì đến Đồng Ấn.
"Bổn tọa còn tưởng con chuột nhỏ nào thì ra chính là đại mỹ nhân mà trưởng lão Trang Bạch Tế ngày đêm mong nhớ!"
Lời nói không có mấy phần đe dọa nhưng nghe vào tai Cố Tịch Lam cô chỉ thấy sợ mà thôi.
Sau một giây ổn định tâm thần Cố Tịch Lam lập tức quỳ xuống cung kính trả lời.
"Cung chủ bớt giận! Lúc sáng thi đấu thuộc hạ có chút vết thương muốn tìm nha hoàn xin ít thuốc.
Nhưng vì mới đến đây không biết đường nên lạc vào nơi ở của cung chủ.
Là thuộc hạ ngu dốt xin cung chủ trách phạt."
Một đêm dầm mưa lạnh lẽo y phục của Cố Tịch Lam từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào khô, đã thế mái tóc gội từ đầu hôm đến giờ bị nước mưa làm ướt.
Búi tóc vốn lỏng lẻo hiện tại đã chực rơi xuống.
Vài cọng tóc bám vào gương mặt tái nhợt của cô, tự dưng bây giờ Cố Tịch Lam mới cảm thấy lạnh phải kềm chế lắm để không biểu hiện ra bên ngoài.
Thật sự khi khăn che mặt vừa bị gạt xuống thì cô đã nghĩ ra ngay lý do này.
Kết hợp với vẻ ngoài thê thảm của mình Cố Tịch Lam chỉ hy vọng Đồng Ấn sẽ thả mình đi mà không thật sự phạt mình.
Nghe thế khuôn miệng của Đồng Ấn giãn ra một độ cong đẹp mắt y dùng ngón trỏ gạt nhẹ lọn tóc dài của Cố Tịch Lam qua tai.
"Xin thuốc mà phải mặc hắc y.
Ngươi không nói bổn tọa còn tưởng ngươi đi ám sát bổn tọa!"
Giọng nói càng trầm nghe vào tai cực kì khủng bố, nhưng hành động lại rất dịu dàng.
Một tấm áo choàng đen tuyền phủ xuống làm cho Cố Tịch Lam không kịp phản ứng.
Càng lạ lùng hơn là Đồng Ấn luôn kiệm lời lại nói tiếp.
"Bị thương chỗ nào?"
Cố Tịch Lam bị truy hỏi lúng túng trả lời.
"Là..
ở sau lưng."
Quả thật phía sau lưng cô có một vết thương tạm được.
Vì thế Cố Tịch Lam mới dùng nó làm cớ để lỡ may Đồng Ấn thật sự cho người đến chữa trị thì cô còn có bằng chứng để thoát hiểm.
Ai ngờ nghe tới câu sau của Đồng Ấn thì Cố Tịch Lam gần như bị dọa cho xanh mặt.
"Cởi áo!"
Giống như sợ Đồng Ấn sẽ cưỡng ép mình Cố Tịch Lam vẫn còn quỳ một chân nhưng đầu càng cúi thấp hơn.
"Chỉ là chút vết thương nhỏ không dám làm bẩn mắt cung chủ."
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cái ót trắng ngần của Cố Tịch Lam kèm theo một đầu tóc đen ướt nước rối tung làm cho Đồng Ấn bỗng nảy sinh ý định chọc ghẹo.
"Không bẩn! Bổn tọa có biết chút y thuật.
Để bổn tọa chữa cho ngươi!"
Nói xong liền ngồi xổm xuống, tay còn chưa đưa tới thì Cố Tịch Lam đã lùi hẳn ra sau hùng hồn nói lý.
"Cung chủ! Xin người trách phạt thuộc hạ!"
Trông thấy vẻ sợ hãi tuy cố gắng che giấu của Cố Tịch Lam nhưng vẫn không qua khỏi đôi mắt trong mặt nạ của Đồng Ấn càng khiến y thêm buồn cười.
Nhưng ngoài miệng thì vẫn trầm trầm ra lệnh.
"Ngươi chê năng lực của bổn tọa hay làm muốn thần y Thanh Vân Cốc đến chữa cho ngươi hửm?"
Âm sau đã sử dụng vài phần công lực làm cho tim Cố Tịch Lam như bị thứ gì chèn ép bắt đầu thở không thông.
Nhưng cho dù thế nào cô cũng quyết không khuất phục.
"Cung chủ! Thuộc hạ..
Ắt xì!"
Đang trong tình huống giằng co một tiếng nhảy mũi vang dội của Cố Tịch Lam thành công làm cho môi mỏng Đồng Ấn không kềm được dạt ra ý cười.
Y nâng tay gõ nhẹ vào trán của cô sau đó đứng dậy.
"Tiểu Lỵ! Ngươi mang ít thuốc trị thương rồi đưa hộ pháp của bổn tọa về lại nơi ở."
Nghe lệnh một thân ảnh lập tức xuất hiện, người này vẫn chỉ mặc bộ y phục nha hoàn.
Nhưng khác ở chỗ trên thắt lưng có treo một tấm lệnh bài màu đen.
Phải biết rằng cho dù là nha hoàn trong Trấn Yêu Cung nhưng phục sức cũng là loại thượng hạng chứ không như những môn phái khác trong giang hồ.
So về độ xa hoa hưởng thụ thì Trấn Yêu Cung chỉ có hơn chứ không hề kém.
Tiểu Lỵ quỳ xuống hành lễ.
"Tuân lệnh!"
Sau đó quay sang cung kính nói với Cố Tịch Lam.
"Mời cô nương đi theo ta!"
Tự dưng được ân xá Cố Tịch Lam nén sự vui mừng trong lòng vẫn làm cho đủ nghi thức.
"Thuộc hạ xin phép cáo lui!"
Đồng Ấn xua tay ra chiều không kiên nhẫn.
Nhưng bởi vì y cố tình nên đợi Cố Tịch Lam đi được vài bước thì phía sau liền nghe một giọng nói thiếu điều dọa cho Cố Tịch Lam tim đập như sấm.
"Lần sau đi xin thuốc nhớ đừng mặc y phục dạ hành, nhỡ may bổn tọa lỡ tay thì..!"
Phía sau ý tứ thế nào Cố Tịch Lam không hiểu thì đúng là não bị úng nước mưa.
Lời nói dối đã bị vạch trần từ khi Đồng Ấn trông thấy vẻ ngoài nhếch nhách cùng một thân hắc y của Cố Tịch Lam.
Qua điều tra cặn kẽ của Đoan Phỉ Đồng Ấn đã biết mối quan hệ thân thiết giữa Cố Tịch Lam và Trác Nhã Tư.
Đó cũng là lý do y không vội giết Tá Cổn mà để gã còn sống lê lếch trong rừng.
Đồng Ấn muốn thông qua Tá Cổn hòng biết được liệu Cố Tịch Lam có nặng tình nghĩa đến nỗi lẻn ra ngoài để giết Tá Cổn hay không?
Do thế ngay khi Cố Tịch Lam vừa đi thì Phục Hy đã theo lệnh kéo Tá Cổn một thân máu me ra khỏi hang quăng vào giữa rừng.
Với mùi máu trên người gã ắt sẽ dẫn dụ một đám sói đến chia nhau sẽ thịt.
Một kẻ súc sinh như không đáng để chết tử tế.
Trên đường ra ngoài Cố Tịch Lam vẫn được che chắn bởi chiếc áo choàng đen rộng dài.
Đồng Ấn rất cao vì thế áo này theo kích cỡ của y nên khi khoác lên người Cố Tịch Lam trông cô như một cây nấm lùn đã thế tà áo theo từng bước chân còn quệt dài trên đất.
Đến khi về đến phòng thì trời đã bắt đầu hửng sáng, Tiểu Lỵ tận tình đắp thuốc lên vết thương của Cố Tịch Lam sau đó mang theo áo choàng của Đồng Ấn nhanh nhẹn rời khỏi.
Cả quá trình hai người không nói với nhau câu nào, Cố Tịch Lam biết rõ đây là nha hoàn thân cận của Đồng Ấn.
Nếu moi được tin tức từ miệng người này hẳn sẽ rất hữu ích cho hành động sau này.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ mình chưa trở thành hộ pháp nếu có ý hỏi han sợ rằng Tiểu Lỵ sẽ sinh nghi báo lại với Đồng Ấn.
Để tránh rút giây động rừng tốt hơn hết là nên an phận.
Quả thật Cố Tịch Lam không hề lo thừa, bởi vì Tiểu Lỵ một đường vào trong thư phòng của Đồng Ấn.
Trình bày mạch lạc Cố Tịch Lam thật có vết thương sau lưng chứ không phải có mục đích lẻn vào viện của y.
Đồng Ấn mơi gật đầu cho người lui ra ngoài.
Còn mình thì nghiêng đầu lẩm bẩm.
Xem ra cũng khá thông minh!
Cố Tịch Lam chỉ chợp mắt được chưa bao lâu thì có người đến thông báo cô và mọi người phải tập hợp để bắt đầu thi đấu.
Vậy là cả một đêm trôi qua mà Cố Tịch Lam chỉ nghỉ ngơi được vỏn vẹn hai canh giờ.
Hiện cô bắt đầu thấm mệt rồi nên vốc nước lạnh rửa mặt để cho cơn buồn ngủ trôi qua sau đó mới xốc lại tinh thần cầm kiếm đi đến đấu trường.
Nhưng vừa mở cửa thì đối diện ngay một gương mặt trắng toát dọa cho Cố Tịch Lam gần như muốn hét lên.
Bạch Vô Thường giúi vào tay Cố Tịch Lam một bình thuốc cùng với tờ giấy nhỏ rồi bỏ đi ngay lập tức.
Trong giấy chỉ có một câu ngắn ngủi với nét chữ xấu xí cực kỳ.
Thuốc giúp giảm mệt mỏi sau một đêm lang thang bên ngoài làm người hùng!
Phía dưới là lạc khoản của Đồng Ấn.
Phì cười vì cách hành văn của Đồng Ấn, không nghi ngờ bất cứ điều gì Cố Tịch Lam đổ trong bình ra một viên thuốc thơm ngát rồi cho vào miệng nuốt ngay.
Mới đầu còn chưa thấy gì nhưng khi đến đấu trường thì từng đợt ấm nóng tỏa ra từ lồng ngực lan đến toàn thân khiến cho cơ thể đang mệt mỏi vì mất ngủ của Cố Tịch Lam bỗng dưng như được tái sinh hiệu quả rõ ràng đến nỗi Tang Phần Phần đứng bên cạnh cô còn khẽ chọc ghẹo.
"Sao hôm nay tinh thần muội tốt thế, da dẻ hồng hào như vậy có bí quyết gì chỉ cho tỷ với!"
"Chắc do nắng quá nên mặt muội hơi đỏ thôi."
Lén lút nhìn về phía trước một người mặc y phục đen mang mặt nạ âm dương đang ngồi trên ghế lớn.
Vẫn là kiểu nghiêng người một tay chống má.
Đồng Ấn hôm nay không mang áo choàng càng lộ rõ hình thể thon dài qua lớp vải thượng hạng.
Nếu là không phải chính sự thì lúc nào y cũng mang một vẻ uể oải nửa nằm nửa ngồi.
Nhưng như vậy không hề làm cho y trở nên yếu ớt bệnh tật mà càng tăng thêm vẻ ma mị rất hợp với chiếc mặt nạ và bộ y phục đen tuyền.
Phía này bắt đầu sôi động thì Bạch Vô Thường vẫn đang ở trên nóc nhà nhiều chuyện với Hắc Vô Thường.
"Đêm qua cung chủ gọi Cố Tịch Lam là hộ pháp.
Chắc là cung chủ nhìn nhận cô ta rồi.
Nhưng mà sao ta vẫn thấy Mạch Thiếu Lăng có vẻ nhỉnh hơn một chút nhỉ?"
Đáng lẽ giờ này Hắc Vô Thường rúc vào chăn ngủ từ đời nào nhưng vẫn có tí tò mò muốn xem thử trận đấu tranh dành vị trí hộ pháp thứ tư sẽ thế nào.
Dù sao cũng cùng là người nhận nhiệm vụ bảo vệ cung chủ.
Hắc Vô Thường không mong giống như lời Bạch Vô Thường nói chưa gì cung chủ đã nhận định thuộc hạ vì vẻ ngoài thu hút của Cố Tịch Lam.
Bảo vệ cung chủ hung danh lang xa như Đồng Ấn tháng nào cũng có vài cuộc thích khách thì sắc đẹp chẳng giúp ích được gì.
Quan trọng là giá trị vũ lực phải cao.
Nói ra điều này nhận lại là ánh mắt khinh thường của Bạch Vô Thường.
"Ngươi thì biết gì, ngươi thấy tên Mạch Thiếu Lăng đó không? Người thô kệch mặt thì vuông, tay chân cứ gọi là từng khối cơ bắp.
Dù là người có võ công cũng đâu cần khoa trương như vậy.
Cứ như hai chúng ta chẳng phải rất ổn sao.
Mặt tuấn tú, dáng người mảnh mai không chê vào đâu được.
Nếu Mạch Thiếu Lăng mà làm hộ pháp thì cung chủ mỗi ngày đều nhìn thấy hắn chẳng phải là rất mệt mắt sao?"
Hắc Vô Thường càng thêm khinh bỉ tư duy nhan khống của cái tên này.
"Vậy lúc có thích khách thì sao? Kêu cô ta đem sắc dụ?"
"Có tên thích khách nào võ công hơn chúng ta không? Cố Tịch Lam! Cứ nên làm bình hoa đi.
Nữ nhân là để nâng niu mà."
"Vậy sao ngươi không đi nâng niu trưởng lão Đoan Phỉ? Cô ta cũng là đệ nhị mỹ nhân đó thôi!"
Nghe Hắc Vô Thường nhắc đến cái tên người này là Bạch Vô Thường nhớ lại dĩ vãng đáng sợ.
Khi vừa vào Trấn Yêu Cung Bạch Vô Thường cũng là một người biết yêu thích vẻ đẹp nên cực kỳ hòa nhã dịu dàng với Đoan Phỉ.
Nhưng thân là tả hữu hộ pháp thân tín tuy không ai nhìn thấy nhưng lúc nào cũng ẩn thân ở bên cạnh cung chủ.
Mà Bạch Vô Thường còn là kiểu người vui vẻ hoạt bát nên hay nói hay cười với Đồng Ấn.
Ai mà biết có vậy cũng làm cho trưởng lão Đoan Phỉ ghen tị, bằng chứng là có lần Bạch Vô Thường ngứa chân trốn ra ngoài chơi bị thuộc hạ của Đoan Phỉ vô tình trông thấy.
Chuyện nhỏ xíu vậy mà Đoan Phỉ cũng đi mách với Đồng Ấn.
Hại cho Bạch Vô Thường bị Đồng Ấn xử phạt bằng cách thức nguyên đêm chép kinh sám hối.
Đúng là không có gì ác hơn lòng dạ mỹ nhân!
Câu này do trưởng lão Trang Bạch Tế cảm thán khi trông thấy hai bàn tay run rẩy của Bạch Vô Thường dâng lên tập kinh chép phạt.
Kể từ lần bị hại đó Bạch Vô Thường hễ thấy Đoan Phỉ ở đâu là thiếu điều chạy trốn chứ nói gì đến nâng niu ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô nàng nữa.
Hắc Bạch Vô Thường theo Đồng Ấn từ bên ngoài khi y đoạt được vị trí cung chủ thì cũng nghiễm nhiên trở thành hộ pháp.
Hai người là huynh đệ sinh đôi do Đồng Ấn cứu được khi đó cả người toàn là máu và vết thương nham nhở xung quanh là một bầy sói đói đang cắn nhau để dành con mồi, có thể nói nếu Đồng Ấn chậm một chút thì đến mẩu xương cũng chẳng còn.
Vốn hai người có tên do phụ mẫu đặt đàng hoàng, nhưng tục lệ ở làng hễ mà song thai thì sẽ đem đến điềm dữ.
Nhưng do phụ mẫu ra sức cầu tình nuôi nấng đến khi cả hai hơn sáu bảy tuổi gì đó mới đem vào rừng để tự sinh tự diệt.
Cũng chẳng phải lòng phụ mẫu vô tình, chỉ là trùng hợp thế nào từ khi hai hài tử nhà mình ra đời thì cả thôn không có một ngày yên ổn.
Mùa màng thất thu, lũ lụt, nạn châu chấu rồi tự dưng đâu sinh ra một băng cướp hai ba ngày suốt thôn đòi lương thực.
Cực chẳng đã mới đem con vào rừng với hy vọng may mắn thì hai đứa trẻ sẽ sống sót.
Đồng Ấn mang về nuôi dạy võ công, đợi đến khi hai huynh đệ hiểu chuyện thì tự giác bỏ luôn tên cũ của mình.
Hắc Bạch Vô Thường cũng là cả hai tự đặt.
Lâu dài đến tận bây giờ cũng quên mất khi xưa mình mang tên gì quê quán nơi nào.
Chỉ biết một lòng một dạ đi theo Đồng Ấn.
Có thể nói là nhất nhất trung tâm..