Trang Chủ Đừng Vội


Edit + Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Gần đến ngày trăng tròn, sự an tĩnh bình yên trong núi rừng dần dần giảm đi, lộ ra mấy phần khẩn trương.
Khi Chu Diệu Lang nhận được một phong thư truyền tới, tất cả mọi người liền biết được, đã đến lúc nên trở về rồi. Sau khi trở về, sẽ là một trận tranh đấu vô thanh.
Lúc này cũng đã ở trong rừng núi hơn ba tháng, thực lực của mọi người đều nhanh chóng tăng lên, Chiến Thương Tiễn, Lý Cảnh, Chu Diệu Lang đều đã tiến vào Thiên phẩm. Chị em Diệp thị và Thù Lam đều đạt Địa Thánh, chỉ kém một bước là có thể bước vào hàng ngũ cao thủ Thiên phẩm. Quái xà và Bạch Lê thỉnh thoảng được Lục Lục cho ăn đan dược, nên thực lực thẳng hướng xông lên, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào thì mọi người không rõ, nhưng chỉ cần nhìn bọn chúng an toàn không chút thương tích dưới tay Lý Cảnh và Chiến Thương Tiễn là có thể biết được, hai chúng nó đều đã trên Thiên phẩm, thậm chí còn cao hơn.
Một đám người như vậy, thực lực như vậy, nếu để thế nhân biết, đủ trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì có túi Càn Khôn, nên lần này mọi người lên đường cực kì nhẹ nhàng.
Khi xe Bạch Liêu chạy đến, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, Chu Diệu Lang ngồi trên vị trí xa phu, những người khác ngồi trên mã thú, chỉ chờ Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng lên xe là có thể khởi hành.
Liêu Trọng Nhiên và Hạ Li Sa đứng bên cạnh tiễn đưa. Khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi tới, Liêu Trọng Nhiên tiến lên từng bước, trầm giọng nói: “Ta biết hai người thực lực cao thâm, tiền tài quyền thế không thiếu, nay ta cũng chỉ là một phạm nhân bỏ trốn. Nhưng đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, sau này nếu có yêu cầu gì, Liêu mỗ thề quyết không chối từ.”
Hạ Li Sa cũng lẳng lặng đi tới, nắm tay Liêu Trọng Nhiên, mỉm cười nói với Đường Niệm Niệm: “Mấy hôm trước ta nói muốn cho hai đứa nhỏ đính ước, xác thực có chút ý mưu tính, xin Niệm Niệm cô nương không phiền lòng. Sau này nếu có duyên gặp lại, đứa nhỏ cũng sinh ra, vậy để hai đứa chúng nó làm bạn với nhau cũng không tồi.”
Lần này, lời của nàng là thật tâm thực lòng, không có nửa điểm mưu toan.
Đường Niệm Niệm thản nhiên nhìn nàng một cái, không trả lời.
Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng bước vào trong xe Bạch Liêu, cửa xe đóng lại, ngăn cách toàn bộ.
Chu Diệu Lang khách khí gật đầu với hai người, rồi cáo biệt rời đi. Một tiếng rít gào vang lên, hai cánh của Bạch Liêu thú giang rộng làm bụi đất tung bay, sau đó vỗ cánh bay lên. Những người khác cũng giật dây cương, điều khiển mã thú theo sát phía sau.
Phía trước nhà trúc, chỉ còn lại Liêu Trọng Nhiên và Hạ Li Sa.
Hạ Li Sa thấp giọng nói: “Chàng rõ ràng có tâm tư này, vì sao không nói? Nhưng làm thủ hạ thật uất ức cho chàng. . .”
“Không uất ức.” Liêu Trọng Nhiên cắt ngang lời nàng.
Hạ Li Sa nâng mắt nhìn hắn.
Liêu Trọng Nhiên nói: “Nhóm người bọn họ ai cũng có sở trường riêng, hai người Tấn Phạt và Lý Cảnh kia đều là nguyên giả Thiên phẩm, Tấn Phạt tri thức rất rộng, hiểu biết rất nhiều. Lý Cảnh tuy rằng mặt lạnh, nhưng kế sách đối địch không hề kém, chỉ là dùng một phần nhỏ mà thôi. Bản thân Chu Diệu Lang là luyện dược sư, thực lực trên Địa Quân, lời nói hành động vô cùng cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Thù Lam và cặp chị em song sinh kia cũng đã đạt thực lực trên Địa Quân. Còn một hồ một xà lại có thực lực thậm chí trên cả Tấn Phạt, Lý Cảnh. Dược thú kia….ngày ngày ăn đan dược như đậu đỏ, thực lực dường như trên Huyền phẩm rồi, thậm chí còn có thể trên Địa phẩm.”
Hạ Li Sa trợn to mắt, tuy rằng nàng cũng là người tâm tư tỉ mỉ, nhưng dù sao cũng không thể đi cùng với đám nam tử, còn quan hệ với Chu Diệu Lang và mấy nữ kia thì lại bình thản như nước, nên hiểu biết của nàng về họ không nhiều lắm. Lúc này nghe Liêu Trọng Nhiên nói, nàng chỉ cảm thấy nhất thời có chút không tiếp thụ nổi.
Một đám người trẻ tuổi lại có thực lực Thiên phẩm, thế mà đều cam tâm tình nguyện làm thủ hạ, hầu hạ người khác. Ngay cả hai nam tử kia nhiều khi cũng bị kêu ra ngoài mua này mua nọ làm chân sai vặt.
Con bạch hồ và quái xà tuy rằng cổ quái, nhưng ngày thường đều chỉ thích đùa giỡn đánh nhau, thế mà lại có thực lực trên Thiên phẩm?
Dược thú hoạt bát nghịch ngợm hiếu động không hề giống dược thú kia, mỗi ngày đều ăn đan dược? Cho dù chỉ là đan dược Huyền phẩm, thì cũng không thể xem như đậu đỏ mà ăn chứ?
Liêu Trọng Nhiên nhàn nhạt nói: “Ta không mở miệng, chẳng qua là vì lúc này ta không đủ tư cách, bọn họ cũng không cần.”
Hạ Li Sa ôm hắn, không đồng ý nói: “Chàng là chiến thần Hạ Quốc, là anh hùng trong lòng dân chúng Hạ Quốc, làm sao có thể không đủ tư cách. Chỉ cần cho chàng binh mã, chàng liền có thể đánh ra một trận thắng tuyệt đẹp!”
Nghe lời nàng nói tràn đầy sự tín nhiệm vững chắc như vậy, khoé môi Liêu Trọng Nhiên cong lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần cho ta binh mã, ta có thể đánh ra một trận thắng tuyệt đẹp!”
Hắn có kiêu ngạo thuộc về mình, có sự tự tin thuộc về tướng lĩnh.
Hạ Li Sa nhìn hắn như vậy, đáy mắt tràn ra vẻ mê muội lưu luyến, trên mặt cũng nở nụ cười.
“Nếu có một ngày có thể gặp lại, ta nhất định sẽ không mang một thân chật vật này.” Liêu Trọng Nhiên nhìn phương hướng đám người Tư Lăng Cô Hồng rời đi, hai mắt đen kịt, dáng người lẫm liệt.
“Vâng.” Hạ Li Sa gật đầu, rúc vào trong lòng hắn.
Mười ngày sau.
Bầu trời Vô Ngân Sâm Lâm nghênh đón xe Bạch Liêu toả sáng dưới ánh mặt trời. Bạch Liêu vỗ cánh, gió mạnh phần phật thổi qua, giống như nghênh đón cái gì, hoặc là báo hiệu chuyện gì đó.
Sông núi vờn quanh, cây to che khuất bầu trời. Một vách ngăn bằng trúc đứng sừng sững trong núi, vẫn không thấy đầu không thấy cuối như trước. Tư Lăng gia tộc vẫn mang phong cách trang nghiêm cổ xưa, giống như dấu ấn độc nhất dành cho các bộ tộc cổ.
Xe Bạch Liêu lần này cũng không dừng lại trước đại môn, mà trực tiếp bay qua không trung, nhắm thẳng về phía thôn trang Vô Danh của Tư Lăng gia tộc. Khi xe Bạch Liêu đáp xuống, nhóm tỳ nữ mang bộ mặt lãnh đạm cứng ngắc đều tự giác hành lễ rời đi, toàn bộ thôn trang dường như không có gì khác so với lúc bọn họ rời khỏi.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ra khỏi xe Bạch Liêu, đám người Chu Diệu Lang bắt đầu thu thập hành trang, tất cả đều ngay ngắn có trật tự.
Nhưng sau vài canh giờ liền bắt gặp đoàn người đến đây bái phỏng.
Tới đầu tiên là người Lý gia và mấy vị trưởng lão trực hệ của Tư Lăng gia tộc, những người này vừa đến đã bị Lý Cảnh đưa tới nơi khác bàn bạc.
Theo sau là nam tử mặc cẩm bào màu đỏ cười hì hì – Tư Lăng Quy Nhạn.
“Ca ca, tiểu tẩu tử, hai người đi dự yến tiệc sinh thần của thiếu chủ Đại Vân Hải, thời gian vừa đi vừa dừng chân rồi trở về cũng thật đáng kể, đệ còn tưởng hai người không muốn trở về đây này.” Tư Lăng Quy Nhạn tươi cười nói, ánh mắt dừng ở trên người Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng. Hai người này vừa đi liền đi nửa năm, quả thật đủ dài.
Chỉ thấy lúc này Đường Niệm Niệm đang nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng mơ màng ngủ, một tay Tư Lăng Cô Hồng đặt trên bụng nàng, một tay cần sách đọc.

Tư Lăng Quy Nhạn thấy hai người không ai để ý tới mình, chẳng những không tức giận, ngược lại cười càng tươi hơn.
Hắn thế nhưng cảm thấy hai người như vậy mới là chân thực nhất, vĩnh viễn không cần đoán bọn họ có trong ngoài bất nhất hay không, có mưu tính gì, mà có thể thoải mái đối mặt.
Nửa năm không thấy, cho dù Tư Lăng Quy Nhạn không muốn thừa nhận cỡ nào, thì khi nghe tin hai người trở về, bản thân vẫn nhịn không được tiến đến, đây chính là sự thật.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào tâm tình không tiếng động thay đổi, hắn cũng không biết. Thời điểm gặp lại Tư Lăng Cô Hồng, trong lòng vẫn không vui khó hiểu, vẫn muốn cướp đi tất cả của hắn, nhưng so với trước kia đã phai nhạt đi rất nhiều. Ngược lại chỉ thích đấu khẩu chiếm tiện nghi của hắn, nhìn hai người trước mặt này.
Tư Lăng Quy Nhạn sẽ không biết được, tất cả chuyện này đều là do dược hương trên người Đường Niệm Niệm ảnh hưởng. Chỉ cần ở bên cạnh nàng lâu một chút, ngửi dược hương tự nhiên phát ra trên Thiên thánh dược thể của nàng sẽ nhận được không ít lợi ích, còn có thể . . . giải độc.
Tư Lăng Quy Nhạn ngồi xuống đối diện hai người, mắt nhìn sang Thù Lam bên cạnh. Vừa liếc mắt một cái đã khiến hắn giật mình, lại nhìn thật kĩ nàng, hắn phát hiện ra phần áp lực kia không phải là ảo giác. Nguyên lực trên người nữ tử này thế nhưng đã có thể mang đến áp lực cho hắn. Chuyện này chứng tỏ điều gì?
“Ha ha, vị tỷ tỷ này, có thể mang cho ta một chén trà không?” Tư Lăng Quy Nhạn nhìn Thù Lam cười nói.
Dung mạo hắn vốn vô cùng đẹp, khuôn mặt trắng như tuyết, đường nét tinh xảo khéo léo, xứng với hồng y, miệng cười lạnh nhạt mà kiêu ngạo. Nhất là công pháp hắn tu luyến vốn thiên về ảnh hưởng nhân tâm, giọng nói khàn khàn vừa phát ra mị hoặc lòng người.
Tim Thù Lam đập mạnh một cái, thiếu chút nữa đã bị mê hoặc thần trí. May mắn mấy ngày nay thực lực của nàng tiến nhanh, bởi vì thiên tư của nàng kém nhất, nên Đường Niệm Niệm cho nàng nhiều đan dược nhất, như vậy mới có thể khiến nàng đuổi kịp bước chân của những người khác. Nhưng nguyên lực đuổi theo là đuổi theo, lực khống chế vẫn yếu hơn rất nhiều. Bằng không cũng sẽ không bị Tư Lăng Quy Nhạn phát hiện nguyên lực hùng hậu phát ra từ cơ thể nàng dễ dàng như vậy.
Vốn Đường Niệm Niệm đang ngủ mơ màng trong lòng Tư Lăng Cô Hồng chợt mở bừng mắt, nhìn qua Tư Lăng Quy Nhạn, giọng nói còn pha chút ngái ngủ mềm nhẹ nói: “Thù Lam là người của ta.”
Chân mày Tư Lăng Quy Nhạn nhướn lên. Là người của nàng, nên không thể châm trà cho hắn? Hay là cảnh cáo hắn không được ra tay với nàng ta? Không được dùng mị thuật?
Mặc kệ là ý gì, việc Đường Niệm Niệm mở miệng nói chuyện với hắn vẫn làm cho hắn vừa lòng.
“Tiểu tẩu tử thật là keo kiệt, chỉ pha một tách trà mà thôi. Tẩu không nỡ để người của tẩu hầu hạ đệ đệ, hay là tiếc một chén trà đây?” Tư Lăng Quy Nhạn cúi đầu cười nói, ánh mắt lớn mật nhìn chằm chằm nàng. Cẩn thận phát hiện nàng vẫn như trước trang điểm đơn giản, nhưng vốn xiêm y thắt đai lưng nay đã biến thành váy gấm thắt trên ngực. Bộ váy như vậy mặc trên người nàng, tuy rằng không nhìn thấy phần eo khiến cho nam tử hoa mắt thần mê lúc trước, nhưng càng lộ rõ vẻ xuất trần mông lung, thấu tịnh như tiên.
Mới chỉ nhìn thêm vài lần, hắn liền phát hiện ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng vọng lại. Nếu là lúc trước nói không chừng hắn còn có thể cố ý nhìn chăm chú hơn một chút, song lúc này lại tự giác thu hồi ánh mắt càn rỡ của mình về.
Đúng lúc này, Thù Lam bừng tỉnh, ánh mắt nhìn hắn vốn hơi si ngốc giờ hoá thành cẩn trọng.
Thấy bộ dáng cận trọng của nàng, Tư Lăng Quy Nhạn ngược lại quay đầu cười. Nụ cười này không có vẻ ma mị dụ hoặc như vừa rồi, chỉ đơn giản tươi cười, nhưng lại càng làm cho người ta khó quên.
“Ca ca và tiểu tẩu tử lần này trở về. . .có tính toán gì không?” Tư Lăng Quy Nhạn cười nhìn Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng buông cuốn sách trong tay xuống, giúp Đường Niệm Niệm xoa bóp thái dương, nhỏ giọng lãnh đạm nói với Tư Lăng Quy Nhạn: “Nói nữa liền cút ra ngoài.”
Tư Lăng Quy Nhạn theo tay hắn nhìn thấy Đường Niệm Niệm không biết từ lúc nào thì ngủ lại trong lòng Tư Lăng Cô Hồng. Hắn hơi há miệng nhưng không nói nữa, xoay tầm mắt nhìn sang cuốn sách Tư Lăng Cô Hồng vừa đặt lên bàn. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn sang khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức cứng đờ. Chỉ thấy bức vẽ trên sách sắc thái tiên diễm sinh động, có thể thấy được đây rõ ràng là tranh đông cung tinh phẩm hiếm có. Sách này là sách song trang, trang bên cạnh tinh phẩm đông cung đồ còn có văn tự giảng giải.
Cuốn sách Tư Lăng Cô Hồng vừa chăm chú lật xem, thế nhưng lại là sách đông cung?
Vẻ mặt Tư Lăng Quy Nhạn nhất thời sững sờ, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần của hắn, vừa an tĩnh lại liền khiến người ta có loại cảm giác bình dị mong manh.
Tư Lăng Cô Hồng cũng không hề xấu hổ cầm lại sách nhìn xem, dáng vẻ thong dong tự tại, nếu không phải Tư Lăng Quy Nhạn đã thấy được bản chất thật của cuốn sách kia, chỉ e còn tưởng là hắn đang đọc điển cố danh gia gì đó.
Thù Lam đương nhiên cũng nhìn được, cúi đầu che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt. Tuy nàng đã nhìn qua một màn này vài lần, nhưng mỗi lần nhìn nàng vẫn không quen. Nhất là bây giờ bị người ngoài trông thấy, đương sự không xấu hổ nhưng nàng lại xấu hổ rồi.
Nhất thời, mấy người đều không ai lên tiếng nữa, Tư Lăng Quy Nhạn cũng lẳng lặng ngồi.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngát như thanh mộc lại như quỳnh lộ, còn có tiếng hít thở đều đều của Đường Niệm Niệm, tiếng lật sách và tiếng Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng lẩm bẩm thỉnh thoảng vang lên. Yên tĩnh như vậy, nhưng Tư Lăng Quy Nhạn nhất thời không muốn rời đi, cứ ngồi như vậy liền cảm thấy thoải mái lạ thường, nhất là mùi hương thoang thoảng kia, rất thư thái.
Hắn mỉm cười, bất động thanh sắc nhìn Đường Niệm Niệm, hắn biết mùi hương này là truyền ra từ cơ thể nàng. Ngày trước vốn nhàn nhạt song bây giờ lại khá nồng đậm.
Lúc này, thân ảnh Chu Diệu Lang từ xa xa đi tới, khi nhìn thấy bóng dáng Tư Lăng Quy Nhạn, đáy mắt nàng chợt loé lên, bước chân không ngừng tiến đến trước người Tư Lăng Cô Hồng. Sau khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm ở trong lòng hắn, lời định nói ra lập tức nuốt trở về, dùng truyền âm nhập mật truyền đến tai Tư Lăng Cô Hồng.
“Trang chủ, Lý Cảnh bên kia nói muốn thương lượng cùng trang chủ.”
Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng rời khỏi trang sách, nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài còn sáng mới thu sách trong tay, mềm nhẹ ôm Đường Niệm Niệm đi về phía trong lầu các.
Lúc này, Tư Lăng Quy Nhạn cũng đứng lên, cười nhìn Chu Diệu Lang, nói: “Tiểu tẩu tử làm sao vậy? Hay là đi đường vội vã mệt nhọc nên ham ngủ?”
Tuy hắn tỏ vẻ lơ đãng hỏi chuyện, nhưng bên trong ẩn chứa vẻ quan tâm khiến người ta cảm giác được là thật lòng.
Chu Diệu Lang đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết chuyện Đường Niệm Niệm có bầu, chỉ mỉm cười nói: “Quy Nhạn thiếu gia thông minh.”
Nếu Tư Lăng Quy Nhạn tin lời nàng thì mới là ngu ngốc. Hắn làm sao không hiểu, bọn họ căn bản sẽ không bởi vì trở về Tư Lăng gia mà gấp rút lên đường. Bây giờ tuy đã gần đến ngày trăng tròn, nhưng vẫn còn cách một khoảng thời gian. Huống chi nếu đi đường vội vàng sẽ làm Đường Niệm Niệm mệt mỏi, thì đường này cũng không cần đi tiếp nữa.
Lời của Chu Diệu Lang hiển nhiên chỉ là trả lời cho có lệ.
Tư Lăng Quy Nhạn cười nói: “Diệu Lang tỷ tỷ có lệ với ta như vậy, thật không phúc hậu a.”
Chu Diệu Lang nghe thế, thần sắc không chút biến hóa. Tự mình tiến tới thu thập trà bánh trên bàn mỉm cười nói: “Bây giờ là thời gian chủ mẫu ngủ trưa, trang chủ cũng sắp đi làm cơm rồi. Quy Nhạn thiếu gia còn muốn ngồi một mình ở đây?”
Chân mày Tư Lăng Quy Nhạn nhướn lên, tựa vào ghế, cười nói: “Cứ như vậy cũng không tồi, chỗ của ca ca lúc nào cũng tốt, làm cho ta đặc biệt thích thú.”
Hắn nói xong liền híp mắt dựa lưng. Mặt mày cong cong lộ ra vẻ yêu hoặc như mị hồ, miệng hơi cong, thần thái như vậy lại không hề có chút nữ khí nào, chỉ có vẻ tà mị đặc thù của nam tử.
Chu Diệu Lang tất nhiên biết được hắn thích đánh chủ ý lên những gì của Tư Lăng Cô Hồng. Chỉ cần thuộc về Tư Lăng Cô Hồng, cho dù không tốt hắn cũng cho là tốt, muốn đoạt về tay mình, muốn làm cho Tư Lăng Cô Hồng không thoải mái.

Nhìn Tư Lăng Quy Nhạn im lặng dựa lên ghế, khi hắn không nói gì, gương mặt tái nhợt như tuyết xinh đẹp tuyệt trần kia làm cho người ta cảm thấy giống như người tuyết đắp thành, thanh quý tà mị, lại có cảm giác yếu ớt mong manh khó hiểu.
Chu Diệu Lang nhìn cái dạng này của hắn, nhất thời muốn đuổi khách mà không biết nên nói thế nào. Thứ nhất nếu hắn không chịu đi, nàng cũng không thể đuổi. Thứ hai, nàng kỳ thật cũng không chán ghét hắn, thậm chí có thể nói là có chút đau lòng. Nhớ năm xưa khi hắn còn nhỏ, vẫn luôn được phu nhân dẫn theo bên người, quan hệ với trang chủ thật ra không tệ, luôn muốn bám lấy trang chủ, nhưng bởi vì trang chủ thân thể đặc thù, nên mỗi lần đều là phu nhân và nàng dỗ hắn trở về.
Rốt cuộc là khi nào thì hắn bắt đầu bất mãn với trang chủ như thế? Dường như từ lúc bị gia chủ mang đi, nuôi dưỡng ở bên người.
Tuy Tư Lăng Cô Hồng cũng không thân cận gì với Tư Lăng Quy Nhạn, thậm chí có khi còn trực tiếp ra tay đả thương, nhưng Chu Diệu Lang biết, hắn đối với Tư Lăng Quy Nhạn cũng có vài phần cảm tình, bất kể phần cảm tình này là vì bản thân Tư Lăng Quy Nhạn, hay là bởi vì phu nhân.
Bằng không, chỉ riêng việc Tư Lăng Quy Nhạn thỉnh thoảng khiêu khích cùng sở tác sở vi, nếu Tư Lăng Cô Hồng thật sự có tâm thì hắn tuyệt đối trốn không khỏi cái chết.
“Quy Nhạn thiếu gia.” Chu Diệu Lang thu dọn xong bàn ăn, lúc này mới tự mình pha cho Tư Lăng Quy Nhạn một chén trà, đặt ở trước mặt hắn.
Tư Lăng Quy Nhạn chớp mắt, dường như tâm hồn vừa du đãng đi nơi nào, lúc này mới hoàn hồn lại, mỉm cười nhìn qua.
Chu Diệu Lang nhẹ giọng nói: “Quy Nhạn thiếu gia là đệ đệ ruột của trang chủ, chỉ cần Quy Nhạn thiếu gia không chạm vào điểm mấu chốt của ngài, thì trang chủ sẽ không thực sự lấy mạng thiếu gia.”
Lần này trở về, nàng đã sớm đoán trước được những chuyện sẽ phát sinh. Nàng chỉ mong Tư Lăng Quy Nhạn đừng thật sự đối nghịch với Tư Lăng Cô Hồng, nếu không phu nhân sẽ rất đau lòng, trong nội tâm trang chủ chỉ e cũng như vậy, tuy rằng mặt ngoài luôn nhìn không ra.
Tư Lăng Quy Nhạn nghe vậy, ý cười trong mắt hơi ngưng lại. Trong đầu nghĩ đến khi ở Phong Nhân Cốc, Đường Niệm Niệm từng nói qua, nàng không giết hắn là bởi vì hắn là đệ đệ của Tư Lăng Cô Hồng.
Người kia, khi nào thì thật sự coi hắn là đệ đệ? Các nàng làm sao có thể chắc chắn nói ra những lời như vậy.
Tư Lăng Quy Nhạn chỉ cảm thấy đầu lại có chút đau đớn, mày không khỏi nhíu lại, khom người đứng lên khỏi ghế, cười nói: “Diệu Lang tỷ tỷ nói điều này là có ý gì? Chẳng lẽ ca ca muốn làm chuyện gì hay sao?”
Chu Diệu Lang mỉm cười. Kỳ thật tự trong lòng mọi người đều hiểu được.
Tư Lăng Quy Nhạn chỉ cười, cũng không muốn trả lời nàng. Phẩy nhẹ ống tay hắn cúi mắt cười nói: “Hơn nữa, ta vốn còn có chuyện muốn nhờ tiểu tẩu tử giúp, nhưng thấy tiểu tẩu tử mệt nhọc như vậy, vẫn nên chờ đến tối đi. Diệu Lang tỷ tỷ đừng quên giúp ta chào tiểu tẩu tử một tiếng, nói tiểu đệ lần sau sẽ đến tìm nàng. Đương nhiên, tiểu tẩu tử cũng có thể đến chỗ của ta tìm ta, đệ đệ dĩ nhiên vô cùng hoan nghênh.”
Chu Diệu Lang nghe những lời này, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Vừa mới bảo hắn đừng đụng vào vảy ngược của Tư Lăng Cô Hồng, hắn liền cố ý nói ám chỉ ái muội như vậy. Này nếu để Tư Lăng Cô Hồng nghe được, chỉ sợ lại không thoải mái.
Thoáng cái đã vào đêm, sau khi dỗ cho Đường Niệm Niệm ngủ ngon lành, Tư Lăng Cô Hồng mới đi tới thư phòng chỗ đám người Lý Cảnh. Trong đó chính là chúng trưởng lão của Tư Lăng gia tộc đã chờ chừng nửa ngày.
Nay Tư Lăng gia tộc đã sớm chia thành ba bè cánh, một là chuẩn theo Tư Lăng Hòai Nhân, hai là theo Tư Lăng Cô Hồng, ba là lựa chọn trung lập, chỉ trung thành với Tư Lăng gia.
Lúc này mọi người ngồi đây chính là người bên phe ta, lấy Tư Lăng Cô Hồng làm đầu. Bị Tư Lăng Cô Hồng bắt chờ lâu như vậy, trong lòng mọi người chung quy vẫn tràn ngập vài phần bất mãn, thậm chí có người ẩn ẩn có ý muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Khi cửa phòng mở ra, thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng từ bên ngoài bước vào, tuấn dung không tỳ vết như bạch ngọc, đạm tĩnh không có chút biểu cảm gì, hai mắt trong suốt yên lặng, tóc đen dài tung bay phía sau vai. Khi hắn chậm rãi tiến vào, không hề phát ra chút tiếng động làm cho không khí trong thư phòng vốn có chút nặng nề lập tức nghiêm trang kính cẩn hẳn lên. Ngay cả mấy người vừa âm thầm bất mãn kia sau khi hắn xuất hiện cũng vô thức tiêu tán đến hầu như không còn. Tất cả đều cụp mắt, cung kính đứng lên từ ghế ngồi.
Thẳng đến khi Tư Lăng Cô Hồng đi tới giữa phòng, hắn vẫn chưa ngồi xuống, mà chỉ lẳng lặng đứng, ánh mắt dừng ở trên người mọi người.
“Tham kiến thiếu chủ.” Nhất thời, mọi người cung kính hành lễ.
Tư Lăng Cô Hồng “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại.
Mọi người nghe vậy đứng thẳng người, nhưng thấy Tư Lăng Cô Hồng vẫn chưa ngồi xuống, nên cũng không có ai dám ngồi.
Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt nói: “Muốn nói chuyện gì.”
Bọn họ nói muốn hắn tự mình đến bàn bạc, nhưng chờ khi hắn đến đây lại không ai nói gì. Toàn bộ ý nghĩ trong lòng Tư Lăng Cô Hồng đều dừng ở trên người Đường Niệm Niệm, lúc này sở dĩ không ngồi xuống là bởi vì hắn không định nói thêm gì nhiều với bọn họ, chỉ muốn điểm mặt một chút rồi trở về ngủ với Đường Niệm Niệm.
Hắn vừa mở miệng, mọi người cũng bớt đi một tầng cố kỵ, Triệu trưởng lão lên tiếng trước nói: “Thiếu chủ, lần này hành động có thể nói là bức vị, gia chủ thực lực khó lường, huống chi ông ta ở Tư Lăng gia tộc xây dựng ảnh hưởng đã lâu, thủ hạ cao thủ nhiều không kể xiết, các trưởng lão Thiên phẩm trực hệ ít nhất là mười hai người. Không biết thiếu chủ có thể hoàn toàn nắm chắc? Nói ra cũng làm cho chúng ta an tâm thêm một ít. Dù sao thiếu chủ tuổi còn nhỏ, cũng không phải là không thể chờ.”
Một câu của hắn liền nói ra ý nghĩ trong lòng mọi người. Trong thư phòng quanh quẩn tiếng hít thở nhè nhẹ và tiếng bàn luận. Có người trực tiếp nói thẳng, có người cẩn thận khuyên can, cũng có người ỷ vào tuổi tác lớn, có ý cậy già lên mặt dạy bảo.
Nhưng tất cả vừa mới bắt đầu thì giọng nói lạnh nhạt của Tư Lăng Cô Hồng đã vang lên, “Ta muốn Tư Lăng gia.”
—— Ta muốn Tư Lăng gia ——
Năm chữ bình thản đến gần như cảm giác được chấn động, âm thanh réo rắt lạnh lùng, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tai mỗi người. Nhất thời toàn bộ tiếng bàn luận đều biến mất không thấy tăm hơi, lặng ngắt như tờ.
Trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại ánh nến nhảy nhót. Tư Lăng Cô Hồng vẫn đứng đó, vóc người thon dài, xiêm y mỏng manh, dung mạo khuynh thế một nửa được ánh nến chiếu lên, một nửa chìm trong tối, làm cho khuôn mặt hắn chợt hiện lên một chút thâm thúy, thần bí tuyệt đại.
Hắn nói xong câu đó, liền nâng bước chân đi về phía cửa.
Mọi người không khỏi tự động tránh đường, nhìn theo bóng hắn rời đi.
Có lẽ trước khi hắn chưa tới, bọn họ còn bất mãn, tâm ý khó định, nhưng khi thân ảnh hắn xuất hiện, chỉ cần một câu năm chữ liền phá vỡ toàn bộ. Hắn chỉ là nói cho bọn họ biết quyết định của hắn, không cho phép do dự dư thừa, cũng không có cái gọi là nhẫn nhịn.
Hắn muốn Tư Lăng gia.
Chỉ cần biết được điểm này, là đủ.
Hắn không cần dùng khí thế uy hiếp, không cần dùng ngôn từ nghiêm nghị, càng không cần cẩn trọng lựa lời. Chỉ có tư thái thong dong, điềm tĩnh cho dù núi đổ cũng không biến sắc. Một câu thản nhiên đã đủ ma lực làm cho người ta tin phục, không dám cãi lời.

Nhưng, một Tư Lăng Cô Hồng vừa khiến mọi người không dậy nổi chút ý muốn phản kháng khi rời khỏi đi tới sương phòng liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại sự dịu dàng ôn nhu.
“Hì.” Nhìn Đường Nệm Niệm cuộn mình ngủ trên giường, Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đi qua, cởi giày bỏ áo ngoài, ôm nàng vào trong ngực.
Khi hắn tới gần, Đường Niệm Niệm cũng không mở mắt, chỉ nỉ non một tiếng: “Cô Hồng…” rồi dụi vào trong lòng hắn. Thân mình vốn cuộn tròn chậm rãi thả lỏng, mềm mại dựa vào hắn ngủ, khoé miệng hơi cong lên thành một nụ cười thoả mãn.
Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng, mềm nhẹ giống như lông chim phất qua hôn lên má nàng một cái.
“Niệm Niệm… Thứ nàng muốn, nàng thích, ta đều cho nàng, làm vì nàng.” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu hứa hẹn, chỉ có chính hắn nghe thấy. Trong giường yên tĩnh tràn ngập ôn hoà giống như gió nhẹ, hương thơm thanh mát giao hoà, tản mát ra khắp nơi.
Hôm sau.
Chuyện Tư Lăng Cô Hồng trở về Vô Ngân Sâm Lâm Tư Lăng gia tộc đều đã biết. Toàn bộ Tư Lăng gia có vẻ vô cùng bình thản, không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Nhưng đây chỉ là sự bình lặng trước cơn bão táp, làm cho người ta cảm thấy trong lòng giống như bị một khối đá lớn đè ép. Đang lúc buổi trưa liền có người tiến đến thôn trang, truyền lời của Tư Lăng Hoài Nhân.
“Gia chủ mời thiếu chủ và thiếu phu nhân đi tới Lưu Lam Điện hội họp.”
Ba chữ thiếu phu nhân vừa phát ra, Chu Diệu Lang đứng một bên hơi hơi biến sắc.
Bên này, Đường Niệm Niệm đang chơi cờ cùng Tư Lăng Cô Hồng nghe vậy ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn người nọ một cái, rồi lại rời mắt nhìn về phía quân cờ tròn tròn trong tay. Mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng ăn mất một quân của mình, nàng lập tức trợn mắt, tìm đúng cơ hội ăn lại của Cô Hồng một quân.
Tư Lăng Cô Hồng hơi cười, làm bộ như không chú ý hạ một quân, lại vừa vặn đưa đến trong vòng bao vây của nàng.
Mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng nói: “Cô Hồng cố ý ?”
“Cái gì?” Tư Lăng Cô Hồng nghi hoặc.
Đường Niệm Niệm nhìn chằm chằm hắn một lúc nói: “Cô Hồng giả vờ không giống.”
Đừng nói hắn giả vờ không giống, chỉ bằng bọn họ nhiều ngày song tu như vậy, đối với tâm ý của đối phương đều có thể mơ hồ cảm giác được. Đường Niệm Niệm làm sao lại nhìn không ra hắn đang cố ý nhường mình.
Mi mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi rũ xuống.
Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, sau đó cong mày, mềm nhẹ nói: “Nếu Cô Hồng thắng, ta cho Cô Hồng ăn, nếu Cô Hồng thua, Cô Hồng cho ta ăn!”
Nếu là ngày xưa, có lẽ Tư Lăng Cô Hồng còn nghe không hiểu. Nhưng từ khi bắt đầu xem sách của nàng, thì đương nhiên vừa nghe đã hiểu. Mà những lời này, hắn cũng nhớ rõ là bắt nguồn từ đâu đấy.
Tuy rằng vừa nghe thoạt nhìn thắng thua cũng đều được ăn, khác nhau không lớn. Nhưng Tư Lăng Cô Hồng nhìn nụ cười rạng rỡ trước mắt, nghe giọng nói mềm mại kia thì đôi mắt hơi tối lại một chút, tổng cảm thấy, câu nói ‘ta cho Cô Hồng ăn’ này càng làm động lòng người.
Đường Niệm Niệm nói không chút khách khí, ăn luôn quân cờ hắn tự dâng tới cửa, sau đó lại di chuyển một quân khác.
Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng cụp mắt, ngón tay thả một quân. Thoạt nhìn mặt không đổi sắc, nhưng dường như . . . khá nghiêm túc?
Thù Lam và Chu Diệu Lang ở một bên nhìn thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ. Chỉ có chủ mẫu (tiểu thư) mới có thể nói ra lời này quang minh chính đại như vậy, cũng chỉ khi ở trước mặt chủ mẫu (tiểu thư), trang chủ mới có thể biểu hiện ra một chút cảm xúc và hành động thật lòng.
Hai người tập trung tinh thần chơi cờ, quên bẵng đi nam tử bên kia. Lặng người một lúc, hắn lại lên tiếng nói: “Gia chủ lần này mời thiếu chủ cùng thiếu phu nhân qua là vì bàn bạc chuyện thành thân của thiếu chủ và thiếu phu nhân ngày rằm, mời thiếu chủ và thiếu phu nhân dời bước.”
Lời này vừa nói ra, ngón tay Tư Lăng Cô Hồng hơi dừng lại một chút, sau đó thản nhiên “Ừ” một tiếng, tiếp tục chơi.
Có được câu trả lời, nam tử cũng không nhiều lời nữa, xoay người hành lễ rồi rời đi.
Sắc mặt Chu Diệu Lang theo lời nam tử nói mà hơi nhíu mày, nhìn cảnh hai người chơi cờ vừa ấm áp vừa hài hoà, cũng không định lên tiếng quấy rầy. Trang chủ chắc chắn có chủ ý riêng, chủ mẫu cũng không phải loại người nhỏ yếu dễ nắn, xem thường nàng, ngược lại sẽ chết càng thảm.
Chờ hai người chơi xong một ván chờ đã là sau một nén nhang, kết quả cuối cùng ư? Chỉ cần nhìn Tư Lăng Cô Hồng khóe miệng tươi cười, cùng Đường Niệm Niệm hơi hơi mím môi, hai mắt đen bóng nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng liền có thể đoán được.
Dọc theo đường đi, Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng đi tới Lưu Lam Điện, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng. Chỉ cảm thấy bộ dáng nàng như vậy thật sự khiến người ta yêu thích cực kỳ, thậm chí làm cho trong đầu người ta dâng lên ý niệm muốn bắt nạt nàng. Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt mái tóc của nàng, tuy không nói gì, nhưng trong lòng đã tính toán buổi chiều chơi cờ nhất định sẽ thua lại nàng một ván.
Hồ sen không chút gợn sóng, mặt nước xanh biếc, lá xanh rậm rạp cùng hoa sen nở rộ tô điểm.
Hai người đi trên cây cầu bạch ngọc khắc hoa văn, bỏ qua đám tỳ nữ áo xanh hành lễ, tiến vào trong Lưu Lam Điện toạ lạc giữa mặt hồ.
Trong Lưu Lam Điện, Tư Lăng Hoài Nhân đang ngồi trên thượng vị, Cố Tịch Nhan mặc xiêm y màu xanh tím nhu thuận đứng ở phía sau y, Tư Lăng Quy Nhạn ngồi bên dưới, giống như nghe được chuyện gì tức cười, phát ra một tiếng cười nhẹ.
Một màn này, chỉ cần xem qua quả nhiên là một bức tranh phụ từ tử hiếu ấm áp hoà thuận.
“A… Hồng nhi, Niệm Niệm.” Tư Lăng Hoài Nhân nâng mắt, vừa vặn hướng ra cửa, trông thấy hai người cười nói: “Các con làm cho kẻ làm cha này chờ thật lâu đó.”
Tư Lăng Quy Nhạn híp mắt, cười nói: “Ca ca và tiểu tẩu tử mới vừa trở về, dù sao cũng phải ôn tồn một chút, khó trách.”
Bên kia, từ khi Tư Lăng Cô Hồng tiến vào, ánh mắt Cố Tịch Nhan liền dừng ở trên người hắn, mím môi, giống như muốn nói cái gì lại không dám nói, bộ dáng nhăn mày nhíu mi chọc người thương tiếc.
“Tốt lắm, Nhan nhi, qua bên kia ngồi.” Tư Lăng Hoài Nhân ghé mắt, nói với Cố Tịch Nhan.
“Vâng, nghĩa phụ.” Cố Tịch Nhan cúi đầu đáp, nhìn Tư Lăng Cô Hồng một cái, rồi đi đến vị trí đối diện Tư Lăng Cô Hồng ngồi xuống.
Tư Lăng Cô Hồng vẫn như trước ôm Đường Niệm Niệm ngồi chung một chỗ, nay ở trong mắt ba người đã trở thành ‘thấy nhưng không thể trách’. Hắn thản nhiên nhìn Tư Lăng Hoài Nhân nhàn nhạt nói: “Hôn sự ngày trăng tròn.”
Tư Lăng Hoài Nhân cũng không nói lảng sang chuyện khác, nhìn Đường Niệm Niệm trong lòng hắn cười nói: “Con và Niệm Niệm vốn lưỡng tình tương duyệt, trên đời này cũng chỉ có Niệm Niệm mới có thể gần gũi con như thế, khi ở Đại Vân Hải quan hệ của hai con cũng đã truyền khắp. Cha cũng không phải người câu nệ truyền thống, vừa vặn ngày trăng tròn mẹ con cũng có thể có mặt, đó cũng là ngày lành, để hai con xử lý hôn sự luôn.”
Lời y vừa dứt, trong điện một mảnh im lặng.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, “Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?”
Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng, nói: “Cái đó không tính.”
Lần rước dâu kia chung quy không phải thành hôn thực sự, vốn ở trong mắt đám người Chu Diệu Lang, nếu không được Tư Lăng Cô Hồng thừa nhận thì cũng chỉ là một tân nương, chứ không phải chủ mẫu chân chính.
Trong lòng Tư Lăng Cô Hồng vốn định nhân dịp trăng tròn lần này, chân chính thành thân cùng nàng, mà ý định của Tư Lăng Hoài Nhân vừa vặn tương xứng với hắn.
Tư Lăng Hoài Nhân chậm rãi cười nói: “Thiệp mời cha đã sai người chuẩn bị xong, đã phát tặng ra bên ngoài rồi. Những chuyện khác các con không cần quan tâm, chỉ cần chờ ngày thành thân là được.”

Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, sau đó ôm Đường Niệm Niệm chuẩn bị rời đi.
Tư Lăng Hoài Nhân vỗ tay một cái, nói: “Hồng nhi và Niệm Niệm đã ăn cơm chưa? Hay là ở lại cùng nhau ăn một bữa rồi đi cũng không muộn.”
Tư Lăng Cô Hồng không đáp, Đường Niệm Niệm tự nhiên cũng không đáp ứng. So với món người khác nấu, nàng đương nhiên càng thích Tư Lăng Cô Hồng làm. Huống chi Tư Lăng Cô Hồng biết được khẩu vị của nàng, trình độ nấu ăn còn có thể sánh bằng trù nghệ đại sư. Ngay cả Tăng sư phụ của Tuyết Diên Sơn Trang cũng phải tự ti mặc cảm. Cứ cái đà này, tương lai trở thành trù nghệ tông sư cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mắt thấy hai người đi ra cửa, nụ cười trên mặt Tư Lăng Hoài Nhân cũng chậm chậm tan biến, cuối cùng hóa thành lãnh trầm.
Cố Tịch Nhan nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn cửa, cuối cùng đứng lên khỏi ghế, nói một câu mới Tư Lăng Hoài Nhân rồi bay nhanh đuổi theo.
Tư Lăng Quy Nhạn mỉm cười nhìn, chỉ còn lại hai người khiến Lưu Lam Điện có chút nặng nề. Hắn khom người đứng lên, cười nói: “Cha, con cũng cáo lui trước.”
Tư Lăng Hoài Nhân nhìn hắn một cái, ánh mắt lãnh đạm lại lãnh lệ làm cho người ta sợ hãi.
Tư Lăng Quy Nhạn trong lòng giật thót, lại không dậy nổi một chút ác cảm nào, thẳng đến khi Tư Lăng Hoài Nhân gật đầu, nói: “Đi đi.”
Hắn mới thu người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, không khí trong lành làm cho hắn không khỏi thở ra một ngụm. Trong lòng yên lặng nghĩ, mấy ngày nay, tính tình cha càng ngày càng hỉ giận khó lường.
Đi một lát hắn liền nhìn thấy Cố Tịch Nhan đang ngăn lại trước mặt Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm. Khóe miệng cong lên, hắn chậm rãi tiến đến gần một chút, nhìn bọn họ rõ ràng hơn, lời nói cũng nghe rõ ràng.
Hôm nay trời quang gió mát, sen hồng lá xanh.
Cố Tịch Nhan cắn môi, ánh mắt uỷ khuất khổ sở đứng ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng thấp giọng nói: “Cô Hồng, ngày ấy lời nói của muội thật sự vô tâm, mấy ngày nay muội cũng đã kiểm điểm, huynh đừng giận muội nữa. . .”
Tư Lăng Cô Hồng cũng không nói chuyện, Đường Niệm Niệm ôm eo hắn, lên tiếng nói: “Ta muốn về ăn điểm tâm Cô Hồng làm.”
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ giọng đáp ứng, không hề đếm xỉa tới Cố Tịch Nhan. Dưới chân nhẹ điểm, người đã bay xa ngoài một trượng, bỏ lại Cố Tịch Nhan dù muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Cố Tịch Nhan cắn chặt răng nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, Đường Niệm Niệm xuyên qua vai Tư Lăng Cô Hồng cũng đối diện nhìn ả, nhưng chỉ liếc một cái rồi liền chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Không thích, lại không thể giết.
Vậy không để ý tới là được rồi.
Song điều kiện tiên quyết là không thực sự chọc tới nàng, hay chạm tới điểm mấu chốt của nàng.
Đường Niệm Niệm không chút che giấu nhìn lại, giống như khinh thường làm cho Cố Tịch Nhan càng tức đến khó mà kìm nén được.
Dựa vào cái gì!? Nàng ta rốt cuộc dựa vào cái gì!
“Chỉ bằng ca ca yêu chiều dung túng nàng, chỉ bằng thân phận luyện dược sư Thiên phẩm, chỉ bằng nàng có thể gần gũi ca ca mà không chút thương tổn. . .” Bên tai truyền đến tiếng cười, chính là Tư Lăng Quy Nhạn. Hắn mỉm cười nhìn nàng, tiếp tục cười nói: “Còn cần ta nói tiếp không? Ngươi muốn dùng mỹ mạo so sánh? Có lẽ tương đương, nhưng vẻ tao nhã lại kém nàng không chỉ một bậc; ngươi muốn luận dáng người xinh đẹp, so sánh với nàng vẫn không thể hơn; ngươi muốn luận tài hoa kiêu ngạo? So sánh với nàng . . . A! Điểm ấy còn chưa biết, nhưng ta lại biết nàng ấy nhảy múa nhất định đẹp hơn ngươi.”
Hắn thản nhiên cười, khuôn mặt tao nhã tà mị, chậm rãi nói: “Ngươi nói xem, nàng ấy dựa vào cái gì?”
Thì ra, Cố Tịch Nhan nhất thời quá mức buồn bực, thế nhưng bật thốt lên suy nghĩ trong lòng. Nên mới bị Tư Lăng Quy Nhạn nói những lời này.
Cố Tịch Nhan sắc mặt trắng bệch, dưới chân lảo đảo lui từng bước, bàn tay vịn lên lan can cầu bạch ngọc. Hai mắt tức đến đỏ bừng, rốt cuộc không duy trì được dáng vẻ xinh đẹp tự phụ thường ngày, giọng nói bén nhọn cao vút: “Tư Lăng Quy Nhạn, ngươi đừng quên, ngươi rốt cuộc là ngươi phe nào!”
Tư Lăng Quy Nhạn tươi cười sâu xa, có chút ma mỵ, giọng nói càng thêm chậm rãi mê người, giống như có thể chạm đến nhân tâm, cúi đầu giống như tình nhân âu yếm nói: “Lời này ngươi nên nói cho chính mình nghe, đừng để tình yêu làm mù hai mắt, phân biệt không rõ vị trí của mình, bằng không kết cục ra sao, có cần ta nói lại cho ngươi biết không?”
Hai mắt Cố Tịch Nhan hiện lên vẻ hoảng sợ, liên tục lui từng bước, tựa hồ cực kì sợ hãi dáng vẻ bây giờ của Tư Lăng Quy Nhạn.
“Ha ha.” Tư Lăng Quy Nhạn cúi đầu cười, sau đó xoay người đi về phía trước, không ai phát hiện bàn tay trong ống tay áo hắn hơi nắm chặt.
Thành thân sao?
Thật đúng là danh thực ngôn thuận, làm cho thiên hạ đều biết a.
Sau lần chia tay ở Lưu Lam Điện, toàn bộ Tư Lăng gia tộc bắt đầu công việc bề bộn. Gấm đỏ chữ hỉ, tiệc mừng đều phải hoàn thành trước ngày trăng tròn.
Mấy ngày sau đó, khi đám người Chu Diệu Lang biết được chuyện này, lập tức tự mình đo người may giá y cho Đường Niệm Niệm. Nhưng chuyện đo lường còn chưa bắt đầu đã bị Tư Lăng Cô Hồng ngăn cản, sau đó ngày hôm sau tất cả số đo của Đường Niệm Niệm đều do hắn đưa tới. Đối với việc này, đám người Chu Diệu Lang cũng chỉ cảm thán một tiếng, không hề bất ngờ.
Các nàng tìm hiểu nhiều loại kiểu dáng giá y, đưa một tập tranh đến đặt ở trước mặt Đường Niệm Niệm để nàng lựa chọn. Chu Diệu Lang đứng ở một bên thấp giọng cảm thán cười nói: “Năm đó chỉ đơn giản cưới chủ mẫu về Tuyết Diên Sơn Trang, thật sự hơi lơ là. Nhưng nếu không phải bởi vì chuyện ngoài ý muốn đó thì chủ mẫu và trang chủ đã không thể gặp mặt kết thành lương duyên như vậy.”
Nàng nói xong, liền nhìn sang Tư Lăng Cô Hồng ngồi cùng Đường Niệm Niệm, rồi lại nhìn Đường Niệm Niệm với ánh mắt cảm kích. Nếu nói lúc trước nàng còn chút bất mãn với Đường Niệm Niệm, cảm thấy nàng ấy đối xử với Tư Lăng Cô Hồng không tốt, cảm thấy nàng ủy khuất Tư Lăng Cô Hồng, thì lúc này cũng là tự đáy lòng yêu thích nàng, tôn kính nàng, càng cảm kích nàng.
Nếu không có nàng, trang chủ sao có thể giống như ngày hôm nay, trên mặt luôn mang ý cười, bỏ đi phần cô độc lãnh tĩnh, đối với mọi chuyện đều không hứng thú trước kia.
Chị em Diệp thị lúc này cũng vây ở bên cạnh, cực kì hứng thú với các bộ giá y vẽ trên tập tranh, xem ra còn quan tâm hưng phấn hơn cả hai đương sự là Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng.
Liên Kiều: “Chủ mẫu, chủ mẫu, cái này đẹp nè! Nếu mặc trên người chủ mẫu, nhất định rất xinh đẹp!”
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Nặng.”
Vừa nhìn đã cảm thấy phiền phức lại rất nặng.
Mộc Hương lập tức tìm được một bộ khác, vui mừng nói: “Chủ mẫu, cái này thì sao? Bộ này đơn giản, nhưng vật liệu dùng đều là đồ cực kì tốt, tơ lụa nhẹ nhàng thêu hoa văn, còn có mũ phượng này nữa.”
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua, cũng thấy rất đẹp, nhưng nhớ tới mũ phượng đè trên đầu năm đó, liền lắc lắc đầu: “Không đội mũ phượng.”
Tư Lăng Cô Hồng dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, vuốt ve mái tóc mềm mại, khoé miệng cong lên thành một nụ cười ôn nhu, hắn nhớ tới thời điểm bọn họ vừa gặp gỡ khi ở Tuyết Diên Sơn Trang.
“Niệm Niệm muốn thế nào thì làm thế đó.” Hắn nói.
Đường Niệm Niệm nghe, khóe miệng cũng cong lên, lại vẫn nghiêm túc nhìn tập tranh. Mặc dù nàng không thích trang sức giá y phức tạp, nhưng đây là hôn sự của nàng và Cô Hồng, hiểu được điều này, liền đủ để bỏ qua những chuyện khác.
Thẳng đến buổi chiều, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng mới chọn xong kiểu dáng áo cưới. Chu Diệu Lang lập tức xâu chỉ luồn kim, chuẩn bị tự tay chế tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận