“Vậy còn hai câu phía sau thì sao?”, nghe Tiểu Ly thêm mắm thêm muối, kể xong, Dĩ Tiên u ám hỏi.
“Hai câu sau thì càng rõ ràng dễ hiểu hơn rồi, Dạ mộng do sinh trà my lệ, lạc yểm trọc thế ám vô minh. Hai chữ đầu tiên mở đầu ‘Dạ’ và ‘Lạc’, Dạ Lạc, chẳng phải rõ ràng chỉ đại ca tôi sao? Lại có trà my, vật tượng trưng của huynh ấy, điều này còn phải giải thích sao?”, Tiểu Ly khẽ
nhướn mày.
“Tầng ý nghĩa sâu xa?”
“Ý nghĩa gì?”
“Tầng ý nghĩa sâu xa bên ngoài mặt chữ”, Dĩ Tiên cố gắng nhẫn nại.
“Còn có thể có ý nghĩa gì?”
“Ông nội tôi, chiêm bốc ra bốn câu này, nói đại ca anh, vì sao? Có
phải là ám thị đại ca anh muốn làm gì đó? Có liên quan đến chuyện kiếp
nạn của Cốc Giang?”, Dĩ Tiên một lời oán khí kìm nén rất vất vả.
“Tiên Tiên, đến bây giờ cô vẫn cho rằng ta sẽ cứu Cốc Giang sao? Ta hủy nó mới là sự thực!”, ta nhàn nhạt hỏi.
“…”, cô ấy hình như rất băn khoăn, sắc mặt nghiêm túc, “Dạ Lạc, trước khi chưa tìm ra được đáp án, tôi mong muốn được giám sát nhất cử nhất
động của anh, nếu như…”, hơi do dự một chút, tiếp tục nói, “Tôi nhất
định sẽ… giết anh”.
“Nha đầu chết tiệt, cô nói lại một lần nữa thử xem”, Tiểu Ly xoa tay.
“… Cho dù phải chết”, ánh mắt không cần mạng đó rất có khí thế.
“Ta hiểu rõ, đột nhiên cười, “Hai người từ từ nói, ta đi đây”, gặm
nhấm câu… trọc thế ám vô minh kia. Thế giới nhơ bẩn hắc ám, Cốc Giang
chỉ là hình ảnh thu nhỏ. Minh, quang minh, hay là ngày mai, không rõ
nữa, cho nên “vô”, là như thế này sao?
Quả nhiên, bi quan không thích hợp với ta!
Tiếp theo, phải đi đâu đây? Thật sự, ta không thích ngồi chờ chết,
cũng không muốn bên cạnh có người đã chết, Tinh Hà, thể diện của ngươi
trước nay đều rất lớn.
Cốc Giang trên giá vẽ nghênh đón ngày tận thế, mây đen bao phủ khắp
gầm trời, trở thành tử thành hoang phế không người, hoang vu, u ám mà
nguy hiểm.
“Dạ Lạc, Tinh Hà ba ngày rồi chưa về, ngài không lo lắng?”, Ảo Nguyệt ôm cánh tay đứng trước cửa sổ.
“Ngự linh sư sẽ đối xử rất tốt với cậu ta, bản thân cậu ta chắc cũng
chơi rất vui vẻ”, ba ngày, vẫn chưa hết hứng sao? Vui vẻ quá mức? Chẳng
lẽ là thật sự muốn ta đích thân đi đón? Khụ khụ, đi thăm hỏi một chút,
hình như… cũng được.
Trước đó, phải đi đánh tiếng chào hỏi Phạn Nghiệp trước: Ma liên của hắn nở rồi.
Ta ra khỏi Dạ trạch, bầu trời sầm sì u ám chưa từng thay đổi…
“Dạ Lạc, anh chắc chắn không phải là đi tự chui đầu vào lưới?” Dĩ Tiên không nóng không lạnh lên tiếng.
“Lương tiểu thư rất quan tâm đến đại nhân nhà ta sao?”, Hú ôn nhã hỏi han.
“Tôi nhiều chuyện rồi sao?”, cô ấy lạnh lùng đáp lại.
“Tiên Tiên, ta không hề hy vọng cô có thể hiểu được ta, nhưng xin
đừng nghi ngờ, trước khi cô có được đáp án mình mong muốn, ta sẽ bảo đảm an toàn tính mạng của cô”, ta nhìn sang lão đệ ánh mắt kiêu căng ngạo
mạn, cảm thán, “Tiểu Ly khó khăn lắm mới ưng ý một thứ như vậy, không
thể tùy tiện hủy hoại”.
“Được thôi, anh muốn tôi bị thương, cớ sao không dứt khoát giữ tôi lại, phái người trông chừng càng tiện hơn?”
“Cô cũng biết là cần phải “phái người trông chừng”, nhân lực bố trí dư thừa, rất lãng phí tài nguyên.”
“Vậy làm cho tôi hôn mê giống như Điền Giai Dĩnh thế kia là được rồi.”
“Cô khác với cô ấy, ta cần cô.”
Cô ấy hơi sững lại, sau đó khinh miệt, “Dựa vào bản lĩnh của anh, ra quân toàn bộ rất khoa trương đó”.
“Ra quân toàn bộ? Từ đủ ẩn dụ, đủ hình tượng”, ta lịch sự cười. “Vẫn
là toàn thể lên đường, nghe khá thích hợp, sở dĩ là như vậy bởi vì do
tình thế ép buộc. Tiên Tiên à, bây giờ ta ở vào trạng thái yếu ớt nhất,
có tin là cô cũng có thể xô ngã ta không?”.
Cô ấy giật mình sững sờ một cái, ta tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Đúng
vậy, nếu cô muốn giết ta, trước mắt là cơ hội tốt nhất, nhưng mà…”, nhìn sắc mặt căng thẳng của cô ấy, ta lại đột ngột chuyển lời “Cô vẫn không
thể thành công, nguyên nhân rất đơn giản…”, chuyển sang nhìn sáu người
bên cạnh bao gồm cả Tiểu Ly.
Cô ấy quay mặt đi, thở dài thườn thượt: “Tôi biết rõ”.
“Không đi gọi Tinh Hà quay về trước sao?”, Ảo Nguyệt hỏi.
“Trẻ con chơi đùa, cứ để cậu ta chơi cho thật sảng khoái! Khi cần thiết cậu ta sẽ tự xuất hiện, không cần giục gấp như vậy.”
Lâu đài màu đen sừng sững đứng đó trong đỉnh của u ám, khí tức u uất
đáng sợ bao trùm, khiến người ta không lạnh mà rùng mình. Trên điện
đường nguy nga rộng rãi, một người con trai đẹp đẽ quanh người có ánh
sáng yếu ớt lượn lờ, xoay quanh đầu ngón tay, đồng tử màu đỏ tán phát ra ý thù địch nặng nề.
“Ma Vương đại nhân, hắn ta đến rồi”, Thi Quỷ đi vào, cung kính bẩm báo.
“Dạ Lạc…”, bên miệng người con trai lướt qua ý cười như có như không, “Rất gan dạ, ta đột nhiên có chút không nỡ”.
“Bảo vật hiếm thấy thường đáng quý ở chỗ xuất hiện bất ngờ, càng như vậy, càng đáng được ngài chấp nhận.”
“Ha ha…”, giọng cười trầm hưng phấn mà thấp khàn khiến người nghe kinh hãi: “Rất nóng lòng muốn gặp ngươi rồi, Dạ Lạc”.
Xuyên qua thành phố đã sa vào địa ngục nhân gian, Diệu Âm cảm khái:
“Đưa người của toàn thành phố đi cũng tốt, ở nơi đây chỉ có đau khổ mà
thôi”.
“Dạ Lạc, anh đưa bọn họ đi đâu rồi?”, Dĩ Tiên đau lòng lạnh lùng hỏi.
“Cõi U Minh, chỗ người chết ở”, ta đơn giản đáp lời.
“Anh thật sự đã giết hết tất cả mọi người, không chảy một giọt máu,
thây cốt biến mất hoàn toàn?”, ánh mắt cô ấy càng thêm thê lương.
“Âm dương sư, cô phải làm rõ tình hình, là Dạ Lạc đại nhân đã giúp
bọn họ siêu thoát, cô xem tình hình trước mắt, những người đó nếu còn
sống, sẽ sống được tốt sao?”, A Mục phản vấn.
Cô ấy không nói, phóng mắt nhìn hơn nửa thành phố, tất cả đều bị bọn
yêu quái chiếm lĩnh, nhà cửa, cầu cống, đường sá đâu đâu cũng bị hủy
hoại, yêu khí tràn ngập, Cốc Giang đã dần trở thành công viên của bọn
chúng, con người, còn đất để đứng sao?
Vừa nói vậy, xung quanh, từng cơn gió bất an thổi qua, trước mặt bọn
ta chính là hồ nước sóng gợn lăn tăn, gió từ trên mặt hồ mang theo chút u ám lạnh lẽo.
Màu sắc của nước hồ dần chuyển thành đen nồng, chầm chậm xáo động,
hình thành lên vòng xoáy, nước ở giữa hồ chảy dốc xuống đến tận đáy, một luồng lớn màu đen giống như cánh cửa lớn mở rộng, nghênh đón bọn ta đi
vào vực sâu không đáy.
“Xuất hiện rồi”, Toàn Cơ cười tươi như hoa.
Ta quyết tâm tiếp cận cánh cửa đó…
“Dạ Lạc…”, Dĩ Tiên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tiên Tiên, sau khi đi vào có thể phải nhờ cô giúp một tay”, ta thành tâm thành ý nói.
Cô ấy đột nhiên rùng mình, “Bên trong… là gì?”.
“Ma Vực.”
“Ma Vực?”
“Lương nha đầu, đây là trận quyết chiến của chúng ta với Ma Vực, nếu
như cô sợ hãi, thì cứ đợi ở bên ngoài, đừng hành động, để bớt khi vào
trong rồi làm vướng chân vướng tay”, Tiểu Ly tóm lấy cơ hội đả kích cô
ấy.
Dĩ Tiên lườm trả: “Vào thì vào, ai sợ ai chứ”, sau đó rất dũng cảm, sải bước đi ra, coi cái chết nhẹ như không.
“…”, ta khâm phục, bạn học Tiên Tiên không thể dùng trình độ bình thường mà nói được.
Không gian u ám tăm tối, rất giống với cõi U Minh, điều không giống
đó là, chỗ kia là không gian lưu đày, trống không hư vô, nguy hiểm vô
hình trùng trùng. Chỗ này có vật thực, mặt đất khổng lồ, xương trắng bừa bãi chất đống, trụ đá nhọn lởm chởm khắp nơi quây quanh một ngọn tháp
núi cao chọc vào tận mây, thẳng đứng mà dốc ngược. Tòa lâu đài màu đen
đó… là nơi khi Đỗ An Trác hôn mê, thần chí không tỉnh táo nói đến, khi
đó, cậu ta đang miêu tả lại Ma Vực sao?
Dưới chân đột nhiên hiện lên một chiếc cầu thang nhỏ dài, nối thẳng đến đỉnh của tòa lâu đài.
“Cung nghênh Dạ Lạc đại nhân”, yêu chúng hai bên cầu thang mây… vô cùng nhiệt tình!