Trang Chủ Đừng Vội


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Tin tức Nhị tiểu thư Đường Môn nhảy sông tự vẫn đã bị Lưu thị chặn lại, trừ người Đường Môn ra, tất cả đều không hay biết.
Gia chủ Đường Môn Đường Miểu Uẩn trở về nhà liền nghe được chuyện này từ Lưu thị, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có thể có đáng ngại hay ảnh hưởng đến việc xuất giá hay không?”
Lưu thị cũng không giấu diếm, vỗ nhẹ bả vai hắn, chậm rãi nói: “Đứa bé kia thân thể vốn không tốt, lần này nhiễm hàn khí, sợ là sống không lâu được rồi. Ngày mai chính là ngày xuất giá, thiếp thân định cho nàng ăn Tục Hồn đan, để yên tâm gả tới Tuyết Diên sơn trang.”
Động tác uống trà của Đường Miểu Uẩn hơi dừng lại, nhưng chỉ một lát sau, hắn nhấp một ít nước trà, nói: “Cứ làm theo nàng nói đi. Quan trọng là kéo dài tính mạng, lần này xuất giá coi như là nó báo đáp công ơn dưỡng dục của Đường gia đối với nó mấy năm nay, vì muội muội của mình làm một chút cũng đáng.”
“Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định làm thỏa đáng.” Lưu thị câumôi, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Tại Bắc Uyển.
Đường Niệm Niệm đang tựa vào mép giường, tỉ mỉ hỏi Thù Lam về thân phận hiện tại của mình.
Nàng hiện nay là Nhị tiểu thư con vợ lẽ của Đường gia, Đường Môn là đệ nhất gia tộc ở Thường Lâm, có chút địa vị trong giang hồ cùng Cẩm quốc đô. Đường Môn buôn bán thịnh vượng, người trong Môn đều am hiểu dùng độc chế thuốc, có giao thiệp với triều đình giang hồ, từ trước đến nay luôn có địa vị cao quý ở Cẩm quốc.
Hôm nay Đường Niệm Niệm sở dĩ nhảy sông tự vẫn, là bởi vì biết được mình phải muội muội là con thiếp Đường Xảo Chi xuất giá tới Tuyết Diên sơn trang, khóc nháo thế nào cũng không thay đổi được kết quả này, nàng chết tâm, chán nản liền nảy sinh ý muốn tự vẫn.
“Tuyết Diên sơn trang rất đáng sợ sao? Nói kỹ càng một chút cho ta.” Đường Niệm Niệm nói với Thù Lam đứng ở một bên. Lúc nói đến Tuyết Diên sơn trang sắc mặt Thù Lam tái nhợt, còn có Đường Xảo Chi vừa rồi, khi nói tới nơi này cũng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
Thù Lam bất giác cau mày, cúi đầu nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe được tin đồn, chỉ biết Tuyết Diên sơn trang nằm ở Hư Tuyết Sơn của Bắc Vực, nơi đó quanh năm băng tuyết, ngoại trừ người trong Tuyết Diên sơn trang, không ai biết Tuyết diên sơn trang rốt cuộc ở đâu. Hơn nữa đáng sợ nhất không phải Tuyết Diên sơn trang, mà là trang chủ của Tuyết Diên sơn trang. . . . . .”
Đường Niệm Niệm khẽ nhướng mày, ý bảo nàng nói tiếp.
Thù Lam thấy nàng thần sắc bình tĩnh, trong lòng càng thêm ảm đạm, từng câu từng chữ nói: “Nghe nói trang chủ của Tuyết Diên sơn trang là một quái vật giết người không chớp mắt, hàng năm sống ở trên đỉnh Hư Tuyết Sơn không ra ngoài, cho tới bây giờ đã cưới mười hai thê tử, bất luận là nữ tử nhà nông hay hoàng gia công chúa, đều không ngoại lệ, một khi gả liền chết, có người nói trang chủ của Tuyết Diên là thiên sát cô tinh, từ nhỏ khắc cha khắc mẹ khắc thê tử, thậm chí có người nói. . . . . . nói, Tuyết Diên trang chủ luyện tà công, chuyên hút âm khí của nữ tử, tất cả nữ tử gả đến đều bị hắn ăn tươi nuốt sống!”
Nàng ta nói xong trong lòng run run không dứt, đột nhiên nghe “Xì” một tiếng cười khẽ, Thù Lam cả kinh, tưởng tiểu thư mà mình chăm sóc từ nhỏ này không chỉ mất trí nhớ mà còn điên rồi, “Tiểu, tiểu thư, người. . . . . .”
Đường Niệm Niệm khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, từ nhỏ nàng đi theo lão quái vật nhìn thấy nhiều nhất chính là những chuyện tà độc, hút âm khí của nữ tử xác thực là có, ăn thịt người cũng có, khi nàng còn sống thường xuyên nhìn thấy, tâm thần cũng không mảy may xúc động. Sở dĩ bật cười chẳng qua là vì thần thái sinh động của Thù Lam. Cái loại cảm giác bình tĩnh cùng người ta nói chuyện, tâm tình thoải mái thế này lúc trước nàng chưa từng có qua, cũng không cách nào có được.
Sự tình dần dần rõ ràng, Đường Niệm Niệm chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Tục Hồn đan có tác dụng gì?”
Thù Lam con mắt hơi mở, “Đó là cấm dược trong Môn, ăn vào sau chẳng những thân thể mạnh khỏe, nguyên lực cũng có thể tăng lên gấp ba, nhưng chỉ có thể duy trì ba ngày, ba ngày sau thất khướu sẽ chảy máu mà chết.”
Đường Niệm Niệm nghe vậy, hai mắt phút chốc lạnh như băng, đem tội lỗi của mẹ con Lưu thị nhớ kĩ. Nàng khó khăn lắm mới sống lại được, có được mọi thứ mà dĩ vãng chỉ là hy vọng xa vời, làm sao có thể dễ dàng để người khác mưu hại chứ!
Thù Lam thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi kinh hãi, cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Tiểu, tiểu thư, người làm sao vậy?”
Đường Niệm Niệm lắc đầu, lãnh đạm nói: “Theo như ngươi nói, hôn sự này vốn là Đường Xảo Chi xuất giá, nhưng Đường Xảo Chi không muốn đi chịu chết nên liền đổi thành ta.” Dừng một chút, “Cha mẹ ta thế nhưng đều đáp ứng? Tuyết Diên sơn trang cũng đáp ứng rồi?”
Thù Lam trên mặt lộ ra đau khổ, lắc đầu áp lực nói: “Tam phu nhân ngay khi tiểu thư mới ra đời liền mất, lão gia. . . . . . Cũng đáp ứng rồi. Tuyết Diên sơn trang. . . . . . tuổi của tiểu thư và Tam tiểu thư chỉ hơn kém nhau một tháng. . . . . .”
Đường Niệm Niệm không ngốc, vừa nghe đến đó đã hiểu đại khái sự tình. Vốn tưởng rằng sinh mạng mới sẽ có cha mẹ thương yêu, nhưng xem ra mình bây giờ lại là đứa nhỏ đáng thương phụ thân không yêu, mẫu thân không còn.
Trong lòng tuy có một chút tiếc nuối nhưng cũng không bi thương, thứ nàng cầu mong vốn không nhiều, có thân thể bình thường và tự do, cũng đã thỏa mãn rồi.
Thù Lam thấy nàng không nói gì, còn tưởng rằng nàng thương tâm, nhưng cho dù an ủi thế nào cũng không thể thay đổi được thực tế. Nghĩ nghĩ, lại ghé sát Đường Niệm Niệm thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ giúp người chuẩn bị một ít thức ăn nha, có canh mứt táo hạt sen mà người thích ăn nhất.”
Đường Niệm Niệm nhìn nàng một cái, thấy rõ ràng thương tiếc cùng đau lòng trong mắt nàng, hơi ngẩn ra, không khỏi gật đầu, rồi khẽ mỉm cười, “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”
Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được có người đối với mình quan tâm yêu mến.
Nụ cười này, dịu dàng trong suốt như bầu trời quang đãng, hợp với khuôn mặt như thơ như vẽ của nàng, Thù Lam thấy vậy không khỏi si ngốc, thầm nghĩ: Thật không hổ là Kinh Hồng Tiên, Thủy Lưu Ly mà thế nhân tán tụng. Dáng người, thanh thoát như chim hồng, uyển chuyển như du long. Dung mạo, nhu hòa như ngọc, trong sáng long lanh, khuynh quốc khuynh thành.
“Sao vậy?” Không phải là nhìn không ra vẻ kinh ngạc si ngốc trong mắt nàng, chẳng qua Đường Niệm Niệm nhất thời cũng không nghĩ đến là do ảnh hưởng từ dung mạo của mình.
Thù Lam mặt đỏ hồng, vẻ thương xót trong đáy mắt càng sâu, miễn cưỡng cười cười nói: “Tiểu thư lớn lên thật đẹp, nô tỳ đều nhìn đến ngây người! Nô tỳ bây giờ đi chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư.” Vừa nói liền bước nhanh ra ngoài.
Đường Niệm Niệm còn nằm ở trên giường, vì câu nói này của nàng mà khẽ ngơ ngác, giơ cánh tay vẫn còn chút ít khí lực lên xoa gương mặt còn phiếm đau của mình, tinh tế cảm thụ xúc cảm trơn bóng trên tay, “Lớn lên đẹp sao?” Trong mắt lộ ra tò mò chờ đợi, nụ cười khóe miệng không khỏi giơ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui