Trăng Đêm

Đêm tối mây đen giăng đầy trời, một đôi nam nữ anh tuấn dịu dàng,
thanh nhã đoan trang đứng bên tường trong sân của một khu dân cư nhỏ,
nhìn vào khung cửa sổ sáng đèn ở trên tầng ba kia, tia sáng bị rèm cửa
che chắn, không nhìn thấy được tình hình bên trong.

“Diễm Trùy, chú văn bị Dạ Lạc tăng thêm phong ấn rồi, ma tinh có thể không giải được”, cô gái thấp giọng nói.

“Nếu không có biện pháp, chỉ đành để cậu ta tự mình công phá thôi”, người đàn ông lóe qua nụ cười ý vị sâu xa nơi khóe mắt.

“Ngươi muốn nói…?”

“Lần trước chú văn có dao động, hình như bởi vì một cô gái”, tầm nhìn của Diễm Trùy di chuyển đến một cánh cửa sổ tối thui khác, “Diễm Hồ,
chúng ta quay về, bảo Âm Đồng chuẩn bị cho tốt”.

Mạc Tân và Sở Tiêu Nhiên đi vào Dạ Minh Châu, khách uống rượu không
đông như trong tưởng tượng, hai người đi đến quầy bar, nhân viên pha chế là một khuôn mặt xa lạ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc nhuộm mấy lọn màu nâu đỏ, mày thanh mắt tú, nhưng kém xa người đàn ông tuấn nhã kia.

“Hai vị muốn uống gì?”, người pha chế lịch sự chào đón.

“Tùy cậu!”, Mạc Tân không thấy người muốn tìm, tinh thần không mấy hào hứng.

“Nghe nói Dạ minh châu trấn tiệm ở chỗ của các cậu rất tuyệt”, Sở Tiêu Nhiên nho nhã nhếch khóe môi.

Người pha chế hơi sững lại một chút, sau đó lại cười trừ: “Thật là ngại quá, ngài có thể gọi thứ khác không?”.

Sở Tiêu Nhiên nghi hoặc mấy giây, cũng không làm khó, “Vậy thì cậu cho hai cốc rượu vang đi!”.

“Chỗ của các anh có người tên Dạ Hú phải không?”, Mạc Tân hỏi.

“Dạ Hú?”, người pha chế ngẫm nghĩ, đưa hai cốc rượu lên, lắc lắc đầu
“Tiểu thư nói là người pha chế trước đây, quán bar này là ông chủ chúng
tôi hôm qua vừa mới mua lại, mấy ngày nữa phải sửa sang lại biển hiệu
mới”.

“Dạ minh châu, tôi thấy rất hay mà!”, Sở Tiêu Nhiên xoay cốc rượu nói bâng quơ.

“Mọi người đều biết Dạ minh châu của quán uống rất ngon, không ít
khách hàng đến chỉ để thưởng thức Dạ minh châu, nhưng mà Dạ minh châu
này chỉ có Dạ Hú pha chế được. Tôi nếm thử một lần rồi, có thể nhận được ra thành phần của nó, cũng có ý đồ điều chế, nhưng làm thế nào cũng
không điều chế ra được vị đó, rất nhiều người đã thử rồi, không có ai
thành công cả. Dạ minh châu không có Dạ minh châu, biển hiệu đương nhiên phải thay đổi rồi”, người pha chế trẻ tuổi có chút ảo não.

“Dạ minh châu làm ăn tốt như vậy, vì sao bọn họ lại muốn chuyển nhượng?”, Mạc Tân hỏi.

Người pha chế nhún nhún vai, biểu thị không biết.

Sáu người yên tĩnh chờ đợi bên ngoài phòng vẽ, muốn cầu xin cho Tiểu
Ly sao? Không cần có hành động thừa thãi này, ta không hề muốn trừng
phạt đệ ấy, chỉ muốn một mình yên thích một chút. Người có lỗi là ta,
làm sao có thể trách người khác được?

Trên giá vẽ: Một chú bướm lẻ loi rơi xuống, nằm trong khóm hoa, thân thể bị màu đỏ phủ nhiễm, máu, đầy bi thương… và khát vọng…

Bút vẽ rơi vào trong bảng pha màu, cửa rầm một tiếng bị đập ra, dám có hành động thế này, trừ Tiểu Ly ra, còn có ai nữa?

“Dạ Lạc, huynh nói chuyện đi, rốt cuộc muốn thế nào?”

Ta chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng phản vấn, “Đệ muốn ta thế nào?”.

Tiểu Ly nghẹn lời, nộ khí phừng phừng, lườm ta không lên tiếng.

“Huynh đã từng nói, người làm anh trai huynh đây vĩnh viễn sẽ không
trở mặt với đệ, chỉ kéo đệ quay đầu, kết quả, huynh không kịp thời kéo
đệ lại, là huynh không làm tốt”, ta duỗi bàn tay phải ra xoa xoa lên
đỉnh đầu đệ ấy, khẽ cười nói, “Tiểu Ly, cho dù đệ có làm gì huynh cũng
sẽ không trách đệ, việc không như ý chỉ có thể chứng tỏ huynh không làm
tròn chức trách. Huynh biết tất cả những điều mà đệ làm đều là vì muốn
tốt cho huynh, những điều này, đại ca ghi nhận trong lòng”, tay ta rơi
xuống vai của cậu ấy, “Trước đây, đại ca đã yêu cầu với đệ quá nhiều,
luôn lo lắng đệ sẽ làm sai, nhưng không ngờ đệ không những không nghe,
còn luôn làm ngược lại với huynh, tính khí càng lúc càng nóng nảy. Cuối
cùng ta bất đắc dĩ đành cưỡng ép phong ấn đệ lại, khiến đệ chịu đủ mọi
ấm ức, chỉ vì sợ đệ vì huynh mà bị Thần giới trục xuất, hành động theo
cảm tính trái lại làm hại chính mình, đến giờ nghĩ lại, là ta đã sai rất nhiều. Tiểu Ly, sau này… đệ muốn làm gì thì làm! Thuận theo tâm ý của
mình, ta sẽ không ngăn cản nữa, cho dù đệ gây ra họa lớn thế nào, đã có
đại ca thay đệ gánh vác. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ đệ, trước kia như vậy
bây giờ như vậy, tương lai cũng vẫn như vậy, sẽ không thay đổi”.

“Đại ca”, Tiểu Ly trầm mặc một hồi, quay mặt đi, lí nhí nói, Huynh
luôn như vậy, tự mình gánh hết mọi việc. Đệ biết rõ bản thân mình chẳng
qua cậy vào sự yêu chiều và dung túng của huynh, biết được huynh sẽ
không trách đệ, càng sẽ không phạt đệ, nên mới dám hết lần này đến lần
khác làm chuyện xằng bậy, mà chúng thần lại dè chừng huynh ba phần, cho
nên cũng có thể hết lần này sang lần khác nhẫn nhịn. Có lúc đệ nghĩ,
huynh bị trục xuất có phải là có một bộ phận nguyên nhân do đệ không,
nhưng mà, đại ca, đệ thật sự là muốn làm chút gì đó cho huynh. Mỗi lần
thấy đám nữ thần giống như hám trai đó nhìn huynh, nam thần thì ôm sự đố kỵ với huynh, bề ngoài thì vô cùng cung kính, sau lưng lại nói lời xấu
xa phỉ báng, đệ không chịu được muốn giáo huấn bọn chúng. Huynh là anh
trai của đệ, từ trước đến nay không hề tranh giành với đời, trong sạch
chừng mực, là người anh dịu dàng nhất, hoàn mỹ nhất, kính trọng nhất của đệ, càng như vậy, đệ càng không dám tưởng tượng, nếu như một ngày nào
đó huynh không còn nữa, không còn quản đệ nữa, muốn rời xa đệ mà đi, đệ… đệ…

“Cậu em ngốc nghếch”, ta đỡ lấy khuôn mặt như ngọc, nước mắt mông
lung của đệ ấy, dịu dàng cười, “Yêu thương, bảo vệ đệ còn không hết nữa
là, làm sao nỡ vứt đệ đi không quản chứ”.

“Đại Ca”, lão đệ cảm động, thút thít khóc lóc, một tay ôm lấy ta, “Đệ… đệ không thể mất huynh, không thể mất…”.

“Yên tâm đi, đại ca vĩnh viễn ở bên cạnh đệ”, ta vỗ vào lưng của cậu
ấy an ủi, cậu em trai không trưởng thành được này, cũng không hy vọng
cậu ấy có thể trưởng thành nữa. Bỏ đi, để lại một đứa trẻ đơn thuần ở
bên cạnh nuôi dưỡng… rất tốt.

“Đệ đảm bảo, sau này nhất định sẽ nghe lời, chỉ cần… huynh đừng rời xa đệ.”

“…”, Nói thế nào đây? Thu hoạch bất ngờ nhỉ!

“Tình cảm huynh đệ rất cảm động đó!”, ở ngoài cửa, Toàn Cơ túm lấy
tay áo của A Mục làm bộ lau nước mắt, người kia sắc mặt tái xanh càng
thêm chán ghét.

“Đã nói rồi mà, Điện hạ có địa vị không người nào có thể thay thế được ở trong mắt đại nhân”, Hú vui vẻ cười nói.

“Là… BL sao?”, Diệu Âm yếu ớt phát ngôn. Nhất thời vạn vật tĩnh lặng…

“Đam mỹ ạ!”, tiểu nha đầu chống tay xuống dưới cằm, hủ nữ đang trong
giả tưởng đẹp đẽ, “Cuối cùng tôi đã hiểu được đại nhân rồi, cũng lý giải được vì sao Tinh Hà nói đại nhân và Ảo Nguyệt rất xứng đôi”.

Tiểu Ly sớm đã thả ta ra rồi, cùng với Ảo Nguyệt bắn đi hai lưỡi băng đao.

“…”, lộn xộn cái gì đây? Ta rất vô lực.

Diệu Âm lập tức nhảy đến phía sau Tinh Hà, lấy cậu ta làm bia đỡ đạn, thò nửa đầu ra lẩm bẩm: “Người ta nói sự thực mà”.

“Vô Vị”, Tinh Hà thốt ra hai từ kinh điển.

“Là rất vô vị”, A Mục tán đồng, khóe mắt lóe sáng, “Đại nhân, ngài muốn tiếp khách không?”.

“…”, vì sao lời này nghe có vẻ… rất khó xử? Đúng vậy, vô cùng khó xử.

Dạ trạch chào đón một vị khách hiếm có, cũng là người khách tất nhiên sẽ đến…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui