Trăng Đêm

Chiến hỏa bên hồ ngừng nghỉ, hai bờ yên ả kinh hoảng đờ đẫn nhìn
người đàn ông trên cầu, tất cả đều không kịp phản ứng, vừa rồi rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Người nào lại có thể làm được như vậy?

Người đàn ông trẻ tuổi này nhìn chỉ đô hơn hai mươi tuổi là ai?

“Đó là…”, Đàm Tự Quy kinh ngạc.

“… Dạ Lạc đại nhân?”, Song Sát ở bờ bên kia đã hợp thể lại thầm đọc.

“Không, là U Minh sứ giả”, Ám Quyết còng lưng trầm xuống nói, “Dạ Lạc đại nhân sẽ không đích thân đến đây”.

“Cũng đúng”, Song Sát im lặng nghĩ một lát, “Không biết Bạch Hạc bên
kia thế nào rồi?”, đột nhiên ý thức được, “Hỏng rồi, Cửu Mục…”.

“Bình tĩnh”, Ám Quyết thấp giọng nhắc nhở, hướng đến người đàn ông
kia khách khí lễ phép, “U Minh sứ đại nhân, không hổ là tùy tùng bên
cạnh Dạ Lạc đại nhân, trăm nghe không bằng một thấy”.

“Hai vị muốn động thủ với ta sao? Hay là từ đây mở đường hồi phủ?”, Hú ôn hòa cười hỏi.

“Nếu là ý tứ của Dạ Lạc đại nhân, chúng tôi đương nhiên cáo lui”, Ám Quyết thong thả trả lời, “Song Sát, chúng ta rút”.

Hai tên yêu quái thể hình bất nhất dung nhập vào đêm tối vô biên,
chớp mắt cái đã biến mất không còn tung tích, không chút dấu vết hệt như khi chúng đến.

“Anh là thủ hạ của Dạ Lạc?”, ngón tay giữa bên phải của Trịnh Khiêm đẩy gọng kính nơi mi tâm, sắc mặt ngưng đọng.

Hú cười mà không đáp, nhìn vào thiếu nữ và người đàn ông bên cạnh cô
ta ở trên ban công, nhẹ nhàng lắc động pháp trượng, quầng sáng đỏ nhạt
dịu vây lại, thân, hình màu trắng đột nhiên ẩn đi.

“Đứng lại…”, Đàm Tự Quy nôn nóng quát.

“Bỏ đi”, Trịnh Khiêm ngăn cản anh ta lại, “Hoàn thành ngũ hành trận
pháp quan trọng hơn”, phía sau chiếc kính lóe qua một tia sáng lạnh,
“Bọn họ… chắc chắn sẽ lại xuất hiện”.

Máu trên đất vẫn chưa đông lại, bên thi thể lại từ từ lan rộng ra
càng nhiều hơn chút hơi ấm còn sót lại, Ảo Nguyệt thu Thí Thiên Kiếm
lại, một đường sáng trắng bay vào trong tay áo. Anh ta lạnh nhạt liếc
nhìn mấy tử thi dưới chân, mắt không hề chớp lấy một cái.

“Cuối cùng, vẫn là chạy không thoát được…”, ta thầm than.

“Chết ở trong tay ngài còn tốt hơn là chết ở trong tay Viêm Ma, huống hồ giết bọn họ là tôi, không phải Dạ Lạc, càng không phải là Phong
Linh. Bọn họ dám đến đây, định sẵn là không thể quay về”, Ảo Nguyệt
không một chút biểu cảm.

“Đúng vậy”, bên miệng nhếch lên đường cong nhẹ, ta nói với chiếc áo
choàng màu đen trong không trung, “Vô Thương, ngươi đến hơi chạm đó”.

“Thật sự là sự việc vô cùng trùng hợp, gần đây chỗ nào cũng có thể
gặp được Dạ Lạc đại nhân thân ái, duyên phận ơi duyên phận…, hắn thở
dài, ôm chiếc lưỡi hái nhìn xuống thi thể, “Ồ? Lần này là ngài đích thân ra trận à?”.

“Đây mới là bắt đầu, sau này không tránh được sẽ thường xuyên làm phiền đến ngươi.”

“Ài ài, ngài quá khách sáo rồi, lượng công việc của tôi mấy ngày gần
đây tăng lên rất nhiều, nếu như có thể thường xuyên nhìn thấy Dạ Lạc đại nhân mỹ lệ thân ái, Vô Thương có cầu cũng chẳng được”, nói rồi vung
chuyển chiếc lưỡi hái lớn mang tính đánh dấu, trong thi thể có mấy luồng huỳnh quang bay lên, hút vào bên trong, “Nói đến công việc, thật sự
thấy nhớ nhung Tiểu Doãn Kiếm rồi, đứa trẻ đó là trợ thủ rất tuyệt, chăm chỉ tận tụy…”, chuyển đầu nhìn sang mặt đất rộng lớn, “Lại có thiên
phú…”.

“Vô Thương, ngươi nên đi rồi, đừng để lỡ dở công việc.”

“Thật sự khiến người ta đau lòng, nhanh như vậy đã đuổi tôi đi rồi
à?”, hắn ta giả bộ thất vọng đau lòng, nâng tay áo che lên miệng, “Cũng
không có trở ngại gì, sau này cơ hội gặp mặt sẽ còn nhiều Dạ Lạc đại
nhân, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Tiểu Doãn Kiếm nhé!”, nói hết lời,
chiếc áo choàng rời đi.

Trên mặt đất lóe lên mấy đường kiếm quang, mang theo luồng lốc xoáy
khổng lồ, đập lên lan can bảo vệ, hàng rào bằng sắt lập tức bị phá hủy,
kiếm phong mạnh mẽ hất bay chiếc áo choàng màu đen, thổi tung mấy lọn
tóc dài, ta bất giác thận trọng: Doãn Kiếm trước mặt trên người mặc
chiếc áo sơ mi vừa vặn với cơ thể màu đen, ánh mắt sắc lạnh, tay phải
cầm trường kiếm toát ra sự lạnh lẽo, toàn thân tán phát ra luồng khí âm u thù địch, như một kẻ phục thù máu tanh từ Địa Ngục đến nhân gian.

Cậu ta… đã phá được ảo cảnh của ta rồi!

Chùa tháp cao bảy tầng, dùng đá Đại Lý làm nền móng, xung quang trồng đầy những khóm cây cảnh xanh, cách đô thị náo nhiệt không xa lắm, cũng
không có người làm, chỉ cách dăm ba ngày lại có người đến quét dọn chăm
nom, hễ đến buổi tối, thì không có bất cứ ai lại gần cả, bởi vì vậy mà
trông nó càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng đến giờ, công việc bảo vệ cho Vạn Khiếp tháp được tiến hành vô
cùng chu toàn, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì bức tượng phật vàng cao
hai trượng ở trong tháp, có lịch sử hơn nghìn năm, trải qua đủ mọi thăng trầm biến cố, chưa từng bị suy chuyển, cho dù sau này chùa tháp suy
tàn, tượng phật vẫn thần thái y nguyên như vậy.

Sở Tiêu Nhiên đứng trước tháp bất giác rùng mình, trong lòng vô cớ thấp thỏm…

“Tiêu Nhiên?”, Phi Dục như phát giác ra được sự dị thường của anh ta, quan tâm hỏi.

“… Không sao.”

“Sở tiền bối, bên trong được rồi”, một cậu nhóc trẻ tuổi đi ra ngoài
cửa tháp cung kính bẩm báo, khi nhìn đến cậu bé bên cạnh anh ta, ánh mặt đột nhiên trở nên cảnh giác.

“Ừm”, Sở Tiêu Nhiên gật đầu, quay sang cười cười với cậu bé, “Phi Dục, ta đi vào trong, cậu ở bên ngoài đợi một chút”.

“Vâng”, cậu bé nhận lệnh, tuy không thích ánh mắt nhìn mình của người kia, ánh mắt khinh thường và chán ghét, nhưng chỉ cần Tiêu Nhiên quan
tâm, thái độ của người khác thế nào, chẳng hề quan trọng.

Xung quanh tháp cắm mấy ngọn đuốc đang cháy, tia sáng không trắng
được như đèn sợi đốt, nhưng đủ để chiếu sáng cả không gian, ngoại trừ
mấy cây cột trụ đá lớn chống đỡ ra, trong góc còn bày mấy chiếc bàn ghế
gỗ ngoài hàng rào, ngoài ra không còn vật gì khác, thực sự trống trải.
Trên hương án ở chính giữa hai bên có hai chiếc đài đốt nén, bát hương ở giữa cắm ba cây hương, khói nhẹ lượn lờ bay lên trên, yên tĩnh mà hư
ảo. Một bức tuợng phật vàng lớn chiếu ra vẻ nửa thật nửa ảo dưới ánh nến sinh động, sắc vàng lóa mắt được phủ lên một tầng sương đỏ, toát ra mấy phần quái dị.

Mặt đất rộng rãi trước hương án dưới tượng phật vàng, sáu người ngồi
thành hai hàng, ngưng thần nín thở, tuổi tác không giống nhau, lớn nhất
chỉ mới hơn ba mươi, nhỏ nhất mới hai mươi tuổi đầu.

Thấy Sở Tiêu Nhiên đi vào, mấy người lần lượt đứng dậy, người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng: “Tiêu Nhiên, chuẩn bị đầy đủ rồi”.

“Có đệ nhất Ngự linh sư ở đây, đêm nay không cần lo lắng kẻ địch đến
tấn công rồi”, cậu nhóc đi vào cùng với Sở Tiêu Nhiên nói đùa.

“Bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là cảnh giác, yêu ma gần đây càng
ngày càng hung hăng, năng lực cũng không nhỏ”, Sở Tiêu Nhiên nhàn nhã
vẫy tay, “Chúng ta mau bắt đầu thôi!”.

Tám người vào vị trí, đối diện với tượng phật vàng quây thành hình
vòng cung, phía trước để lại một khoảng đất lớn. Tất cả duỗi tay trái
ra, bảo thạch trên nhẫn hướng lên trên, những viên đá màu sắc khác nhau
hiện lên quầng sáng, nhanh chóng phóng đến tự hội lại một điểm trên
không trung, đem trần nhà cao cao chiếu ra ánh sáng tràn ngập, chói lòa
rực rỡ, giống như đỉnh của đám mây màu nơi chân trời, sừng sững đứng
thẳng, khí thế tráng lệ. Minh quang chiếu ra bóng của tượng phật, đổ
xuống mặt đất, dần dần hiện ra một mảnh Âm Dương Đồ Đằng mơ hồ, từng
chút hiện lên hoàn mỹ cho đến lúc rõ ràng ấn khắc vào trong pho tượng
phật màu vàng, tức Kim của Ngũ Hành.

Sắc mặt căng thẳng của mấy người lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đang đợi động tác tiếp theo.

Bên ngoài tháp, một quả cầu sương màu đen bay đến, Sở Tiêu Nhiên phát giác ra đầu tiên, lập tức quay người xuất ra một chưởng, ngăn chặn đòn
công kích lao đến với khí thế cuồn cuộn, quả cầu sương biến mất trong
rào cản màu xanh lam nhạt từ lòng bàn tay dẫn ra.

“Bọn chúng… đến rồi?”, mọi người kinh hãi phát giác.

“Bảo vệ Đồ Đằng cho tốt, tôi ra ngoài một chút xem sao”, Sở Tiêu Nhiên bình tĩnh dặn dò, đi ra bên ngoài tháp.

Giữa không trung hiện ra ba con yêu quái: Kẻ ở giữa nhìn vẻ bề ngoài
không khác gì người bình thường, vóc dáng chừng mét tám, tóc dài ở sau
đầu tết thành một bên nhỏ, mặc chiếc jacket màu vàng, để mở khuy thoải
mái, một bàn tay đút trong túi quần, trông khá côn đồ, bờ môi đen thẫm
càng làm tăng thêm vẻ quái dị của hắn ta. Bên trái là một kẻ thấp béo,
thể hình to ngang, làn da đen sì, đầu hói, thắt một chiếc khăn buộc đầu
đỏ thẫm, diện mạo đáng ghét, đầu gối cong ra ngoài, trông như ngồi xổm,
trông buồn cười như một con cóc lớn. Bên phải là một nữ nhân điệu đà
quyến rũ, giống như được trang điểm tô vẽ lòe loẹt, phần mặt trắng quá
mức, đôi môi đỏ quá đà, chỗ mắt sâu quá độ, trong mái tóc nâu có lẫn mấy lọn màu đỏ, rủ xuống đến thắt lưng, hai con rắn dài nằm trên vai cô ta
thè ra chiếc lưỡi nhỏ nhỏ.

Phi Dục nhanh chóng tránh né, cửa sổ gỗ phía sau người vang lên tiếng vỡ vụn. Sở Tiêu Nhiên ra ngoài thì thấy ngay cảnh tượng như thế này,
cậu bé canh giữ ở cửa đối đầu với ba tên yêu, không hề có chút dáng vẻ
muốn lùi bước nào.

“Phi Dục.”

“Tiêu Nhiên?”, đứa trẻ quay đầu lại nhìn anh ta ngạc nhiên vui mừng xen lẫn lo lắng.

“Đi vào trong tháp bảo vệ mọi người, có thể không?”, Sở Tiêu Nhiên dịu giọng hỏi.

“Tiêu Nhiên…”

“Chỗ này để ta ứng phó, tất cả nhờ vào cậu rồi, đừng để kẻ địch có cơ hội có thể lợi dụng”, Sở Tiêu Nhiên cười nói.

“Tôi…”, Phi Dục không tình nguyện lắm, bản thân chỉ muốn bảo vệ anh
ta, sống chết của người khác chẳng muốn quản, nhưng mà, không cách nào
cự tuyệt được yêu cầu của anh ta, cậu ta bất lực cúi đầu, khẽ đáp,
“Vâng”.

“Phi Dục”, Sở Tiêu Nhiên duỗi tay vỗ lên vai của cậu ta, “Thực ra,
bảo vệ đồng đội… cũng là bảo vệ bản thân mình. Tuy cậu đối với người
khác tốt, người khác chưa chắc sẽ đón nhận tình cảm và đối tốt với cậu,
ngoại trừ tôi ra cũng không có ai có nghĩa vụ này nữa, nhưng không thể
bởi vì điều này mà không đối xử tốt với người khác nữa! Nếu như chúng ta không có cách nào thay đổi người khác thì hãy thử nỗ lực thay đổi bản
thân mình! Chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình, rồi sẽ có một ngày…
người đồng đội cậu từng dốc sức bảo vệ sẽ bảo vệ cậu như vậy”.

Thằng nhóc ngước đôi mắt tím tràn đầy mơ màng lên, nhìn vào anh ta
nửa hiểu nửa không, gật gật đầu, không nói tiếng nào, lặng lẽ nhảy vào
cửa tháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui