Jeno để yên cho Jaemin ôm lấy mình, cảm giác này dù chỉ từng trải qua một lần nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
"Jaemin..."
Người nhỏ ở bên vai hắn không nói gì, đôi bàn tay níu chặt hơi run lên, trong đầu đột ngột không báo trước ập tới những mảng đen rời rạc tựa một bức tranh đầy khiếm khuyết. Jaemin không thể nhìn rõ cũng không có khả năng đối diện.
Cuối cùng thời khắc Jeno đưa tay đáp trả, cậu vì không chịu được tầng sóng não mãnh liệt tê dại này mà dùng chút sức lực sót lại, kịch liệt đẩy người ra.
"Không... tránh... Jeno... bảo mấy chiếc xe kia dừng lại..."
Người lớn hơn chếnh choáng ngã về sau mấy bước, mãi còn sững sờ vì hành động ruồng bỏ của đối phương mà không kịp hiểu chuyện. Tận sau thấy một hai chiếc xe đang chạy trong bãi đỗ mới cho rằng cậu đang vì nó mà khó chịu.
"Jaemin, có sao không? Tôi đây, tôi đây", Jeno lần nữa muốn đến bên nhưng người nọ vẫn cự tuyệt không để hắn chạm vào mình.
Một chiếc xe hơi muốn rời bãi, chạy ngang qua bọn họ, Jaemin liền lập tức có phản xạ, theo quán tính ngồi thụp xuống thở dốc. Trái tim Jeno co thắt một trận, hắn mặc kệ cậu có chối từ mình thế nào, trực tiếp mở cửa cho Nono rồi dìu người nhỏ rời khỏi bãi.
Cậu cứ thế chật vật trong vòng tay hắn, không cách nào thoát ra.
.
"Có thể nói tôi biết rốt cuộc có chuyện gì không?"
Na Jaemin ngồi trên sô pha, đón cốc nước ấm hắn đưa cho mà lấy ra một viên con nhộng uống cạn. Trong lòng rối bời không biết phải bắt đầu từ đâu, mở miệng làm sao. Nono ở bên không ngừng dụi đầu nó vào chân người nhỏ, bày tỏ an ủi.
"Có lẽ... cơ thể tôi có phản ứng không tốt với anh..."
"Cậu bị dị ứng với tôi hả?" đây là câu hỏi thật lòng không hề bông đùa.
"Jeno, tôi và anh có quen biết gì nhau không?"
Câu này nói ra thoạt nghe rất bình thường, nhưng với người trong cuộc lại giống như một cây kim nhọn xuyên vào ngực, không phải kiểu đau đớn tận cùng nhưng lại mang theo thứ cảm giác âm ỉ nhức nhối. Hắn thời khắc Jaemin ôm lấy mình liền có thể nhớ lại đến cả hơi thở và hương thơm thoảng qua bên người cậu. Vậy mà đổi lại sự kì vọng trong hắn lại chính là câu hỏi thản nhiên qua loa này.
"Cậu có từng bị mất trí nhớ không?", đây lại là câu hỏi mang chút ý giễu cợt của Jeno.
"Hả?"
"Tôi đang thẳng thắn hỏi cậu đấy?"
Jaemin cũng cật lực suy xét lại hành trình hai mươi sáu năm qua của mình có giai đoạn mất trí nào chưa.
"Hình, hình như chưa. Nếu là chuyện ngày nhỏ thì có thể quên đi phần lớn, nhưng không đến mức bị mất trí đâu."
"Nếu cậu không mất trí, cũng không biết tôi là ai thì việc gì phải thắc mắc nữa", hắn lấy cốc rỗng ra khỏi tay cậu, cụp mắt quay đi.
Jeno chỉ còn biết giải thích chuyện này đơn giản rằng Jaemin không thật sự để tâm tới người như hắn. Cũng đúng, đến gọi lại cho hắn một cuộc khi đó cũng không có, thì mấy năm sau Jeno có căn cứ gì để chờ đợi ở kẻ không đặt cho mình bất kì sự quan trọng nào.
Hắn chính là đang đơn phương ôm mộng về một người. Người mà dù chỉ một chút cũng không còn sót lại mảnh ký ức thoáng qua có phần nhạt nhoà đó.
3
Về phần Jaemin, cậu cá rằng mình chưa gặp Jeno trước đó, dù lần đầu thấy hắn quả thật là giống như đã từng quen biết. Nhưng thứ cảm giác vừa đau đớn lại vừa rung động cùng lúc này là gì thì lại không có cách giải thích. Cũng vì lẽ đó nên cậu mới bất chấp lời khuyên của Jinwoo, chỉ muốn tìm hiểu xem đến cuối cùng người này có can hệ gì với mình.
Mà rồi một cái ôm không thể đưa Jaemin đến cảnh quan mà cậu muốn thấy, thay vào đó lại liên tục không ngừng đánh lên lí trí, mách bảo bản thân rời khỏi hắn thì hơn.
"Có lẽ chúng ta đúng là đối thủ của nhau thật. Đến chạm vào anh cũng khiến tôi khó chịu đến vậy. Haha..."
Người nhỏ nói đùa như thật, chấp nhận rằng dây dưa với Jeno sẽ chỉ đẩy mình vào tình cảnh nặng nề hơn. Dù cho suy nghĩ này khiến tận sâu bên trong Jaemin dâng lên một nỗi đau buồn kì lạ.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn người trước mặt, không nghĩ cậu như vậy mà có thể nói ra lời đắng cay đến thế.
"Tôi không những không là gì mà thậm chí còn là sự khó chịu, là gánh nặng của cậu nữa cơ à? Quả thật, chỉ thích hợp làm đối thủ của nhau thôi nhỉ?"
Dù từ trước đến giờ, chưa lần nào tôi xem em là đối thủ của mình.
"Jaemin, cậu vừa tàn nhẫn vừa máu lạnh."
Jaemin kinh ngạc đến trợn mắt, gằn giọng hỏi: "Jeno! Anh làm báo vậy có biết ngôn từ mang sức nặng thế nào không? Tôi ở trong giới này có tàn nhẫn đến mấy cũng chưa từng bị ai đặt vào cái từ máu lạnh chó chết đó."
"Nặng có bằng sự vô tình của cậu hay không?", lần đầu trong đời Jeno không biết tiết chế mà lớn giọng, còn là lớn giọng với người hắn từng để trong lòng rất lâu.
Cậu cũng không chịu được, từ trên ghế êm đứng bật dậy gân cổ lên cãi tay đôi.
"Tôi 'vô tình' cái gì? Tôi với anh không phải loại quan hệ kẻ thù, đối thủ hay sao? Việc gì mà phải 'có tình' với anh vậy?"
"Cậu..."
"Anh trai tôi nói không sai, đáng lẽ phải tránh xa anh ra. Nhìn đến anh khiến tôi bực mình, đụng vào anh khiến tôi đau đầu nhức óc, chỉ cần là anh thôi cũng làm tôi cả người đều khó chịu không thoát ra được. Tôi dùng một loại thuốc là đủ lắm rồi, không có nhu cầu phải dùng thêm thuốc dị ứng với anh nữa!"
"NA JAEMIN!"
Phút chốc vì tiếng quát này mà căn phòng lớn chìm trong im lặng, Jaemin nuốt xuống cơn tức giận, nhìn hắn một thân kiềm chế trở vào bếp.
Người nhỏ đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu, tự đánh giá mọi cớ sự này hình như đều do chính mình bày ra, nếu có trách thì cũng phải trách bản thân trước đã. Nono bị hai người đàn ông cự cãi ồn ào khắp nhà làm cho ngơ ngác không biết theo ai bỏ ai. Cậu luyến tiếc cúi xuống vuốt ve trấn an, nói một lời tạm biệt với nó rồi lặng thinh ra khỏi nhà hắn.
Đến lúc Jeno ở nhà bếp tự mình làm dịu cơn nóng giận xong, tay mang ra một dĩa bánh ngọt cho người ở ngoài thì cậu đã rời đi từ khi nào, chỉ còn lại mỗi cún nhỏ ngồi buồn thiu thiu.
Vậy là sau một chiếc ôm, có lẽ Jaemin đã quyết định xong việc nên có mối quan hệ gì với hắn rồi.
.
Lúc từ sô pha tỉnh dậy đã là ba giờ sáng, tiếng nhạc catwalk vẫn phát đều trên kênh fashiontv, Jaemin mắt nhắm mắt mở tìm điều khiển định tắt đi thì đã thấy Jisung ngồi ở phía bên kia của ghế, suýt thì đạp đứa nhỏ lăn xuống dưới.
"Cái thằng nhóc này, em về nhà có lịch trình thời gian biểu một chút được không?"
Sau khi trở về từ nhà Jeno, tâm trạng họ Na tuột dốc không phanh. Một mình trong căn hộ lớn cô độc đến mức lúc nào cũng phải nghe thấy tiếng nói tivi mới được. Không muốn một mình nằm trong phòng tối gặm nhấm những thống khổ không tên tràn về mỗi đêm, cho nên chiếc sô pha cậu lựa chính là hàng Ý nhập khẩu, phải lớn, phải êm, vừa vặn cho cậu duỗi thẳng, nằm ở đây xem truyền hình đến khi mí sụp hẳn mới trở về phòng.
Hôm nay còn đặc biệt vặn to tiếng hơn, vùi mình trong chăn mỏng hòng thoát khỏi hình ảnh của Jeno mà mãi không thành, người nhỏ đến cuối vẫn là mang hắn theo vào tận cơn buồn ngủ của mình. Cậu nhỏm người vươn vai một cái, bấy giờ lấy lại ý thức rồi mới phát hiện ra, gương mặt nhỏ đáng yêu mà Jaemin cưng như trứng hiện lên một tầng đỏ nơi chóp mũi cùng viền mắt.
"Jisung? Jisung, làm sao? Sao lại khóc?"
Đứa nhỏ hít một hơi, lắc đầu cười cười.
"Có phải mẹ không? Bà ấy lại bắt em làm gì?", cậu áp tay vào mặt em trai, bắt nó ngẩn lên nhìn mình. Mắt Jisung một mí mà lại rất to, ai cũng nói cậu và đứa nhỏ có đôi mắt như thể phản chiếu cho nhau, đều vừa tròn vừa sáng trong như vậy.
"Từ lâu mẹ đã không còn là lý do của em nữa rồi. Anh xem, bà gìn giữ đôi chân của em bao nhiêu, em liền nhảy đến suýt chấn thương khớp gối, móng cũng bật ra rồi."
Jaemin nhìn đến phần hở ra trong chiếc skinny jean rách te tua mà cam đoan là Jisung đã mua nó ở chợ Dongdaemun, đầu gối đứa trẻ này từ ngày rời khỏi nhà chưa bao giờ lành lặn. Cậu chính là người chăm bẵm cho nó, bao che cho nó suốt những tháng năm sống trong sự thúc quản của gia đình, so xem ai đau lòng hơn thì Jaemin tin chắc đó chính là mình chứ không phải mẹ bọn họ.
"Em đừng tự thương tổn chỉ để đối đầu với mẹ, xin em đó Jisung. Anh sẽ gánh vác cho em, hãy tin ở anh, em hãy cứ tự do đi nhưng đừng như vậy nữa, được không?"
"Anh, đau đớn chính là một loại minh chứng mạnh mẽ nhất của sự sống mà. Ai lại đi lấy tổn thương ra để đối đầu với mẹ mình bao giờ, chỉ là... em muốn sống cuộc đời này."
"..."
"Lý do duy nhất của em chính là phải để anh thay em chịu đựng. Cho nên, anh, anh cũng hãy sống cuộc đời của mình đi. Anh em chúng mình, hãy cùng nhau sống tự do nhé?"
Jisung ngồi bó chân, nhìn xuống đầu gối đầy những vết xanh tím vì va đập mạnh, xem nó như niềm kiêu hãnh của mình mà hướng lên phía Jaemin, đặt bàn tay lớn vào ngực trái của cậu, "Nhìn anh chẳng giống người đang sống gì cả. Nếu chỗ này của anh lại nhói lên, dù co thắt đến đau đớn thế nào anh hãy cứ đối diện với nó, sợ gì chứ."
Những giọt long lanh đang tràn ra này hiếm hoi không phải bởi vì tác dụng của thuốc. Jaemin đang thật sự tuôn xuống bao nhiêu dồn nén, chính là bấy nhiêu gắng gượng phải tạo ra một phiên bản hoàn hảo ở trong vùng xám. Không đau, không buồn, không tình yêu, giam cầm đi bản ngã thật sự của bản thân, đè nghiến lẫn ép buộc nó không được bước ra ngoài.
Cậu ôm lấy Jisung, nói trong làn nước mắt, "Đến gần hắn khiến anh rất khổ sở, là người duy nhất anh có phản ứng đau đớn, anh nên tiếp tục chạy trốn hay bước lại một bước nữa bây giờ?"
"Jaemin, anh phải được sống. Nhưng không phải bằng cách nằm mãi trong vùng xám an toàn giả tạo này nữa."
.
"Chuyện hoạ sĩ Hong đến đâu rồi?" giám đốc Na liếc một vòng bàn họp, ai nấy đều cúi đầu không muốn đối mắt với sếp của bọn họ.
Cuối cùng vẫn là cô trợ lý lí nhí lên tiếng: "Chiều thứ bảy ông ấy sẽ đến vẽ tranh ở vườn Yosan trong khu nhà riêng, đã xin một buổi gặp mặt nhưng hoạ sĩ bảo hoặc là người đáng giá đến hoặc là không..."
"Tính bảo tổng biên Bae đi sao? Giờ còn đang tận trời Âu chơi rắn săn mồi, mà có ở đây bà ấy cũng chẳng thèm mà đi ấy."
Haechan hôm nay đổi trò, ngồi rung đùi rút ra miếng gỗ an toàn không xê dịch, khều trợ lý của Jaemin ý chỉ đến lượt cô nàng rồi. Jaemin thì vẫn một chiêu, phi bút lông viết bảng về bên đó, tháp gỗ trong chớp mắt sụp như tiền đồ của cậu ta sắp tới.
"Gucci sẽ toàn tâm toàn ý đẩy mạnh bìa cho Lalice, thời buổi cạnh tranh có là bìa tháng hai thì cũng không để cho đại diện hot của mình thiệt một milimet nào so với đối thủ. Bên nhãn hàng sẽ thẩy bộ sưu tập capsule mùa valentine này, cho nên chủ đề lấy đỏ."
Vị stylist gạt toàn bộ mấy miếng gỗ sang một bên, lần này nghiêm túc chống cằm nhìn giám đốc sáng tạo của Craze, tiếp tục nói: "Đặt phông bằng bức hoạ 'máu đổ lửa' của hoạ sĩ Hong thì lễ tình nhân có sô-cô-la cũng không là nghĩa địa gì so với bìa Craze đâu, nên là..."
Jaemin thừa biết Haechan sẽ phát ngôn gì nhưng vẫn thích tự cái tên này nói ra, nhướng mày kiên nhẫn đợi.
"Còn ai đi gặp ngoài giám đốc sáng tạo vẹn toàn của chúng ta nữa?"
.
.
.
Hello mọi người, hihi 😬
Xin lỗi vì đã ngâm lâu hơn tưởng tượng, up chương mới mà trong lòng nghĩ "ủa rồi ai nhớ nổi nội dung nữa bây giờ" :)) thôi, lỡ quên thì mn thông cảm lướt lại câu chuyện của 2 bạn tổng biên tập với giám đốc sáng tạo 1 xíu nhe XD.
Nếu không nhân dịp ngày cuối năm thì chắc cũng chưa up lên đâu vì mình vẫn đang quay cuồng những ngày cận năm mới ㅠㅠ tóm lại là muốn thông qua chương mới để gửi những lời này đến những bạn đọc thương mến nhất của mình nè.
Mình bắt đầu câu chuyện đầu tiên vào hồi tháng 3 nên năm nay một trong những điều vui vẻ mình có được chính là ở tại đây, quen biết và gặp gỡ mọi người thông qua những mẩu chuyện nhỏ dành cho 2 cục cưng. Nhận được tình cảm thiệt nhiều mà hỏng có gì để đáp lại hết, thôi thì dành lời cảm ơn chân thành và tốt đẹp nhất gửi đến những người bạn của mình. Cảm ơn mọi người đã nán lại nơi này, cùng mình yêu thương Nomin 💚.
Chúc mn những giờ phút cuối cùng của năm thật trọn vẹn, nỗi buồn thì sẽ qua đi, còn niềm vui đều gom hết thành kỷ niệm mà lưu giữ lại, mỗi chúng ta hãy cùng mang theo tình yêu của 2 em bé, đi tiếp một năm nữa nha.
Mình yêu thương mọi người nhiều!!!.
5