Trăng Đêm

Mạc Tân đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn rực rỡ sắc màu trải rộng
trong không gian đêm. Chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón giữa lấp lánh sáng
rực, cô ta nhấc cánh tay trái lên nhẹ nhàng hôn lên viên bảo thạch, thấp giọng tự nói tự nghe: “Người đến rồi phải không? Dạ Lạc”.

“Hoa Liên, anh và Iris bảo vệ A Tân”, Trịnh Khiêm đơn giản dặn dò, “Tự Quy, chúng ta đi đến mặt hồ khởi động Âm Dương Đồ Đằng”.

“Phải thật cẩn thận, bọn chúng cũng đến rồi”, Hoa Liên dặn dò.

Trong thảm cỏ đối diện với hồ nước có ba bóng đen đang đứng quái vật
hai đầu Song Sát mặt đỏ mắt lồi, thạch yêu Cửu Mục chín mắt tay dài chân to, và lão quỷ đồng Ám Quyết mặt ầy vết nhăn, gầy gò thấp nhỏ.

“Tiểu cô nương trong kia để ta đi xử lý, hai kẻ bên ngoài giao cho hai ngươi”, thạch yêu Cửu Mục thấp giọng nói.

“Lấy âm bổ dương, giết tiểu cô nương trở thành sở trường của ngươi
rồi”, Song Sát u ám cười nhạo, “Tên Ngự linh sư đó như có chút đặc biệt, diện mạo lại như hoa như ngọc, làm lễ vật tặng cho Dạ Lạc đại nhận cũng không tệ”.

“Tuy chưa gặp được chân nhân, nhưng nghe nói dung mạo của Dạ Lạc đại
nhân còn đẹp hơn cả phụ nữ, tiểu nha đầu e là không lọt được vào mắt của ngài ấy, hơn nữa, nghe nói ngài ấy có hứng thú không nhỏ với công chúa
của Quỷ Tộc, Ngự linh sư loài người này miễn đi nhé!”, Ám Quyết giọng
nói khàn khàn mà quái dị.

“Ta đi đây”, Cửu Mục phớt lờ không nghe, giống như u quỷ ẩn đi.

“Hai tên còn lại cũng không phải dạng đèn cạn dầu, hắn ta có thể ứng phó được không?”, Song Sát mặt phải ghê tởm.

“Đừng quên, hắn là Cửu Mục, trên người nhiều mắt như vậy đâu phải là
để trang trí, Ám Quyết hướng đến phía bên kia hồ, “Đi tụ họp với bọn họ
thôi!”.

Hai người bên hồ cùng giơ tay trái lên, hai viên bảo thạch mắt mèo
xanh long lanh bắn ra cường quang, dẫn vào giữa mặt nước, mặt hồ dập
dềnh dần dần hiện lên một âm dương đồ trận hình vẽ phức tạp, Thủy của
Ngũ hành, ánh sáng bảo thạch thu hồi.

Đối diện lập tức bay đến hai luồng khói sương màu đen, tấn công vào
đồ trận, vừa khéo bị một con rồng nước khổng lồ cuộn lên từ trong hồ
ngăn lại, một con rồng dài trắng xanh vô cùng hút mắt dưới sắc đêm.

“Các hạ đợi đã lâu”, Đàm Tự Quy hướng đến bờ đối diện cao giọng hét.

“Đối với bọn chúng không cần dùng phép lịch sự đâu”, Trịnh Khiêm
nghiêm túc, ngón tay phải vuốt lên viên bảo thạch phá ma, thầm niệm chú
ngữ, nhấc cánh tay lên quát: “Chiêu gọi, Thổ Ứng Long”.

Trên thảm cỏ bờ bên kia, thổ long cuộn đất mà lên, cùng với Thủy Long kẹp chặt lấy hai kẻ xâm phạm, linh khí bức người trang nghiêm tôn cao,
Song Sát và Ám Quyết trông càng nhỏ bé mà ti tiện.

“Lần này gặp được cường địch thực sự rồi”, Song Sát không kìm được hưng phấn.

“Biết được rồi thì đừng có khinh suất, xử lý sạch bọn chúng sớm chút, phá vòng Đồ Đằng”, Ám Quyết chỉ thị, hất đầu rất mạnh, một chiếc đầu
bay ra, biến thành ác quỷ khổng lồ, há to chiếc miệng như chậu máu lớn
xông đến Thủy Long. Thân thể gầy gò còn lại cũng biến thành một con hung sát cầm đao vung lên chém Thổ Long.

Song Sát hiểu ý, nứt thành hai nửa, chỗ cắt ra nửa bên thân còn lưu
lại dịch thể nhầy nhụa màu xanh thẫm, duỗi ra một chân và vô số cánh tay dài mềm nhũn mang theo móc câu, co duỗi tự do, giống như mấy chiếc móc
câu không đầu khắp trời rắc xuống, hướng về phía hai con rồng lớn.

“Cẩn thận, bọn chúng có thể tiến vào kết giới, không phải hạng bỏ đi”, Trịnh Khiêm nhắc nhở.

“Trịnh Khiêm, mười lăm năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội, chúng ta
lại lần nữa hợp tác không để sai sót gì nhé!”, trong mắt Đàm Tự Quy lóe
lên ánh sáng. Thủy long vỡ tan, như một trận mưa to sóng lớn, đột nhiên
phản kích…

Trong biệt thự, Mạc Tân đang ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc móng vuốt dài không có bất cứ dấu hiệu nào phóng đến, bị kim quang của
cửa sổ ngăn lại. Iris vội vàng kéo cô ta ra, quát ra bên ngoài cửa sổ:
“Ai?”.

“A Tân, đi đến mật thất tránh một chút trước đi, chỗ đó có chân dương kết giới tôi thiết lập, dị thể không thể đến gần, rất an toàn”, Hoa
Liên ôn hòa nói, không quên thêm một câu, “Tôi đã đem một ít kẹo hoa quả hương vị mới nhất của Fujiya, cũng đặt ở trong đó rồi”, ngụ ý là, mèo
ham ăn, đồ ăn ngon đang đợi cô.

Mạc Tân cụp mí mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng, ngoan ngoãn đi đến
phía giá sách cuối cùng bên trong, tay trái ấn lên bức tường, bảo thạch
trên chiếc nhẫn hơi lóe động, giá sách tự động di chuyển, một cánh cửa
mở ra, chú mèo tham ăn chui tọt vào trong như một làn khói.

Thấy cô ta nghe lời như vậy, sự bội phục của Iris đối với Liên Hoa không kìm được lại tăng lên ba phần.

“Yêu ma phương nào?”, dù có mắng mỏ, ngữ khí của Hoa Liên cũng không
cứng rắn, mang đến cho người ta cảm giác an toàn, dịu dàng, dễ chịu.

“Ngự linh sư bi ai, tất cả hãy trở thành vong linh của Dạ Lạc đại
nhân đi!”, ngoài cửa sổ, một khuôn mặt ma quái đỏ ửng, ngoài hai con mắt trên mặt ra, thân trước còn có bảy con mắt u ám lớn nhỏ như mắt trâu,
khiến người ta nhìn thấy mà tê dại da đầu.

Ánh sáng tích tụ chói mắt xuyên qua cửa sổ, giống như muốn cắt đi đôi mắt của người ta, cùng lúc thiêu đốt luôn cả linh hồn. Iris vô thức
nhắm mắt lại, nhưng thân thể giống như đang bị thiêu đốt trong biển lửa.

Hoa Liên chập hai ngón tay lại, nhẩm đọc thanh tâm chú, từng sợi kim
quang từ đầu ngón tay chảy ra, quấn quanh toàn thân, cảm giác đau đớn
giảm đi quá nửa, vội vàng nhắc nhở: “Iris”.

Iris lĩnh ngộ hiểu ý, làm ra hành động giống như anh ta.

Bảo thạch màu đỏ, màu chàm cùng ánh chiếu, biến thành chiếc chụp ánh
sáng màu sắc, bảo vệ hai người, sau đó, hai người đồng thanh hét lớn:
“Phá”, trong phòng khôi phục lại bình thường, yêu quái bên ngoài cửa sổ
không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Khụ khụ…”, Hoa Liên nắm tay thành nắm đấm đưa lên bên môi nặng nề
ho, đấu pháp quá độ, thân thể bệnh yếu không chịu đựng được tốt lắm.

“Hoa Liên…”, Iris vội vàng đỡ anh ta ngồi xuống, “Hoa Liên, tôi đi
đuổi con quái vật kia, anh ở lại nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện trông nom A Tân”.

“Iris”, Hoa Liên kéo cánh tay của cô ta lại, không yên tâm dặn dò, “Cẩn thận hành sự, nhất định không được quá sức”.

“All – right!”, cô gái vỗ vỗ vào vai của anh ta, nho nhã cười nhạt, nhún người phi ra ngoài cửa sổ.

Cô ta đi theo phán đoán của Viêm Tâm, đuổi theo được ba, bốn cây số,
đi xa quá rồi. Ánh sáng đỏ bảo thạch đột nhiên lóe lên rực rỡ mãnh liệt, Iris đề cao cảnh giác: Chỉ xung quanh đây thôi!

Khu ngoại thành hoang phế không người, mấy căn nhà ngói và nhà một
tầng giản dị cũ nát tàn tạ, xung quanh cỏ dại cao bằng cả thân người mọc đầy, nếu có thứ gì ẩn nấp ở bên trong thì khó mà phân biệt ra được.

“Xui cho cô gan cũng đủ lớn đó, dám một mình đến đây”, trong bụi cỏ truyền ra âm điệu xảo trá.

“Có bản lĩnh thì ra ngoài quyết đấu phân cao thấp đi”, Iris lạnh lùng.

“Cũng không cân đo một chút xem mình được mấy cân mấy lạng sao”, giọng nói từ phía sau lưng.

Iris quay đầu, quái vật chín mắt cách cô ta không đến mười mét, trong lòng đột nhiên thấy sợ, ổn định lại cảm giác buồn nôn: “Dạ Lạc đại nhân vừa rồi ngươi mới nói, là Dạ Lạc, thủ lĩnh của các ngươi?” mu bàn tay
phải ở sau người nắm chặt khẩu súng.

Yêu quái cất tiếng cười thấp trầm, không đáp lời, đột ngột duỗi hai
móng vuốt dài ra, Iris nhanh mắt lẹ tay giơ súng bóp cò, cánh tay dài
găm chặt bất động, tức khắc nhẫn màu đỏ cuốn lên, đến phần vai cứng đơ
cắt hai cánh tay đó rơi xuống đất thành đá vụn rải rác phân tán.

“Thật là cô gái thô lỗ”, quái vật cười quái dị, không mảy may ảnh
hưởng, miệng vết đứt nhanh chóng mọc ra hai cánh tay mới, phần đá vỡ
trên mặt đất lặng lẽ nối liền lại.

Iris phát giác ra điều bất thường, kịp thời nhảy ra, tránh đi đòn tấn công dưới chân, không ngờ rằng khẩu súng trong tay lại bị cánh tay dài
tấn công bất ngờ đập rơi. Cô ta sửng sốt, đột nhiên hai chân rời đất,
tay phải bị kẹp chặt xách lên, bảo thạch trong lúc bay bắn ra mấy sợi
liên nhẫn, nhưng chẳng ảnh hưởng gì, thân thể của yêu quái giống như một bức tường đồng vách sắt vậy, khiến cho đầu đao nhọn được linh phù hóa
ra không cách nào đâm thủng được.

“Đây… rốt cuộc là yêu quái gì vậy?”, Iris kinh hãi, khác quá nhiều so với những chủng loại trước kia đã từng gặp. Đột nhiên, cô ta cảm thấy
tay trái mình đau đớn, hai cánh tay đều không thể cử động được, cả cơ
thể treo giữa không trung đang đối diện với bảy con mắt đáng sợ kia.

Lửa thiêu xé lòng rạch phổi lúc trước nhanh chóng nuốt chửng mỗi một sợi thần kinh trong thân thể…

“Á…”, linh hồn đau đớn không muốn sống đang run rẩy.

Thời khắc sinh tử then chốt, trong không trung rơi xuống một ngọn lửa đỏ, sắc bén chém đứt cánh tay dài, người đàn ông ôn nhã tuấn tú trên
người khoác một chiếc áo choàng liền mũ trắng bạc, giống như thiên sứ
thánh khiết giáng xuống phàm trần trong màn đêm, giữ lấy eo của cô gái
đang rơi xuống, ôm vào, nhẹ nhàng tiếp đất.

Iris biết mình đã được cứu, gắng sức mở hé mắt ra, một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong lúc mơ hồ, cô ta nhìn thấy được khuôn
mặt cười hiền hòa ấy, rất giống… rất quen thuộc… mình quen biết sao?

Nhìn sang người đàn ông tóc trắng bị cự tuyệt trong không trung bình
tĩnh không một gợn sóng, ta dự tưởng: Chiến hỏa đêm nay có thể không
cách nào bình ổn được rồi. Doãn Kiếm trong ảo cảnh không hề biết gì về
động tĩnh bên ngoài, xem ra, phải nhân cơ hội trước khi cậu ta hoàn
thành huấn luyện, kết thúc mọi chuyện…

“Bạch Hạc, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống, không đi thì chết”, ta biểu hiện rõ thái độ.

“Ma Vương đại nhân không có mặt, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Thi Quỷ đại nhân”, gã đàn ông tóc trắng rất lịch sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui