Edit: Tiểu Dạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Sau khi khôi phục liền trông thấy một màn thế này, Thù Lam chỉ cảm thấy những sợ hãi và ủy khuất trong lòng trước đây đều đã được Đường Niệm Niệm trấn an, sau đó lại bị sự sủng nịnh và biểu hiện độc chiếm của Tư Lăng Cô Hồng thu hút rồi tiêu tán. Nàng buồn cười cười khẽ, lẳng lặng nhìn hai người trước mắt, một nữ tử yên lặng ngồi, ngẩng đầu nhìn người sau lưng, một nam tử không nói gì, chỉ lẳng lặng lau ngón tay cho nàng, một tay ôn nhu lại không mất đi vẻ bá đạo ôm eo của nàng, biểu hiện quyền sở hữu.
Không có bất cứ ngôn ngữ gì, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy ấm áp đến tận trong tâm, cứ như một bức họa, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Đường Niệm Niệm tùy ý Tư Lăng Cô Hồng lau, lại quay đầu nhìn Thù Lam hỏi: “Là ai đánh?”
Lúc này Thù Lam cũng cảm giác được thân thể mình đã khôi phục phần nào, nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy đi giày. Nghe thấy câu hỏi của Đường Niệm Niệm, nhất thời không biết nói sao.
Tỷ muội Diệp thị lúc này cũng không nhịn nổi nữa, Liên Kiều nhướng mày kêu to: “Là ả Đường Xảo Chi kia, ả ta tới đây gây sự với Thù Lam đã nhiều ngày rồi, ngày hôm trước Thù Lam chính là bị ả ta bắt đi, nếu không phải chúng thuộc hạ kịp thời cứu, chỉ sợ tính mạng Thù Lam cũng đã không còn.”
Mộc Hương cũng cau mày, trong lòng còn sợ hãi nói: “Chủ mẫu, người không biết bộ dáng của Thù Lam lúc mà chúng thuộc hạ tìm được nàng đâu.” Không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Thù Lam, vỗ vỗ ngực mình nói: “Cả người bị roi đánh đến không còn nhìn ra hình dáng, nội tạng đều xuất huyết, nếu chúng thuộc hạ đến chậm một bước, nếu đến muộn một bước thì…” Tiếp đó là những tiếng nghiến răng nghiến lợi đầy phẫn nộ và kinh hoảng, có thể thấy được khi đó là cực kì nguy hiểm..
“Ta biết rồi.” Tuy Đường Niệm Niệm không có nhìn thấy thảm trạng lúc ấy, nhưng nàng cũng từng bị thương rất nhiều lần, chỉ cần liếc mắt nhìn những dấu vết trên người Thù Lam một cái là đủ để đoán ra tình trạng lúc đó.
Nàng nhẹ giương mắt nhìn Thù Lam, nói: “Thù Lam không cần sợ, về sau đánh lại.”
Tiểu thư không hề hỏi nguyên nhân, chỉ đơn thuần trút giận giúp mình, chính là tín niệm mình, bất kể mình đúng hay sai, tiểu thư đều che chở mình. Thù Lam nhẹ khép hờ mắt, che giấu đi những chua xót một lần nữa tuôn ra, không cho bản thân lộ ra vẻ yếu ớt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, song giọng nói lại không giấu được chút khàn khàn, “Cám ơn tiểu thư.”
Đường Niệm Niệm không hỏi, không có nghĩa là những người khác không hỏi.
Chu Diệu Lang nãy giờ đứng một bên lúc này ôn nhu nói: “Hai ngày trước muội bị trọng thương nằm trên giường, cần tĩnh dưỡng nên ta không hỏi nguyên nhân. Nay chủ mẫu và trang chủ đều đã ở chỗ này, vừa vặn cần nói rõ ràng mọi chuyện. Đường Xảo Chi tìm muội làm gì? Vì sao đột nhiên đối đãi muội như thế?”
Thù Lam mấp máy môi, hít một hơi, nhìn Đường Niệm Niệm, cũng không giấu giếm nói: “Đường Xảo Chi kia mấy ngày nay tìm muội là vì muốn biết được tin tức của tiểu thư từ trong miệng muội. Muốn biết lý do vì sao thân thể tiểu thư lại đột nhiên khỏe mạnh, vì sao có được nguyên lực và đan dược thiên phẩm. Ả bức muội nói hết tất cả tin tức của tiểu thư, còn suy đoán có phải tiểu thư có sách dược thiên phẩm gì, muốn muội giao cho ả. Còn nói muốn muội nghe theo lời ả, làm mật thám bên người tiểu thư.”
“Đương nhiên muội không đáp ứng, nên ả liền tiếp tục tìm muội, vừa đấm vừa xoa, nhưng muội không chịu nói vì vậy ả cũng không có cách nào khác.”
Chu Diệu Lang thấy sắc mặt nàng hơi do dự, dường như lời kế tiếp có chút khó nói, liền bảo: “Nhưng mấy ngày nay ả ta cũng không dụng hình, vì sao lại đột nhiên dồn muội vào chỗ chết?”
Thù Lam trầm mặc một hồi, cuối cùng đáy mắt hiện lên sự kiên định, nhìn Đường Niệm Niệm cũng đang nhìn mình, mím môi nói: “Bởi vì muội muốn ả giao ra một thứ thuộc về tiểu thư mà lúc trước ả đã cướp từ tay muội.”
“Hình như việc này chạm đến điểm mấu chốt của ả, nên ả lập tức bắt muội lại, nếu không phải ả cảm thấy có lẽ muội biết được bí mật của tiểu thư, thì chỉ e ả đã không dùng hình với muội, mà trực tiếp giết muội luôn rồi.” Thù Lam nói xong, sắc mặt hơi trắng, nhưng hai mắt đen bóng lại chớp động bức người.
Mấy người ở đây nghe vậy cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang hỏi: “Thứ gì thuộc về chủ mẫu?”
Lúc này Thù Lam nhìn Đường Niệm Niệm thật sâu rồi liếc mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng phía sau nàng một cái, môi mím chặt đến hơi trắng ra, có thể thấy được lúc này dường như nàng đang quyết định một chuyện gì đó cực kì quan trọng.
Cuối cùng, sắc mặt Thù Lam trở nên kiên định, hơi phức tạp nhìn Đường Niệm Niệm nói: “Muội căn bản không tính nói ra, nhưng lúc trước tiểu thư coi trọng thứ kia còn hơn cả tính mạng của mình.”
Nàng nhấn mạnh hai chữ ‘lúc trước’, không chỉ nói với Đường Niệm Niệm mà cũng là nói với Tư Lăng Cô Hồng. Đơn giản là lời nói kế tiếp của nàng có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, đây là điều nàng không muốn nhìn thấy. Cho nên mới cố ý nói ra hai chữ ‘lúc trước’, để thể hiện rằng bây giờ Đường Niệm Niệm đã không còn như thế, trong lòng cũng không còn quan tâm nữa.
Nếu bây giờ nàng không nói, chờ sau này Đường Niệm Niệm bỗng nhiên nhớ lại, hoặc bị người khác nói ra, hay đột nhiên bị phát hiện, như vậy chỉ e sẽ khiến hai người nảy sinh hiểu lầm.
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn. Nàng cũng đã nghĩ đến, cái thứ kia chắc hẳn có liên quan đến nguyên thân của thân thể này rồi.
Thù Lam nói: “Sau khi tiểu thư từ trong chỗ chết tìm được đường sống trở về, tất cả những chuyện trước đây người đều không nhớ được. Kỳ thật, tiểu thư… làm ra chuyện như vậy, cũng bởi vì món đồ đó bị Đường Xảo Chi cướp đi.”
Nàng yên lặng nhìn Tư Lăng Cô Hồng một cái, thấp giọng nói tiếp: “Tuy đã ba năm trôi qua, nhưng dung mạo của Cung thiếu chủ cũng không thay đổi bao nhiêu, nên lúc lần đầu nhìn thấy nô tì đã nhận ra ngay. Chỉ là tiểu thư không có bất kì phản ứng nào, cũng không nói gì. Kỳ thật ba năm trước tiểu thư từng một lần ngoài ý muốn cứu Cung thiếu chủ đang trọng thương, sau đó còn cùng Cung thiếu chủ ở chung ba tháng, từng ái mộ Cung thiếu chủ.”
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, đám người Chu Diệu Lang đồng loạt nín thở. Hiển nhiên, tuy Thù Lam đã dùng một chữ ‘Từng’ để giảm nhẹ đoạn tình cảm này, nhưng các nàng đều biết, Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm cực kì chiếm hữu. Nghĩ đến Đường Niệm Niệm từng ái mộ người khác, may mắn… May mắn là mất trí nhớ a!
Thù Lam yên lặng nói: “Nhưng cuối cùng Cung thiếu chủ vẫn rời đi, sau khi rời khỏi còn lưu lại một khối ngọc bội làm tín vật giao cho tiểu thư, từng nói qua, nếu tiểu thư muốn giúp gì thì có thể dùng ngọc bội này đi bất cứ cửa hàng nào có dấu hiệu Du Long, đem ngọc bội giao cho chưởng quầy ở đó, hắn sẽ tới giúp ngay lập tức.”
Nói tới đây, nàng dừng một chút, đôi mắt ẩn chứa phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau trước mắt, “Khi tiểu thư biết được mình phải thay Đường Xảo Chi xuất giá đến Tuyết Diên Sơn Trang, trước đó một ngày liền tìm ngọc bội, viết một phong thư, bảo nô tì mang đi tìm Cung thiếu chủ cứu giúp. Thế nhưng ai mà ngờ những thứ này đều bị Đường Xảo Chi nhìn thấy, ngọc bội cùng thư tín đều bị ả cướp đi, sau đó… Sau đó tiểu thư không chịu nổi chuyện này, mới…..” nhảy sông tự vẫn.
“Trong những ngày tiểu thư và trang chủ đi Vô Phong Hải Vực, Đường Xảo Chi tới đây tìm nô tỳ, nô tỳ nhất thời muốn lấy ngọc bội về, dù không giao cho tiểu thư, cũng không muốn để đồ của tiểu thư bị ả ta cướp đoạt. Về sau liền giống như nô tỳ vừa kể, sắc mặt ả lập tức đại biến, nô tỳ đoán sau khi ả rời Đường Môn chính là nhờ ngọc bội của tiểu thư mới vào được Cung gia, nên liền uy hiếp ả nếu không giao thì sẽ nói tất cả cho Cung thiếu chủ biết, bởi vậy ả mới nổi giận….”
Nói xong toàn bộ, Thù Lam đứng thẳng cúi đầu không nói nữa. Tuy nàng biết những chuyện này nên quên đi, nay Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng vô cùng hạnh phúc, Tư Lăng Cô Hồng cũng cực kì yêu thương Đường Niệm Niệm. Nhưng Đường Niệm Niệm đã từng coi ngọc bội này như bảo bối, sau này lại bị Đường Xảo Chi cướp đoạt phải nhảy sông tự sát, đây vẫn là điều nàng canh cánh trong lòng. Nay nhìn Đường Xảo Chi ở trong Đại Vân Hải diễu võ dương oai, nhất thời không nhịn được.
Trong sương phòng im lặng, tỷ muội Diệp thị len lén nhìn Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, trong lòng âm thầm líu lưỡi. Không ngờ chủ mẫu và Cung thiếu chủ từng có quan hệ sâu xa như vậy, khó trách Cung thiếu chủ dường như rất thân quen với chủ mẫu, lời nói hành vi đều thể hiện sự quan tâm đều có thể hiểu được, nói cách khác bọn họ bây giờ đang ở trên địa bàn của tình địch trang chủ?
Đường Niệm Niệm nghe xong cũng không có bất kì biến hóa nào, tất cả những điều này đều thuộc về nguyên hồn của thân thể trước. Hôm nay khi đối mặt với Cung Cẩn Mặc, những chấp niệm trước kia đều đã bị nàng xóa bỏ hết rồi, về phần ngọc bội tín vật kia cũng không liên quan gì tới nàng.
Chẳng qua cảm thấy bàn tay trên lưng hơi hơi buộc chặt, cùng sự khác lạ của người phía sau, trong lòng truyền đến cảm giác khó hiểu. Đường Niệm Niệm đưa tay kéo khuôn mặt đang âm u của Tư Lăng Cô Hồng xuống, kiễng mũi chân, cắn một ngụm lên môi hắn, mềm mại nói: “Đó không phải ta.”
Thân thể Tư Lăng Cô Hồng hơi cứng lại, sau đó vẻ mặt vốn ảm đảm liền trở nên vui vẻ, ‘Ừ’ một tiếng.
Mấy nữ nhân ở đây thấy vậy đều thở dài trong lòng, đối với chuyện này đã sớm chết lặng. Chu Diệu Lang thầm nghĩ: chủ mẫu thật sự là càng ngày càng hiểu trang chủ, cũng càng ngày càng hiểu cảm xúc của trang chủ. Nhìn xem, mới vừa rồi còn biểu lộ như thế, vậy mà chỉ một cái hôn môi, một tiếng nói mềm mại, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Thù Lam nhìn sắc mặt Đường Niệm Niệm không chút khó chịu, cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải nói ra chân tướng, nhưng chung quy vẫn lo lắng cảm tình hai người sẽ bị tổn hại. Nay nhìn hai người bình yên vô sự, nàng cũng hoàn toàn thả lỏng, khóe miệng nhẹ tươi cười.
Tiểu thư có thể gặp được trang chủ, thật sự tốt lắm, tốt lắm.
Đêm nay trăng sáng đầy sao, chấm nhỏ đầy trời, sóng biển lăn tăn.
Đường Xảo Chi mặc một bộ quần áo xanh thẳm thêu tơ vàng, sắc mặt nghiêm chỉnh hơi có chút khẩn trương bước trên đường đá, sau đó không lâu liền tiến vào một tiểu các trong rừng. Phía trước tiểu các có hai người trông coi, thấy nàng đến, một người đẩy cửa ra, giọng nói không cảm xúc: “Gia chủ đã tới.”
Đường Xảo Chi thoáng hít vào một hơi, sắc mặt vốn khẩn trương cũng cố gắng nặn ra một nụ cười nhu thuận, từng bước một đi vào.
Trong các, ngồi ở thượng vị chính là gia chủ Cung gia – Cung Giao. Lúc này trên mặt y không lộ ra biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt sắc bén. Trong lòng Đường Xảo Chi vốn có chút hồi hộp xém nữa đã không duy trì được vẻ mặt tươi cười. Dưới chân không tiếng động tiến lên, hơi cúi người thi lễ với Cung Giao, nói: “Xảo Chi bái kiến gia chủ.”
“Ừ…” Cung Giao lãnh đạm đáp, hai mắt híp híp, lạnh lùng nhìn Đường Xảo Chi trước mặt. Ban đầu y vốn là nhìn trúng thiên phú luyện đan của nữ tử này, cũng vì phần si mê lưu luyến của nàng đối với Cung Cẩn Mặc, cho nên mới lưu lại để bồi dưỡng. Nhưng hôm nay nghĩ đến thân phận của nàng, Đường Niệm Niệm lại bất kính với y, cùng lời nói lạnh lùng sắc bén của Cung Cẩn Mặc, y không khỏi giận chó đánh mèo đối với nàng thêm vài phần bất mãn. Khẩu khí cũng thiếu đi sự ôn hòa ngày thường, “Chuyện làm đến đâu rồi, nghe nói ngươi thiếu chút nữa giết chết tỳ nữ bên người của Đường Niệm Niệm, để cho người của Vô Ngân thiếu chủ đến náo loạn.”
Đường Xảo Chi nghe vậy, sắc mặt đại biến, cười gượng nói: “Chuyện tình vốn không phải như vậy, chỉ là…”
Cung Giao trực tiếp cắt đứt lời ả, “Nói thẳng kết quả.”
Thân thể Đường Xảo Chi chấn động, hơi hơi há môi, cúi đầu thấp giọng nói: “Không… Không có.”
“Không có?” Môi Cung Giao khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười nào. Nụ cười trên mặt cũng cực kì rét lạnh, làm cho tâm thần người ta run rẩy.
Đường Xảo Chi vốn không phải là đối thủ của y, giờ bị y áp bức, sắc mặt lập tức tái nhợt, rất nhanh kêu to nói: “Đều do cái miệng của tỳ nữ kia quá cứng, bất kể ta hỏi thế nào, vừa đấm vừa xoa thế nào, nàng ta cũng không chịu nhả ra một chữ. Vốn… Vốn ta nghĩ dụng hình có thể bức cung, nào biết đám người kia lại đến náo loạn. Ở trong Đại Vân Hải mà bọn họ vẫn dám kiêu ngạo như thế, thật sự là không đem gia chủ ngài để vào mắt.”
Ả vừa nói xong, Cung Giao đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ thấy Đường Xảo Chi phun ra một ngụm máu, sắc mặt xám trắng, hai mắt trừng lớn hoảng sợ nhìn y.
Cung Giao lạnh lùng nói: “Ngươi không cần phải dùng phương pháp châm ngòi ly gián ngu xuẩn đó với ta, tiểu bối bây giờ quả nhiên đứa sau lợi hại hơn đứa trước, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy câu nói đó lão phu sẽ bị đùa bỡn trong lòng bàn tay ngươi sao?”
Đường Xảo Chi lập tức quỳ xuống đất, nói: “Xảo Chi không có ý này, ngài là trưởng bối mà Xảo Chi tôn trọng nhất, Xảo Chi nào dám giống như lời ngài nói.”
Cung Giao lạnh lùng nhìn ả, cũng không kêu ả đứng dậy, lãnh đạm nói: “Việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, lão phu làm sao cho ngươi ở lại bên người Cẩn Mặc được.”
“Gia chủ!” Đường Xảo Chi nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Không phải do Xảo Chi vô dụng, mà là tỳ nữ kia thật sự quá quật cường, chỉ cần gia chủ cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ giải quyết tốt!”
Đáy mắt Cung Giao hiện lên vẻ trào phúng, nữ tử đúng là ngu xuẩn, vì tình yêu cái gì cũng không để ý. Nhưng nữ tử như vậy mới dễ lợi dụng nhất, buồn cười chính là đứa nhỏ kia thế nhưng lại nói cái gì nên làm cái gì không nên làm? A! Muốn thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết, có gì để lợi dụng thì cứ lợi dụng chứ sao.
“Thấy ngươi kiên trì như vậy, ta liền cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Cung Giao thản nhiên nhìn ả, nói: “Nói sao thì ngươi cũng là muội muội ruột thịt của Đường Niệm Niệm, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, nếu ngươi có tâm, chắc hẳn nàng ta sẽ không cự tuyệt.”
Đường Xảo Chi há miệng, im lặng không nói. Trong nội tâm ả quả thực thống hận Đường Niệm Niệm, chỉ muốn nàng ta chết bất đắc kì tử. Nhưng từ lần gặp mặt ở Đông Vân Thành đến nay, đối với nàng ta, ả có chút sợ hãi chưa bao giờ có, cũng cực kì kiêng kị. Bây giờ bảo ả đi giáp mặt đối phó Đường Niệm Niệm, trong lòng ả kỳ thực có điểm không dám.
“Sao?” Cung Giao lãnh đạm nói: “Hay là ngươi không muốn?”
Đường Xảo Chi nghe ra lãnh ý trong lời của y, cắn chặt răng, ngửa đầu nói: “Muốn, có thể làm việc cho gia chủ là vinh hạnh của Xảo Chi. Nay Xảo Chi đã là một thành viên của Đại Vân Hải, vì Đại Vân Hải mưu lợi chính là việc của Xảo Chi, nghĩa bất dung từ (không thể thoái thác)!”
Lời của ả quả thực dễ nghe, trong lòng Cung Giao cũng sảng khoái vài phần. Trên mặt hiện lên chút ít ý cười chân thật, xua tay nói: “Đứng lên đi. Ngươi có phần tâm ý này là tốt rồi, nữ tử bên người Cẩn Mặc đúng là phải giống như ngươi suy nghĩ vì Đại Vân Hải. Tương lai Đại Vân Hải này sớm muộn gì cũng thuộc về Cẩn Mặc, hôm nay ngươi làm như vậy cũng chỉ vì tốt cho hắn mà thôi.”
Đường Xảo Chi hơi hơi vui mừng, nghe ra được ý tứ trong lời của y, đuôi mày khẽ nhếch, đứng lên nói: “Xảo Chi hiểu được .”
“Đi xuống đi.” Cung Giao đuổi khách.
Đường Xảo Chi cũng không quấy rầy nữa, thi lễ xong xoay người rời đi.
Một lần nữa bước đi trên đường đá nhỏ, gió biển ban đêm thổi phất lên người, cảm giác hơi mát. Ý cười trên mặt Đường Xảo Chi cũng chậm rãi tan biến, trong mắt lóe ra quang mang. Một hồi kinh hỉ vừa rồi nhanh chóng tiêu tan, muốn ả giao phong với Đường Niệm Niệm, trong lòng ả không khỏi run lên.
Thực ra ả chỉ là kẻ chuyên bắt nạt người yếu, luôn dùng thế lực sau lưng để diễu võ dương oai, đến khi gặp hiểm cảnh chân chính thì dễ dàng khiếp đảm. Nhờ lại hai ngày trước dụng hình với Thù Lam, lại nghĩ tới đám người Đường Niệm Niệm đã trở về, còn có lời Cung Giao vừa nói…
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một quỷ ốm yếu mà thôi, cho dù có thay đổi, chẳng nhẽ cũng có thể thay đổi tính tình hoàn toàn sao?” Đường Xảo Chi thấp giọng thì thào, lời này cũng là nói ình nghe để có thêm can đảm mà thôi. Vì địa vị sau này, vì trở thành nữ nhân của Cung Cẩn Mặc, ả chỉ có thể giải quyết tốt chuyện này.
Kỳ thật ả nghĩ cũng đúng, tính tình một người xác thực không dễ dàng thay đổi. Dùng thời gian một năm để thay đổi toàn bộ một con người tất nhiên phải là đã trải qua những biến cố cực hạn khác nhau, người như vậy đã hiếm lại càng hiếm.Nhưng làm sao ả biết được, Đường Niệm Niệm không phải thay đổi tính tình, mà căn bản là thay đổi toàn bộ hồn phách.
Hôm sau, bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi nổi, khô ráo khiến tâm tình mọi người thoải mái. Không giống với hiểm cảnh đáng sợ ở Vô Phong Hải Vực.
Một ngày này, Cung Giao mở yến hội để tiễn mọi người rời đi.
Y chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, không thấy có nửa điểm bất mãn với những gì vừa trải qua ở Vô Phong Hải Vực. Thức ăn tinh xảo, rượu ngon được đặt trên bàn.
Trong yến hội, Cung Giao cũng chỉ thuận miệng nói vài câu về chuyện ở Vô Phong Hải Vực, sau đó tùy ý mọi người nghị luận nói chuyện khác.
Ở trung tâm, Đường Xảo Chi một bộ áo quần đỏ tươi, mỉm cười đi tới bên bàn Đường Niệm Niệm, cố gắng bỏ qua ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt nở nụ cười thân thiết nói: “Nhị tỷ, từ khi chia tay ở nhà, chúng ta đã nhiều ngày không có tâm sự rồi, muội muội có một số việc muốn nói với tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có thể đi cùng hay không?”
Đường Niệm Niệm ngồi trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, một chút ý tứ nhúc nhích cũng không có, chỉ nhìn ả đạm mạc nói: “Xin lỗi cũng vô dụng.”
Nụ cười của Đường Xảo Chi cứng lại, rồi cười duyên nói: “Tỷ tỷ đang nói gì vậy, muội muội làm sao lại nghe không hiểu, cái gì xin lỗi không xin lỗi, tỷ muội với nhau nói những lời này quả thực khách khí rồi.”
Tuy ả đang cười, nhưng trong mắt lại một mảnh băng lãnh. Nhớ ngày đó ả cần gì phải cố ra vẻ trước mặt nàng ta như thế, nếu mất hứng trực tiếp đánh chửi là chuyện thường, ả muốn cái gì còn không phải nàng ta rưng rưng hai mắt dâng lên sao?
Đường Niệm Niệm híp híp mắt, thản nhiên nhìn Đường Xảo Chi.
Từ khi đến thế giới này, cho tới bây giờ đã gặp được nhiều người như vậy, giết cũng nhiều người rồi, chọc nàng mất hứng thì không nhiều cũng không ít, nhưng nếu tính toán ra, thì Đường Xảo Chi lại nằm trong số đó.
Làm mặt nàng bị thương, đả thương người của nàng, một lần lại một lần khiêu khích.
Đường Xảo Chi chỉ cảm thấy bộ dạng lãnh đạm hôm nay của Đường Niệm Niệm có chút đáng sợ, ả nhớ rõ ngày yến tiệc sinh nhật của Cung Cẩn Mặc, nàng chính là mang bộ dáng như vậy đối phó với Liễu Phiêu Tuyết. Không! Không đúng! Bộ dáng lúc này so với khi đó còn lãnh đạm hơn, hai mắt không chút xúc cảm, không chút che giấu sự chán ghét nhìn mình.
Đường Niệm Niệm mở miệng, chưa kịp nói gì cũng đã khiến lòng ả bỗng thấy bất an. Nhưng khi ả mở miệng, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể phát ra bất cứ lời nào, không chỉ như thế, ả cũng không thể điều khiển bản thân mình được nữa.
Lập tức, hai mắt ả trừng lớn lên.
Đường Niệm Niệm giật nhẹ xiêm y Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười gật đầu, ôm nàng đứng dậy rời khỏi yến hội náo nhiệt.
Nhưng Cung Giao ngồi ở phía trên cũng không tính thả người rời đi dễ dàng như vậy, cười nói: “Vô Ngân thiếu chủ cứ rời đi như thế không khỏi rất không nể mặt a, cậu định mang người của Đại Vân Hải ta đi đâu thế?”
Vốn tưởng rằng hai người họ không dừng lại thì cũng giống như lần trước trực tiếp rời đi, ai biết được Đường Niệm Niệm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng lại lãnh đạm nói: “Trở về nói chuyện phiếm.”
Vốn yến hội có chút ngưng trọng vì hành vi của hai người, song nghe giọng nói chân thật bình đạm kia, những người đang uống rượu lập tức không thể nuốt xuống, bị nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng. Những người còn lại thì đều mang vẻ mặt im lặng không nói gì.
Cung Giao còn đang định nói, thì Cung Cẩn Mặc ở một bên đã lãnh đạm lên tiếng: “Cần gì tự làm mình mất mặt.”
Giọng hắn không lớn, cũng không phập phồng, hiển nhiên chỉ để nói cho Cung Giao nghe mà thôi. Nhưng hắn cũng không chút che giấu, những người ở dưới có thực lực không kém, nghe thấy cũng không phải chuyện lạ. Nhất thời sắc mặt Cung Giao đại biến, những người khác chỉ có thể làm bộ như không nghe, không thấy.
Ánh mắt Cung Giao rét lạnh thẳng tắp nhìn Cung Cẩn Mặc, từ sau cái lần ở tiệc sinh nhật hắn, quan hệ hai người đã hoàn toàn phá bỏ lớp ngụy trang giả tạo kia, chân chính đối đầu nhau.
Nếu nói Cung Cẩn Mặc vì sao lại đột nhiên như thế, thì không chỉ bởi vì Cung Giao làm khó Đường Niệm Niệm, càng là vì sau khi gặp lại Đường Niệm Niệm, thấy nàng thẳng thắn không chút che giấu như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ. Nếu đã không muốn, không vui, cần gì phải ngụy trang, huống chi bây giờ hắn đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, trò chơi phụ tử tình thâm với Cung Giao cũng nên kết thúc.
Đại Vân Hải này đã không còn là thiên hạ của Cung Giao nữa, mà là của hắn.
Đối mặt với ánh mắt rét lạnh của Cung Giao, Cung Cẩn Mặc vẫn thản nhiên bưng chén rượu, ánh mắt nhìn theo phương hướng đám người Tư Lăng Cô Hồng rời khỏi, nhấp một ngụm. Hương cay nồng trôi xuống, dã tâm cùng cao ngạo trong trái tim băng lãnh cũng bắt đầu rục rịch, chỉ đợi phá băng mà ra.
Lúc này trời không nắng lắm, Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi về chỗ ở của bọn họ, theo phía sau là thân thể cứng ngắc của Đường Xảo Chi.
Dọc theo đường đi, Đường Xảo Chi gần như sụp đổ khi thân thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của mình, cái loại cảm giác không thể nắm rõ sinh tử của bản thân này, khiến cho ả rốt cuộc cũng biết sợ hãi.
Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy….
Đường Xảo Chi không thể nói vế tiếp theo. Sớm biết như vậy thì sao? Không đáp ứng yêu cầu của Cung gia chủ? Nếu vậy giấc mộng của ả sẽ không thành a.
Vân Lưu Các ở ngay trước mặt, khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm trở về, đám người Thù Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng khi nhìn đến thân thể cứng ngắc của Đường Xảo Chi theo đằng sau thì sắc mặt mọi người đều hơi hơi biến hóa.
Liên Kiều híp đôi mắt to linh động, đi đến trước mặt Đường Xảo Chi, từ trên xuống dưới đánh giá ả vài lần, liền phát hiện ả có điểm dị thường, cười khinh bỉ nói: “Hừ hừ! Mấy ngày hôm trước ỷ vào Đại Vân Hải diễu võ dương oai, hiện tại thì sao? Chẳng phải cũng rơi vào trong tay chúng ta sao, Đại Vân Hải thì thế nào, há lại vì ngươi mà đắc tội trang chủ và chủ mẫu chúng ta.”
Mộc Hương cũng không chậm, hừ lạnh nói: “Ác nhân có gặp quả báo hay không ta không biết, nhưng thế giới này cường giả vi tôn. Chính ngươi không có bản lĩnh liền ỷ thế hiếp người, hẳn đã sớm nghĩ đến hậu quả sẽ là như thế nào chứ.”
Những người khác đều không nói gì, Thù Lam lẳng lặng đứng ở một bên, chỉ lạnh lùng liếc Đường Xảo Chi một cái. Tiếp tục động tác châm trà cho Đường Niệm Niệm, đặt ở trước mặt nàng.
Đường Niệm Niệm hỏi: “Thù Lam có nhớ ả dụng hình gì với ngươi, đánh bao nhiêu cái không?”
Thù Lam vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.” Thời điểm đó nàng đã ở sát bên bờ sinh tử rồi, làm sao có thể nhớ rõ Đường Xảo Chi đánh nàng bao nhiêu cái. Nhưng nghe Đường Niệm Niệm hỏi như thế, trong nội tâm không khỏi vui mừng. Những cảm xúc đau khổ mấy ngày nay cũng đã tan biến hết.
Đường Niệm Niệm gật đầu, nói: “Không nhớ rõ cũng không sao, Thù Lam muốn bắt nạt như thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Cái cách trả thù này từ trong miệng nàng nói ra, chẳng những làm cho người ta không cảm thấy chút huyết tinh gì, ngược lại giống như đứa nhỏ đùa giỡn. Ngươi bắt nạt ta, ta bắt nạt lại. Nhưng đám người Thù Lam và Đường Xảo Chi đều hiểu, cái bắt nạt này không đơn giản như đứa nhỏ vui đùa, mà chính là giết người đấy.
Lúc này Chu Diệu Lang trở về, tỳ nữ ở phía sau mang tới một cái giá gỗ hình chữ thập và dây thừng.
Chu Diệu Lang đưa roi cho Thù Lam, sau đó chị em Diệp thị cũng không nhàn rỗi. Khi tỳ nữ mang giá gỗ tới, liền tự mình đi đến trước mặt Đường Xảo Chi đang cứng ngắc, dùng dây thừng cột ả vào.
“Thù Lam, ả đối với muội thế nào, muội liền như thế với ả.” Liên Kiều quay đầu nhìn Thù Lam, hai gò má hơi phồng lên, ủng hộ nói: “Không nhớ rõ cũng không sao, đánh cho tới khi muội hết giận thì thôi.”
Mộc Hương gật gật đầu, nói: “Yên tâm, có chủ mẫu ở đây, ả sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu. Đúng không? Chủ mẫu.” Nói xong, nàng trưng vẻ mặt đáng yêu tươi cười nhìn Đường Niệm Niệm, sắc mặt thay đổi cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Thù Lam nhìn roi trong tay, ánh mắt lưu chuyển, đem tất cả thần thái của mọi người thu vào mắt, nhất thời hai mắt có chút nóng lên. Bọn họ đều suy nghĩ cho nàng, thật tâm đối tốt với nàng. Loại bảo hộ này trước đây ở Đường Môn nàng chưa từng có. Bởi vì nàng có quan hệ với Đường Niệm Niệm, mới được gia nhập vào Tuyết Diên Sơn Trang, nên ngay từ đầu lúc nào nàng cũng cẩn thận từng li từng tí để có thể hòa nhập với bọn họ.
Không biết từ khi nào, nàng đã hòa đồng với bọn họ, bọn họ cũng thừa nhận nàng, là một phần của Tuyết Diên Sơn Trang. Như Chu Diệu Lang đã từng nói, dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, bọn họ đã là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
“Vâng.” Thù Lam mím môi, sau đó cười gật đầu, tay cầm roi nắm chặt.
Khi Đường Xảo Chi xuất hiện, nhìn nàng lạnh nhạt như vậy, chứ thật ra cũng rất tức giận, chỉ là nhẫn nhịn mà thôi. Tuy rằng những ủy khuất trong lòng nàng đã được mọi người làm vơi đi phần nào, nhưng sự chán ghét đối với Đường Xảo Chi chưa từng biến mất. Mặc kệ là từ lúc ở Đường Môn ả bắt nạt nàng và Đường Niệm Niệm, hay là khi mấy ngày trước thiếu chút nữa dồn nàng vào chỗ chết, cũng đủ để nàng hận chết Đường Xảo Chi.
Chát ——
Roi từ trong tay Thù Lam tung ra, dù sắc mặt lạnh nhạt, nhưng lực đạo trên tay một chút cũng không yếu, lại rất khôn khéo, đều đánh vào những nơi hiểm. Trước kia chắc chắn nàng không làm được như thế, nhưng sau khi bắt đầu tu luyện ở Tuyết Diên Sơn Trang, nàng cũng đã trở thành một nguyên giả Huyền phẩm cấp một, tuy rằng so với người khác thì không là cái gì, nhưng công phu trên tay cũng không kém.
“A!” Đường Xảo Chi hô đau một tiếng. Lúc này ả mới giật mình, ả đã có thể nói chuyện lại, cũng đã điều khiển được thân thể. Nhưng khi ả muốn dùng nguyên lực để thoát khỏi dây thừng thì lại phát hiện nguyên lực trong cơ thể giống như biến mất vô tung vô ảnh, một chút cũng không có.
Chát!
Ả nhất thời không còn cảm thấy đau đớn từ những trận roi nữa, chỉ mở to hai mắt không thể tin. Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, thực lực đại biểu cho tất cả. Một người muốn đứng trên đỉnh cao, muốn đạt được tất cả, đều phải dùng thực lực. Nàng là địa kiều, huống chi thiên phú luyện dược không tệ. Trước kia khi chưa gặp lại Đường Niệm Niệm, có thể nói cuộc sống mưa thuận gió hòa, chưa bao giờ bị cái gì ngăn cản.
Lúc này việc nguyên lực bị mất thật sự đả kích ả rất lớn, không có nguyên lực, cho dù hôm nay còn sống rời đi thì sao, ả làm sao còn cơ hội đứng bên người Cung Cẩn Mặc? Một nữ tử không có nguyên lực, cho dù bộ dạng xinh đẹp có một không hai thì thế nào, cũng không bằng một viên đan dược, một nguyên giả cao thủ.
Như vậy, nàng sẽ không bao giờ có khả năng đạt được những gì nàng muốn nữa.
“A a a ——!” Sau khi Đường Xảo Chi bình tĩnh lại, cùng với giấc mộng tan biến là sự đau đớn truyền tới trên thân thể, khiến cho âm thanh kêu đau của ả như bị nghiền nát, tê tâm liệt phế.
“Ngươi… Ngươi đã làm cái gì!?” Hai mắt ả gần như đỏ lòm trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm trước mặt, khàn giọng gào to: “Nguyên lực đâu, nguyên lực của ta đâu? A a! Ngươi đã làm gì! ?”
Đường Niệm Niệm thản nhiên nhìn ả thống khổ, lãnh đạm nói: “Biến mất rồi.”
Biến mất rồi …
Ba chữ, đánh vỡ tất cả ảo tưởng của Đường Xảo Chi
Một roi đột nhiên đánh tới khuôn mặt ả, vốn ả đang trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm không khỏi nhắm lại, toàn thân đều đau giãy dụa.
“Tiện… Tiện nhân…” Giọng nói quỷ dị khàn khàn run run vang lên, Đường Xảo Chi đến chết cũng không hối cải mắng to, “Tiện nhân… Ngươi dám, ngươi dám… A!”
Đáp lại ả chính là những trận roi của Thù Lam, chỉ cần ả vừa nói một tiếng, Thù Lam liền đánh vào những huyệt vị đau đớn của ả, khiến ả co rút một trận, lời nói bỗng chốc bị đứt quãng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thủ pháp vung roi của Thù Lam quả thực không tệ, đánh một hồi, chỉ thấy xiêm y trên người Đường Xảo Chi tuy bị rách, nhưng cũng không lộ ra bất kỳ huyết nhục nào. Tất nhiên không phải do Thù Lam lưu tình, mà là nàng biết Đường Niệm Niệm không thích mùi máu tươi và hình ảnh máu thịt lẫn lộn.
Trong Vân Lưu Các yên tĩnh, chỉ có tiếng hô đau của Đường Xảo Chi vọng ra. Dù cho người ngoài nghe được, thì cũng không dám xuất hiện, chứ đừng nói đến ngăn cản.
Đường Niệm Niệm ăn điểm tâm Tư Lăng Cô Hồng đút, đôi mắt bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì .
“Dừng, dừng tay…” Lúc này Đường Xảo Chi rất đau, ngỡ rằng cứ thế hôn mê, nhưng sự thật là ả làm sao cũng không hôn mê được. Thân thể và hồn phách cứ như bị tách ra, da thịt cứ thế thừa nhận thống khổ, tinh thần lại càng ngày càng tỉnh táo.
Diệp Liên Kiều ở một bên cho Bạch Lê ăn thịt, nghe vậy mắt lạnh hừ nói: “Mới thế đã chịu không nổi? Đúng là đại tiểu thư!”
Lời của nàng không che giấu sự khinh thường, trên mặt những người khác cũng hiện lên vẻ khinh bỉ. Tất cả mọi người ở đây thực lực đều không yếu, nhưng cũng phải đổ mồ hôi đổ máu mới được ngày hôm nay. Tất nhiên nếm trải thống khổ cũng không chỉ có từng này, ngay cả tỷ muội Diệp thị ngày thường ngây ngô hoạt bát cũng thế.
Đường Xảo Chi nhận lấy ánh mắt của bọn họ, trong lòng bùng lên oán hận. Ả và Liễu Phiêu Tuyết khác nhau, từ nhỏ đã sống sung sướng cao ngạo, mặc dù có chút tâm cơ nhưng tầm nhìn hạn hẹp, tâm tư đố kị. Đường Niệm Niệm đã từng bị chính mình đè ép, nay lại đối đãi với ả như vậy, làm sao ả chịu được.
“Đường, Đường Niệm Niệm, ngươi đừng quên, ngươi cũng họ Đường, ngươi dám… A! Ngươi dám hành hạ em ruột, ngươi… Ngươi tâm địa rắn rết! A a!”
Lông mi Tư Lăng Cô Hồng khẽ động, ngón tay trắng nõn giúp Đường Niệm Niệm chà lau miệng.
Đường Niệm Niệm lãnh đạm nói: “Từ khi xuất giá đến Tuyết Diên Sơn Trang, ta và Đường Môn đã không còn quan hệ.” Nàng nhớ rõ ràng, lúc nàng ở trên kiệu hoa, Thư Tu Trúc đã từng nói. Nàng là tân nương của Tuyết Diên Sơn Trang, đã không còn quan hệ với Đường Môn.
Hình như là sau đó hắn còn nói. Bảo Đường Môn mau chóng tìm tam tiểu thư về, để chuẩn bị tình huống dự phòng.
Ừ,
Cô Hồng đã là của nàng, cái tình huống dự phòng này cũng không cần nữa.
Trong lúc nàng nói, đầu lưỡi không khỏi liếm trúng ngón tay Tư Lăng Cô Hồng đang nhẹ nhàng giúp nàng lau miệng. Vô cùng tự nhiên trực tiếp vươn đầu lưỡi ra liếm ngón tay hắn, nhìn thấy lúc này Thù Lam đã ngừng tay, hỏi: “Mới vậy đã nguôi giận sao?”
Nàng nhớ rõ bộ dáng Thù Lam nằm ở trên giường, miệng vết thương trên người so với Đường Xảo Chi lúc này nặng hơn nhiều. Cứ thế mà bỏ qua thì không đáng a.
Thù Lam lãnh đạm nhìn thoáng qua Đường Xảo Chi đang thở dốc ở trên giá gỗ, nhẹ giọng nói với Đường Niệm Niệm: “Miễn dơ mắt tiểu thư và trang chủ.”
Nàng nói vậy chỉ vì quần áo trên người Đường Xảo Chi đã không đủ che thân, nếu lại đánh tiếp, tuy rằng không thấy bao nhiêu huyết tinh, nhưng xiêm y Đường Xảo Chi chắc chắn sẽ thành vải rách, thân thể của ả cũng sẽ lộ hết ra bên ngoài.
Đường Niệm Niệm nháy mắt, nhìn bộ dáng Đường Xảo Chi, lại nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng phía sau, đạm mạc nói: “Ừ, tùy em. Ả ta trước hết ở chỗ của em, khi nào tức giận lại đánh tiếp cho ta.”
Hiển nhiên, nàng cũng không quên phần mình.
Thù Lam nghe vậy, nhịn không được bật cười trước bộ dáng phân phó rành mạch này của nàng. Ngay cả một chút nặng nề cuối cùng trong nội tâm cũng biến mất vô tung vô ảnh, nhân tiện nói: “Nô tỳ không còn tức giận nữa, đã đủ rồi.”
“Đủ?” Đường Niệm Niệm nhìn nàng, giúp nàng tính toán rõ ràng rành mạch nói, “Vết roi trên người em lúc trước so với ả bây giờ còn nặng hơn gấp hai lần, ngoại trừ vết roi, vết thương ngoài da, còn bị nội thương, tay trái bị gãy, nội tạng xuất huyết. Nếu như không phải cứu kịp thời, em sẽ chết.”
Thù Lam dở khóc dở cười, thực sự không biết Đường Niệm Niệm làm sao biết rõ tình trạng của nàng, so với đương sự như nàng còn rõ ràng hơn. Nhưng như thế cũng khiến nàng cảm giác được Đường Niệm Niệm coi trọng nàng.
Lúc này, Thù Lam vẫn không nói gì, Đường Xảo Chi bên kia thở gấp một hơi liền ác độc chửi bậy: “Cho dù ta giết nó thì sao, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà thôi, một con chó của Đường Môn, ta hận ngay lúc đó không giết chết nó.”
Ánh mắt mọi người dồn lên người nàng, Đường Xảo Chi chẳng những không sợ, ngược lại còn cười sằng sặc, có chút điên cuồng, “Thế nào? Ta nói sai rồi sao? Không chỉ nó là chó Đường Môn, mà Đường Niệm Niệm ngươi cũng giống như thế! Đừng giả vờ giả vịt, ngươi chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi tàn hoa bại liễu bị người ta vứt bỏ mà thôi! Ha ha ha, đừng cho là ta không biết, lá thư kia lúc trước ta cũng từng nhìn qua đấy!”
Ả giống như bất chấp tất cả, đáy mắt tràn đầy ác ý lạnh như băng, nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng phía sau Đường Niệm Niệm, vốn là giọng nói bén nhọn quỷ dị nhất thời mềm lại, cười nói: “Vô Ngân thiếu chủ, ngài sợ là cũng đã bị nàng ta đùa bỡn a. Nàng ta nha, từ nhỏ đã là một oa dâm, mười ba tuổi đã vụng trộm cùng người khác gặp mặt, trước khi gả cho ngài, không biết đã bị bao nhiêu người chơi đùa, không biết đã dơ bẩn tới mức nào, bộ dáng lúc này chẳng qua chỉ là ngụy trang để cho ngài xem thôi…”
Vốn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn đến đôi mắt sâu không thấy đáy của Tư Lăng Cô Hồng, thoáng chốc Đường Xảo Chi chỉ cảm thấy thân thể dị thường, toàn thân phát lạnh, bao nhiêu lời muốn nói cũng đã quên đi không còn một mảnh.
“Niệm Niệm…” Tư Lăng Cô Hồng ở bên tai Đường Niệm Niệm nhẹ giọng kêu.
Hắn không thể nghe bất kì kẻ nào vũ nhục nàng, huống chi là lời nói ác độc như vậy. Nhưng hắn biết Đường Niệm Niệm muốn xử phạt ả, hắn không thể trực tiếp giết ả như vậy.
“Ta không có.” Đường Niệm Niệm nói.
Tư Lăng Cô Hồng: “Ta biết.”
Hai người hoàn toàn tín nhiệm nhau, khiến cho ý nghĩ ác độc đả kích hai người của Đường Xảo Chi bị phá tan thành từng mảnh. Ả hung hăng cắn răng, nhìn chằm chằm ánh mắt thản nhiên của Đường Niệm Niệm, cố nén sự sợ hãi trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì? Ha ha! Ta biết, ngươi bị ta nói trúng rồi cho nên thẹn quá thành giận phải không? Nghĩ muốn giết người diệt khẩu phải không? Chỉ là chết mà thôi, ngươi đã làm còn sợ người ta nói ra sao? Cho dù chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta vẫn sẽ dây dưa ở cạnh ngươi, nhìn ngươi thống khổ, nhìn ngươi vạn kiếp bất phục!”
Tuy rằng lời nói lừng lẫy như thế, nhưng sự run rẩy trong giọng ả cũng bị mọi người phát hiện ra. Ả nói không sợ, nhưng trong lòng chắc đã sớm sợ cực kỳ.
Đường Niệm Niệm lẳng lặng nói: “Chết? Thật quá tiện nghi cho ngươi.”
Nàng mới không dễ dàng bỏ qua cho kẻ thương tổn người nhà như vậy.
Sắc mặt Đường Xảo Chi đại biến, đầu ngón tay đều run rẩy, khẩu khí bén nhọn cũng trở nên run run, “Chỉ sợ ngươi không dám a!? Giết ta, ngươi sẽ bị người trong thiên hạ khiển trách, để ọi người đều thấy rõ sự ác độc của người, giết hại em gái ruột a, ha ha ha ha!”
Trong lòng ả còn tồn tại một chút hi vọng nhỏ nhoi.
“Nếu bây giờ thả ta, ta còn có thể niệm tình mà bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần đem nha đầu này cho ta xử lý, chúng ta vẫn có thể làm tỷ muội.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Chu Diệu Lang đều lộ ra vẻ hèn mọn cùng châm chọc. Liên Kiều và Mộc Hương nhịn không được, trăm miệng một lời châm biếm nói: “Đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!”
Ngữ khí và ánh mắt hai người giống nhau, khiến cho toàn thân Đường Xảo Chi giống như bị kim đâm.
Cùng lúc đó, không khí bỗng chốc trở nên nóng rực, cái loại nóng rực này là thiêu đốt từ chính linh hồn thân thể, chỉ cần tâm hơi phiến loạn sẽ kích thích điên cuồng.
Ánh mắt mọi người không khỏi hướng về phía phát ra sức nóng kia, chỉ thấy Đường Niệm Niệm đang ngồi trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, trên bàn tay dấy lên một ngọn lửa màu trắng. Hình dáng ngọn lửa vừa giống như con rồng bay lượn, vừa giống sen ngọc nở rộ, linh động mà hung bạo, ôn nhu lại hung ác, hai loại tính chất đặc biệt hoàn toàn bất đồng lại hoàn mỹ dung hợp một chỗ, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta hoa mắt nhưng lại có một loại nguy hiểm làm lòng người run sợ.
Đường Xảo Chi muốn lui về phía sau, song lại phát hiện mình vẫn bị cột trên giá gỗ, trong cơ thể không có một chút nguyên lực nào, giống như cá nằm trên thớt.